Một lúc sau xe taxi dừng lại trước cổng trường đại học quốc lập Đài Loan.
Hai người xuống xe, Thấm Nhị túm lấy cái túi xách nhưng không chú ý đến cái điện thoại đã rơi ra ngoài.
"Đây chính là trường học của chúng ta sao?" Hân Tình nhìn toàn bộ khuôn viên của trường hưng phấn hỏi Thấm Nhị.
"Đúng vậy! Muốn đi dạo một chút không?"
"Muốn, chúng ta làm việc của cậu xong rồi đi!"
Đi tới trước cửa phòng, "Hân Tình cậu có muốn vào không? Hay là đừng bên ngoài chờ tớ?"
"Không đi vào đâu, tớ sẽ ở đây chờ cậu!"
"Ừm, a! Đúng rồi! Chúng ta quên gọi điện cho anh tớ rồi!" Đột nhiên nhớ tới cô còn chưa báo cho anh hai một tiếng, Thấm Nhị vội vàng tìm điện thoại di động của mình.
"Hàn Thấm Nhị, đến rồi à, theo tôi vào đây!" Giáo sư đi đến liền phát hiện Thấm Nhị đang đứng ở ngoài liền gọi cô vào.
"Vâng!" Gật đầu với giáo sư, Thấm Nhị xoay người đem túi xách ném vào lòng Hân Tình.
"Điện thoại ở trong này, cậu có biết dùng không?" Thấy Hân Tình chần chờ một lúc rồi gật đầu, Thấm Nhị nói tiếp: "Cậu trực tiếp tìm trong danh bạ tên "Anh hai khối băng" gọi báo cho anh ấy chúng ta đang ở đâu là được rồi!" Nói xong liền xoay người đi vào văn phòng.
"Ách.

.

.

Thấm.

.

." Tuấn có dạy cô cách gọi điện thoại rồi, nhưng cô còn chưa kịp nói với Thấm Nhị cô không biết chữ! Tuấn cho cô số điện thoại của anh nhưng cô cũng không có nhớ kỹ, cô có ghi vào vở, vở ở trong cặp mà cặp ở trong phòng làm việc của Tuần.

"Thôi quên đi, tìm người giúp đỡ vậy!"
Hân Tình định đi đến đám người đang đứng ngoài kia, bỗng dưng có người gọi cô.
"Cậu thật không quan tâm bạn bè mà! Tốt nghiệp xong cũng không gọi điện cho tớ! Không có lương tâm nha!" Một cậu nam sinh đẹp trai kéo bả vai của cô lại, ai oán nói.
Đột nhiên cảm giác hắn nhích tới gần, Hân Tình theo phản xạ né người ra, tránh khỏi tiếp xúc của hắn, phòng bị nhìn nam sinh trước mắt.
"Woo.

.

.

Cậu khoa trương quá rồi đấy! Tớ bị bệnh truyền nhiễm gì sao? Còn mang cả khẩu trang.

.

.

Hay cậu mắc bệnh truyền nhiễm gì?" Ngây ra một lúc nhìn ánh mắt phòng bị của cô, Lương Tranh không thể tưởng tượng nổi hỏi.
"Thật xin lỗi, nhưng cậu là ai vậy?" Mặc dù thoạt nhìn hắn không giống người xấu, nhưng sao có thể tùy tiện nắm vả vai cô? Cô không nhận ra hắn.

"Hân Tình! Cậu không sao chớ! Mà cậu là Hân Tình sao?" Người này không giống ma nữ mà hắn quen biết.

Mặc dù đeo khẩu trang, cả khuôn mặt cũng chỉ nhìn thấy ánh mắt, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
Hắn biết tên của cô vậy chắn hắn là người quen rồi! "Thật xin lỗi, tôi mất trí nhớ, xin hỏi anh là ai?"
"Ha ha ha.

.

.

Cậu.

.

.

Cậu chơi cái gì đây? Mất trí nhớ? Ha ha.

.

.

.

." Cái quái gì vậy trời?
".

.

.

.

.

." Nhìn người trước mặt đang cười rất khoa trương, Hân Tình có loại cảm giác vô lực.

Nhìn cô giống như đang đùa giỡn lắm sao? Hay là lời nói của cô buồn cười? Nếu không thì chuyện cô mất trí nhớ rất là trò đùa?
"Ách.

.

.

Cậu, cậu không phải đang nói thật đấy chứ?" Lương Tranh thẳng người lên phát hiện sắc mặt Hân Tình rất nghiêm túc.
"Tôi thật sự mất trí nhớ! Xin hỏi anh là ai?" Nhìn cậu nam sinh vừa mới cười xong, Hân Tình một lần nữa nhắc lại câu hỏi.
"Tớ là Lương Tranh, bạn của cậu.

Chuyện gì xảy ra? Sao cậu lại bị mất trí nhớ? Bị thương sao?" Quan tâm nhìn Hân Tình, Lương tranh vội vàng hỏi.
"Không có bị thương, không biết nguyên nhân gì khiến tôi bị mất trí nhớ." Rất cảm ơn sự quan tâm của hắn, xem ra quan hệ của bọn họ hẳn là không tệ! "Đúng rồi, anh có thể giúp tôi một việc không?"
"Được, cậu nói đi.

.

.

." Việc cô bị mất trí nhớ làm hắn rất hoài nghi, không có bị thương? Không biết nguyên nhân mất trí nhớ?
"Giúp tôi tìm số điện thoại.

.

.

Điện thoại di động đâu rồi?" Hân Tình tìm toàn bộ túi xách, kỳ quái! Cô nhớ rõ Thấm Nhị có bỏ điện thoại vào túi xách mà.
"Điện thoại sao? Tớ có đây!" Lương Tranh đưa điện thoại của mình cho cô.
Nhưng không có số điện thoại.

.

.

"Không cần, Thấm Nhị sắp ra rồi! Cám ơn! Tôi đi trước.

.

.

." Hướng Lương Tranh chào tạm biệt, Hân Tình đi đến cửa văn phòng đợi Thấm Nhị ra ngoài.
Lương Tranh đứng ở chỗ cũ, nhìn cô rời đi.

.

.

-----------^.^-----------
Nhìn bé con không chịu nổi quấy rầy của hắn mà chạy ra ngoài trốn, Vũ Tuấn không khỏi cười khẽ một tiếng.

Ha ha, Tình nhi ai kêu em dễ thương quá làm gì, làm anh không nhịn được muốn đùa giỡn em.
Biết cô mang theo khẩu trang không thoải mái, thử giúp cô gỡ xuống, nhưng cô luôn giữ rất chặt, sợ làm đau cô, hắn không thể làm gì khác hơn là để cô mang theo.

Phát hiện cô chẳng qua là không muốn cho hắn thấy khuôn mặt bị biến dạng, nói rõ ra cô rất để ý hắn! Phát hiện này làm cho hắn rất hưng phấn.
Hắn để cô ra ngoài hít thở không khí, lát nữa trở về hắn nhất quyết không để cô đeo khẩu trang.
Mười phút sau.
Sao cô bé của anh còn chưa trở về, đang trong phòng thư ký nói chuyện phiếm sao? Vũ tuấn quyết định đi ra ngoài tìm cô đem trở về.
Đi tới phòng thư ký, một cảnh tượng bận rộn.

Mỗi người đều đang làm công việc của mình, hắn cũng không nhìn thấy Hân Tình.
Tình nhi đâu? Bờ môi hắn biết thành một đường thẳng tấp.
"A, tổng giám đốc!" Đột nhiên thấy tổng giám đốc mặt lạnh đứng ngoài cửa, thư ký Lưu cảm thấy da đầu tê dại.

Tại sao? Các cô phạm sai lầm gì sao?
"Tình nhi đâu?" Mọi người trong phòng, bởi vì giọng nói lạnh băng này mà dừng hết công việc đang làm lại.
"Tổng giám đốc tìm Tình nhi? Tình nhi không đến nơi này!" Nhìn sắc mặt hắn không tốt , Trương Mị Nhi mỉm cười tiêu sái bước đến.
Sao vậy, người đã mất tích? Các cô không phải người trông trẻ, không phụ trách tìm trẻ nhỏ! Cái thứ ngu ngốc kia không cần cô ta ra tay đã biến mất?
"Chưa từng tới?" Tình nhi đi ra ngoài đã mười phút đồng hồ! Cả tầng lầu cũng chỉ có phòng làm việc của hắn và phòng thư ký, không ở đây vậy ở đâu? Xuống lầu rồi?
"Cũng nhau đi tìm cho tôi! gọi quản lý các ngành, dừng hết công việc, toàn bộ đi tìm Tình nhi cho tôi!" Cố gắng ổn định nhịp tim đang rối loạn.

Hắn phải nghĩ ra Tình nhi sẽ đi những nơi nào? Cô ấy đối với tất cả mọi thứ đều cảm thấy xa lạ, rất dễ dàng phát sinh nguy hiểm! Nắm chặt hai tay mạch máu dữ dội nổi lên.
Hắn nên đi nơi nào tìm cô về! Hắn không biết mình phải đi đến đâu nữa!
Kéo hai chân đang mất phương hướng đi về phía phòng làm việc, Ầm.

.

.

Hai tay hắn hung hăng đánh vào cửa phòng.
"Thấm Nhị, cậu rốt cục cũng ra rồi!" Đợi hồi lâu, rốt cục cô cũng thấy Thấm Nhị từ bên trong đi ra.
"Đợi lâu! Ai.

.

.

Đi thôi!" Cùng thảo luận với tên đầu sỏ làm hư luận văn của cô, là chuyện gì sao! Vì che dấu tội ác của mình mà nói luận văn của cô có nhiều khuyết điểm!
"Thấm Nhị, cậu nhanh gọi cho Tuấn đi! Điện thoại của cậu không có trong túi xách!" Cô đi ra ngoài lâu như vậy, Tuấn nhất định đã phát hiện cô mất tích!
"Cái gì? Cậu còn chưa gọi? Trời ạ! Tớ nhất định chết chắc rồi! !" Rốt cuộc cô cũng đã biết cái gì là "Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai[*]" rồi! Ôi.

.

.

.
[*] Họa vô đơn chí, phúc bất trùng lai: Xui xẻo thường dồn dập đổ đến, may mắn thường không cùng lúc xuất hiện

"Điện thoại sao lại không thấy? Tớ rõ ràng đã bỏ vào trong túi xách!" Lôi kéo Hân Tình nhanh chóng quay lại văn phòng.
"Giáo sư có thể cho em mượn điện thoại không!" Không đợi trả lời, Thấm Nhị liền bấm một dãy số.
"Đô.

.

.

." Một tiếng chuyển được vang lên, ống nghe liền truyền đến tiếng nói lạnh như băng.
"Hàn Thấm Nhị?"
"Dạ, anh.

.

." Ô.

.

.

.

Thật lâu không có nghe được giọng điệu lạnh thấu xương này! Cô cảm giác giống như sau lưng có quỷ, lạnh lẻo bao quanh bốn phía.
"Tình nhi.

.

.

.

.

."
"Em để Hân Tình nói chuyện với anh nha.

.

." Không đợi hắn nói xong, Thấm Nhị đã đưa điện thoại cho Hân Tình.
"Tuấn, em và Thấm Nhị ở chung một chỗ.

Thật xin lỗi.

.

.

" Nhận lấy điện thoại được đẩy tới, Hân Tình vội vàng nói xin lỗi trước.

Mình đột nhiên biến mất, nhất định đã gây thêm phiền toái cho anh!
"Tình nhi.

.

.

.

.

."
"Nha.

.

.

Tụi em đang ở trong trường!" Nghe được thanh âm từ tính, ấm áp.

Hân Tình thở phào nhẹ nhõm, may quá, anh không có tức giận.

.

.
Cúp điện thoại.
Thấm Nhị vội vàng hỏi: "Như thế nào? Anh tớ nói như thế nào?"
"Nói chúng ta ở chỗ này chờ ảnh, ảnh lập tức sẽ tới đón chúng ta!"
"Tớ tự đưa cậu trở về không được sao? Mà sao tớ cũng phải đợi.

.

.

." Đưa người về cô có thể chạy liền, đợi ở đây chẳng phải là chờ chết sao.
"Ừ, vậy gọi cho anh ấy một tiếng, tự chúng ta có thể tự về?" Cũng đúng, hai người bọn họ có thể tự gọi xe về! Không cần làm phiền anh tới đón!
"Quên đi, tớ không gọi đâu.

.

.

Đi thôi, đi ra ngoài chờ!" Không nhìn bên trong văn phòng có những ai, trực tiếp cùng Hân Tình đi ra ngoài.

Ai.

.

.

Cô hiện giờ không còn sức để chào hỏi ai nữa..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play