Tại đại sảnh, Đái Hi chậm rãi đi tới, tỉ mỉ mà nhìn từng bức tranh của Giải Ý, nhất là bức tự họa, y đứng trước bức tranh ngắm nhìn thật lâu. Nhìn dáng người cao ngất trong tranh, nhìn đuôi lông mày tuấn lãng, trong khóe mắt vươn nét cô độc cùng buồn bã, trong lòng y không tự chủ được mà co rút đau đớn.
Nghĩ đến lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, dưới ngôn từ kịch liệt ác ý của mình, trên mặt hắn toát ra vẻ ẩn nhẫn cùng bất đắc dĩ như thế kia, thế nhưng vô luận hắn bị vây ở hạ phong thế nào, cả người vẫn chói lọi như cũ, kiêu ngạo ưu nhã không thể vươn tới.
Cũng chính ngày nào đó tại ánh tà dương vào đông ở Bắc Mỹ, dưới làn gió hàn lãnh, y đã yêu con người sắc mặt có chút tái nhợt kia, yêu đôi mắt vươn một tia yếu đuối, yêu hình dáng ôn nhu trước người nhà của hắn, yêu sự kiên cường cương nghị trong hiện thực của hắn, yêu cả sự bình tĩnh của hắn khi tao ngộ tai ương, bây giờ ngũ quan tinh xảo ấy càng hiển lộ nhu hòa, nhìn còn nhỏ hơn so với tuổi thật, lộ ra vẻ hồn nhiên chưa biết thế sự. Y ôn hòa nhìn ba nam nhân vây quanh hắn, trên mặt bọn họ hiện lên dáng cười trong sáng thân thiết, thể hiện rõ, giao tình của bọn họ sâu nặng tới cỡ nào.
Đái Hi biết ba người kia, Lâm Tư Đông cao to là chủ tịch tập đoàn Hoan Nhạc, Trình Viễn anh tuấn tiêu sái là chưởng môn nhân tập đoàn nội thất Viễn Đại, mà Lộ Phi trầm ổn thạo đời càng lợi hại, trước là trợ lý đặc biệt chủ tịch tập đoàn Đại Năng, gần nhất trở thành tổng tài bất động sản Vĩnh Cơ. Chỉ cần ba người đó, chỉ sợ đủ để ảnh hưởng cả thị trường chứng khoán Trung Quốc rồi.
Bất quá, y không sợ những điều ấy, thứ khiến cho tim y đập loạn chính là sự thương tiếc cùng ý muốn bảo hộ nồng nàn từ ba người kia. Cho dù đứng cách xa như vậy, y vẫn có thể cảm nhận được sự yêu thương cùng ý muốn bảo vệ trong đôi mắt ba người đó đối với Giải Ý. Quan trọng là dù vậy Giải Ý vẫn thả lỏng, hoàn toàn bình thường, dường như đã quen thuộc với sự gần giũ của ba người đó đối với hắn. Điều này làm y đố kỵ biết bao.
Y mạnh mẽ quay đầu, không muốn nhìn màn chói mắt kia nữa.
——————-
Đái Luân đi theo y nhưng không kiên trì được như y. Cậu rất nhanh đã dạo qua một vòng đại sảnh rồi chạy đi giúp Giải Tư cùng Đái Cẩm.
Người muốn mua “Hàng không bán” rất nhiều, Giải Tư cùng Đái Cẩm phải xin lỗi liên tục. Không những thế cả hai còn phải làm đơn đặt hàng cho các tác phẩm của Giải Ý được đặt mua.
Bức tranh Lô Vân cùng Giải Ý hợp tác vẽ cũng thế, nhiều họa thương đối với loại phong cách Tây Hoa kết hợp của hai người cảm thấy rất hứng thú, mấy vị họa thương hải ngoại cũng tới. Hy vọng có thể mua hết toàn bộ các tác phẩm này.
Tiếp theo, các bức tranh của Lô Vân cũng được bán hết. Bà vốn là nữ hoạ sĩ nổi tiếng, người muốn mua tranh không ít, lúc này cũng đông như trẩy hội.
Giải Tư không ngừng giải thích, đăng ký, chạy đi chỉ huy nhân viên công tác, chỉ chốc lát sau đã cảm thấy nóng, gần như muốn cởi áo khoác, xắn tay áo lên nhưng vì lễ nghi, đành miễn cưỡng nhẫn nại.
Vô luận thương nhân có tiền cỡ nào, đối với nghệ thuật gia chân chính cũng đều nghiêm trang kính trọng. Đái Luân tuy rằng không làm việc đàng hoàng nhưng vẫn là xuất thân dòng dõi thư hương, lúc này nhỏ giọng nói với Đái Cẩm: “Alice, ngươi xem mẹ chồng ngươi cùng anh chồng a, đều tài hoa hơn người cả. Ngươi có thấy ngươi giống vịt con xấu xí không? Có áp lực không a?”
Đái Cẩm mặc bộ áo hồng nhạt, tóc dài, khoác áo choàng. Trên mặt trang điểm chút son phấn, càng hiển lộ mỹ lệ xuất chúng, nghe vậy sang sảng cười: “Hoàn toàn không có, ta còn vì thế mà cảm thấy hãnh diện vô cùng a.”
Đái Luân nhìn thoáng qua Giải Ý, cười hì hì: “Dennis thực sự là diệu không gì sánh kịp a, đáng tiếc….”
“Ngươi đừng nói bậy.” Đái Cẩm liếc Đái Luân, nhẹ giọng cảnh cáo. “Có cái gì đáng tiếc? Hắn có quyền tự do lựa chọn tình cảm, không có gì hay ho mà nghị luận cả.”
“Đương nhiên đương nhiên.” Đái Luân hi hi ha ha cười cười. “Chúng ta cũng biết: Người người sinh ra đều bình đẳng, tạo hóa cho mọi người quyền lợi không thể chối bỏ bao gồm quyền sinh tồn, quyền tự do cùng quyền truy cầu hạnh phúc.” Mấy câu này, là Đái Luân dùng tiếng Anh chậm rãi mà đọc.
Giải Tư xong việc, vừa vội trở về, nghe thế không khỏi nhìn Đái Luân một cái: “David, ngươi đọc “Tuyên ngôn độc lập” làm gì thế?”
Đái Cẩm hừ một tiếng: “Ngươi đừng để ý đến hắn, buồn chán nói bậy nói bạ ấy mà.”
Giải Tư nở nụ cười mà nói: “Đã như vậy, lần sau giúp ta dọn tranh đi.”
“Được a.” Đái Luân chẳng hề để ý gật đầu. “Có thể giúp Dennis cùng bá mẫu dọn tranh, đó là may mắn đời ta à.”
Đái Cẩm nhìn Đái Luân một cái: “Nhị ca, lần này đại ca bảo ngươi đảm nhiệm tổng giám đốc công ty nhánh Thượng Hải, ngươi cũng nên biểu hiện tốt một chút, đừng có làm hư đó. Nếu như ngươi không làm tốt, đại ca, ta cùng ba mẹ đều mất mặt vì ngươi hết.”
Đái Luân khẩn trương giương mắt chuyển một vòng, nhìn thấy Đái Hi vẻ mặt ủ dột đứng trước tranh, cái cổ không khỏi hơi hơi rụt lại, một lát mới cười nói: “Đương nhiên thế rồi, Alice, ngươi cũng đừng xem ta như thế, ta nếu muốn làm việc, chắc chắn sẽ làm nghiêm túc à.”
Đái Cẩm thân thiết mà cười: “Đương nhiên rồi, ta chỉ nhắc nhở một chút, hy vọng ngươi có thể chia sẻ giúp đại ca thôi. Ngươi xem đại ca kìa, một năm qua mệt đến thế, người gầy không nói, tính cách càng lúc càng trầm mặc, ngoại trừ công tác cũng chỉ có công tác, ngay cả bạn gái chưa từng có thời gian tìm, có ngươi phân chút trọng trách cũng tốt, để đại ca có chút thời gian rảnh tìm người hợp ý hay xem mắt gì gì đó.”
“Xem mắt?” Đái Luân thiếu chút nữa cười ha ha. “Ngươi ngàn vạn lần đừng ở trước mặt đại ca nhắc tới mấy chữ đó, bằng không tính mệnh khó giữ à.”
Đái Cẩm nghe xong, nhịn không được ha ha mà cười.
Giải Tư không thể hiểu: “Các ngươi sao thế? Loại phương thức hôn nhân này đã xưa lắm rồi a?”
“Hết cách.” Đái Cẩm cười nhìn về phía cậu. “Tại phương diện này đại ca chẳng có động tĩnh gì cả, tuy rằng tác phong nghiêm cẩn, chưa từng có chuyện xấu, khiến nguyên lão gia tộc rất thoả mãn, nhưng Đái gia không người nối nghiệp lại khiến để cho bọn họ sốt ruột. Nhị ca ta là Hỗn Thế Ma Vương, tuyệt không chịu nghe bọn họ an bài, cho nên không thể làm gì khác hơn là đem đại ca ra thế, muốn đại ca của ta cùng với thế gia vọng tộc liên hôn, vô luận là thiên kim nhà giàu bản địa Singapore, hay Malaysia, Hương Cảng, Đài Loan gì đều được, như vậy Đái gia có hậu đại, còn có thể mở rộng ảnh hưởng của Đái thị tại Á Châu, coi như là nhất cử lưỡng tiện.”
Giải Tư nhún vai. Cậu đối với việc lợi dụng hôn nhân luôn luôn không tán thành, bất quá đó là tự do của nhân gia, cậu cũng không xen vào. Đương nhiên cũng sẽ không đánh giá bất luận cái gì.
Đái Luân không hề lễ nghi mà nói, nhàn nhã dựa vào tường, dễ dàng tự tại nói: “Tiểu muội. Chúng ta đánh cuộc, ta cá là đại ca khẳng định sẽ không nghe gia gia nói đi xem mắt đâu.”
Đái Cẩm cười hì hì: “Ta cũng cá đại ca sẽ không đi.”
Giải Tư quay đầu lại xem Đái Hi mặt lạnh đứng một chỗ không khỏi gật đầu: “Ta cũng cá y sẽ không làm con rối bị giật dây đâu.”
Kỳ thực Đái Hi lớn lên rất thanh tú, da nâu nâu, ngũ quan sâu sắc, tóc đen xoăn xoăn, vóc người cân xứng. Nhìn qua có chút huyết thống người Malaysia, có chút khí chất cao quý, phục sức hàng hiệu, rất hấp dẫn ánh mắt nữ hài tử, thế nhưng hết lần này tới lần khác trên người lại tỏa ra làn khí băng lãnh, lạnh lùng nghiêm nghị, khiến không ai dám lại gần. Buổi trưa, mọi khách quý đều đáp ứng lời mời tới khách sạn Tinh Thần của tập đoàn tài chính Đái thị dự tiệc.
———————–
Khách sạn Giang Nam xa hoa này còn chưa chính thức kinh doanh nhưng tất cả hiển nhiên đã chuẩn bị xong xuôi. Phòng ăn Trung Hoa rộng rãi xanh vàng rực rỡ. Khu phòng đường hoàng mà phong nhã. Tập đoàn tài chính Đái thị tại Thượng Hải chủ yếu là kinh doanh khách sạn, do Đái Luân phụ trách, cậu cũng đem hết sức lực ra mà làm tốt công tác. Lúc này vừa nhìn, thật đúng là làm rất nghiêm chỉnh. Loại tiệc xã giao này thời gian rất dài. Trong lúc ăn uống linh đình, mọi người cùng khách sáo mà cỗ vũ nhau vài câu. Giải Ý lễ phép cười, cùng phóng viên xã giao. Dần dần trên mặt hiện một tia ủ rũ.
Lần này, phóng viên phỏng vấn đều là phóng viên ngành văn hóa, vấn đề hỏi cũng rất chuyên nghiệp, không có liên quan đến tư ẩn cá nhân. Tuy rằng bọn họ đều biết chuyện hơn một năm trước của Giải Ý cùng Mã Khả nhưng hiện tại hắn đã thành họa sĩ rồi, cho dù có tính hướng khác người thì cũng chẳng là đại sự gì, huống hồ Mã Khả đã chia tay với hắn từ lâu, mọi người đều biết, cho nên không ai đưa chuyện này ra nói làm gì để mất mặt.
Giữa lúc tiệc, có một quản lý khách sạn giày da âu phục tiến tới, vô cùng khách khí cúi người, lặng lẽ nói với Giải Ý rằng: “Giải tiên sinh, bên ngoài có khách tìm ngài.”
Giải Ý liền mỉm cười với mọi người rồi đứng dậy rời đi. Vị quản lý kia đưa hắn ra thang máy, sau đó theo hắn lên tầng cao nhất, dẫn hắn tới khu phòng tổng thống xa hoa, mở cửa mời Giải Ý vào, sau mới lễ phép nhẹ nhàng đóng cửa lại rời khỏi đó.
Chỗ vào là một đại sảnh lớn rồi tới phòng khách, hai bên đều có thang lầu hình cung đến tận lầu hai, đối diện là cửa kính, bên ngoài có một hoa viên cực kỳ tươi tốt, biết bao hoa trân quả quý cùng cỏ non xanh ngắt, trời xanh mây trắng, khiến người ta vui vẻ thoải mái. Giải Ý chậm rãi đi vào phòng khách, liếc mắt liền thấy Đái Hi đứng ở cạnh cửa kính. Hắn dừng bước.
Đái Hi nhìn hắn, bỗng nhiên lộ ra vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói: “Dennis, ta thấy ngươi quá mệt mỏi rồi, cố ý cho người bảo ngươi lên nghỉ ngơi một chút, ngồi một hồi được không?”
Giải Ý nhìn tiếu ý cực kỳ quý hiếm trên mặt y, lại nghe y không kính nhi viễn chi xưng hô mình “Giải tiên sinh” nữa, mà vô cùng thân thiết gọi tên tiếng Anh, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, chẳng biết y sao lại đột ngột làm như thế? Hắn bình tĩnh nhìn quý công tử khí thế lăng nhân kia, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Đái Hi đi qua chỗ hắn hai bước, làm thủ thế “mời”, thái độ rất thành khẩn: “Dennis, ta không có ác ý. Ta chỉ là … muốn xin lỗi ngươi.”
Giải Ý nghe nói như thế, nhất thời thần tình hòa hoãn rất nhiều. Hắn chậm rãi vào phòng khách, ngồi vào sofa rộng thùng thình, ôn hòa cười với Đái Hi: “Đái tiên sinh nói quá lời rồi, giữa chúng ta chẳng có vướng mắc gì, đâu cần nghiêm trọng xin lỗi như thế?”
Đái Hi ngồi vào một bên sofa khác, hơi hơi hạ thấp người với hắn: “Nếu như không ngại, có thể gọi ta Ryan.”
Giải Ý do dự một chút rồi nở nụ cười: “Được, Ryan.”
Trên mặt Đái Hi tia tiếu ý dần dần biến, có vẻ rất khoái trá: “Dennis, ta vì thái độ không lễ phép với ngươi trong lần đầu gặp mặt mà thành khẩn xin lỗi, xin ngươi tiếp thu thành ý của ta.” Nói xong, y đưa tay về phía Giải Ý.
Giải Ý rất rộng rãi, không chút do dự đưa tay ra, cùng y bắt tay thật chặt rồi mới buông ra, cười nói: “Ngươi không cần chú ý thế, gặp phải chuyện như vậy, có loại phản ứng này cũng rất bình thường, nếu như sự tình liên quan đến đệ đệ ta, nói không chừng ta sẽ tức giận hơn ngươi, càng không khách khí hơn nữa.”
Đái Hi thở dài: “Dennis, ngươi không cần an ủi ta. Ta tin tưởng nếu như chúng ta đổi vị trí, xử lý của ngươi so với ta sẽ lý trí hơn nhiều, cũng ôn hòa hơn nhiều. Một năm qua, mỗi lần ta nhớ lại sự tình ngày đó thì lại đứng ngồi không yên. Tuy nói là tại thương trường, ta không nương tay với đối thủ cạnh tranh, nhưng mở miệng tổn thương người thì chưa từng làm. Ngươi khiến ta … mất đi lý trí.” Nói đến đây, thanh âm y càng ngày càng thấp.
Giải Ý nghe được câu nói cuối, nhất thời cảm thấy bất an, đành ôn hòa lập lờ: “Nếu như là ta nhiễu loạn tâm thần của ngươi, ta đây thật sự là rất xin lỗi. Về chuyện ngày đó, ngươi không cần để ở trong lòng, đều đã qua lâu rồi. Hơn nữa ta cũng tiếp nhận lời xin lỗi của ngươi rồi. Sau này đừng nhắc lại nữa, ngươi cũng quên đi, được chứ?”
Đái Hi quay đầu nhìn về phía hoa cỏ dạt dào sinh cơ bên ngoài, tinh thần có chút hoảng hốt. Y cười khổ một chút, không tự chủ được mà nói nhỏ: “Nếu có thể quên thì tốt rồi.”
Trong lòng Giải Ý kinh hãi, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, thủy chung mang theo một dòng tiếu ý nhu hòa, chậm rãi nói: “Cũng không cần quá mức lo lắng thế. Trăng thu gió xuân năm nào chẳng có, cần gì vì một người mà tiều tụy? Không bằng buông tay mở lòng … cổ kim bao nhiêu sự, đều trôi qua cả thôi.”
Đái Hi quay đầu nhìn về phía hắn. Trong mắt tinh bắn ra bốn phía, nhẹ giọng: “Đúng vậy, viễn phương sơn hà xa xôi thế, sao bằng quý trọng người kề bên.”
Giải Ý biết không ít người Hoa Singapore đều có gốc tiếng Trung rất cứng, nhất là loại nhà giàu có thế gia thụ đại căn thâm như Đái thị. Đối với cổ văn Trung Quốc rất chú ý, cho nên khi nghe được Đái Hi từ thuở nhỏ tiếp thu giáo dục phương tây mà bỗng nhiên mở miệng nói ra một dòng thơ cổ cũng không giật mình, bất quá hàm ý trong thơ lại khiến hắn không biết phải nói gì. Trong lúc cấp thiết, Giải Ý đành nghiêng đầu, tách khỏi ánh mắt sáng quắc kia, ho nhẹ một tiếng.
Đái Hi làm như không có nghe được ám chỉ của hắn, vẫn nhìn không chuyển mắt vào Giải Ý.
Gương mặt nhìn nghiêng của Giải Ý khiến hắn nhớ tới bức tự họa kia, nhớ tới dáng người mơ hồ lộ ra vẻ cô đơn ấy, không khỏi đau lòng. Giải Ý so với y nhỏ hai tuổi, lúc trước tại Mỹ mới gặp gỡ, hai người bọn họ đối chọi gay gắt, tại khí thế, Giải Ý nửa điểm cũng không thua y, không bị y lấn át chút nào. Lúc này gặp lại, Giải Ý đã dỡ xuống tầng áo giáp phòng hộ sắt bén ấy, bình thản rộng rãi hơn, khiến trong lòng Đái Hi dâng lên một ý muốn bảo hộ cường liệt.
Nhìn đường cong nhu hòa trên mặt hắn, Đái Hi ôn hòa mà nói: “Bức tranh của ngươi, rất tốt.”
Giải Ý nghe y không hề ám chỉ việc tình cảm nữa, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn y, mỉm cười nói: “Cảm tạ.”
“Không cần khách khí, ta nói thực tâm đó.” Đái Hi nhẹ giọng nhưng vô cùng nghiêm túc. “Ta rất thích bức “Mặt trời mọc”.”
Giải Ý chỉ cười, không hé răng.
Đái Hi ngừng một chút, ngữ khí nặng thêm: “Còn bức tự họa của ngươi nữa.”
Giải Ý mỉm cười, chậm rãi nói: “Không bán.”
Đái Hi ngẩn ra, lập tức nở nụ cười.
Lúc này đây tiếng cười không mang theo hình thức gì cả, là xuất phát từ nội tâm vui sướng, khiến cho gương mặt tối tăm băng lãnh thường ngày của y bỗng nhiên trở nên ấm áp rộng rãi hẳn ra.
Cười một hồi, y thân thiết nói: “Thân thể của ngươi vừa khỏe, không nên quá mệt mỏi. Theo ý ta, ngươi cứ ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi. Ta đi ra ngoài chiếu cố Andy, David cùng Alice, tiệc chiều có bọn họ chiếu cố, hẳn là không có vấn đề gì. Hơn nữa, tranh của ngươi cùng bá mẫu đã bán hết, cũng không cần ở tại nơi này nữa. Hiện tại, ngươi là hoạ sĩ, không còn là thương nhân nữa, coi như là có chút xấu tính, người khác cũng sẽ hiểu thôi, nhiều lắm nói ngươi không giống ai, học làm cao là cùng.” Y mở miệng nói đùa.
Giải Ý cũng thở dài: “Bọn họ đều là nghệ thuật gia ta thích nhất, đáng tiếc lúc sinh ra đều qua cảnh bần cùng chán nản, không thể không thỏa hiệp, khiến ở sâu trong nội tâm rất không cam lòng. Ta so với bọn họ may mắn hơn, có thể có cuộc sống không lo áo cơm, tự do tự tại mà lựa chọn việc làm mình thích. Khi sáng tác, ta cũng không cần phải trưng mặt ra cười với kẻ nào, lại càng không thỏa hiệp với người ta.”
“Phải.” Đái Hi gật đầu. “Cho nên, ngươi càng phải sáng tác ra nhiều kiệt tác nữa. Đây là điều mọi người mong muốn, cũng chờ mong là của ta.”
Giải Ý nhìn y, trong ánh mắt ẩn hiện tiếu ý, khóe môi cong nhẹ: “Ta tương đối tùy ý, vẽ vời đều chỉ là vì tiêu khiển, thực sự không tưởng thành danh thành gia, cho nên cũng sẽ không có đem điều này xem như sự nghiệp, cũng bất quá là tùy tâm mà làm, tiện tay làm mà thôi, có ra kiệt tác hay không, với ta mà nói, không quan trọng.”
Đái Hi trịnh trọng lần thứ hai gật đầu, nghiêm túc: “Ta biết, bởi vì ngươi không có tâm ham lợi lộc, mới có thể vẽ được thế. Ta thích loại ý cảnh tranh ngươi biểu đạt, quang minh, ấm áp, tràn ngập khát vọng, rồi lại khiến người ta cảm thấy bình yên, mỗi một bức đều tràn ngập sự tĩnh lặng siêu thoát phàm tục, phảng phất thời gian ngưng động lại, con người sẽ vì khoảng khắc này mà sống mãi.”
Giải Ý nhìn người thành công này, rõ ràng là con nhà giàu có thế gia, nay lại trở thành chưởng môn nhân đại tập đoàn tài chính danh tiếng toàn Đông Nam Á, thế nào lại đọc ra tâm tình khi vẽ của hắn chuẩn xác đến thế? Trong nháy mắt, hắn có cảm giác vui sướng như ngộ tri âm nhưng cũng song song hiện ra cảnh cáo của lý trí.
Hắn nhìn gương mặt tuấn tú của Đái Hi, nhìn ánh mắt tràn ngập thông thấu của y, thốt ra: “Vậy bức “Mặt trời mọc”, ta tặng cho ngươi.”
Đái Hi đầu tiên là ngẩn ra, dường như không thể tin được rồi lại lập tức vui mừng quá đỗi, liên thanh: “Cảm tạ, cảm tạ, thật cảm tạ, thực sự là …”
Giải Ý nhìn vị phú hào trẻ tuổi này bỗng nhiên nói năng lộn xộn thế kia, không khỏi hài lòng mà cười rộ lên.
___________________
Tác giả: Tên tiếng Anh của Đái Hi sửa lại, ta nghĩ tính cách y không hợp với cái tên Micheal, sở dĩ cải danh gọi Ryan, ha ha.