Khách sạn người đến người đi, trước giờ vẫn là chỗ sâu nhất trong hồng trần.
Thẩm lão gia đồng ý cho Thẩm Luyện quản lý khách sạn cũng vì nơi này rồng rắn lẫn lộn, là nơi tốt để rèn luyện đạo lý đối nhân xử thế.
Nửa đêm,
Trăng sáng,
Ngô đồng.
Trên cây ngô đồng không có Phượng Hoàng, nhưng có mặt trăng.
Trên trời là một vầng trăng khuyết, mà trên cành cây ngô đồng tươi tốt kia lại là một vầng trăng tròn.
Đó không phải trăng tròn, mà là đầu người.
Đỉnh đầu người này trơn bóng vô cùng, tràn đầy nguyệt quang, vì thế mới ví như trăng tròn.
Bên cạnh hắn còn có thêm một người nữa, là một thiếu niên.
Gió mát thổi tới, làm cho vẻ gầy yếu của thiếu niên hiện ra rõ ràng, có chút lắc lư, nhưng đôi chân lại cứ như bám chặt vào cành cây, lập địa sinh căn.
Gió lay ảnh động, tựa như trúc xanh.
Cuối cùng Thẩm Luyện thở ra một hơi, tiếp theo khói trắng lượn lờ, từ từ trở nên dày đặc.
Đợi đến lúc Thẩm Luyện phun ra hết, Lăng Xung Tiêu mới nói:
"Môn khí công này do tổ sư của ta tình cờ đạt được trên đường tầm Tiên, gọi là Thần Túc Kinh, là một trong những công pháp tinh diệu nhất trên giang hồ."
Lúc trước Thẩm Luyện đã được Lăng Xung Tiêu truyền cho khẩu quyết, cứ thế luyện tập.
"Túc" trong Thần Túc Kinh không phải chỉ bàn chân, mà là "túc" trong "thần hoàn khí túc".
Tha tự ngoan lai tha tự ác, ngã tự nhất khẩu chân khí túc (*Dù người hung ác đến đâu, cốt sao chân khí ta sâu là đủ rồi).
Khẩu quyết của môn khí công này rất dễ hiểu, nhưng lại khó luyện thành, bởi vì bước đầu tiên buộc người ta phải xua đi vọng niệm (1) mới có thể cảm ứng được một chút Chân khí từ Tiên Thiên mang đến.
Nói thì đơn giản, nhưng trên thế gian này kẻ có thể "Nhập định" mà không vọng niệm lại được mấy người?
Chuyện này đối với Thẩm Luyện thì không phải việc gì khó.
Hắn cứ như thế tu hành, điều chỉnh tiết tấu hô hấp, không suy không nghĩ gì nữa, lặng lẽ ngồi dưới trăng thanh gió mát.
Cho dù Lăng Xung Tiêu biết Thẩm Luyện có khiếu tu hành, nhưng không thể không thừa nhận hắn là thiên tài.
Thẩm Luyện biết mình không phải thiên tài gì cả, chỉ bởi vì đạt được Thượng Thanh Linh Bảo Tự Nhiên Tỏa Tâm Định Thần Chân Giải mà thôi.
Hắn chìm vào định cảnh, cứ thế tu hành, cảm ngộ một tia Chân khí, điều khiển nó men theo kinh mạch mà ôn dưỡng, quả thật giống như điều khiển tay chân, dễ dàng vô cùng.
Thân thể hắn không quá tốt, kinh mạch ứ đọng, nhưng nhờ vào cách điều khiển Chân khí tinh vi của mình, hắn đã đem huyệt đạo "Thủ Thiếu Âm Tâm Kinh" mở ra được một nửa.
Lăng Xung Tiêu không biết tiến cảnh của Thẩm Luyện, chỉ thấy một hơi này của hắn chậm lâu vô cùng, liền kết luận ngay Thẩm Luyện thật sự là kỳ tài võ học.
Thẩm Luyện nghe được lời của Lăng Xung Tiêu, có hơi ngạc nhiên nói: "Vẫn chưa biết môn phái các ông tên là gì?"
Lăng Xung Tiêu lạnh lùng nói: "Ngươi đã hỏi, ta cũng không ngại cho ngươi biết tổ sư bọn ta xưa kia vốn là thư sinh, thi cử không được như ý, lòng như tro nguội, sau đó suy nghĩ thông suốt, bèn đi tìm đạo trường sinh, Tiên đạo thưởng ở thế ngoại, người bình thường làm sao thấy được, rồi đến năm nào đó, tổ sư nghe tin hải ngoại có nhân vật Tiên gia ẩn hiện, nên giương buồm ra biển, gặp phải một trận mưa to xối xả.
May sao tổ sư gặp nạn không chết, bám chặt một tấm ván thuyền, theo sóng vỗ rồi lưu lạc vào một bãi biển.
Bãi biển kia thuộc một hòn đảo có phạm vi vô cùng rộng lớn. Chính giữa có một ngọn núi, sương mù lượn lờ.
Tổ sư nhìn thấy núi kia hùng vĩ, sau khi nghỉ ngơi một ngày bèn đi về phía ngọn núi, đến chân núi rồi lại thấy một vách núi cheo leo thẳng đứng, phía trên thình lình có khắc hai chữ "Thanh Huyền".
Vách đá dựng đứng trơn nhẵn như gương, cũng không biết hai chữ đó được khắc lên bằng cách nào.
Từng nét từng vạch đều dài hơn mười trượng, rộng năm sáu thước, hồn nhiên thiên thành, không hề có dấu vết đục khắc.
Lúc đó tổ sư nghĩ thầm, nếu không phải thủ đoạn tiên gia thì làm sao tạo ra được kỳ quan như thế.
Tổ sư đi dọc theo núi, núi kia quá to lớn, bên trong lại là rừng rậm lớp lớp, cứ như thế tổ sự lại đi lạc mất, hái quả dại để lót dạ, may mà không gặp phải độc xà mãnh thú."
"Rồi sao đó tổ sư gặp được Tiên nhân, Tiên nhân cho hắn bí tịch ?" Thẩm Luyện cười nói.
Những tình tiết này kiếp trước hắn đọc trong tiểu thuyết quá nhiều rồi.
"Nào có đơn giản như vậy. Sau đó tổ sư nghe thấy một tiếng sáo thổi trong rừng rậm, nghĩ thầm rốt cuộc có thể gặp được những người khác rồi. Hắn bị lạc quá lâu, thậm chí ngay cả vách đá dựng đứng lúc đi vào cũng không tìm ra nữa.
Cũng không dám mong gì gặp được thần tiên, chỉ cầu có thể ra khỏi khu rừng.
Đêm đó ánh trăng rất sáng, trong rừng cũng rất lạnh, tuy tổ sư có tu luyện một chút công phu thô thiển, nhưng còn chưa tới cảnh giới nóng lạnh bất xâm.
Tổ sư nghe được tiếng sáo, liền đi về phía nơi phát ra âm thanh.
Bài hát mà tiếng sao thổi rất quái lạ, không phải bất kỳ ca khúc nào mà tổ sư từng nghe, chậm rãi trầm thấp, còn mang theo một chút mờ ảo.
Tổ sư đi theo tiếng sáo kia không biết bao lâu.
Chẳng qua hắn càng chạy càng kinh ngạc, tổ sư đoán rằng mình đã đi được chừng hai ba dặm đường rồi, mà tiếng sáo kia vẫn cứ không xa không gần, không khác nhiều so với lúc đầu nghe thấy.
Giống như trong lúc hắn di chuyển, tiếng sáo cũng di chuyển theo hắn vậy.
Sau đó hắn ngửi được một mùi thơm, đó là mùi hương hoa mai, chưa đi được mấy bước quả nhiên hắn nhìn thấy cây cối hai bên dần dần bị thay thế bởi những cây mai.
Đằng trước xuất hiện một con đường nhỏ lát đá xanh, uốn lượn khúc chiết.
Mà tiếng sáo cũng dần dần trở nên du dương, phảng phất đang trêu đùa cơn gió mát, tràn đầy ngẫu hứng.
Tổ sư bước lên con đường nhỏ đó, ánh trăng chiếu vào đá xanh trên đường, ánh xanh phát sáng, tựa như một dòng thanh thủy…
Hương mai vào mũi, mệt mỏi lúc trước cũng tan biến không ít.
Lần này đi chưa được thời gian một chung trà, tổ sư liền gặp một gốc mai vô cùng cao to tươi tốt, chắn ngang giữa đường, cũng không biết cây mai già này sống bao nhiêu năm rồi, cành cây trơ trụi, chỉ có từng đóa từng đóa hoa mai sáng lên như những ngôi sao rải rác…
Tới gần nó, tổ sư mới phát hiện ra trên thân cây mai kia có viết một bài thơ."
"Bài thơ gì thế?" Thẩm Luyện cũng rất tò mò, câu chuyện này ngược lại thú vị hơn nhiều so với mấy quyển tiểu thuyết bình thường.
Tiếng sáo kỳ lạ, rừng mai sâu thẳm, còn có một bài thơ khắc lên thân mai.
"Bài thơ này thật sự rất mờ ảo."
Trong mắt Lăng Xung Tiêu hiện lên ánh trăng sâu lắng, thản nhiên đọc:
"Địa phế trọng dương tử, hô vi vương hại phong.
Lai thời trường nhật nguyệt, khứ hậu nhậm tây đông.
Tương bạn vân hòa thủy, vi lân hư dữ không.
Nhất linh chân tính tại, bất dữ chúng tâm đồng."(2)
"Tương bạn vân hòa thủy, vi lân hư dữ không", Thẩm Luyện nghe được câu này, không khỏi cảm thấy kinh ngạc, không phải vì bài thơ này ảo diệu, mà bởi vì trước đây hắn đã đọc qua bài thơ này.
Nhớ lại năm đó trong lúc hắn rảnh rỗi, đã từng đọc được bài thơ này trong tập thơ của Trùng Dương chân nhân, mà câu này là hắn có ấn tượng sâu sắc nhất.
Kiếp trước đọc sách, không phát hiện ra trên đời từng xuất hiện Vương Trùng Dương hoặc Toàn Chân Giáo, vì thế hắn mới cảm thấy kỳ lạ…
-----oo0oo-----
Chú thích:
- (1) Vọng niệm: ý nghĩ xằng bậy
- (2) Một bài thơ cổ viết về tổ sư Trùng Dương của phái Toàn Chân sau khi thành Tiên, mình tạm dịch:
Núi Chung Nam có Trùng Dương Tử, mọi người gọi là Vương Hạt Phong (chỉ kẻ điên)
Lúc hắn đến thuận theo nhật nguyệt, sau khi đi rồi mặc tây đông
Làm bạn cùng mây nước, làm láng giềng với hư không
Chứng được Nhất Linh Chân Tính, bỗng khác tất cả mọi người.