CHƯƠNG 50 PN1

“Đánh! ! Đánh nó cho ta….. Doãn Trạch, ngươi đứng ngây ra đó làm cái gì? Nhanh đến giúp một tay đi!”

“……Doãn Sinh, các ngươi vừa rồi mới đánh trúng ta đó…..”

“Ai dô! Tên dã tiểu tử này!”

“Đừng đánh nữa! Mau dừng lại cho ta! !”

……..

Hoa viên Hạ phủ vào giữa trưa, đây là lúc yên tĩnh nhất nghiêm cấm làm ồn lúc này lại thấy gà bay chó sủa, loạn xị bát nhào, một đám tiểu hài tử đứa lớn nhất cũng chỉ cỡ khoảng mười tuổi đến đứa nhỏ nhất cỡ khoảng bốn, năm tuổi đang quấn thành một cục, có đánh có khóc có mắng chửi có lôi kéo, thật sự vô cùng náo nhiệt.

Lúc này một tiểu cô nương đã hơn mười tuổi Hạ Tư Vân khẩn trương không ngừng lôi kéo cái đứa đang mắng chửi, cuối cùng ráng sức mới tách được chúng ra, nàng thở dốc mệt mỏi, tức phì phì liếc mắt trừng trừng đám đệ đệ của mình, trong một mớ hỗn chiến, đứa bị kéo rách áo cũng có, sướt mặt cũng có, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem cũng có, cuối cùng ánh mắt nó đặt lên trên người nam hài tử mà trên trán chảy máu ồ ạt.

“Thạch Hạ! Lại là ngươi! Ngươi một ngày không gây chuyện thì khó chịu có phải không?” Nam hài tử bị gọi là Thạch Hạ cắn chặt môi, trên gương mặt đen đủi non nớt tràn đầy bướng bỉnh, Hạ Tư Vân dùng ánh mắt khoét lỗ trên người nó, “Sao không nói gì đi? Bộ không nói là xong hay sao? Lần này ta bắt ngươi phải nói, mấy chuyện ngươi làm nãy giờ này, rốt cuộc là vì cái gì!”

Hạ Doãn Sinh là đại thiếu gia, nó cũng là đầu sỏ gây họa gây nên cuộc xung đột lần này, nhưng nó có chỗ dựa nên không sợ, bởi vì tất cả những đứa khác ở chỗ này đều sẽ quay sang bảo hộ nó, tức giận của nó còn chưa tiêu, nó khinh bỉ lại có chút vui mừng trên nỗi khổ của người khác mà liếc nghiêng nhìn Thạch Hạ thấp hơn nó nữa cái đầu đó.

“Tiểu tử thúi, tính khí cũng không nhỏ đâu! Chỉ đáng tiếc ba ba đó của ngươi không giống ngươi chút nào cả. Sao rồi, nhắc đến y ngươi liền không vui, không vui thì ngươi cứ đi đi a! Chúng ta bảo đảm không có ai thèm cản đâu!”

Bờ ngực nhỏ bé của Thạch Hạ kịch liệt nhấp nhô, ánh mắt của nó đã phản phất đỏ lên.

“Đi a! Đều đã ăn bám nhiều năm như vậy rồi, giờ không nỡ đi có phải không? Cút! Mang theo người mẹ điên loạn của ngươi nữa, thêm người cha không cần mặt mũi của ngươi nữa, cút ra khỏi nhà chúng ta!” Hạ Doãn Sinh là do Lý Khắc Nhi sinh ra, từ nhỏ, nó đã nghe thấy mẫu thân của mình len lén mắng chửi mấy lời thế này, oán hận của nàng rất sớm đã mộc rễ trong tâm lý của nó khi nó còn chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện.

Nhưng lời của nó đã dọa Hạ Tư Vân một cái, nàng lập tức cắt lời mắng, “Doãn Sinh!”

Hạ Doãn Sinh nói ra miệng xong cũng có chút kinh hoảng, nó sợ hãi nhìn Hạ Tư Vân một cái, nhưng bên miệng vẫn cứng đầu nói. “Sao? Chuyện hôm nay, có ai con mẹ nó nói lại với lão gia thì kẻ đó là thứ không ra gì.”

Nó quay về hướng Thạch Hạ gầm lên, “Ngươi nếu là thứ không ra gì thì đi nói đi!”

Thạch Hạ nhìn cũng không thèm nhìn nó một cái, chỉ là bướng bỉnh cứng đầu ưỡn thẳng lên cơ thể nhỏ bé đơn bạc vẫn còn chưa trưởng thành.

Hạ Tư Vân thế là liền có chút minh bạch, nàng hiểu rồi, chuyện này không thể tiếp tục gây thêm nữa, tại Hạ phủ, có một vấn đề là tuyệt đối cấm kỵ, bọn đệ đệ tuổi còn khá nhỏ vẫn chưa biết sự lợi hại, nhưng nàng thì đã thấy qua rồi, hơn nữa mẹ nàng là đại phu nhân Dung Tú Anh cũng không chỉ một lần răn đe nàng, không được nói đến tất cả những chuyện có liên quan đến người kia.

Nàng không thích người của gia đình đó, nhưng nàng cái gì cũng đều không dám nói, nàng thật ra cũng không biết quá nhiều về cả câu chuyện đó.

Hạ Tư Vân không còn gì để nói kéo đám đệ đệ đi khỏi.

Trong hoa viên rộng lớn, lúc này chỉ còn sót lại một mình nam hài tử Thạch Hạ, giờ nó đã khó thể tiếp tục giả trang mà đột ngột trở nên nhục nhã thống khổ bi phẫn.

Hôm nay, trời rất trễ rất trễ rồi mà Thạch Hạ cũng không về nhà, nó chui vào trong một góc của hoa viên, nhưng nó biết sẽ không có ai đến tìm nó, bởi vì mẹ của nó là một người điên, mà còn cha của nó… Thạch Hạ gần như đang nghiến răng nghiến lợi, không đến nửa đêm tối mịt, nó sẽ không trở về.

Tại sao bọn người Hạ Doãn Sinh luôn luôn phải nói những lời kiểu đó? Nó tuổi nhỏ không hiểu, nhưng dù dốt nát nó cũng vẫn cảm thấy tổn thương, nó cảm thấy bị sỉ nhục.

Vào giờ phút này trong phòng của Hạ Thiên Thành, Thạch Trụ đang cố gắng nỗ lực để có thể đạt được quyền lợi buổi tối trở về nhà ngủ. Đã nhiều năm rồi, y đã không nhớ rõ được mỗi một ngày y trải qua thế nào. Y chỉ rõ ràng y chịu đựng đến mệt mỏi, nhưng mà mặc dù cuộc sống như thế, thời gian dài cũng có thể khiến y thích ứng, Thạch Trụ đã thành thật yếu đuối an phận rồi, y không biết trừ như vậy ra y còn có thể thế nào.

Thật ra từ sáu năm trước khi Thạch Hạ ra đời, y đã nhận mệnh rồi, y hiểu rõ kiếp này trừ khi là Hạ Thiên Thành tự mình buông tay, nếu không thì y không thể nào có khả năng rời khỏi nơi này.

Thạch Hạ…… nghĩ đến Thạch Hạ, Thạch Trụ nhìn ngoài cửa sổ bầu trời đêm tĩnh mịch đã điểm đầy sao, hiện tại là giờ nào rồi, y có chút khẩn trương, nhưng Hạ Thiên Thành vẫn đang phủ lên người y, đang tiến hành lần thứ ba công kích, hai chân bị phân ra giơ lên thật cao, Hạ Thiên Thành đang gắt gao nắm lấy.

Tựa như phát giác được y trong thoáng chốc phân tâm, Hạ Thiên Thành dùng lực đỉnh nhập y một chút, Thạch Trụ buồn bực hâng một tiếng, mục quang lản tránh thu hồi lại, đã nhiều năm như vậy, y vẫn là vô pháp nhìn thẳng vào nam nhân này.

“……Ngươi đang nghĩ cái gì?” Hạ Thiên Thành vừa thở dốc tiếp tục động tác, vừa nhìn ngắm gương mặt của người dưới thân, “Ngươi phải chuyên tâm a, nếu không không thể xong thì ngươi cũng đừng mong đi.”

Nói xong hắn liền cảm thấy thân thể của Thạch Trụ co chặt lại, Hạ Thiên Thành hít một ngụm khí, sau đó hắn vô thanh cười lên.

Nam nhân ngốc nghếch này, phương pháp duy nhất mà y hầu hạ hắn chính là co chặt lại nơi đó a…….. nhưng mà điều không thể phủ nhận chính là, cái chiêu này đích thực có hiệu quả, Hạ Thiên Thành dần dần tăng nhanh tốc độ……. Tay mà Hạ Thiên Thành cầm lấy nam căn (cái đó đó) của Thạch Trụ cũng bắt đầu tăng nhanh tốc độ, sau đó hắn nhìn thấy hai má của người này đỏ hồng lên, y áp chế hơi hơi thở dốc, nhãn thần có chút mê ly.

Y đang liều mạng khiến mình có thể “xong” sao.

Hai mắt thon dài của Hạ Thiên Thành híp lại, hắn dù chỉ một thoáng cũng không dời mắt chặt chẽ nhìn đăm đăm vào gương mặt thất thần kia.

Bên ngoài cửa sổ không biết từ lúc nào đã có một chút gió, xuyên qua khe hở của cửa sổ mà thổi vào.

Bóng người trên giường lại lần nữa giao triền dây dưa, liệu ai có thể biết được trong đó ai trầm mê hơn?

***

Tối mịt, Thạch Trụ thân tâm mỏi mệt mới trở về chỗ ở của mình, gần như là lập tức, y phát hiện không thấy Thạch Hạ, trong lòng khẩn thiết lo âu đi tìm trong phòng lẫn ngoài phòng, càng tìm càng khẩn trương, y không thể nghĩ ra được một tiểu hài tử sáu tuổi vào lúc này thì có thể ở đâu, dự cảm không tốt không thể khắc chế được dâng đầy trong lòng, y đứng ngây ra một khắc, rồi đột nhiên như phát điên mà chạy đi.

Hạ Thiên Thành lúc này đã sắp ngủ rồi, trong mơ hồ hắn dường như nghe được một trận tiếng bước chân lảo đảo, sau đó, chính là cửa bị đẩy ra phanh một tiếng thật lớn.

Ai dám to gan như thế? Lúc này còn dám chạy đến đây làm tỉnh hắn! Hạ Thiên Thành nhướng mày hơi hơi mở mắt ra, hắn nhìn thấy Thạch Trụ đang đứng ngây ra trâng trâng nhìn hắn mang theo một bộ dạng như sắp khóc, bờ môi không còn chút huyết sắc nào vô lực run rẩy, cả người đều đã như sắp đứng không nổi, Hạ Thiên Thành lập tức ngồi dậy.

“……Tiểu Hạ……không thấy đâu cả…….” Nam nhân trước mặt giọng khàn đến mức gần như không nói nổi ra tiếng, Hạ Thiên Thành đột nhiên đứng dậy xuống giường.

Buổi tối hôm đó, tất cả gia đinh và thị vệ của Hạ phủ đều bị gọi dậy để tiến hành tìm kiếm toàn vườn, nhưng mãi cho đến khi trời đã mông lung sáng lên, mới có người từ trong một lùm cây tìm được nam hài tử đang ngủ.

Nam hài tử bị đánh thức vừa mở mắt ra liền nhìn thấy phụ thân đang đứng cạnh bên lão gia Hạ Thiên Thành, nó nhỏ tuổi nhất thời không thể nhẫn nhịn được mà bạo phát, nó giống như một tiểu dã thú bị thương ở đầu khản giọng gào lên, “Ngươi, ngươi cứ luôn ở bên cạnh người này làm cái gì? Ta không muốn thấy ngươi!”

Thạch Trụ nhất thời mờ mịt.

Hạ Thiên Thành bất động thanh sắc tỉ mỉ nhìn tiểu tử vẫn còn chưa có trưởng thành đã như con cọp con hung mãnh, dường như đã ý thức được cái gì, “Có người nói hươu nói vượn sao?”

Câu hỏi của hắn là đang hỏi Từ Phúc Quang vẫn luôn đứng ở sau lưng, Từ Phúc Quang hoảng loạn vội đáp, “Chắc là không có đâu.”

“Vậy cái này ngươi giải thích thế nào? !” Thanh âm Hạ Thiên Thành trầm thấp lại đột nhiên sắc bén dọa người, Từ Phúc Quang nào dám tiếp lời.

“……..Trở về tra rõ cho ta, tra tuần tự đầu đuôi!”

Thạch Trụ bên cạnh hắn hiện tại ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn nhi tử của mình, Hạ Thiên Thành kề sát y, cảm thấy được y co rúm run rẩy héo hắt, Hạ Thiên Thành đột nhiên nở nụ cười tươi.

“Thạch Hạ, có biết tại sao tên của ngươi được gọi là Thạch Hạ không?” Hắn tựa như đang tán gẫu mà tùy ý hỏi.

Trong lòng Thạch Trụ mãnh liệt nhảy lên.

Thạch Hạ căm hận trừng hắn.

“Đây là do ta đặt cho ngươi đó, nhưng nó lại có ý nghĩa gì a?” Hạ Thiên Thành nói đến đây lại ngừng một chút, sau đó ánh mắt của hắn, thâm sâu nhìn về Thạch Trụ,

“Thạch Hạ a, có rất nhiều chuyện, ngươi tốt nhất vẫn là không nên biết, biết rồi thì cũng đừng nên mang thù hận gì, ngươi trước tiên nên đi học đợi đến lúc trưởng thành đã…… Ta sẽ đợi ngươi a.”

Trời lúc này cuối cùng cũng sáng hẳn, trong khu vườn vào sáng sớm ngày hè, gió thoảng mê người, hoa thươm nứt mũi, Hạ Thiên Thành lười biếng duỗi người một cái cho đã, một đêm không ngủ, cũng thật sự là mệt chết đi.

Tiếp theo đó, hắn đột ngột làm ra một chuyện khiến cho tất cả mọi người có mặt tại đó đều trợn mắt há hốc mồm, trước đây hắn chưa từng ở trước mặt người khác mà quấn lấy Thạch Trụ, tay hắn khoát lên vai y, trong mục quang nhất thời tránh tránh né né bất kham của mọi người, kéo y rời đi.

“Ngày mai, đưa Thạch Hạ đến trường học…… còn nữa, lão Từ, đừng quên đi tra xét, ta cho ngươi thời gian hai ngày!”

[Hoàn]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play