"Luyện thiếu gia, cậu đừng nói giỡn, trong thành này Từ lão gia có rất nhiều trạch viện, cớ gì phải ở chỗ khách sạn của chúng ta chứ, còn muốn thu hắn một nghìn lượng một ngày, trừ phi là hắn điên rồi." Ngô bá nói thầm, Thẩm Luyện điểm nào cũng tốt cả, chẳng qua tính tình quá lười biếng, lâu lâu còn thích nói chuyện cười.
"Ông yên tâm, ngày mai nhất định hắn sẽ tới, ta buồn ngủ nên về phòng tước, ông đừng cho người lên quấy rầy ta." Thẩm Luyện vung tay một cái rồi đi lên lầu.
Hắn ở căn phòng chữ Thiên số một, lúc mở cửa sổ ra, trăng sáng đã mọc lên ở phương đông, đẩu ngưu (1) quanh quẩn bên cạnh.
Thẩm Luyện khoanh chân ngồi lên chiếc giường có vẻ rắn chắc, từ từ nhắm mắt lại, trong lòng không suy nghĩ.
Trời không tính là cao, cao nhất là lòng người.
Người xưa nói ngực có sơn xuyên chi hiểm, lòng có thành phủ chi thâm (2).
Bởi lòng người không thể đo lường, thế nên có khả năng vô hạn.
Lúc nhắm mắt lại trước mắt là một màu đen kịt, phảng phất như đi tới một vũ trụ không trăng không sao, không biết bốn phương trên dưới, cũng không cảm giác được thời gian trôi qua.
Ngũ giác của Thẩm Luyện dần biến mất, bên ngoài căn phòng vang lên tiếng ve kêu vang, gió thổi cỏ lay đều trở nên mờ ảo như có như không, mãi đến khi không còn dấu vết gì nữa.
Bởi vì lòng không mang tạp niệm, nên có thể vô dục tắc cương (3).
Vầng trăng kia giống như con sông bạc chảy dài trên đất, chiếu khắp mọi nơi, soi sáng hình bóng cơ thể Thẩm Luyện.
Trong lòng hắn hơi động, ánh trăng kia bỗng giống như một cái lọ chứa.
Không ngừng ngưng tụ lại.
Đầu tiên là thành một quang cầu màu trắng bạc, liên tục hấp thụ ánh trăng rồi trở thành màu vàng nhạt.
Quang cầu dần dần nhỏ đi, như hạt đậu nành, chậm rãi trôi về một chiếc đèn lồng, đi qua phía trên bấc đèn, trong nháy mắt, cả căn phòng sáng rực.
Cây đèn này có tạo hình hồng nhạn đứng lặng, quay đầu ngậm cá, cổ nhạn chạm vào thân đèn, thân cá, cổ nhạn và khoang bụng trống rỗng liên thông với nhau.
Trong khoang bụng chứa đầy nước, như vậy khói đèn sẽ đi từ cổ nhạn đến nước trong khoang bụng, khiến cho căn phòng không có nhiều mùi dầu khói, không khí trong sạch tự nhiên.
Đèn này dĩ nhiên không phải sản phẩm của thế giới này, mà là Thẩm Luyện làm phỏng theo "Hán Nhạn Ngư Đồng Đăng".
Ngô quản sự chỉ cảm thấy đèn này tinh xảo, lại không biết diệu dụng của đèn này.
Thẩm Luyện bỗng nhiên mở mắt ra, quang điểm như hạt đậu kia biến mất không còn dấu vết, ánh mắt của hắn trong trẻo tựa như ánh sao.
Lửa đèn sinh ra khói dầu, lại tuần hoàn đi vào trong nước, không làm ô nhiễm ngoại giới, đây cũng là Thiền!
Là Thẩm Luyện dùng để nhắc nhở bản thân.
Bây giờ tinh thần của hắn đã phóng ra ngoài, có thể ngưng tụ ánh trăng để sinh ra hỏa diễm, nhen nhóm một chiếc đèn, uy lực dù không lớn, nhưng lại có ý nghĩa sâu xa.
Bởi vì đây không phải võ học, mà là pháp thuật.
Thẩm Luyện nghĩ thầm: nếu là trong tiểu thuyết, phải chăng mình đã xem như học được pháp thuật, có thể phóng ra phiên bản rút gọn của Hỏa Cầu Thuật.
Nghĩ tới đây hắn kềm không được mà cười một tiếng.
Bởi vì hắn đang tu luyện Thần Túc Kinh, có thể tính là pháp võ song tu.
Một cơn gió mát thổi qua, lay động vạt áo Thẩm Luyện, Thẩm Luyện được cơn gió mát kia thổi vào, không nhịn được mà đứng lên nhìn trăng sáng.
Dù cho có muôn vàn pháp thuật, hết thảy thần thông, hắn cũng chỉ nguyện được mãi mãi trường tồn giống như vầng trăng sáng này.
*******
Xuân đi thu đến, thời gian trôi qua rất nhanh.
Thân thể này của Thẩm Luyện đã lớn đến mười lăm tuổi rồi, thanh thanh tú tú, như ngọc như khói, mỗi lần ra ngoài đều được nử tự khắp thành tranh nhau vây xem.
Còn tên Từ Hoằng kia lại rất chết nhát, Thẩm Luyện vừa đi, ngày thứ hai hắn đã tới rồi, cho dù Thẩm Luyện nói giá trên trời hắn cũng muốn ở trong 'Hữu Gian khách sạn' của Thẩm Luyện mới thôi, tránh cho hai con yêu nghiệt đến trả thù.
Người ngoài không ai biết còn tưởng rằng Từ Hoằng bị điên, chỉ có một vài người trong Từ gia mới rõ chân tướng, nhưng bởi Từ Hoằng đã nhắc nhở nên không dám truyền ra ngoài.
Chỉ có mợ cả của Thẩm Luyện là Từ thị được Từ Hoằng kể hết đầu đuôi mọi chuyện, bởi vậy mỗi khi đến ngày tết đều đối xử với Thẩm Luyện càng tốt hơn, thậm chí còn tỏ ra cung kính, khiến cho mấy tên hạ nhân từ trước đến giờ quen nhìn Đại phu nhân độc ác thành thói lấy làm kỳ quái không thôi, chỉ bảo nhau Thẩm Luyện thiếu gia bất hiện sơn bất lộ thủy (4), nhưng lại có thủ đoạn cao minh.
Ở khách sạn hơn nửa năm trời, không còn nghe tin tức của hai tên yêu nghiệt kia nữa Từ Hoằng mới chịu quay về nhà mình.
Bất quá hành động quái gỡ này của Từ Hoằng cũng làm cho người ở phủ Thanh Châu tò mò, cộng thêm một vài phát minh vô tình của Thẩm Luyện, diệu dụng của nó bị người phát hiện ra, ngược lại khiến cho tiếng tăm của 'Hữu Gian khách sạn' vang xa.
Mặc cho tiền thuê phòng tăng lên liên tục, cũng không ngăn được sự nhiệt tình của thương lữ qua lại và một vài trí thức hiếu kỳ ở lân cận.
Chuyện này Ngô quản sự cũng không dự đoán trước được, lúc khai trương thì ảm đạm, đến hôm nay lại thịnh vượng, quả thật khiến cho hắn sinh ra cảm giác vừa hạnh phúc vừa buồn phiền, bởi vì Thẩm Luyện có nói, lợi nhuận mỗi tháng phải đưa cho hắn nửa thành, đối với hắn mà nói dĩ nhiên là rất khả quan rồi.
Nhưng Thẩm Luyện vẫn cứ dửng dưng như trước, xem thường tiền bạc.
Ban ngày luyện võ luyện khí, đêm đến rèn luyện tinh thần, một lòng một dạ tu hành.
Tuy thân trong hồng trần, lại không bị hồng trần quấy nhiễu.
Thần Túc Kinh đạt được dễ dàng nhưng muốn luyện đến cảnh giới cao thâm lại vô cùng gian nan, dù cho có thiên tư như người áo xanh cũng phải trải qua ba mươi năm, đưa mình vào sinh tử tuyệt cảnh mới có thể đả thông hai mạch Nhâm Đốc cuối cùng.
Tuy tinh thần của Thẩm Luyện mạnh mẽ, có thể tu luyện lâu hơn người bình thường mà không cảm thấy mệt mỏi, thao túng vận hành nội khí một cách tinh tế nhập vi, nhưng đến hôm nay cũng chỉ mới đả thông các kinh mạch còn lại, chậm chạp không phá tan được hai mạch Nhâm Đốc.
Với lại từ nửa năm trước, mặc cho Thẩm Luyện chăm chỉ tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải thế nào đi nữa, thần hồn đều không thể mạnh lên nửa phần, cũng phải chờ đến hoàng hôn, hoặc ngày trời âm u, hoặc ban đêm mới có thể xuất khiếu du lịch.
Còn vào ban ngày, thái dương chân hỏa kia quả thật nóng đến chết người, nếu như xuất khiếu mà đi thì hắn sẽ không chịu đựng được lâu.
Thanh Châu Thành nằm ở Tây Bắc, tuy không lạnh lẽo bằng Đại mạc nhưng mùa đông cũng khó trải qua vô cùng.
Ba ngày nay liên tục có tuyết rơi, trong thành ngoài thành đều là một mảnh trắng xóa.
Khách sạn tuy có đốt lửa sưởi ấm, nhưng vẫn không cách nào xua hết lạnh lẽo.
Thẩm Luyện cũng ở trong đại sảnh dưới lầu, dù sao tu hành đã gặp phải bình cảnh, hắn liền quyết định mỗi ngày ngoại trừ tập luyện tất yếu ra sẽ không nghĩ đến nó nữa, miễn cho sinh ra chấp niệm.
Chuyện này phải nói đến mấy hôm trước, trong lòng hắn nóng vội nên cưỡng ép tu luyện Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải, muốn đột phá cảnh giới, khiến cho ý niệm buồn bực, còn dữ dội hơn cả lúc nhìn thấy Ngũ Thông Thần.
Nếu không phải hôm ấy Ngô quản sự tới báo cáo với hắn sổ sách tháng này, làm hắn thiếu kiên nhẫn, nổi trận lôi đình, dọa Ngô quản sự sợ đến nỗi ngất đi, khiến cho hắn giật mình nhận ra tính tình của mình xuất hiện biến hóa, sợ rằng nếu còn tiếp tục tu luyện, cuối cùng dù không bị tẩu hỏa nhập ma thì hơn phân nữa cũng bước lên con đường cực đoan như người áo xanh.
Vì vậy Thẩm Luyện càng cảnh giác bản thân nhiều hơn, hắn vẫn cho rằng chủ nhân trước không có kinh nghiệm, không ai chỉ dẫn, một mình tu hành trong núi sâu cho nên mới tẩu hỏa nhập ma, ban đầu còn nhắc nhở mình chớ đi theo gót chân của chủ nhân trước.
Không ngờ rốt cuộc hắn vẫn tự phụ, tưởng đâu được Lăng Xung Tiêu chỉ điểm một chút, tiếp tục tu hành một mình thì có thể bước lên con đường trường sinh.
Nếu không phải nhập ma chưa sâu, đúng lúc giật mình tỉnh ngộ, thì đừng nói cầu đạo, cho dù bảo toàn tính mạng sợ là cũng khó khăn rồi.
Cơn gió lạnh như dao cắt lùa vào từ khe cửa lớn khép chặt, đi kèm với một tiếng gõ cửa nặng nề.
-----oo0oo-----
Chú thích:
(1) Đẩu ngưu: hai ngôi sao trong chòm Nhị thập bát tú.
(2) Ngực có sơn xuyên chi hiểm, lòng có thành phủ chi thâm: bụng dạ hiểm trở như núi sông, còn tâm hồn kín đáo như thành phủ. Ý nói lòng người nham hiểm, tâm cơ sâu nặng.
(3) Vô dục tắc cương: chỉ những người không cưỡng cầu điều gì mới có thể sống vui vẻ hạnh phúc.
(4) Bất hiện sơn bất lộ thủy: Không lộ ra tài năng.