Doãn Vãn Thừa khom người xuống, nắm lấy tay Thiệu Nhất Bình, rất lễ
phép nói: "Dì Thiệu, mẹ chau nói dì là ân nhân của nhà chúng cháu cho
nên bảo cháu thay mẹ tới đây chăm sóc dì."
Giọng nói của anh vô cùng trong sáng dễ nghe, tuy là người lạ gặp mặt lần đầu tiên nhưng hoàn toàn không có cảm giác mới lạ, khẩu khí thân
thiết mà chân thành.
Thiệu Nhất Bình chăm chú nhìn Doãn Vãn Thừa, cũng chẳng nói một chữ
nào nhưng Hứa Kha lại phát hiện ra một điều kì lạ, trong mắt bà tất cả
chỉ cso nước mắt.
Hứa Kha sợ hãi bước lên phía trước, lau nước mắt trong mắt bà đi, vội hỏi: "Mẹ, mẹ làm sao thế?"
Thiệu Nhất Bình nhắm hai mắt lại, dường như đang dùng hết sức lực để
áp chế cảm xúc của bản thân, nhưng nước mắt vẫn không ngừng trào ra từ
khóe mắt.
Lê Cảnh Hoa quay đầu, nói với Thẩm Mộ "Vãn Thừa còn chưa ăn cơm, con
dẫn nó và Tiểu Kha, đi ăn cơm trước đi, mẹ và dì Thiệu của con có chút
lời muốn nói."
Lúc hai chữ "Tiểu Kha" từ trong miệng Lê Cảnh Hoa thoát ra, Hứa Kha
không để ý nét mặt của bà nhưng trong lòng cũng có một cảm xúc khác
thường. Chưa bao giờ cô nghĩ tới sẽ có một ngày, bà sẽ gọi cô như thế.
Trong lòng Hứa Kha vừa lo lắng vừa nghi ngờ, rốt cục mẹ cô có chuyện
gì muốn nói với Lê Cảnh Hoa? Có thể bị kích động lần nữa hay không?
Nhưng nhìn vẻ mặt và thần thái lúc này của Lê Cảnh Hoa có vẻ bà ta không muốn phát sinh thêm sự tranh giành hay muốn gây hấn gì cả, bà bình tĩnh và lý trí đến kì lạ, thậm chí còn rất lịch sự.
Thiệu Nhất Bình thấy cô không động đậy gì, liền hơi gật gật, ý tứ là bảo cô hãy yên tâm đi.
"Dì Thiệu, lát nữa cháu sẽ quay lại đây. Dì và dì Lê cứ từ từ nói chuyện." Doãn Vãn Thừa đã muốn đứng lên.
Anh quay đầu mỉm cười với Hứa Kha, đồng tử đen láy mà sáng ngời ánh
mắt không chớp mắt cứ nhìn mãi vào khuôn mặt cô, ánh mắt sáng chói,
không chút nào che giấu ý tán thưởng.
Hứa Kha chưa bao giờ bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, trừ Thẩm Mộ.
Cô có chút mất tự nhiên, cúi đầu cầm túi xách đi ra khỏi phòng bệnh.
Rốt cục anh ta là người thế nào, vì sao mẹ cô nhìn thấy anh ta lại kích
động như thê? Mẹ cô chỉ nói muốn gặp Lê Cảnh Hoa, Lê Cảnh Hoa vì sao lại mang theo người này tới đây?
Phía sau có một tiếng bước chân trầm ổn, không nhanh không chậm. Đó
là tiếng bước chân của Thẩm Mộ, năm đó, phòng cô ở ngay sát vách phòng
anh, vô số đêm cô đã nghe thấy tiếng bước chân này bước đi trên hành
lang, dường như đó là âm thanh hay nhất trong đêm tối.
Cô đi ra khỏi bệnh viện, tùy ý tìm một quán ăn nhỏ ven đường ngoài
cửa bệnh viện, ngồi xuống. Buổi tối tháng năm, thời tiết vừa vặn, không
nóng không lạnh, không khí trong quán cũng rất tốt.
Doãn Vãn Thừa liếc mắt đánh giá xung quanh một chút, nói với Thẩm Mộ: "Anh rể, nơi như này mà anh cũng vào được ư? Em nhớ anh có tính thích
sạch sẽ mà."
Hứa Kha đột nhiên ngẩn ra, anh rể ư?
Thẩm Mộ nhanh chóng nhìn lướt qua Hứa Kha, nhíu mày với Doãn Vãn Thừa "Cái miệng của cậu sao vẫn không sửa đi?"
Doãn Vãn Thừa ha ha cười: "Quen rồi ."
Hứa Kha nhìn Thẩm Mộ.
Sắc mặt anh có vẻ hơi mất tự nhiên, giải thích với Hứa Kha: "Nó là em trai của Chương Uyển Nhược."
Trái tim Hứa Kha nhảy dựng lên, không thể không hỏi: "Vậy cậu tại sao lại họ Doãn?"
Doãn Vãn Thừa bất mãn bĩu môi nói: "À, nhà chúng tôi có truyền thống
là con gái thì theo họ mẹ, chỉ có con trai mới theo họ cha thôi."
"Vì sao?"
"Bởi vì ông nội tôi cho rằng, con gái sớm muộn gì cũng là của người khác, họ gì không quan trọng."
Thời đại này mà vẫn còn những người có tư tưởng buồn cười như thế
sao. Hứa Kha không nói gì, một lát sau mới hỏi: "Mẹ cậu sao lại quen
biết mẹ tôi?"
"Tôi cũng không rõ lắm, mẹ tôi gọi điện bảo tôi phải chăm sóc dì
Thiệu thật tốt. Chờ Dì thiệu khỏi bệnh rồi cậu hỏi lại bà ấy xem."
Hứa Kha tùy ý gọi một bát mì, tâm tư hoảng loạn ngồi xuống.
Thẩm Mộ đi tới rót một bát nước sôi, nhúng đôi đũa của Hứa Kha vào đó đưa cho cô.
Doãn Vãn Thừa cười lấy một đôi đũa, "Anh rể nhúng giùm em với."
Thẩm Mộ liếc nhìn anh ta một cái, không mặn không nhạt tỏ vẻ bất mãn, "Ai bảo cậu gọi tôi là anh rể?"
Doãn Vãn Thừa cười tủm tỉm nhìn Hứa Kha, "Cậu không biết đâu, mẹ tôi
và dì Lê là bạn thân, một lòng muốn tác hợp chị cả của tôi với anh ấy.
Cho nên, từ lâu trong lòng tôi đã đối đãi với anh Thẩm Mộ như với anh rể cả. Không ngờ, anh Thẩm Mộ vừa tới nhà tôi, đã nhất kiến chúng tình với chị hai tôi (nhất kiến chung tình: yêu từ cái nhìn đầu tiên). Nhưng mà, anh rể cả hay anh rể hai thì đều là anh rể, không sao ."
Thẩm Mộ lườm anh ta một cái: "Bây giờ có phải thế nữa đâu."
Doãn Vãn Thừa nhếch nhếch lông mày lên, "Haiz, chị hai của em vẫn cái tính cách đó, vẫn rất hối hận vì đã đá anh đi. Sau này em sẽ tác hợp
cho hai người."
Thẩm Mộ thản nhiên nói một câu: "Xin miễn cho kẻ bất tài."
Doãn Vãn Thừa nhíu mày: "Vì sao? Không phải anh vẫn chưa có bạn gái sao?"
Thẩm Mộ không nói gì, yên lặng nhìn lướt qua Hứa Kha.
Hứa Kha và Thẩm Mộ cùng quay ra nhìn anh ta, hay là cái gì?
Doãn Vãn Thừa ha ha cười, nụ cười thật giống như ánh mặt trời, ý tứ hàm xúc rất sâu xa.
Hứa Kha lập tức đã hiểu. Thẩm Mộ cũng hiểu , sắc mặt tối đen như mực.
Tâm trạng Hứa Kha vốn vẫn tối tăm nặng nề nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt Thẩm Mộ, thật sự nhịn không được muốn cười to lên. Cô mím môi, rất
"nghiêm túc" gắp một sợi mì dài nhưng lại không cho vào miệng.
Dưới bàn chân cô bị ai đó đá nhẹ.
Cô giương mắt lên nhìn mới phát hiện, vẻ mặt Thẩm Mộ bình tĩnh hung tợn nhìn cô.
Hứa Kha hững hờ không nhìn vào trong mắt anh, lùi chân ra phía sau
ghế, tiếp theo lại gắp một sợi mì nữa. Tâm trạng vốn ủ dột và khó chịu
lúc này lại bị mấy câu nói của Doãn Vãn Thừa khiến cô thoải mái hơn
nhiều. Anh chàng này còn có một tiềm năng rất dễ khiến người ta vui vẻ.
(báo trước cho mọi người: Doãn Vãn Thừa này chính là nam 2 nhé)
Ăn qua loa một chút đã xong bữa cơm chiều, cô căn bản là chẳng muốn
ăn, Thẩm Mộ thì thích sạch sẽ, chỉ có Doãn Vãn Thừa là ăn rất no .
Ba người quay lại bệnh viện.
Lê Cảnh Hoa nhìn thấy ba người đã về, liền đứng dậy nói: "Thẩm Mộ,
con theo mẹ về nhà đi. Vãn Thừa, cháu vất vả một chút nhé, ngày mai hoặc ngày kia, sẽ chuyển dì Thiệu tới bệnh viện tỉnh Y."
Thẩm Mộ bước lên dìu Lê Cảnh Hoa, ánh mắt lại nhìn Hứa Kha: "Anh có
người bạn làm ở bệnh viện tỉnh Y, anh liên hệ xong sẽ gọi điện thoại cho em."
Hứa Kha vội nói: "Cám ơn, không cần đâu. Tôi đã bảo Lâm Ca liên lạc với bạn trai của Mạc Tiểu Tiểu rồi."
Thẩm Mộ nhíu mày, "Bệnh viện của anh ta chủ yếu là cho khoa sản và khoa nhi thôi mà."
Doãn Vãn Thừa cũng nói: "Để anh rể sắp xếp đi, anh ấy quen biết rất rộng."
Vừa nghe hai chữ "anh rể", sắc mặt Thẩm Mộ lại tối om .
Lê Cảnh Hoa mỉm cười với Hứa Kha, hai người đi ra khỏi phòng.
Doãn Vãn Thừa ngồi xuống bên giường: Dì, dì có muốn ăn chút hoa quả không?"
Thiệu Nhất Bình lắc đầu.
"Cháu đi lấy nước cho dì."
Doãn Vãn Thừa cầm phích nước đi ra ngoài.
Hứa Kha nhịn không được khẽ hỏi: "Mẹ, sao mẹ và mẹ cậu ta lại quen nhau?"
Thiệu Nhất Bình không nói gì, rất lâu sau bà mới nói vài chữ: "Đều là chuyện đã qua rồi ." Giây lát sau, nước mắt của bà lại trào ra .
Hứa Kha vẫn chẳng hiểu gì, nhưng lại không dám hỏi tiếp, sợ làm cho
cảm xúc của Thiệu Nhất Bình lên cao, đành phải thấp giọng an ủi nói:
"Mẹ, bây giờ mẹ đang bị bệnh , cần tránh nhất là kích động. Mẹ có biết
không lúc con nhận được điện thoại của dì Mạnh, sợ tới mức chân tay mềm
nhũn cả ra ."
Nói xong cái mũi của Hứa Kha lập tức chua xót , cô gối mặt vào
tayThiệu Nhất Bình, thấp giọng nghẹn ngào : "Mẹ, con chỉ có mình mẹ là
người thân, nhất định mẹ phải thật khỏe mạnh ."
Ngón tay Thiệu Nhất Bình khẽ giật giật, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve làn da
mịn màng của con gái, thấp giọng nói: "Tiểu Kha, mẹ sợ không kịp, việc
hậu sự phải chuẩn bị trước."
"Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì thế?" Hứa Kha vừa kích động vừa sợ hãi, nhanh
chóng nắm chặt lấy tay Thiệu Nhất Bình, gấp gáp nói: "bác sĩ nói mẹ chỉ
cần làm phẫu thuật tim bắc cầu thì sẽ không sao nữa ."
Thiệu Nhất Bình vô lực cong cong khóe miệng, "Ngộ nhỡ trên bàn phẫu thuật xảy ra chuyện thì sao?"
"Không có ngộ nhỡ." Bước mắt Hứa Kha lập tức trào ra, trong nháy mắt đã ướt đẫm hai má.
Thiệu Nhất Bình thở dài, nắm chặt lấy tay cô.
Trong phòng quá im lặng, Hứa Kha nắm chặt lấy tay mẹ, tựa hồ muốn tất cả sức lực và cả mạng sống của mình truyền cho mẹ. Từ khi còn nhỏ cha
cô đã mất, hương vị tình cảm của cô và Thiệu Nhất Bình là loại tình cảm
của mẹ con nương tựa vào nhau, hơn nữa càng lúc càng sâu nặng hơn.
"Nước tới đây." Doãn Vãn Thừa vừa cười bước vào.
Hứa Kha lau nước mắt đi, đứng dậy ra ngoài hành lang gọi điện thoại cho Lâm Ca.
Kì lạ, điện thoại gọi cho Lâm Ca báo máy bận.
Một lát sau, cô gọi lại, vẫn bận như cũ.
Hứa Kha cảm thấy kì lạ, điện thoại của Lâm Ca không phải quá mức bận
rộn, hơn nữa, tính cách anh hướng nội, nói chuyện luôn ngắn gọn rõ ràng, cả kể cô phải có chuyện gì quan trọng mới nói, không có chuyện gì thì
thời gian hai người nói luôn rất ngắn.
Mãi tới lần thứ ba, điện thoại của Lâm Ca mới gọi được.
"Lâm Ca, anh hôm nay đã liên lạc với Tiểu Tiểu chưa?"
"Rồi. Nhưng là bạn trai cô ấy hôm nay bận họp, di động vẫn tắt máy, anh đang định buổi tối liên lạc với anh ta sau."
"Ừm, không cần nữa. Nghe nói bệnh viện của họ chỉ chuyên khoa sản và
nhi. Nếu vấn đề về bệnh tim thì vẫn nên đến bệnh viện tỉnh Y sẽ tốt hơn. Em sẽ chuyển mẹ tới bệnh viện tỉnh Y."
"Em liên hệ xong rồi?"
"Vâng."
"Tiểu Kha, có một chuyện" Lâm Ca muốn nói lại thôi.
"Chuyện gì?"
Trong điện thoại, Lâm Ca chần chờ rất lâu, cuối cùng mới nói: "Lúc
nào em về sẽ nói sau. Em chú ý sức khỏe, hiện tại y tế rất phát triển,
em đừng lo lắng quá."
"Vâng."
Ngắt điện thoại, Hứa Kha vừa quay đầu lại đã thấy Doãn Vãn Thừa tựa người vào tường, cười tủm tỉm nhìn cô.
"Cậu biết không, cậu và chị hai tôi, rất giống nhau."
Hứa Kha sửng sốt, nhớ tới Chương Uyển Nhược.
"Nhưng cậu và chị ấy một chút cũng không giống nhau."
"Vừa thấy cậu đã biết cậu nhất định sẽ là mẹ hiền vợ đảm, một người có ba trái tim."
"Cái gì?" Hứa Kha nghi hoặc khó hiểu..
"Yên tâm, an tâm, đừng lo." (ba từ này phiên âm là Fàngxīn, ānxīn,
shěng xīn , cuối của các từ đều là 3 chữ xīn mang nghĩa là tâm, trái
tim) Anh dừng một chút, lại như bừng tỉnh đại ngộ nói tiếp: "À, đúng
rồi, chị ấy cũng là một người ba trái tim Tham vọng, lo lắng, ầm ĩ." (ba từ này thì là Yěxīn, fánxīn, nào xīn cũng kết thúc bằng ba chữ xīn là
tâm, cho nên mới nói là một con người có ba trái tim)
Hứa Kha nhịn không được bật cười, anh chàng này thực sự rất thú vị.
Đột nhiên ánh mắt anh ta sáng rực, rạng rỡ huy hoàng nhìn cô "Đúng rồi, cậu có bạn trai không?"
"Có."
Doãn Vãn Thừa gãi gãi đuôi lông mày, cõi lòng đầy phiền muộn nhìn ánh trăng, thầm thở dài một hơi, "Vì sao, mỗi lần tình yêu nhất kiến chung
tình của tôi đều không bệnh mà chết?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT