Công phu của Đinh gia ban không tồi, nên có nhiều người đến xem, dần dần cũng có chút tiếng tăm, lúc này thì tiền cũng đã đủ dùng rồi. Hôm nay sau khi dọn rạp trở về, mọi người sắp xếp lại đạo cụ, Đinh Linh Nhi thì đi nhóm lửa nấu cơm, lúc này Thạch Trụ đi vào, mang theo một nụ cười ngu ngơ, còn chưa nói tiếng nào, mặt đã đỏ lên rồi.
Đinh Linh Nhi ngước lên nhìn y: “Vào đây làm gì? Đi ra, rửa lại cái mặt rồi ngồi chờ đi.”
Thạch Trụ không nhúc nhích.
Đinh Linh Nhi bỗng hiểu ra là có chuyện gì, nhìn dáng điệu băn khoăn của Thạch Trụ, thật là một ca ca ngốc!
“….Qua đây giúp một tay đi.” Mặt của Đinh Linh Nhi bị ánh lửa chiếu đến cũng đỏ hồng hồng lên, nàng đứng lên mở nắp nồi, đảo đảo đồ ăn, rồi lựa lại những cái bánh còn dư lại ngày hôm qua, thế là Thạch Trụ đi qua ngồi nhóm lửa.
Còn không nói! Đợi gần nữa ngày, cũng không thấy Thạch Trụ có động tĩnh gì, Đinh Linh Nhi không kìm được liếc nhìn y một cái.
Tình huống này, thật là vừa bực mình vừa buồn cười, Thạch Trụ ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nàng, Đinh Linh Nhi cắn cắn môi, nghĩ một lát, liền dứt khoát ngồi xuống bên cạnh y.
Thạch Trụ nhích nhích vào bên trong, cuối cùng nhìn nàng một cái. Không hề đề phòng sẽ đối diện ngay với ánh mắt tràn đầy tức giận và oán trách, Thạch Trụ nuốt ực một ngụm nước miếng.
“……..Cái này…..” Thạch Trụ ngập ngừng nói “…Cái này…… tặng nàng…”, cuối cùng cũng lấy từ trong ngực ra, hoa nhung bị ép mấy ngày đều đã ép dẹp luôn rồi, mặt của y càng đỏ, do dự không biết làm sao.
Hết nửa ngày, liền nghe thấy thanh âm Đinh Linh Nhi nghiến răng nói: “Còn đứng ngốc ở đó làm gì, không thấy tay của muội đang dơ sao, … huynh cũng không biết cài lên cho muội sao.” Vội vàng chỉnh lại đóa hoa, Thạch Trụ lúng ta lúng túng cài lên mái tóc phiêu lượng.
Đinh Linh Nhi quay đầu lại nhìn y chằm chằm, mặt nàng ánh lên vẻ rực rỡ, “Đẹp không?”
“Ngô.” Vẻ đẹp của Đinh Linh Nhi như là nam châm thu hút ánh nhìn của Thạch Trụ, tim của y đập thình thịch, y cũng không thể nói được cho rõ ràng, y đối với vị đại sư muội này vô cùng cảm kích và thương yêu.
Nhớ lại năm đó, đại sư muội Đinh Linh Nhi và Đại sư huynh, tiểu sư muội Đinh Xanh Nhi và y, là hai đôi mà sư phụ từ lâu đã nghĩ đến, nhưng Đinh Xanh Nhi đột nhiên sinh bệnh nặng rồi qua đời. Lúc Đinh Xanh Nhi chết, y đau khổ đến mức cả người cũng muốn chết đi rồi, là Đinh Linh Nhi lúc đó không để ý đến bất mãn của sư phụ và Đại sư huynh, kiên quyết muốn bên y và chiếu cố cho y, y hoảng sợ bất an, nhưng lại ẩn ẩn khát vọng, tướng mạo tương tự của Đinh Linh Nhi và Đinh Xanh Nhi khiến y an tâm. Cứ như vậy họ luôn bên nhau, cho đến ngày hôm nay.
Gần đây sư phụ vừa mới bỏ được gút mắc trong lòng, còn Hoàng Hổ thì vẫn cứ không thèm để ý gì đến bọn họ. Cho nên khi Thạch Trụ đối diện với Đinh Linh Nhi, luôn có chút không an tâm, cho dù đã qua bao nhiêu năm, Thạch Trụ cũng biết Đinh Linh Nhi yêu thương chỉ có mình y. Trên người của Đinh Linh Nhi, rốt cuộc là có bao nhiêu phần bóng dáng của Đinh Xanh Nhi, y đối với nàng lại có mấy phần cảm kích, mấy phần ỷ lại, mấy phần thương yêu, Thạch Trụ cũng không biết rõ, có lẽ, đều có đi.
Thấy bọn họ hai người trước sau cùng bước ra từ nhà bếp, trên tóc mai của Đinh Linh Nhi còn cài thêm một đóa nhung, Hoàng Hổ hâng một tiếng, quay mình đến chỗ ngồi của mình ở bàn ăn ngồi xuống. Thạch Trụ len lén nhìn hắn, còn Đinh Linh Nhi xem như không thấy, nàng lớn tiếng gọi: “Tiểu Bất Đinh, đi, đi gọi sư phụ ăn cơm, ngươi cũng đi rửa tay thôi, suốt ngày chỉ biết chơi thôi.”
Thạch Trụ hiện tại đã dám ăn cho no, khi y lấy cái bánh thứ năm, Hoàng Hổ hừ một tiếng, Thạch Trụ cúi đầu chậm chậm nhai, không dám ngầng lên, Đinh Linh Nhi liền gắp một đũa lớn thức ăn vào trong bát y: “Gắng ăn cho no, nếu không không có sức giữ được phong độ tốt nhất.”
Đinh Đại Chung ngầng đầu nhìn bọn họ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT