Thư ký Trương đi vào đưa đến văn kiện cùng lịch trình hôm nay.
Hân Tình vẫn như cũ tiếp tục việc học chữ Hán của cô, những âm tiết phát ra bị khẩu trang cản lại, nghe mơ hồ không rõ, rất giống động vật nhỏ phát ra tiếng kêu.
Vũ Tuấn nhịn không được muốn trêu chọc mái tóc của cô.
"Em đi ra ngoài tìm thư ký Trương.

.

." Lần thứ N bắt lấy cái tay đang tàn phá bừa bãi trên đầu cô, Hân Tình quyết định đi ra ngoài hành lang hóng mát một chút.
Hô hấp không được thoải mái cho lắm.

.

.

Cô tháo khẩu trang đang trở ngại hô hấp ra.

Hân Tình rất nhớ cuộc sống được tự do hô hấp trước đây.
"Hân Tình.

.

.

Sao cậu lại ra đây?"Thấm Nhị định đến công ty tìm Hân Tình, vừa đi ra khỏi thang máy liền thấy một bóng lưng giống Hân Tình đang đứng cạnh cửa sổ, đến gần phát hiện thật là cô ấy.

Hân Tình sao lại đứng ở đây một mình?
"A, Thấm Nhị!" Sau lưng truyền đến tiếng gọi quen thuộc, Hân Tình vui mừng xoay người lại.
"Nha.

.

.

Chuyện gì xảy ra với cậu vậy?" Lỗ mũi làm sao sưng thành như vậy? Phẫu thuật thẩm mỹ? Đệm thêm lỗ mũi? Cậu không có việc gì làm à, cái mũi vốn rất dễ nhìn, cậu còn chỉnh sửa nó?" Đúng lá, Mắt thẩm mỹ kiểu gì không biết, khuôn mặt nhỏ nhắn sao có thể hợp với cái lỗ mũi to như vậy? Trước kia nổi điên lên nói với cô thích cái mũi của người Âu Mĩ, muốn đi chỉnh.

Kết quả mất trí nhớ việc này cũng quên luôn, không ngờ giờ cũng đã làm, thật là làm liều!
"Chỉnh? Chỉnh sửa?" Có ý gì? Bị thương còn gọi là chỉnh sửa?
"Đi phẩu thuật thẩm mỹ ở bệnh viện nào vậy? Anh tớ cũng đồng ý cho cậu làm à?" Anh hai không phải rất yêu Hân Tình sao? Làm sao lại đồng ý cho Hân Tình làm cái việc chuốc khổ vào thân thế này.
"Thấm Nhị, cậu có phải hiểu lầm cái gì rồi không? Lỗ mũi của tớ là do đụng phải cánh cửa.

.

." Mặc dù những lời Thấm Nhị nói, cô cũng không hiểu lắm, nhưng cô ấy chắc đã hiểu lầm gì rồi.
"Ách.

.

.

.

Hóa ra là vậy!" Xem ra là cô hiểu lầm, nhưng ai biết được đang yên đang lành đụng vào cửa làm gì!
"Sao cậu lại ra ngoài đây? Anh tớ đâu? Sao không ở bên cạnh cậu?" Anh ấy không phải rất dính lấy Hân Tình sao? Làm sao lại để cậu ấy ra ngoài này một mình.
"Tớ đi ra ngoài hít thở không khí, Tuấn đang làm việc.

Tớ ở bên trong sẽ quấy rầy đến ảnh! Cho nên đi ra ngoài một chút!" Anh chỉ làm việc được một lúc rồi lại để văn kiện xuống, sau đó chạy đến bên người cô.
Ai! Như vậy cứ cho là cô đã quấy rầy đến anh đi!
"Vậy sao? Vậy thì thật là tốt, tớ đến tìm cậu đi dạo phố! Cùng tớ đi ra ngoài chơi đi!" Hôm nay bài luận văn cuối cùng cũng đã nộp rồi, cô bận rộn cũng đã được một thời gian.

Nghĩ đến sau này không còn gặp lại cái người nhàm chán kia nữa, tâm tình của cô lại tốt lên một phần.
"Đi dạo phố? Được, tớ đi vào nói với Tuấn một tiếng!" Ra ngoài đi dạo một chút cũng tốt, làm vậy anh có thể chuyên tâm vào công việc!
"Ai.

.

.Đừng đi!" Kéo Hân Tình đang hướng về phía phòng làm việc, Thấm Nhị trực tiếp lôi Hân Tình đi vào thang máy.
"Chờ chúng ta đi ra ngoài rồi tớ sẽ gọi điện cho anh ấy.

.

.

Cậu bây giờ đi nói với ảnh, ảnh sẽ không cho cậu đi đâu!" Cô nghĩ đến trước đây, trừ khi đi chơi có cả ba mẹ, cô rất ít khi nào có thể cùng mẹ đi riêng với nhau, anh cô chắc cũng di truyền gen ghen tuông đó, ảnh nhất định giống ba không cho cô đi riêng với Hân Tình.
Phải làm rõ một chút! Dù gì Hân Tình cũng là bạn thân của cô trước!
"A.

.

.

.

Làm vậy có tốt không?" Trực tiếp rời khỏi như vậy hình như không tôn trọng Tuấn lắm!
"Yên tâm đi! Chỉ cần chúng ta ra khỏi công ty tớ liền gọi cho anh hai!" Thấy Hân Tình do dự, Thấm Nhị phóng khoáng vỗ vai cô.
"Ừm, được rồi!" Nhìn bộ dạng Thấm Nhị hưng phấn như vậy, Hân Tình cũng không nói gì thêm.
Đi ra công ty, Thấm Nhị giơ tay đón một chiếc taxi, hai người ngồi vào.
"Thấm Nhi hôm nay cậu không lái xe sao?" Chiếc xe này hẳn là taxi!
"Ừ, đi dạo phố mà lái xe thì không thuận tiện lắm.

Muốn dừng chỗ nào cũng được, không cần tìm bãi đậu xe!" Cô đã cố ý đi về nhà cất xe trước khi đi đến đây tìm Hân Tình.

Thật nhớ lúc trước hai cô lúc nào cũng dính với nhau cùng đi mua sắm cùng đi ăn vặt.
"Cậu gọi báo cho Tuấn một tiếng đi!" Nhìn những động tác của Thấm Nhị, Hân Tình không khỏi nhắc nhở.
"Ờ!" Đúng rồi, quên mất gọi điện thoại!
Thấm Nhị vừa lấy điện thoại ra, tiếng chuông liền vang lên.
"Alo, ai vậy?" Nhìn dãy số lạ trên màn hình, Thấm Nhị hỏi.
".

.

.

.

.

."
"Đúng, là tôi.

Xin hỏi là ai vậy?"
".

.

.

.

.

."
"Dạ, Em chào giáo sư.

.

.

Xin hỏi có chuyện gì không?"

".

.

.

.

.

."
"Cái gì! ! Tại sao có thể như vậy?"
".

.

.

.

.

." Thấm Nhị hung hăng cúp điện thoại, "Điên mất thôi!" Nhục chí đem di động ném vào trong túi xách.

"Tài xế, đến trường Đại học Quốc lập Đài Loan!" Thấm Nhị nói với tài xế.
"Sao vậy?" Hân Tình quan tâm hỏi.
"Tớ vừa mới nộp luận văn cho long vương xong!"
"A? Luận văn?" Cô ấy đang nói về cái gì?
"Ai.

.

.

.

Không biết cái người tài đức nào đã làm đỗ cà phê vào người giáo sư luận văn của mình cũng ướt luôn!" Hô.

.

.

.

Bình tĩnh một chút! Bình tĩnh một chút! Trời à! Muốn cô làm sao bình tĩnh! Cô làm xong không lưu bất kì bản nào vào máy!
".

.

.

.

." Luận văn ướt rồi? Cái này rất nghiêm trọng?
"Được rồi, đi xem tình hình sao cái đã! Cùng lắm thì! Tớ! Phải! Làm! Lại! Thêm! Một! Lần! Nữa! !"
Ách.

.

.

.

Vẻ mặt của Thấm Nhị bây giờ phải nói là rất kinh khủng.

.

.

..


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play