Ngọn núi này gọi là Thanh Hà, đường lên núi là một bậc thềm đá quanh co khúc khuỷu, trên thềm đá còn có chút rêu cỏ xanh biếc mang theo ẩm ý.
Một nam tử trung niên chừng hơn ba mươi tuổi, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống bậc thềm đá dưới chân, lộ ra vẻ mệt mỏi vô cùng.
Hắn dừng lại một chút, dùng vạt áo lau lau mồ hôi trán, ngước nhìn phía trước, chỉ thấy rừng cây um tùm, cành lá xum xuê, khe hở giữa những tán lá kia mơ hồ lộ ra một góc mái cong, ngói lợp màu xanh lá, như ẩn như hiện, tràn đầy vẻ cổ xưa.
Ước chừng đi thêm một khắc đồng hồ nữa, trước mắt hắn là một mảnh trống trải, kiến trúc cổ xưa trong núi sâu kia cuối cùng cũng đã vén lên chiếc mạng che thần bí, để lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh, không còn che che lấp lấp nữa.
Sau lưng là con đường trúc sâu thẳm, phía xa là dốc tùng xanh vắng lặng, trước mặt lại là một đạo quan hơi có chút tồi tàn.
Đạo quan kia tuy đơn sơ, ngăn cách với thế ngoại, lại có cảm giác tràn đầy tiên khí Đạo gia phiêu dật xuất trần, đến nơi này rồi, thần khí của nam tử trung niên bất chợt trở nên rõ ràng, mệt mỏi do chạy quá nhanh khi nãy đã biến mất không ít.
Đại hán hơi thở gấp một chút, không khí trong lành đi vào lá phổi, có chút mùi vị ngòn ngọt, đôi chân rã rời kia cũng có thêm một chút sức lực rồi, bước nhanh tới cửa đạo quan, sơn đỏ trên cột cửa đã tróc ra không ít, trái lại tấm biển cửa của đạo quan này không biết làm bằng vật liệu gì, lại không hề phai màu.
Ba chữ “Thanh Hà Quan” đơn giản được viết theo kiểu tiểu triện, sạch sẽ, từng nét từng vạch, cương nhu đều có, vẽ ra được sự xa xưa và độc lập của kẻ xuất đạo.
Hai bên là một đôi câu đối: “Tâm như mây trắng thường tự tại, ý như nước chảy mặc đông tây”.
Nét mực kia hãy còn mới, hẳn là vừa được viết lên, bút pháp lưa thưa đẹp mắt, có một cảm giác tự nhiên như mây trôi nước chảy.
Trong đầu nam tử cũng không có bao nhiêu văn chương, chỉ cảm thấy câu đối này lúc đọc lên có chút ý vị, lại nói không được là hay ở chỗ nào, khó mà lĩnh hội được sự thanh nhàn, huyền diệu trong đó.
Nắm chặt vòng sắt trên cửa, trước tiên hắn dùng sức đập một phát vào cánh cửa cũ nát, âm thanh vang lớn, bản thân đại hán cũng bị dọa cho hoảng hồn, sau đó lại chần chờ một lát rồi dùng sức nhẹ hơn, không còn gấp gáp như trước nữa, lộ ra vẻ lễ phép hơn rất nhiều.
Cũng không lâu lắm, có lẽ chưa đến thời gian một chung trà thì cửa lớn từ từ mở ra.
Bên trong là một tiểu đạo sĩ trẻ tuổi, ước chừng mười ba mười bốn tuổi. Trên người đạo sĩ tỏa ra một mùi thuốc không quá khó ngửi.
Tiểu đạo sĩ ngũ quan rất đoan chính, thậm chí có phần tinh tế, chẳng qua thân thể hơi gầy gòm, nên dù được áo lông bao phủ cũng mơ hồ nhìn ra vóc người thon gầy của hắn, sắc mặt vàng vọt, cho thấy sức khỏe hắn cũng không quá tốt, người mang bệnh tật.
Tên hắn vốn gọi là Lý Phong, chính xác mà nói thì linh hồn hắn vốn không thuộc về thế giới này, mà là một bác sĩ đến từ Địa Cầu, hắn mở một phòng khám bệnh, thu nhập vẫn tạm chấp nhận, có nhà có xe, không tính là nhà giàu có gì cam, nhưng cuộc sống cũng không khó khăn.
Chẳng qua sống những ngày tầm thường như thế, quá lâu cũng cảm thấy mất hứng.
Một ngày nọ lái xe về nhà, chẳng ngờ gặp phải tai nạn ở ngã tư, lúc tỉnh lại thì đã hoán đổi với thân thể này rồi..
Nhưng sau khi hắn vượt thời không rồi mới biết không phải người “vượt thời không” nào cũng gặp may mắn như vậy.
Ba tháng trước hắn trở thành chủ nhân mới của thân thể tên là Thẩm Luyện này, trái lại rất có duyên phận, nếu đã chiếm thân thể người ta thì Lý Phong cũng thành thật tiếp nhận cái thân phận Thẩm Luyện này, xem như đối với chủ cũ bù đắp chút áy náy vậy.
Lại nói thân thể này cũng không phải không có lai lịch, mẫu thân hắn xuất thân từ Thẩm gia – gia tộc giàu có ở phủ Thanh Châu trăm dặm ngoài, vào năm mẫu thân hắn mười bảy tuổi, chưa kết hôn mà lại mang thai hắn, chẳng ai biết phụ thân hắn là ai, mà mẫu thân hắn đánh chết cũng không chịu mở miệng nói.
Ấy vậy còn cố gắng sinh hắn ra.
Chưa kết hôn mà mang thai quả thật khiến cho phụ thân nàng là Thẩm thái gia tức giận gần chết, nhưng Thẩm gia chỉ có một đứa con gái này, nên dù tức giận đến thế nào cũng không thể hạ nhẫn tâm với mẫu thân hắn được, cứ như thế đoạn tuyệt quan hệ cha con…
Thế nhưng hai năm trước, mẫu thân hắn không ngờ mất sớm.
Sau khi mất đi mẫu thân, hắn ở Thẩm gia ngoài bổn phận thì không còn cảm giác thuộc về nữa, ngày thường trong Thẩm gia rất nhiều người đều ở sau lưng bảo hắn là con hoang, hắn không thể tưởng tượng ra những ngày sau này phải sống thế nào.
Lập tức cầu xin Thẩm lão thái gia và hai người cậu rằng hắn đồng ý xuất gia tu Đạo, để cầu phúc cho Thẩm gia.
Trong những đại tộc to lớn, thế thân đi tu cũng không có gì lạ lùng, bình thường đều tìm đầy tớ mà thôi. Dù cho thân thể này không rõ lai lịch đến thế nào thì cũng có một nửa huyết thống của Thẩm gia, chuyện này vẫn không cần hắn đi làm. Nhưng mà Thẩm lão thái gia lại đồng ý thỉnh cầu của chủ nhân trước.
Dù sao gia sản của Thẩm gia nhiều như thế, mà thân thể này có một nửa huyết thống của Thẩm gia, theo tục lệ ở địa phương thì con gái cũng có quyền thừa kế một phần gia sản, mà phần gia sản này cho dù nằm trong của hồi môn lúc nàng xuất giá thì cũng đều thuộc quyền quản lý của nàng cả.
Của hồi môn ở xứ này, bình thường đều giao cho con gái từ lúc còn thiếu nữ cập kê, đợi đến khi nàng xuất giá thì một số khế đất và cửa hàng sớm đã sang tên nàng rồi.
Lúc mẫu thân hắn chưa kết hôn mà mang thai cũng không bị đuổi ra khỏi nhà, đã có tình thương con của Thẩm lão thái gia đồng ý, mặc khác nếu mẫu thân Thẩm Luyện ra đi thì phần gia sản kia sẽ bị mang theo, dù cho Thẩm gia giàu có đến đâu cũng cảm thấy tiếc rẻ phần của cải này.
Sau khi mẫu thân hắn mất, chủ nhân trước hiển nhiên kế thừa phần gia sản kia. Vì tuổi tác hắn nhỏ, cho dù Thẩm lão thái gia và hai người cậu có đối xử tốt với hắn, cũng khó bảo toàn hai con dâu liệu có động ý đồ xấu gì không, phải biết chỉ cần hắn chết thì phần gia sản kia tự nhiên trở lại danh nghĩa Thẩm gia.
Hai người cậu đều có con cái, dù đối xử với chủ nhân trước không tệ, nhưng cuối cùng hắn vẫn là người ngoài, nếu có thể để lại cho con mình thêm món gì đó hiển nhiên là tốt hơn rồi.
Đương nhiên chủ nhân trước xuất gia tu Đạo thì không nghĩ đến chuyện này, dù sao lúc ấy hắn vẫn còn nhỏ tuổi, chẳng qua không muốn ăn nhờ ở đậu, lòng tự ái bộc phát, ngoài ra còn có lý do… đó là người phụ thân không biết lai lịch của hắn để lại một quyển công pháp, lúc dọn dẹp di vật của mẫu thân hắn tình cờ phát hiện, chẳng qua không biết tại sao mẫu thân không giao cho mình.
Chủ nhân trước vì tu luyện công pháp kia nên muốn tìm một nơi riêng tư.
Thẩm gia rất giàu có, Thanh Hà Quan lẫn toàn bộ núi Thanh Hà đều là của Thẩm gia. Đưa chủ nhân trước đến đây Thẩm gia cũng rất yên tâm.
Nếu như chủ nhân trước say mê tu Đạo, không hoàn tục nữa thì tất nhiên là vô cùng tốt.
Lúc bình thường đều do thôn dân dưới núi giúp đỡ quét dọn, sau khi hắn đến Thanh Hà Quan cũng có thôn dân dưới núi đưa tặng áo cơm…
Vào những ngày lễ lớn, Thẩm gia cũng sẽ sai hạ nhân đưa ít đồ, xem như vẫn chưa hoàn toàn quên mất hắn.
Một mình sống trên núi Thanh Hà, ngày thường cũng có thôn dân lên đây giúp đỡ quét dọn, thậm chí hắn còn có thể mời người làm cơm, dù sao Thẩm gia cũng không thiếu vài bạc lẻ này, nên hắn mới có thời gian mà nghiên cứu kỹ quyển công pháp tìm được kia.
Môn công pháp này lại gọi là Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải, lưu loát mấy nghìn chữ, chủ yếu dạy cách cảm ứng thần hồn, làm mạnh hồn lực, để cho tinh thần thêm nhạy cảm, phản ứng nhanh chóng. Mãi đến sau khi thần hồn mạnh mẽ tới trình độ nào đó, phá tan “Huyệt Bách Hội” trên đỉnh đầu thì có thể xuất khiếu, có đủ loại huyền diệu khó mà tưởng tượng nổi.
-----oo0oo-----
Chú thích:
- Đạo hương: Nơi tu đạo, Tiên cảnh