Sau đó bắt đầu mùa đông, người người đều bận rộn không ngớt, nhất là người trong thương giới, các loại xã giao ùn ùn kéo đến, quả thực làm cho người ta mệt mỏi, trong lúc nhất thời không hề có người quấy rối, thậm chí ngay cả một cú điện thoại cũng không có, Giải Ý mừng rỡ vui sướng, rất tiêu dao.
Lúc này, lễ hội bất động sản Á Châu tại Trung Quốc với chủ đề “Tinh thần thành thị, thương cơ Á Châu” trở thành dịp quan trọng, tại trung tâm Tân Quốc Tế ở Thượng Hải long trọng cử hành. Trong ngoài nước các công ty bất động sản nổi danh khắp trên thế giới cùng các cơ quan quy hoạch thiết kế kiến trúc nổi tiếng toàn cầu đều tề tựu lại, tham thảo hợp tác, tự thân thực lực, xu thế bất động sản Trung Quốc càng lúc càng phát triển, tạo ra nhu cầu mở rộng cấp tốc.
Giải Ý vốn không để ý đến chuyện bên ngoài, đối với việc trong thương giới hoàn toàn không quan tâm, tuy rằng thỉnh thoảng ra khỏi cửa thấy bên ngoài vô cùng náo nhiệt, khắp chốn đều là quảng cáo bất động sản cả, nhưng chỉ thoáng nhìn mà thôi, hầu như chẳng để tâm. Bất quá, điện thoại Lâm Tư Đông, Trình Viễn, Lộ Phi cũng liên tiếp gọi tới, mời hắn gặp mặt, thế hắn mới biết, tai to mặt lớn mà trước đây hắn nhận thức trong giới bất động sản cùng các công ty nội thất đầu sỏ đều đi tới Thượng Hải tham gia triển lãm.
Lúc này, phòng khách văn hóa của Ly Đình cũng tu sửa xong, chuẩn bị mượn thời cơ này chính thức khai trương. Vì vậy phòng khách đều là khách mời có giao tình với Giải Ý, quảng cáo miễn phí, cho nên nàng đầu cơ trục lợi, quyết định lấy danh nghĩa Giải Ý tổ chức tiệc tối, mời một ít danh nhân tới tráng thanh thế.
Khi Giải Ý biết được thì giấy mời đã phát cả rồi, nghe Ly Đình nói chuyện điện thoại chẳng khác gì chơi xấu, không hề có thành ý mà chịu đòn nhận tội, hắn thực sự có điểm không biết nên khóc hay cười, đành đáp ứng tới tham dự, tránh khiến nàng khó xử.
———————–
Đây là tụ hội không nghi thức, Trương Duy Cần cẩn thận ghi chú rõ trên giấy mời “Xin mặc hưu nhàn trang”. Mấy người này mặc chính trang đến phát sợ cả rồi nên tự nhiên rất cao hứng.
Đêm đó, Giải Ý tới sớm, rốt cuộc làm hết lễ tiết làm chủ nhân. Giải Tư cùng Đái Cẩm tan sở, trực tiếp đi đến. Bọn họ một bên hỗ trợ một bên hỉ hả cười cười, tán dương “mưu kế” của Ly Đình. Giải Tư càng chỉ vào Giải Ý cười to, nói hắn thật dễ gạt. Giải Ý đành tốt tính cười trừ, sau đó mời cả bọn đi ăn món bò bít-tết ở đây.
Lâm Tư Đông biết có thể nhìn thấy Giải Ý. Y nóng lòng nhất, nhanh nhanh bố trí công việc tập đoàn Hoan Nhạc trong triễn lãm rồi từ chối hết tất cả cuộc hẹn, lái xe chạy tới.
Giải Ý nhìn thấy hình dạng phong trần mệt mỏi của y, không khỏi bật cười, hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Lâm Tư Đông cởi áo ba-đờ-xuy, ngồi vào chỗ đối diện hắn, cười gật đầu.
Giải Ý gọi nhân viên phục vụ: “Cho thêm một phần bò bít-tết, chín 7 phần.”
Lâm Tư Đông nhất thời cảm thấy như về đến nhà, thoải mái mà duỗi thẳng chân, uống một ngụm trà nóng, nhìn Giải Ý: “Hiện tại ngươi mập mạp lên chút ít rồi, so với trước dễ nhìn hơn nhiều.” Trong giọng nói mang theo sự thân thiết không chút nào che giấu, đủ khiến bất cứ kẻ nào hiểu lầm, thế mà y chẳng thèm để ý gì cả.
Giải Ý đối với sự bá đạo của y từ lâu đã bất đắc dĩ kiêm miễn dịch rồi. Hắn ưu nhã mà cắt miếng thịt của chín 6 phần của mình, đưa vào trong miệng chậm rãi nhai, rồi giương mắt nhìn về phía y, cười nói: “Nam nhân mà, có cái gì dễ nhìn hay không dễ nhìn chứ? Chỉ cần khí chất không hèn mọn âm u là tốt rồi.”
“Thế cũng chia thành ba bảy loại a. Đãi ngộ cực phẩm cùng thứ phẩm là khác nhau a.” Thần tình Lâm Tư Đông bại lười, nửa giỡn nửa thực mà nói. “Sinh ra làm người, chủ yếu là không làm người khác thất vọng, đây là yêu cầu đạo đức tối thiểu đó.”
Giải Ý cười lắc đầu, đưa tay cầm lấy một ly nước chanh, thong dong uống một ngụm, lúc này mới hỏi y: “Thế nào? Lần này dự định tiến quân Thượng Hải sao?”
“Không chỉ có vậy.” Lâm Tư Đông hời hợt nói. “Kế hoạch chúng ta là tứ diện xuất kích. Gần nhất, giá cả bất động sản toàn quốc đều liên tục tăng, không gian phát triển thật lớn, cơ hội tốt như vậy, không nắm chẳng phải đáng tiếc sao?”
“Ừ, ngươi tại phương diện khai thác luôn luôn rất lợi hại, không hổ là đấu sĩ thương giới.” Giải Ý mỉm cười. “Đến tận 2008, ngươi nhất định có một đại phát triển, đại nhảy vọt. Tại phương diện này, ta tin ngươi thành công.”
“Thật sự? Ngươi thật sự nghĩ như vậy? Ha ha, thật tốt quá.” Lâm Tư Đông đại hỉ. “Tiểu Ý, không bằng ngươi tới giúp ta đi, giúp ta làm thiết kế quy hoạch hoặc bày chiến lược.”
Giải Ý tiếp tục ăn bò bít-tết, chầm chậm mà nói: “Phương diện này ta là người thường, bêu xấu không bằng giấu dốt. Nếu ngươi thật muốn nghe lời khuyên thì nên tìm một công ty chuyên nghiệp để làm.”
Lâm Tư Đông nhìn miếng thịt bò được đưa tới trước mặt mình, lập tức cầm dao cầm nĩa lên. Ăn vài miếng, liền đem cơn đói giải quyết, y tán thán không ngớt: “Bò bít-tết không sai à, Ly lão bản kinh doanh càng ngày càng có chất lượng nha.”
“Ngươi quá khen rồi.” Ly Đình, cười mỉm đứng bên cạnh bàn, thực sự là người đẹp hơn cả hoa.
Lâm Tư Đông liếc nhìn nàng một cái, mỉm cười mà nói: “Ly lão bản, ngươi thật là sự nghiệp, ái tình hai thứ đều tốt cả, sinh ý nữ nhi hai bên đều có thu hoạch, thật làm cho người ta ước ao.”
Ly Đình cười đến ngửa tới ngửa lui: “Lâm tổng, tài ăn nói này của ngươi, chậc chậc chậc, thực sự là xuất khẩu thành thơ, quả thực làm cho người ta chịu không nổi.”
Lâm Tư Đông hắc hắc cười nói: “Chặc chặc, Ly lão bản, người khác nói như vậy ta còn vui mừng, thế nhưng ngươi vừa ra miệng, đó mới thật sự là nhanh mồm nhanh miệng, biết ăn nói, nói đến bồ câu bay trên trời cũng phải rớt xuống, ta thật đúng là cam bái hạ phong a.”
“Ai, Lâm tổng, lời này có thể có điểm hiềm nghi là phỉ báng đó nha.” Ly Đình trêu chọc. Giải Ý cười tủm tỉm nhìn bọn họ đấu võ mồm, thần tình rất nhẹ nhàng.
Nói chuyện phiếm hai câu, Ly Đình liền rời đi, tới bắt chuyện với khách. Lâm Tư Đông nhìn bóng lưng nàng, có chút cảm khái: “Nàng coi như là người thông minh, rốt cuộc tìm được hạnh phúc bản thân rồi.”
“Đúng vậy.” Giải Ý gật đầu, buông dao nĩa.
Lâm Tư Đông nhìn cái bàn trống trước mặt hắn, thân thiết hỏi: “Ăn no chưa? Có muốn ăn thêm không?”
“Không cần, ăn no lắm rồi.” Giải Ý uống một ngụm nước, khoái trá nhìn về phía y. “Ta chỉ là không thích lãng phí nên mới ăn hết thế thôi.”
Lâm Tư Đông cười gật đầu, tiếp tục từng ngụm từng ngụm mà ăn bò bít-tết mỹ vị này.
Y rất hưởng thụ bầu không khí hiện tại. Giải Ý không hề chống cự y, cũng không lãnh đạm đối với y, hay tận lực mà bảo trì khách khí lễ phép, cùng ở chung với y như lão hữu, dễ dàng tự nhiên, làm y thụ sủng nhược kinh, trong lòng cũng hiện lên một tia chua xót khổ sở. Trước kia, Giải Ý đối với y cũng tín nhiệm, ỷ lại như thế, thậm chí chẳng để tâm thân phận đã có vợ của y, nguyện ý cùng y cả đời, thế mà y lại ngu xuẩn phá hỏng tất cả. Tuy rằng y một mực ngoan cường nghĩ cách vãn hồi, nhưng với tính tình ngoài mềm trong cứng của Giải Ý, thực sự là hy vọng xa vời. Hiện tại, đối mặt với nam nhân tuấn lãng phiêu dật này, y vẫn một mực chung tình, không để ý gì, tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa. Dù cho biết phía trước chỉ có tử vong cũng sẽ không tiếc, thầm nghĩ có thể ôm hắn lần nữa, chết cũng đáng.
Giải Ý lúc này so với trước đây y gặp chẳng khác nhau chút nào, cả người quang bắn ra bốn phía, tràn ngập khí tức dương quang, rộng rãi, vui vẻ, độ lượng, ôn nhu, tại mùa đông âm u lại càng khiến hắn trở nên sáng ngời, như xuân phong.
Y biết là cái gì khiến Giải Ý trở nên động nhân như vậy. Đó cũng là thứ khiến tâm y trào lên vài phần cay đắng — ái tình.
Cuộc sống Giải Ý lại yêu thêm lần nữa, y vừa cảm thấy cao hứng rồi lại nhịn không được dâng lên sự ghen tuông. Nhìn khuôn mặt tươi cười không một tia bóng ma của Giải Ý, y cảm khái hàng vạn hàng nghìn.
Chuyện cũ như gió. Đã từng có bao nhiêu chuyện xảy ra, y muốn quên đi một mảnh u buồn trong đáy mắt Giải Ý nhưng cũng bất lực. Hiện tại, Giải Ý rốt cục đã thoát khỏi vết thương ngày cũ, bắt đầu có sự niềm vui chân chính, thế nhưng, trong ánh mắt hắn vẫn như cũ không có y, điều này làm cho Lâm Tư Đông âm thầm phiền muộn không ngớt. Đương nhiên, trong lòng hắn héo rũ, khiến y lòng đau như xé, hôm nay, hắn vì người khác tâm tư thịnh phóng cũng khiến y thập phần khó chịu. Y đau khổ suy tư, không biết là ai lại có ma lực lớn đến như vậy, có thể làm con người quật cường không gì sánh được này một lần nữa toả sáng.
————————-
Trời đã tối, Lộ Phi sải bước tiến vào phòng. Ánh mắt Lộ Phi lợi hại, chỉ thoáng đảo qua liền lập tức thấy Giải Ý, vội đi tới. Giải Ý chỉ chỉ một chiếc ghế, mời y ngồi xuống, hỏi: “Ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Lộ Phi cởi áo ba-đờ-xuy, thoải mái mà ngồi xuống. “Có một bữa tiệc, xã giao xong mới chạy tới đây.”
“Không cần phải gấp gáp thế, làm chính sự quan trọng hơn.” Giải Ý ôn hòa mà nói. “Hôm nay chỉ là các bằng hữu tùy tiện tụ tụ một chút, không phải là đại sự gì cả.”
“Ừ, cũng không gấp, chỉ là đã lâu rồi, muốn nhìn ngươi một chút.” Ánh mắt Lộ Phi nhìn hắn có một tia ý cười nhè nhẹ, thoải mái có, cảm kích có, hài lòng cũng có, đúng là phức tạp không gì sánh được, khiến người ngoài cuộc khó có thể lý giải.
Giải Ý rất khoái trá: “Đâu có lâu chứ? Bất quá hơn một tháng mà thôi. Ngươi là người bận rộn, ta là người rảnh rỗi, thế nên khó có được thời gian ngồi xuống uống chén trà thế này.”
“Đúng vậy.” Lộ Phi cảm thán không ngớt. “Ta thật là rất ước ao ngươi a.”
Lâm Tư Đông nhìn cái loại ăn ý này của bọn họ trong lúc này, trong lòng vô cùng khó chịu. Bất quá, bất động sản Vĩnh Cơ cũng không phải tiểu công ty, quy mô cùng tập đoàn Hoan Nhạc so sánh chỉ có lớn hơn tuyệt không nhỏ hơn, y tự nhiên không thể công khai đối địch cùng Lộ Phi, vì vậy khách khí cười nói: “Lộ tổng lần này khí thế hung mãnh, khiến mấy tiểu công ty chúng ta người người cảm thấy bất an a. Lộ tổng nhậm chức không được một năm, liền đem bất động sản Vĩnh Cơ kinh doanh phát triển đến thế, sinh sôi như nấm sau mưa, khắp nơi đều là hạng mục của các ngươi, thực sự làm cho người ta bội phục.”
Lộ Phi uống trà nóng, thản nhiên đáp: “Lâm tổng quá khen, tập đoàn Hoan Nhạc của ngươi nếu như gọi tiểu công ty, vậy đại công ty thật là đếm được trên đầu ngón tay à. Kỳ thực ta bất quá chỉ là miễn cưỡng giữ vững sự nghiệp mà thôi, coi như là có chút phát triển, cũng chỉ bởi vận khí tốt, hơn nữa trên dẫn dắt, dưới cổ động, đồng sự hợp tác, không thể coi là đại bản lĩnh cái gì, sao so được với Lâm tổng? Ngươi dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đơn đả độc đấu, tạo dựng nên cơ nghiệp lớn như thế, trên giang hồ nhắc tới, ai không kính phục? Chờ chừng nào Lâm tổng rảnh rỗi, ta còn muốn hướng tiền bối thỉnh giáo một hai.”
“Không dám không dám.” Lâm Tư Đông nhìn Lộ Phi không phản kích, cũng biết mình có chút quá, thái độ hòa hoãn rõ ràng. “Lộ tổng quá khiêm nhượng rồi, nếu có cơ hội, mọi người luận bàn một chút, cùng nhau học tập, cộng đồng đề cao.” Nói đến đây, từ ngữ lại có chút trêu chọc, biểu thị xem Lộ Phi như bằng hữu rồi.
Giải Ý nghe được hai câu cuối cùng, không khỏi bật cười. Lộ Phi cũng cười, bỗng nhiên từ đâu móc ra hai tấm thiệp cưới đưa cho bọn hắn: “Lâm tổng, Giải tổng, huynh đệ dự định tết âm lịch thì kết hôn, nếu như hai vị rảnh rỗi, hoan nghênh lại uống chén rượu mừng.”
Lâm Tư Đông nao nao, lập tức đưa tay tiếp nhận, cười nói: “Nhất định phải đi chúc mừng Lộ huynh a. Đêm động phòng hoa chúc, tên đề bảng vàng, hiện tại Lộ huynh cũng giống thế nhỉ, thật là song hỷ lâm môn.”
Giải Ý nghe thế nhịn không được cười: “Tư Đông nói thế có điểm lão a, nếu tính tuổi thật, ngươi so với chúng ta cùng lắm thì lớn vài tuổi thôi, coi như đồng lứa vậy.”
“Cũng không sai biệt lắm.” Lâm Tư Đông thiếu chút nữa cười ra tiếng. ”Ta sắp bốn mươi rồi, ngươi vừa mới tròn ba mươi tuổi, hiện tại không phải nói cách 10 tuổi là cách một thế hệ sao? Ai, tư tưởng của ta có chút truyền thống a, trở thành lão cũ kỹ rồi.” Nói đến đây, y thở dài một tiếng, thần tình có chút buồn bã. Nếu như không phải vì cái loại suy nghĩ cũ kỹ này, lúc trước y cũng sẽ không thương tổn Giải Ý tàn nhẫn như vậy, cuối cùng gieo gió gặt bão, đến bây giờ đều đã khổ hơn ba năm mà vẫn tiếp tục khổ tiếp.
Giải Ý cùng Lộ Phi đều là người thông minh, lúc này tự nhiên biết y vì sao thở dài, không hẹn mà cùng muốn đem trọng tâm câu chuyện dẫn dắt sang hướng khác. Giải Ý nhìn tên tân nương trên thiệp cưới, mỉm cười: “Triệu Thục Văn, tên rất dịu dàng, vừa nhìn đã biết một hiền tuệ thê tử.”
Lộ Phi liên tục gật đầu: “Đúng vậy, xác thực đúng vậy. Cô ấy kỳ thực là hàng xóm cũ gần nhà chúng ta, chính là dạng cô hàng xóm nhà bên. Cô ấy nhỏ hơn ta rất nhiều, ta coi như là thấy cô ấy lớn lên vậy đó. Vài năm nay, cô ấy một bên công tác một bên chiếu cố tỷ ta, thật sự là làm mệt cô ấy rồi. Mà Thục Văn là cô giáo nhà trẻ, tính cách rất tốt, rất kiên trì, rất chịu khó, cũng không có gì mơ mộng hão huyền. Ta vẫn rất thích cô ấy, lúc trước không có cơ hội tốt, không dám tùy tiện mở miệng, hiện tại tình huống đã chuyển biến tốt đẹp, cho nên quyết định cưới luôn.”
Giải Ý dáng cười khả cúc: “Nghe ra là một cô gái tốt a, chúc mừng ngươi.”
“Cảm tạ.” Lộ Phi mỉm cười với hắn. “Tỷ ta biết xong, cũng rất vui mừng, ngày kết hôn cũng là tỷ chọn đó, tra xét hoàng lịch rất lâu. Ha hả, ta không tin cái này, bất quá đương nhiên tùy ý tứ tỷ tỷ thôi.”
“Lý nên như vậy.” Giải Ý cười gật đầu.
Lâm Tư Đông không rõ trịnh trọng nhắc tới tỷ tỷ làm gì nhưng thấy Giải Ý phụ họa thế kia, chính mình cũng không nên nói thêm cái gì. Có chút bực mình, y ngẩng đầu nhìn xung quanh một chút, khách nhân đã tới rất nhiều, Trình Viễn cũng tại ở giữa đám đông chuyện trò vui vẻ, dường như đang câu thông cùng một vị bất động sản nào đó, y không khỏi cao hứng, liền nói với Giải Ý: “Ta đi gọi lão Trình lại đây.”
Giải Ý khẽ gật đầu với y. Lộ Phi thấy chung quanh cũng không có người nào ở gần, lúc này mới cúi đầu nói khẽ: “Giải tổng, Dung tổng gần đây rất hài lòng, bọn thuộc hạ chúng ta cũng thay Dung tổng cao hứng. Ta thật sự rất cảm tạ ngươi, ngươi có thể tha thứ cho y, nguyện ý cho y một cơ hội nữa.” Lộ Phi đối với Dung Tịch thủy chung cảm kích không gì sánh được, mỗi một đề cập đến đều không tự chủ được mà toát ra sự kính trọng ấy.
“Lộ Phi, ngươi nói quá lời rồi.” Thanh âm Giải Ý cũng rất nhẹ. “Y chưa làm chuyện gì có lỗi với ta cả, căn bản không nói tha thứ hay không tha thứ gì hết. Y không vui, ta cũng rất khổ sở. Y vui sướng, ta cũng như vậy.”
Lộ Phi trầm mặc một chút, vẫn cố chấp mà nói: “Vô luận như thế nào, cảm tạ ngươi.”
Giải Ý không thể làm gì khác hơn là không hề hé răng, mỉm cười uống nước.
Thanh tĩnh được một hồi, Giải Tư liền kích động mà lại đây tìm hắn, cất cao giọng nói: “Ca, ngươi tới đi, giới thiệu ngươi nhận thức một bằng hữu nè. Ai nha, hắn rất giỏi đó, trước đây ta chỉ nghe nói qua, còn chưa thấy qua người thực bao giờ. Lộ tổng ngươi có muốn tới không?”
Lộ Phi cẩn thận hỏi: “Thế có tiện không?”
Giải Tư tươi cười rạng rỡ, dáng dấp quang minh lỗi lạc: “Có cái gì không tiện chứ? Hắn là tấm gương của thời đại chúng ta đó. Đi một chút đi, tất cả mọi người học tập a.”
Giải Ý cùng Lộ Phi liền đứng dậy, cùng cậu đi.