Anh ngoảnh mặt làm ngơ, mi tâm nhíu chặt tạo thành một loại
sát phạt quyết tuyệt, không chút do dự nói, "Trên thế giới này, chỉ có
một khả năng có thể để anh buông tay em, nhưng khả năng kia thì lại
không tồn tại." (nhớ rõ câu này nha cả nhà)
Lòng cô chấn động, không kìm được nâng mắt lên nhìn anh, là khả năng nào?
Anh bình tĩnh nhìn cô, "Sáu năm trước, không phải anh trả thù em, mà là " anh dừng lại một chút "Thực sự thích em."
Cô quay lại, nhìn cây ngô đồng đứng trong mưa. Những lời này, đã muộn mất 6 năm rồi, đến tận bây giờ khi hận thù và trách móc đã chậm chạp
biến mất còn lời của anh lại mang vẻ tang thương và bất đắc dĩ, nhưng
khi đi vào trong tai cô, lại giống như một câu chuyện cũ của người dưng, đã xa lắm rồi.
Không đáp lời, cũng không thể nào quay lại nữa cô lựa chọn trầm mặc.
Trời sắp tối rồi, sắc trời dần dần cũng tối đi, mưa thì vẫn cứ rơi, buồn thương dường như hiện rõ trong đầu cô.
Đúng lúc này, y tá đẩy cửa ra, thấp giọng nói: "Bệnh nhân tỉnh rồi."
Hứa Kha và Thẩm Mộ cùng lúc xoay người.
Hứa Kha bước nhanh vào phòng bệnh, đang định đóng cửa lại, Thẩm Mộ đã đi sát ngay sau cô.
Thân hình anh cao lớn, Thiệu Nhất Bình nằm trên giường liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh, rõ ràng lắp bắp sợ hãi.
Hứa Kha căng thẳng nhìn sắc mặt của mẹ, rất sợ bà giận dữ hoặc xúc
động quá , điều cô sợ nhất bây giờ chính là để bà xúc động quá mức.
Nhưng sắc mặt Thiệu Nhất Bình không giống như trong tưởng tượng của cô,
bà chỉ hơi giật giật ngón tay, thở nhẹ: "Thẩm Mộ."
Thẩm Mộ xoải bước đi đến trước giường bà, khom người xuống, cầm tay bà.
"Dì Thiệu."
Một giọt nước mắt chợt từ trong đáy mắt Thiệu Nhất Bình rơi xuống
khiến lòng Hứa Kha bỗng nhiên sợ hãi! Cô đối với phản ứng của mẹ vô cùng bất ngờ, cô cứ tưởng rằng bà không muốn nhìn thấy anh nữa. Tuy rằng năm đó, Thẩm Mộ với Thiệu Nhất Bình không hề bất kính hay vô lễ gì, nhưng
anh làm cô tổn thương, Thiệu Nhất Bình từng rất buồn và rất tức giận.
Nhưng bây giờ, bà lại bình tĩnh mà gọi anh như thế, lã chã rơi lệ sau đó còn nói khẽ với anh một câu."Nói cho mẹ con, bệnh của dì rất nặng,
dì muốn gặp bà ấy."
Hứa Kha lại tiếp tục sợ hãi, vội hỏi: "Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt, không thể để kích động."
Cô thực sự không thể nghĩ ra rốt cục mẹ cô hôm nay làm sao vậy. Chẳng lẽ bệnh của tái phát không phải vì Lê Cảnh Hoa đột nhiên đến? Chẳng lẽ
không phải do bà ta kích thích sao? Vì sao còn muốn gặp bà ta nữa?
Thiệu Nhất Bình hữu tâm vô lực cong cong khóe miệng, "Không sao. Nói
với bà ấy, thời gian của dì không còn nhiều nữa, rất muốn gặp."
Mũi Hứa Kha chua xót, "Mẹ! Mẹ nói bậy bạ gì đó, mẹ chỉ cần phẫu thuật thì sẽ không sao nữa cả."
"Vâng." Thẩm Mộ đứng dậy đi ra bên ngoài gọi điện thoại.
"Mẹ, bà ấy đối xử với mẹ như vậy còn chưa đủ ư?" Thừa dịp Thẩm Mộ không ở đây, Hứa Kha lập tức nhỏ giọng hỏi.
Thiệu Nhất Bình thấp giọng nói: "Không phải."
Hứa Kha hối hận, âm thầm hối hận đáng lẽ mình không nên gọi cuộc điện thoại kia cho Thẩm Mộ.
Một lát sau, Thẩm Mộ quay lại phòng bệnh, "Dì Thiệu, mẹ con nói bà sẽ tới ngay."
Thiệu Nhất Bình ừ một tiếng, nói với Hứa Kha: "Tiểu Kha, còn đi về nhà, lấy cho mẹ vài bộ quần áo."
"Mẹ, con muốn ở đây với mẹ."
"Đi đi, Thẩm Mộ ở đây được rồi."
Hứa Kha thực sự không thể tin vào tai mình, sau khi mẹ cô tỉnh lại dường như biến thành một người khác.
"Đi đi."
Trực giác của Hứa Kha báo cho cô biết mẹ cô có lẽ muốn đuổi cô đi để
cùng Thẩm Mộ tâm sự. Bởi vì bà mặc quần áo của bệnh nhân cho nên đâu cần về lấy quần áo. Trong lòng cô không biết đang có tư vị gì, nhưng lại
không thể hỏi rõ, bệnh tình của mẹ cô bây giờ, tất nhiên cô phải ngoan
ngoãn nghe lời bà. Cô đành phải đi ra cửa.
Đi được vài bước, cô vẫn cảm thấy lo lắng, lập tức quay lại đi tới
cửa phòng bệnh, đẩy ra, đã thấy quả nhiên là Thiệu Nhất Bình đang thầm
thì nói chuyện với Thẩm Mộ, nhưng vừa nhìn thấy cô bước vào, lại lập tức không nói nữa.
Lòng Hứa Kha chau xót, con mới là con gái ruột của mẹ mà, mẹ bị bệnh, con lo lắng tới mức muốn chết muốn sống, bây giờ mẹ tỉnh lại, không
biết lòng con thương mẹ, muốn ở bên mẹ, mẹ lại đuổi con đi, muốn nói
chuyện với anh ta, cái này, quá đáng quá.
Tính giận dỗi trẻ con đó, cô làm sao có thể nói ra miệng, đành phải
cầm lấy túi xách trên bàn, oan ức đi ra cửa nhanh chóng về nhà.
20 phút sau, cô vội vã quay lại, thấy mẹ mình bình yên vô sự nằm ở đây, lúc đó mới yên tâm.
Thiệu Nhất Bình thấy cô bước vào, lập tức hữu tâm vô lực hỏi: "Thẩm Mộ nói con sắp kết hôn ? Tại sao con không nói cho mẹ biết?"
Hứa Kha ngẩn ra, nhìn thoáng qua Thẩm Mộ. Nah nhíu mày một cái, quay
đầu đi, đứng bên cạnh chỉ nhìn tháy anh hơi cong cong khóe môi lên. Hứa
Kha bất mãn lườm anh một cái, người đàn ông lời nói ác độc không ngờ giờ lại biến thành người đàn ông lưỡi dài. (hay chúng ta có thể gọi là chim lợn )
Hứa Kha đành phải thấp giọng nói: "Mẹ, tạm thời thì không." Kỳ thật
câu nói ở chỗ quẹo hành lang ban nãy kia bất quá chỉ là muốn để anh ta
chết tâm mà thôi, mẹ cô bệnh nặng như vậy, cô căn bản là chẳng có tâm tư nào nói tới chuyện kết hôn.
Thẩm Mộ quay đầu, nghiêm mặt nói: "Em vừa rồi còn bảo mùng 5 còn gì."
Hứa Kha hoành hắn lườm anh một cái nữa, yên lặng cắn răng.
Thiệu Nhất Bình có vẻ hơi mệt , nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Hứa Kha nhìn thoáng qua Thẩm Mộ, thấp giọng nói: "Sao anh vẫn chưa đi?"
Thẩm Mộ thấp giọng nói: "Ở đây với em."
Cô quả quyết nói: "Không cần."
"Cần." Anh càng dùng ngữ khí quả quyết hơn.
Hứa Kha nhíu mày, không muốn tranh cãi với anh, yên lặng ngồi bên
giường Thiệu Nhất Bình. Thiệu Nhất Bình yếu ớt mà tiều tụy, im lặng nằm
đó, không biết có ngủ được hay không.
Nửa giờ sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Lòng Hứa Kha cả kinh, là Lê Cảnh Hoa đến đây sao?
Thiệu Nhất Bình nghe thấy tiếng gõ cửa đột nhiên mở mắt, thần thái kì lạ chợt xuất hiện trong mắt bà.
Thẩm Mộ đứng dậy đi mở cửa. Hứa Kha nhìn về phía cửa, không nén được bắt đầu căng thẳng.
Lê Cảnh Hoa đi đến, phía sau lưng bà, còn có một chàng trai cao gầy
anh tuấn. Anh ta có lẽ khoảng 25,26 tuổi, một đôi mắt sáng rực, đôi mi
dày xinh đẹp, toàn thân sáng rực như ánh mặt trời.
Đầu tiên ánh mắt của Lê Cảnh Hoa dừng ở trên người Hứa Kha, nhưng
không hề giống với năm đó, không mang theo lửa giận bừng bừng. Đó là một ánh mắt rất khó miêu tả, Hứa Kha không thể nói rõ được, chỉ cảm thấy
mình bị người khác nhìn đến mức chẳng thể tự tin nổi.
Tình huống thế này, cô nhất thời không biết phải đối phó như thế nào, trong lòng tràn đầy nghi hoặc và không yên tâm. Cô thật sự không thể lý giải tại sao mẹ cô sau khi tỉnh lại lại có ý nghĩ muốn gặp bà ta.
Thẩm Mộ dìu Lê Cảnh Hoa đi đến trước mặt Thiệu Nhất Bình.
Hứa Kha khẩn trương nắm chặt bàn tay, rất sợ Lê Cảnh Hoa nói năng lỗ mãng, kích thích mẹ cô.
Nhưng cô lại không thể ngờ rằng, Lê Cảnh Hoa chỉ thấp giọng nói một câu: "Tôi không biết bà bị bệnh tim."
Khẩu khí của bà cực kì bình thản, quả thực cách biệt một trời so với ngạo khí ngất trời trước đây.
Thiệu Nhất Bình yếu ớt nói: "Nhiều năm nay rồi."
Lê Cảnh Hoa gật gật đầu: "Bà phải bảo trọng nhé. Đây là, Doãn Vãn Thừa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT