Dịch: Gia

An bang chủ tên đầy đủ là An Vạn Lý, mặc dù không có khí tức sắc bén lợi hại như người áo xanh, trông hơi phúc hậu, nhưng hắn có thể sống sót dưới tay người áo xanh cũng đủ để chứng minh sự lợi hại của hắn.

Thân phận của Thẩm Luyện đã định trước không thể tham gia vào cuộc nói chuyện giữa An Vạn Lý, Kim Đao Vương và Thẩm Thanh Sơn, bọn họ đã đạt được giao ước.

Kim Đao Vương và An Vạn Lý lại thêm lão già lùn kia nữa, liền mang theo binh khí ra khỏi khách điếm.

Theo đó, tiếng hò hét bên ngoài cũng từ từ yếu dần.

Dù cho người áo xanh võ công cái thế, cuối cùng vẫn song quyền khó địch tứ thủ.

Thẩm Luyện tận mắt nhìn thấy toàn thân người áo xanh không biết dính bao nhiêu vết máu, có của nguời khác, cũng có của mình, cuối cùng bị xiềng xích làm bằng tinh thiết đâm xuyên qua xương vai, khóa chặt không thể động đậy, nhốt hắn vào chiếc xe tù chế tạo bằng thép ròng.

"Đúng là chuẩn bị đầy đủ thật." Thẩm Luyện mắt thấy mọi chuyện, trong lòng tự nhiên biết, lần vây bắt này hẳn là đã sớm dự tính xong cả rồi.

Nếu như hắn biết tất cả chuyện này chỉ mất thời gian không quá một, hai ngày, thế thì hắn sẽ càng kinh ngạc vì thế lực lớn mạnh của Thẩm gia.

Thẩm Luyện lặng lẽ đi theo Thẩm Thanh Sơn trở về Thẩm gia, chuyện xảy ra hôm nay đúng là làm người ta cảm khái.

Hắn cũng không có bao nhiêu ác cảm với người áo xanh, cũng không có bao nhiêu hảo cảm.

Chẳng qua cảm thấy dù là cao thủ giang hồ như người áo xanh kia, cuối cùng vẫn không thể lấy một địch ngàn, nhiều ít cũng nói lên máu thịt thân thể rốt cuộc vẫn có hạn chế.

Và chiêu "Diệt Thần Kiếm" kia của người áo xanh, quả thực làm hắn có cảm giác mới lạ.

Nếu như nói thứ hắn muốn có nhất từ người áo xanh, thì đó không phải là vật mà người áo xanh cướp đoạt từ Thanh Trúc Bang, mà chính là pháp môn tu luyện "Diệt Thần Kiếm" kia.

Về tới Thẩm gia, Thẩm Thanh Sơn vội vàng bẩm báo với Thẩm lão gia chuyện hôm nay.

Tuy rằng lão nhân đã sớm biết, nhưng vẫn kiên nhẫn nghe thêm một lần.

Ngồi trong nhà nên hắn không thể khống chế hết thảy, nếu nghe được nhiều tin tức khác nhau, có thể giúp cho hắn biết mọi chuyện rõ ràng hơn, đây là một trong những nguyên nhân giúp hắn thành công.

Kiêm thính tắc minh, thiên tín tắc ám. (*Lắng nghe nhiều người thì sáng suốt, chỉ tin một phía thì mụ mẫm)

Vật quan trọng mà Thanh Trúc Bang đoạt lại từ người áo xanh, cũng được Thẩm Thanh Sơn báo cho lão nhân, cả chuyện Thẩm Luyện xuất hiện ở nơi đó, Thẩm Thanh Sơn cũng có nhắc tới, lão nhân cũng không nói lời nào.

Thẩm Thanh Sơn biết lão gia tử này thật sự nổi giận nhưng lại không nói ra, điều đó càng không tốt với Thẩm Luyện rồi.

Phảng phất như chưa có gì xảy ra cả, những ngày sau đó, Thẩm Luyện lại bị cấm túc một cách vô hình, Thẩm lão gia không để cho hắn ra khỏi viện nửa bước.

Thẩm Luyện cũng không tỏ ra cáu giận gì cả, làm như không biết mình bị giam lỏng, vẫn tiếp tục thực hiện mấy động tác huấn luyện nâng cao như mọi ngày, khiến cho đám người âm thầm theo dõi hắn cảm thấy kỳ quái.

Thêm vào đó mỗi ngày hắn đều yêu cầu một ít món ăn bổ dưỡng, mà yêu cầu này trái lại Thẩm gia cũng không làm khó hắn.

Từ đó về sau, Thẩm Luyện cũng không chủ động muốn gặp lão nhân nữa, lão nhân cũng không chủ động kêu gặp hắn. Hắn không ra khỏi viện một bước, dường như những người khác trong Thẩm gia đều quên mất đã từng có một vị Thiếu chủ nhân như thế.

Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, thoáng chốc đã qua một tháng.

Cơ thể Thẩm Luyện không có nhiều thay đổi, nhưng sắc mặt lại tốt hơn rất nhiều.

Hắn không chịu thua lão nhân.

Lão nhân thì đang chờ nhắn chịu thua!

Một tháng qua Thẩm Luyện sống rất phong phú, mỗi giờ mỗi khắc đều cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể, nhờ vào tài lực của Thẩm gia, cùng với sự khống chế cơ thể tinh vi, trải qua việc hôn phệ những dược lực kia cuối cùng Thẩm Luyện cũng bù đắp được lượng tinh khí thiếu sót suốt hai năm qua của cơ thể này.

Tuy vẫn gầy gò, tuy vẫn mi thanh mục tú như cũ, nhưng Thẩm Luyện lại biết một tháng qua hắn đã xảy ra biến hóa lớn như thế nào.

Dù cho hắn không tu luyện nội klhí, nhưng hắn tự hỏi, hiện nay so với Kim Đao Vương hoặc bang chủ Thanh Trúc Bang kia, hiện trạng cơ thể hắn đều khỏe hơn hẳn hai người đó.

Một ngọn gió mát thổi vào giữa khe cửa, thổi động ánh nến trong phòng, chập chờn bất định. Thẩm Luyện đã ngừng huấn luyện, thổi tắt nến.

Đêm nay trăng nhạt sao thưa, sau khi đèn tắt, tầm nhìn rõ ràng rất ngắn.

Thẩm Luyện ngồi trên giường, điều chỉnh hô hấp, cảm nhận được có một luồng tinh lực vô tận chảy khắp toàn thân.

Thế gian là một lồng giam lớn, thân thể lại là lồng giam nhỏ.

Nhảy ra khỏi lồng giam, chưa chắc sẽ tốt hơn.

Nhưng nó sẽ giống như cọp bị nhốt trong lồng, dù mỗi ngày không lo chết đói, không cần phải đối mặt với cái lạnh cắt da cắt thịt, không cần phải đi tìm thức ăn giữa thiên địa ngập tràn băng tuyết, nhưng ở trong lồng, cọp kia cũng chỉ là một con mèo to xác mà thôi, sớm đã mất đi bản tính.

Thẩm Luyện không biết sau khi xuất khiếu sẽ có hậu quả gì, liệu có bị tẩu hỏa nhập ma như Thẩm Luyện trước kia hay không.

Nhưng hắn biết hắn nhất định phải lựa chọn, Thẩm lão gia, sẽ không cho hắn nhiều thời gian.

Thế giới này có quá nhiều thứ thần bí và chưa biết, sau khi nhìn thấy tiền tài quyền thế của Thẩm gia, Thẩm Luyện buộc phải thừa nhận, ắt hẳn lão nhân có thể tìm ra thủ đoạn khống chế hắn, hắn không thể chờ đợi như vậy.

Tài lực của Thẩm gia có thể cho phép hắn tu hành, nhưng nó cũng là một loại ràng buộc.

Hắn cần mạo hiểm.

Không có Thẩm gia, hắn sẽ không khôi phục thân thể nhanh như vậy, đây là chỗ tốt của Thẩm gia, cho nên hắn không hận lão nhân, trái lại còn cảm kích.

Nhưng điều đó không có nghĩa hắn phải chấp nhận sự sắp xếp của lão nhân…

Điều chỉnh lại tâm trạng của mình thật tốt, không tiếp tục suy nghĩ cực đoan nữa.

Bỏ đi ý nghĩ lộn xộn, trong lòng, có một vị tiên thiên thần linh bỗng nhiên xuất hiện từ trong hư vô.

Thần linh vẫn cô độc vô biểu trước sau như một, hôn miểu tự nhiên.

Hồn phách gắn chặt với nhau, vốn là không thể tách rời.

Thẩm Luyện lại rõ ràng cảm nhận được một loại sức mạnh, lôi kéo hắn bay lên trên.

Giống như hắn đứng bên dưới một tòa tháp cao, có một sợi dây thừng buông xuống.

Hắn cầm lấy dây thừng, không ngừng bay lên không trung.

Sức hút mặt đất muốn cản hắn lại, lại không thể ngăn sức kéo của dây thừng.

Hồn thể giống như hỏa tiễn, tinh khí chính là nhiên liệu cung cấp cho hỏa tiễn, giúp cho hắn thoát khỏi lực hút của ‘Phách’ trong xác thịt.

Cho nên nếu như tinh khí không đủ, ‘Hồn thể’ xuất khiếu, giống như nước không nguồn, cây không rễ.

Thẩm Luyện dần dần hiểu ra đạo lý này, như một cách tự nhiên.

Từ từ đi đến nơi cao nhất, hắn không còn hoài nghi nữa, tung người nhảy lên, thế giới bỗng trở nên khác biệt rồi.

Hắn nhìn thấy chính mình, không giống như nhìn trong gương, mà là thật sự nhìn thấy cơ thể mình.

Thân hình gầy gò càng thêm khô quắt, hai gò má lõm sâu vào, thân thể ngồi im, yếu ớt như sắp ngã xuống, tựa như một cái xác khô.

Mà bản thân hắn lại đang bồng bềnh trôi nổi giữa không trung, thoát khỏi sự trói buộc của sức hút mặt đất.

"Cửu tại phàn lung lý, phục đắc phản tự nhiên." (*Bị nhốt trong lồng lâu ngày, cuối cùng cũng được quay về tự nhiên.)

Chẳng câu nào có thể hình dung trạng thái hiện tại của Thẩm Luyện một cách chính xác như câu nói trên được.

Ở trạng thái hồn thể, dường như tâm tình hắn đã không còn chập chờn, không buồn không vui, yên tĩnh hờ hững…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play