CHƯƠNG 48

“ …….Qua đây.” Trong thanh âm khàn thấp của Hạ Thiên Thành mang theo một chút phấp phỏng không dễ phát giác.

Nhưng Thạch Trụ lại không hề đi qua.

“Hâng, vẫn là cái tật xấu cũ a!” Hạ Thiên Thành nhìn y đợi một khắc, nam nhân này vẫn là bộ dáng như chết rồi đó, y có thể tự mình đi qua mới lạ đó, bất giác hướng về phía bên cạnh nhẹ xì một hơi.

Hạ Thiên Thành nản chí lười biếng đứng dậy, hắn đi về phía Thạch Trụ, hắn nhìn Thạch Trụ đang cố gắng gượng nhưng lại càng lúc càng tái đi, nam nhân này, chắc chắn là tuyệt đối không bao giờ nguyện ý gặp lại hắn đi.

Thạch Trụ cố gắng chống đỡ không lùi về phía sau.

Lần này xuống núi, y đã định sẵn chủ ý, bất luận thế nào, đều không thể để Hạ Thiên Thành lại đối với y làm cái chuyện kia nữa, cho dù chỉ là vì gia đình kia của y. Đó là một gia đình là y không dễ dàng gì mới có được, y đã là một nam nhân có một người nữ nhân toàn tâm toàn ý tín nhiệm thương yêu, cho nên cho dù sợ hãi nam nhân này, y cũng chỉ có thể nhịn xuống, y không thể lại làm cái chuyện nhục nhã kia nữa.

Hạ Thiên Thành chậm rãi đến gần y, cuối cùng đứng trước mặt y.

“…..Ngươi đang sợ hãi sao?” Sau rất lâu trầm mặc, tay của Hạ Thiên Thành chậm rãi vuốt lên trên mặt Thạch Trụ, thế là trong nháy mắt liền cảm giác được sự run rẩy của y, nhìn ở khoảng cách gần như vậy khiến cho nam nhân này khẩn trương căng cứng càng lợi hại hơn.

Khóe môi hắn hơi hơi co giật một chút.

Mục quang thâm thúy của Hạ Thiên Thành không có biểu tình gì, nhưng lại có một thứ gì đó khó thể giải thích thoáng qua bên trong, trên tay tăng thêm lực, hắn ép chặt Thạch Trụ vào vách tường, nhất thời nam nhân này kinh hoảng thất thố bắt đầu giãy dụa.

“Đừng động!” Hạ Thiên Thành không kiên nhẫn mắng một tiếng ngăn chặn, đồng thời, hắn cũng không nói gì thêm chặt chẽ dán người lên.

Biểu tình khuất nhục sợ hãi này, thân thể ấm áp to rộng này…… nam nhân này, đã lâu như vậy rồi cuối cùng lại có thể cảm nhận rõ ràng được tất cả, đầu của Hạ Thiên Thành vùi sâu vào bờ vai của Thạch Trụ, trong lòng đột nhiên dấy lên một cỗ nhiệt lưu.

Tiếp theo đó những lời muốn nói đầy nghẹn cứng trong cổ họng thật lâu. Thạch Trụ không dám động đậy một chút nào, Hạ Thiên Thành vẫn một mực ôm y, nhưng cũng chỉ là ôm y, y không biết hắn đang muốn làm cái gì, vì thế không biết làm sao mà đứng ngây ra.

Hơi thở của Hạ Thiên Thành từ từ nặng nề hơn, Thạch Trụ vẫn đứng ngốc ở đó.

Cho đến khi tay của Hạ Thiên Thành bắt đầu sờ mó loạn động, Thạch Trụ mới đột nhiên tỉnh lại.

Y cố gắng gom hết sức lực vào hai tay liều mạng đẩy ra, Hạ Thiên Thành hoàn toàn không kịp đề phòng bị y đẩy một cái ngã sang một bên.

“…….Đừng……như vậy.” Thạch Trụ không nghĩ rằng lại dễ dàng như thế giãy khỏi được Hạ Thiên Thành, nhưng nhìn thấy Hạ Thiên Thành va vào một góc bàn, đau đến chân mày chau lại, trong lòng y lại không kìm nén nổi hoảng loạn.

Hạ Thiên Thành nửa ngày không có di chuyển đứng tại chỗ đó, sắc mặt của hắn âm trầm bất định.

“……Đừng như vậy?” Hắn lạnh lùng lập lại.

Thạch Trụ không dám tiếp lời.

“Nhưng mà ta lại muốn như vậy, ngươi có bản lĩnh gì thì đưa ra đi…..” Hạ Thiên Thành cử động một chút xương hông có chút đau nhức của mình. “Chỉ là đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi, hai vị sư đệ kia của ngươi vẫn còn bị bao vây trong thôn Bạch Hổ đó.”

Thạch Trụ kinh động, “Các……các ngươi không phải là nói…….”

“Chúng ta nói cái gì chứ!” Hạ Thiên Thành cười giễu. “Cho ngươi biết, bọn họ không thể nào được bỏ qua đâu.”

Thạch Trụ ngốc lăng, rất lâu sau, đôi môi của y run rẩy. “Van xin các ngươi bỏ qua cho họ….. ngươi muốn như thế nào…… đều được……..”

Hai mắt của Hạ Thiên Thành liền híp lại, sự phục tùng của nam nhân này, hoàn toàn nằm trong dự liệu của Hạ Thiên Thành, y vướng bận quá nhiều thứ. Nhưng Hạ Thiên Thành lại ngoài ý muốn phát hiện bản thân một chút cũng không cảm giác được niềm vui sướng khi đạt được mục đích.

Hắn nhìn nam nhân, nam nhân đã nhận mệnh cúi thấp đầu, hai vai cũng buông thõng xuống, hắn không nhìn thấy mặt của y, nhưng nỗi bi ai và tuyệt vọng tràn đầy toàn thân nặng nề vô cùng. Nếu như hắn cứ như vậy mà muốn y, y sẽ ra sao?

Nói thật, từ hai ngày trước biết được Trương Kính Bình đã làm được chuyện này, trong lòng Hạ Thiên Thành chưa từng bình tĩnh qua, hắn đã giả tưởng qua tất cả các tình cảnh khi gặp lại, tư vị phức tạp khó nói đó, càng lúc gần đến Tế Nam, lại càng rõ ràng.

Nhưng mà cho đến khi chân chính nhìn thấy nam nhân này, Hạ Thiên Thành mới bắt đầu hiểu rõ, tất cả những điều suy tính trằn trọc trước đây, nếu so với cảm giác trong thoáng chốc chiếm cứ đầy con tim này, thì thật sự chẳng là gì nữa cả.

Lúc này giờ này, Thạch Trụ đã lại trở về giống như trước đây một bộ dáng tùy ý hắn muốn làm gì thì làm. Thật ra, từ lúc bắt đầu Hạ Thiên Thành đã không lo lắng đến chuyện không thể khống chế được nam nhân này, vấn đề là khống chế được rồi thì lại làm sao?

Sự thật cũng chứng minh sự vô vị của việc đó, hắn không những không cảm thấy được một tí xíu mảy may nào thỏa mãn và kích động, ngược lại có một chút thất vọng kỳ lạ.

Đã lâu lắm rồi, mỗi khi nhớ tới nam nhân này, điều mà hắn không mong muốn nhớ đến nhất từ trước đến nay không phải chính là hành vi cưỡng chế xuyên suốt của hắn đó sao? Nhưng đây tuyệt đối không nói nên rằng hắn đang hối hận, Hạ Thiên Thành trước giờ không phải là một người biết hối hận, hắn chỉ dựa theo cảm giác của mình mà làm việc thôi.

Mà cảm giác hiện tại của hắn so với lúc mới vừa gặp lại Thạch Trụ đã không còn giống nhau nữa, sự kích động ẩn giấu trong nộ hỏa khi mới gặp mặt y, cố gắng áp chế dục vọng bừng bừng khó nói nên lời, rồi tình tự khó thể khắc chế, tất cả những thứ đó sau khi qua đi, hiện tại trong lòng của hắn chỉ còn sót lại một thứ gì đó đã lắng đọng mà ngay cả đối với hắn cũng tương đối xa lạ nhưng vô cùng mãnh liệt này.

Hạ Thiên Thành lại không phải là đứa ngốc, chỉ là loại cảm xúc này thật sự hắn chưa từng có qua, vì thế trong những ngày này hắn đã nghĩ qua rất nhiều thứ chỉ duy độc không có nghĩ qua cái này.

Ngây ngẩn đứng tại chỗ nửa ngày, cho đến khi Thạch Trụ cũng có chút phát giác mà càng trở nên khẩn trương bất an.

Hạ Thiên Thành dường như đã hiểu rõ được cái gì, nhưng mà hắn lại không thể nói rõ, nhìn về Thạch Trụ đang gần ngay trước mắt, hắn đột nhiên lại rất muốn ôm lấy y, dù sao sớm đã đủ để xác định được đó là, bất kể có ra sao, hắn muốn người nam nhân này.

Ôm lấy Thạch Trụ đã cứng ngắc tay chân một lần nữa vùi vào trong ***g ngực, Hạ Thiên Thành đột nhiên cảm thấy trong lòng rất thỏa mãn, lần này, hắn thật sự không còn có bất cứ tạp niệm và tình tự gì mà chỉ yên tĩnh ôm lấy y, rất lâu không nguyện buông tay. Đêm hôm đó, Hạ Thiên Thành ôm Thạch Trụ ngủ nhưng không hề chạm vào y.

Không có nguyên nhân gì, chỉ là hiện nay hắn cảm thấy như vậy lại càng dễ chịu hơn mà thôi. Đáng thương cho Thạch Trụ lúc nãy bị hắn dọa nên một đêm mất ngủ.

Trạng thái này duy trì thẳng cho đến khi bọn họ trở về Bắc Bình

Toàn bộ người của Hạ phủ khi nhìn thấy Thạch Trụ đột nhiên trở lại này đều thập phần ngoài ý muốn, tối hôm đó, Hạ Thiên Thành ra lệnh cho Từ Phúc Quang nói cho nhà bếp, từ nay về sau Thạch Trụ sẽ ăn cơm cùng bọn họ, Đinh Linh Nhi vẫn dùng cơm một mình như xưa là được. Trên bàn ăn, mục quang Hạ Thiên Thành thâm nghiêm lạnh lùng đảo mắt nhìn phu nhân và tiểu thiếp của hắn, nói rằng hy vọng một số người nào đó từ nay nên an phận một chút, đừng để hắn bắt được cái thóp nào, nếu không, đến lúc đó thì đừng có trách hắn không nể mặt, những người này đều không dám tiếp lời.

Rất nhanh chuyện Thạch Trụ làm sao hồi phủ được lan truyền đến ai ai cũng biết, có rất nhiều cách nói thậm chí còn bị cải biến cho không ra cái dạng gì, nhưng mà có một điểm vẫn có thể tin tưởng đó là, lão gia của bọn họ hai tháng này gấp gáp chạy đến Sơn Đông, nguyên nhân đều là vì người đó, vì thế, những người này cuối cùng cũng nhìn ra được lão gia của bọn họ đối với  hán tử hiền lành nhút nhát này đối xử thật sự không phải như bình thường, vì thế bất kẻ bọn họ có muốn nghĩ như thế nào, bọn họ đều không thể tiếp tục gây chuyện với nam nhân đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play