Giang Hoài mở miệng, nhưng chỉ cảm thấy cổ họng nghèn nghẹn, chẳng thể thốt thành tiếng. Nhưng cũng rất nhanh y không thể nói nên lời, bởi y phát hiện mình đang lõa thể, toàn thân chẳng có nổi một mảnh vải, chỉ được đắp bằng lớp da động vật nào đó, còn người trước mặt chẳng hề bận tâm đến điều này.
Giang Hoài gắng gượng lên tiếng: “Ngươi. . .”
Tay Lục Vưu vẫn sờ soạng, nét mặt không đổi trả lời thay y: “Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, nơi này là nhà của ta.”
Sắc mặt Giang Hoài trắng bệch không còn chút máu, muôn kiểu hoảng sợ nhìn chằm chằm bàn tay Lục Vưu đặt trên bụng y.
Lục Vưu trong lòng ngầm hiểu: “Sờ vài cái cũng không mang thai đâu.”
Giang Hoài: “. . .”
Hề Nang thấy thương không nỡ nhìn liền che mặt rồi bỏ chạy: “Lục Lục Lục tiên sinh, con nhớ ra có việc đang làm dở nên xin phép đi trước ạ!”
Sau cùng Giang Hoài trải qua một cơn sóng to gió lớn vào sinh ra tử, nhanh chóng trấn định bản thân: “Đa tạ tiên sinh cứu mạng.”
Lục Vưu: “Ủa, vậy ngươi muốn lấy thân báo đáp không?”
Giang Hoài: “. . .”
Lục Vưu vô vị tiếp lời: “Xem ngươi bị dọa kìa.” Hắn ném cho Giang Hoài một bộ quần áo, “Thay xong đến tìm ta.”
Giang Hoài mặc xong áo quần, nhặt Hàn Thiền lên, bội kiếm của y cũng chẳng mất, hơn nữa còn được lau chùi sạch sẽ. Trong lòng Giang chợt xao động. Nếu biết Lục Vưu từng ruồng bỏ Hàn Thiền bằng mọi cách, bắt Hề Nang rửa đi rửa lại mới đồng ý mang vào, phỏng chừng lại thành một tâm trạng khác.
Khi Giang Hoài đi qua phòng khách thì Lục Vưu đang dùng thẻ trúc đè miệng ngoa thú, đảo trái đảo phải vài cái rồi nói : “Loét miệng.” Lại bổ sung kết luận, “Đáng đời.”
Ngoa thú đau đến nỗi rơm rớm nước mắt, phát âm không rõ: “Lục tiên sinh, sau này ta không dám nữa.”
Lục Vưu chọn một lọ thuốc bột từ trên quầy đưa cho nó: “Sau khi ăn xong thoa ngoài da, ba lượt một ngày. Kiêng đi lừa gạt đùa bỡn. Hôm nay chỉ loét miệng, say này tổn hại chính là tim.”
Ngọa thú không ngừng cúi người nói tạ ơn, để lại bạc rồi cáo từ.
Giang Hoài ngoài mặt thờ ơ nhưng trong lòng không ngừng kinh hoàng, rõ ràng vừa nãy chỉ là con thỏ mà lại có thể nói tiếng người. Vậy vị nam tử trước mắt đây là cái gì?
Lục Vưu như đoán được suy nghĩ trong đầu y, khẽ cười hỏi: “Thấy sợ hả? Quá muộn rồi.”
Giang Hoài định thần lại, bình tĩnh đáp: “Nếu tiên sinh có chút ác ý với tại hạ, hẳn lúc trước sẽ không ra tay cứu giúp.”
Lục Vưu bộc trực thẳng thắn : “Không, ban đầu thực ra ta định đem thủ cấp của ngươi đi lĩnh thưởng.”
Giang Hoài: “. . .”
Lục Vưu: “Có điều tướng mạo đẹp đẽ như vậy mà chết, Lục mỗ quả thực đau lòng.”
Nét mặt Giang Hoài u ám, nín lặng hồi lâu mới thốt lên hai chữ gượng ép: “. . . Đa tạ.” Y cúi người thi lễ với Lục Vưu, “Giang Hoài. Chẳng hay tục danh của tiên sinh?”
Lục Vưu trả lời: “Vưu, Vưu trong Thủy mộc vưu thanh, Lục Vưu.”
Giang Hoài nói: “Lục tiên sinh, ân tình hôm nay, ngày sau Giang mỗ tất báo đáp gấp bội. . . . Cáo từ.”
Giang Hoài xoay người định rời đi, không ngờ Lục Vưu cười nhạt: “Ngươi cho rằng nơi này của ta muốn đến liền đến, muốn đi thì đi sao? Nguyên khí yêu quái ngàn năm cho ngươi ăn, Ngưng Lộ Cao đắp cho ngươi, giờ ngươi lại bảo với ta ngươi phải đi? Đệ nhất sát thủ của Lan Đình báo ân như thế sao? Chậc chậc chậc!”
Giang Hoài âm thầm có vẻ thiếu kiên nhẫn, nâng Hàn Thiền bên hông: “Lục tiên sinh muốn như thế nào?”
Lục Vưu đáp: “Chẳng thế nào cả. Muốn đi cũng chẳng phải không được, nếu ngươi ra khỏi y quán của ta bảy bước, ta sẽ bắt ngươi quỳ xuống . Có điều chỉ e Giang công tử không rời xa tại hạ thôi.”
Giang Hoài ẩn đi sát ý, chẳng hề nhiều lời, cất bước ra khỏi y quán. Song quỷ dị ở chỗ, mỗi một bước đi, tứ chi liền nặng nề hơn một phần, kết hợp nhịp thở cũng dồn dập hơn. Y lấy kiếm cắm xuống đất, ra sức chống đỡ, rốt cục đến bước thứ bảy thì Giang Hoài cũng khuỵu xuống mặt đất.
Lục Vưu cười ha hả: “Đã nói ngươi không rời xa ta, còn không tin sao?”
Giang Hoài ngoái đầu lại lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt hệt như vạn tiễn xuyên tâm, hận không thể đâm chém Lục Vưu thành cái sàng.
Lục Vưu vịn tường, lên tiếng yếu ớt: “Ấy, ta phải sợ à nha!”
Giang Hoài: “. . .”
Lục Vưu đi đến bên cạnh y, phe phẩy cây quạt: “Yêu quái trong cơ thể ngươi vốn từng sống tại đây, đã quen phong thuỷ vùng này, nếu ra ngoài liền tác quái, Lục mỗ cũng bất lực. Tuy rằng có thể cưỡng ép tách nguyên khí yêu quái ra ngoài, song nó đã dung hợp với cơ thể của ngươi, tách ra lúc này chẳng khác nào vỡ cốt moi tim, cực kỳ thống khổ, ai chịu được nào?”
Giang Hoài trả lời: “Ta có thể.”
Lục Vưu gõ một cái vào lòng bàn tay: “Thực xin lỗi, đã quên ngươi là một kỳ tài.” Hắn thu quạt lại bên hông, cúi người ôm lấy eo Giang Hoài, tay kia vòng qua đầu gối, “Có điều ta vẫn không thể thả ngươi đi. Quên nói cho ngươi biết, ngươi đã bị tên lùn ban nãy đưa đến làm gia nhân cho ta.”
Giang Hoài: “. . .”
Giang Hoài bị Lục Vưu ôm về phòng ngủ. Hành hạ một trận, cuối cùng lại về tới đây.
Lục Vưu thả y lên giường, tự rót cho mình một chén trà rồi ngồi bên bàn chậm rãi uống.
Mệt mỏi trên người Giang Hoài đã dần dần tan biến, y âm thầm siết tay lại, xác nhận công lực đã hồi phục tám chin phần, trong mắt hiện lên tia lạnh, Hàn Thiền đột nhiên rời khỏi vỏ đâm về phía Lục Vưu.
Lục Vưu mặt không biến sắc, quẳng chén trà làm lệch đường đi của Hàn Thiền. Thân thủ hắn cực nhanh, chưa kịp trông rõ động tác như nào, Giang Hoài đã bị hắn tước vũ khí xong đặt ngay ngắn trên giường.
Lục Vưu khẽ nhướng mắt, một làn thu thủy nhất thời nổi lên: “Ngươi muốn giao chiến với ta? Kia kiếp sau phải đầu thai cho tốt, đừng có nhảy vào làm người.”
Ánh mắt Giang Hoài sáng quắc nhìn hắn chằm chằm, nhưng trong lòng tĩnh mịch như đã chết, lúc này y đã hiểu một việc, Lục Vưu này thâm sâu khó lường, còn bản thân y chẳng có nửa phần thắng.
Lục Vưu tinh tế quan sát: “Uhm, rất đẹp.”
Giang Hoài không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng: “. . .”
Lục Vưu: “Quả thật là đẹp đến độc địa, ta nhìn vẫn thương.”
Giang Hoài thật muốn một kiếm giết hắn.
Lục Vưu cởi bỏ xiềng xích, cười nói: “Ánh mắt của ngươi là sao đây, việc này trách ta được chắc? Nếu không phải tài năng của người chẳng bằng kẻ khác, rơi xuống vách núi, thì sao có thể lọt vào tay ta chứ? Giờ đánh không lại mà còn định trách ta sao? Muốn trách thì trách ngươi học nghệ không tinh thông đi.”
Giang Hoài đã nhẫn lại nhịn, nhưng chẳng thể chịu nổi nữa, đưa tay quẳng tách trà xuống đất vỡ vụn. Một lần ném này càng thổi bừng cơn giận trong lòng, trông thấy vật gì trong tầm với liền quăng, ném, đập, loảng xoảng chấn động tạo thành một mớ hỗn độn.
Lục Vưu nói: “Ném vỡ cái gì thì cứ đền theo giá cả, khấu trừ vào tiền lương tháng, ngươi đập nát nửa phòng ngủ của ta, cả đời này liền chôn chân tại đây.”
Lục Vưu phản ứng cực nhanh, lời còn chưa dứt đã ra khỏi phòng đóng cửa lại. Bên trong lại thêm một trận ầm ầm dữ dội. Hắn tựa vào cửa, bình tĩnh bảo: “Kiềm chế chút đi, lát nữa dọn dẹp phòng ốc chính là ngươi —— “