Thẩm Luyện cũng không cảm thấy bấy ngờ khi nghe lời nói của Thạc tri châu, đáng tiếc hắn sinh ra dưới hồng kỳ, lớn lên ở Tân Trung Quốc.
Hiếu có thể còn mấy phần, trung lại không có phần nào.
Hắn mỉm cười với Thạc tri châu, rồi lại không nói gì nữa.
Đây gọi là đạo khác nhau thì hành sự cũng khác nhau, nên cũng không muốn nói nhiều thêm.
Đợi đến khi Thạc tri châu sai người khiên Mạnh Hàn về nha môn Châu phủ thì đã là buổi trưa rồi.
Thật ra trên đường đi Mạnh Hàn đã tỉnh lại, nhưng không chịu nổi nhục nhã vô cùng lớn này, cùng với ánh mắt người khác nhìn hắn nên chỉ đành giả vờ bất tỉnh.
Cùng lúc đó trong ngoài khách sạn, những người giang hồ trà trộn vào bí mật quan sát trận chiến, lại không thể không thay đổi cách nhìn mới về Thẩm Luyện.
Dù gì trong chốn giang hồ Mạnh Hàn cũng không phải chỉ có hư danh, tuy hắn không thể sánh bằng vị bộ đầu Dương Anh đệ nhất thiên hạ trong triều đình, nhưng cũng không phải là nhân vật tầm thường.
Thẩm Luyện dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, tâm trạng rất vui vẻ, cũng lười quản lý chuyện khách sạn nữa mà đi thẳng ra cửa.
Thành phủ Thanh Châu nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chỉ có vài nơi đáng đi xem.
Thẩm Luyện bước đi trong hồng trần, lòng không tạp niệm, rơi vào ánh mắt người ngoài, tất nhiên là thấy hắn tâm tư bất thuộc (*lỡ đãng, không chú ý), nhưng mặc cho xe ngựa qua lại tấp nập trên phố, Thẩm Luyện lại không hề bị đụng vào hay vấp ngã…
"Là Thẩm Luyện sao?"
Giọng nói này rất xa lạ, nhưng có thể gọi lên Thẩm Luyện thì hẳn là người quen biết hắn.
Thẩm Luyện quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử trung niên thân thể phúc hậu đang nhìn hắn.
Thẩm Luyện hơi suy tư liền nhớ ra người này, đây chẳng phải là Từ Hoằng - anh trai của mợ cả nhà hắn hay sao, xem như cũng thân thích.
Thế nhưng trước giờ Từ thị không thích hắn, cho nên hắn cũng chỉ gặp Từ Hoằng vài lần lúc nhỏ thôi.
Theo lý mà nói thì Từ Hoằng phải làm như không quen biết Thẩm Luyện mới đúng, trừ phi là đối phương đã sớm chú ý hắn.
Tất nhiên Thẩm Luyện nhanh chóng bỏ đi suy đoán này, bên cạnh Từ Hoằng là một tiểu tỳ áo xanh, nếu Thẩm Luyện không lầm thì đó là người trong viện của cậu cả Thẩm Thanh Thạch.
Họ tên cụ thể hắn không biết, lại biết đã từng gặp qua.
Từ Hoằng cười nói: "Nghe nói hôm nay ngươi khai trương khách sạn, sao còn có thời gian rảnh rỗi đi dạo?"
Thẩm Luyện hơi nghiêng người, không tỏ ra quá thân cận, cũng không thể quá lạnh nhạt, mở miệng nói: "Một chút việc nhỏ, nào đáng bận tâm, cũng chưa từng nghe Từ thúc thúc sẽ vì một cửa tiệm cầm đồ mới mở mà đi quản lý mọi thứ."
"Ha ha, tiểu tử ngươi, lại thú vị hơn nhiều so với trước kia, lúc trước ngươi gặp ai cũng không muốn nói chuyện, hiếm lắm mới gặp nhau một lần, không bằng đến nhà ta chơi một chút." Từ trong miệng tiểu tỳ, Từ Hoằng biết thiếu niên phong độ ung dung đang đi trên đường này chính là Thẩm Luyện, trong lòng hắn hơi động.
Hóa ra lần trước tên Ngũ Thông Thần gặp họa kia, không phải bị người ta đả thương ở Thẩm gia, hôm nay hắn vừa hỏi muội muội Từ thị của hắn, ngoại trừ Thẩm Luyện có chút kỳ lạ thì không còn người nào liên quan tới nữa.
Trước đây Từ Hoằng nghe mọi người nói Thẩm Luyện khai trương khách điếm, hắn cũng chỉ sai người đưa lễ, dù sao cũng là trưởng bối, chút chuyện nhỏ này không đáng để hắn tự đi.
Huống chi so với số gia sản khổng lồ của Thẩm gia, một căn khách sạn, dù là cửa tiệm lâu đời đi nữa cũng không tính là quá quan trọng, ngay cả Thẩm Thanh Sơn cũng cảm thấy là chuyện nhỏ không đáng kể.
Đợi sau khi hắn rời khỏi Thẩm gia, chuẩn bị ngày khác tới tìm Thẩm Luyện hỏi thăm một lần, đúng lúc tiểu tỳ kia được Từ thị sai bảo, đi đến cửa hàng Thẩm gia lấy một ít son phấn mới nhập từ kinh thành về, để cho trong lòng Từ Hoằng hơi động, cũng chuẩn bị đi theo mang một ít về an ủi nương tử của mình.
Từ Hoằng lớn lên ở Thanh Châu, ra phố cũng không phô trương gì quá đáng, đi dạo trên đường, nhân tiện trêu chọc tiểu tỳ xinh đẹp này.
Tiểu tỳ kia không phải đầy tớ, ngược lại có chút chí khí, nào chịu được hắn trêu ong ghẹo bướm, đang lúc không biết làm sao thì nhìn thấy Thẩm Luyện.
Lại nói đến Thẩm Luyện, thật có thể nói là tình nhân trong mộng của nử tử dưới hai mươi tuổi ở Thẩm gia, tất nhiên ngoại trừ Thẩm Nhược Hi rồi, dù sao Thẩm Luyện tính tình thnah đạm như tiên, lớn lên lại phong thần tý triệt (*tuấn tú). Tiểu lang quân như thế tất nhiên khiến người ta vui vẻ mà nhìn.
Dù là tiểu tỳ kia, ngày thường cũng hay cùng với các tỷ muội khác lôi Thẩm Luyện ra trêu ghẹo, hy vọng ngày nào đó có thể một bước lên trời.
Có Thẩm Luyện ở đây, Từ Hoằng sẽ không dám làm càn quá mức.
Còn Thẩm Luyện thì không quan tâm tới tâm tư thiếu nữ của tiểu tỳ, lại cảm nhận được một loại khí tức khó chịu trên người Từ Hoằng, trong lòng hắn cảm thấy kỳ quái.
Bèn nói: "Dù sao cũng đang nhàn rỗi, đi đến nhà Từ thúc thúc một lát cũng không sao."
Rốt cuộc hắn nhớ lại con yêu nghiệt lần trước lẻn vào giấc mơ của Thẩm Nhược Hi, khí tức trên thân Từ Hoằng có chút giống với con yêu nghiệt kia.
"Vậy đợi ta mua son rồi, chúng la lập tức đi, ngươi nên biết tuy Thẩm gia các ngươi giàu có hơn Từ gia của ta, nhưng ba đời mới biết ăn mặc, đồ ăn thức uống của Từ gia chúng ta không phải là Thẩm gia các ngươi có thể so sánh được…"
Từ Hoằng không kềm được mà nói một câu tự đắc.
Hơn nữa việc hắn mời Thẩm Luyện, là nhớ tới Từ thị từng nói, trong khoảng thời gian gần đây ngoại trừ Thẩm Luyện thì không có ai khác quay về cả, đêm mà Thẩm Nhược Hi khỏi bệnh, có người bảo nó còn gọi tên Thẩm Luyện.
Mọi người nghe xong chỉ cho rằng con bé suy nghĩ nhiều quá nên ban đêm nằm mơ.
Nhưng Từ Hoằng và Từ thị lại biết nguyên nhân Thẩm Nhược Hi bị bệnh là bởi vì Tà Thần, giấc mơ của nó hơn phân nửa không phải là giấc mơ bình thường rồi, Thẩm Nhược Hi gọi tên Thẩm Luyện tất nhiên có điểm kỳ lạ trong đó.
Vốn hôm nay khách sạn của Thẩm Luyện khai trương, Từ Hoằng tạm thời không định đi tìm hắn, nào ngờ dọc đường lại gặp gỡ, đây chẳng phải là hữu duyên sao.
Hắn không biết rằng mình muốn tìm hiểu xem ai làm tổn thương Ngũ Thông Thần bao nhiêu, thì Thẩm Luyện lại càng muốn biết lai lịch của tên yêu nghiệt lẻn vào giấc mơ của Thẩm Nhược Hi bấy nhiêu.
Dù Thẩm Luyện có Diệt Thần Kiếm Kinh, nhưng trên con đường tu đạo vẫn không có manh mối.
Thần Túc Kinh chỉ giúp hắn tu luyện ra nội khí, cũng không xem là đại pháp căn bản để chứng đạo trường sinh.
Dù cho công pháp này có quan hệ với Tiên môn Thanh Huyền Sơn như lời Lăng Xung Tiêu nói, nhưng bản chất vẫn là công pháp giang hồ,
Trong môn phái của Lăng Xung Tiêu nhiều người như thế còn chưa nghe nói có ai dựa vào công pháp này để trường sinh vấn đạo.
Tu hành có nguồn có gốc, bất kể là 《Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải》 hay《 Diệt Thần Kiếm Kinh》, Thẩm Luyện đều thiếu hụt lý giải bản chất, những thứ này thì Lăng Xung Tiêu cũng không giải đáp được, hoặc là Lăng Xung Tiêu chưa hẳn chịu giảng giải nghi hoặc cho hắn.
Tai họa kia có thể lẻn vào giấc mơ người khác triển khai tà pháp, nói không chừng có thể biết được nhiều tin tức liên quan tới tu hành.
Nếu Thẩm Luyện từ chỗ của Từ Hoằng tìm ra một chút dấu vết, thì hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Hai người ma xui quỷ khiến thế nào mà lại ăn nhịp với nhau.
Chỉ tiếc là tiểu tỳ kia mua son bột rồi thì phải quay về Thẩm gia, nàng rất không nỡ.
Thẩm Luyện không hiểu phong tình nên đã phụ tình ý của thiếu nữ, chỉ một mực đi theo Từ Hoằng đến Từ gia.