Giải Tư cùng Đái Cẩm đều là sinh viên năm thứ tư, gần tốt nghiệp, hiện tại chủ yếu là viết luận văn, không cần mỗi ngày lên giảng đường nữa, cũng có chút ngày nghỉ, mới cùng cha mẹ huynh trưởng hai nhà đi chơi.

Đái Tiên Dận hòa Giải Diễn thật đúng là nói được thì làm được, qua hai ngày liền đem toàn gia đi chơi thành phố.

Tuy là mùa đông, cái thành phố ở bờ đông này cũng là thành phố sống về đêm chẳng khác nào Las Vegas ở bờ tây, suốt đêm rực rỡ muôn màu, đại đạo ven biển hơn mười sòng bạc náo nhiệt phi phàm.

Vào sòng bạc, Đái Tiên Dận lớn tuổi nhất tuyên bố “Kỷ luật”, mỗi người có hai ngàn dolla Mỹ xu keng, thua xong thì nghỉ chơi, thắng thì có thể tiếp tục.

Sau đó liền chia làm hai đội, hai phu phụ già cùng nhau đi chơi blackjack, thanh niên liền cười đùa đi chơi chỗ khác.

Giải Ý trầm ổn nhất, không có bất luận cái gì ý kiến, bị ba gã thanh niên hoạt bát lôi kéo đi theo. Bọn họ tính, trước chơi máy đánh bạc một hồi, sau đó lại chạy đi chơi roulette, tất cả đều là vài trò đơn giản. Hắn theo bọn họ cược khoản một trăm dolla, thua như gió mát qua tai, thắng liền cười cười xem ba người bọn họ hoan hô.

Đái Luân vẫn đi theo bên cạnh Giải Ý, thỉnh thoảng có vài mỹ nữ thân hình lả lướt đi lướt qua họ. Đái Luân vừa thấy hai mắt liền tỏa sáng, huýt một hơi thật dài. Mỹ nữ liền quay đầu lại hướng bọn họ cười cười.

Hầu như mọi mỹ nữ vừa thấy Giải Ý nhàn nhạt mỉm cười đều mắt sáng ngời, lập tức phóng điện điên cuồng vào hắn, lại đảo mắt qua Đái Luân cả người tràn đầy nhiệt tình tuổi trẻ, nhưng chỉ đùa đùa cho y một cái hôn gió mà thôi.

Đái Luân kêu to: “Không công bằng, không công bằng, Dennis, ngươi cướp hết diễm phúc của ta rồi.”

Giải Ý đành cười trừ: “Hình như chuyện này không liên quan đến ta à?”

Đến lúc sau, thỉnh thoảng có mỹ nữ mượn cớ đến gần Giải Ý, hắn luôn luôn hòa ái cười cười, dùng tiếng Anh nói: “Ta không nói được tiếng Anh.”

Có nữ nhân biết khó mà lui, cũng có người không chịu buông tha, trái lại ưỡn cả người ra, hầu như muốn dán sát thân thể hắn, mềm mại đến ngấy ra mà nói: “Vậy đừng nói, chúng ta làm luôn…”

Đến lúc này, Giải Ý vẫn bất động thanh sắc mà lui về phía sau một bước, mỉm cười lắc đầu.

Sau đó tự nhiên Đái Luân hoặc là Giải Tư dũng cảm xông ra, thay hắn giải vây.

Giải Tư hơn phân nửa tương đối khách khí, nhưng Đái Luân thì đùa giỡn mà choàng tay qua vai Giải Ý, đắc ý dào dạt mà cười nói với mỹ nữ: “Bảo bối, ngươi đến chậm rồi, hắn là của ta.”

Mỹ nữ gặp thế có chút tiếc nuối mà “A” một tiếng, sau đó mỉm cười rời đi.

Giải Tư biết tính hướng ca ca, nghe được Đái Luân nói như vậy vài lần, có chút lo lắng nhìn Giải Ý một chút, nhưng không nói gì.

Giải Ý biết nỗi lo của cậu, tiến đến bên tai cậu nói nhỏ: “Yên tâm, y là dị tính luyến trăm phần trăm, bằng không ta sẽ không để y tới gần đâu.”

Lúc này Giải Tư mới ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xấu hổ mà nhẹ giọng nói: “Ca, xin lỗi, ta chỉ là có chút lo lắng…”

Giải Ý không đợi cậu nói xong, liền đè vai cậu, biểu thị chính mình cũng hiểu.

Cả bọn đang chơi thì điện thoại di động Giải Ý bỗng rung lên. Hắn lấy ra nhìn một chút liền thấy số điện thoại Lộ Phi, đành đi ra cửa nghe.

Lúc này ở Bắc Kinh đang là buổi chiều, thanh âm Lộ Phi vẫn bình tĩnh: “Giải tổng, truyền thông hôm nay có xuất hiện một ít tin tức có hại cho ngươi.”

“Là cái gì?” Giải Ý hỏi, phi khoái suy nghĩ, liền nhớ ra hiện tại trong âm lịch Trung Quốc đang là mùng 8 tháng giêng, đại bộ phận đều đi làm cả.

Lộ Phi thoáng do dự một chút, liền không hư từ che giấu, nói thẳng: “Có báo ám chỉ, nói ngươi là đồng tính luyến ái, bọn họ tìm được một nam hài bị ngươi bao qua lúc còn ở Hải Nam, nam hài kia đồng ý công khai đứng ra chứng thực việc này, hiện tại, báo giới đang sôi sùng sục lên, tuyên bố qua hai ngày sẽ tiết lộ trọng đại tin tức.”

Giải Ý hơi hơi nhíu nhíu mày: “Trên báo nói rõ tên ta sao?”

“Bây giờ còn chưa có.” Thanh âm Lộ Phi rất rõ ràng. “Chỉ nói là lão bản của một công ty nội thất trứ danh, trước đây tại Hải Nam từng có biểu hiện kiệt xuất.”

Giải Ý nhất lược suy tư, rồi lãnh tĩnh nói: “Lộ Phi, ta chưa từng bao người nào cả, vô luận nam nữ.”

Lộ Phi ngẩn ra, lập tức liền hưng phấn lên: “Vậy nói cách khác, bọn họ tìm người là giả mạo cả.”

“Cũng không chắc.” Giải Ý suy nghĩ một chút, nói rõ. “Ta trước đây cũng đi tìm mấy người nam hài tử qua đêm, cho tiền, chẳng biết người họ tìm được có phải thuộc trong số đó hay không. Bất quá, dù tìm được, bọn họ cũng không có bất luận chứng cứ gì, vu khống. Chức nghiệp hài tử cũng ám muội, chắc không thể làm người ta tin được.”

“Phải, ta hiểu được.” Lộ Phi trầm tĩnh, nghe xong trấn định mà đáp. “Ta biết được phải xử lý như thế nào rồi.”

“Tốt, đại khái ta qua 10 ngày nữa sẽ trở lại.” Giải Ý bình thản nói. “Trong khoảng thời gian này khổ cực ngươi rồi.”

“Không khổ cực, người cứ thoải mái thả lõng, nghỉ ngơi đi, không cần gấp. Ta còn không thu được thông tri mở phiên toà.”

“Được.” Giải Ý bỗng nhiên nở nụ cười. “Trong khoảng thời gian này có không ít giới truyền thông tới tìm ngươi phải không?”

“Đương nhiên rồi, nhưng ta có thể ứng phó.” Trong thanh âm Lộ Phi cũng có chút ý cười.

Giải Ý suy nghĩ rồi cẩn thận nói lại: “Bọn họ bỗng nhiên làm như vậy, nhất định là có điều định hướng, hơn phân nửa sẽ đem đầu mâu chỉ hướng người nào đó, thời gian tới ngươi phải để tâm đó.”

“Ta hiểu.” Lộ Phi cũng rất nghiêm túc. “Ngươi yên tâm.”

“Tốt. Còn có việc không?”

“À…. Cái kia, bằng hữu ngươi bảo ta tiện thể nhắn cho ngươi, đầu tiên là chúc tết ngươi, còn cái khác là, hiện tại tuy là sóng to gió lớn, bất quá hữu kinh vô hiểm (1), thuyền rất ổn, người lái rất lãnh tĩnh, bốn phía còn có không ít đội thuyền hộ tống, cho nên, không chìm được, người đó hướng ngươi nói một tiếng ‘khổ cực rồi’, muốn ngươi bảo trọng.”

Giải Ý biết người nọ là ai, không khỏi trong lòng ấm áp, cười nói: “Được, nhờ ngươi thay ta cảm ơn người đó.”

Tắt điện thoại, tại đèn đóm nơi nơi lóe sáng, hắn cảm thấy lãnh khí bức người, nhanh chóng đi vào cửa lớn ấm áp. Nhiệt khí ập vào mặt, khiến hắn rùng mình, trên mặt tuy rằng lạnh tới trắng bệch nhưng dáng cười lại lộ vẻ khoái trá.

Mới vừa đi đến chiếu bạc, Đái Luân liền chộp lấy vai hắn, hoạt bát: “Tới đây, Dennis, chúng ta chụp một bức.”

Đối diện, Đái Cẩm đã hướng về phía bọn họ giơ máy chụp hình.

Giải Ý không thể làm gì khác hơn là quay màn ảnh mỉm cười, chờ Đái Cẩm chụp.

Mấy ngày nay bọn họ chụp không ít ảnh, vô luận ở trong phòng chơi bài hay sân cưỡi ngựa, Đái Luân nhất định kéo hắn theo, dính lấy hắn, Đái Cẩm liền nhân cơ hội chụp không ít hình.

Lúc này, Đái Cẩm nhìn một chút ảnh, thoả mãn nói: “Dennis, ngoài đời ngươi so với ảnh đẹp hơn, bất quá ảnh chụp như vậy cũng có thể lên tạp chí a, ta ngày mai gửi cho đại ca, rửa rửa mắt y, hắc hắc.”

“Ngươi muốn nghe chửi sao?” Đái Luân cười hì hì. “Tính tình đại ca ngươi cũng không phải không biết, y chỉ biết có nề nếp công tác, thấy chúng ta như thế, nhất định phản đối cho coi.”

“Hừ, chúng ta đi theo cha mẹ mà.” Đái Cẩm bướng bỉnh làm một mặt quỷ.” Chúng ta thay y tẫn hiếu, y dám mắng chúng ta? Shhhiiiii.”

Trong tiếng cười vui vẻ bất tận, cuộc sống nhàn nhã vui chơi trong hai ngày kết thúc, Giải Ý liền theo Giải Tư cùng Đái Cẩm về New Haven.

Phu phụ Giải Diễn bị phu phụ Đái Tiên Dận lưu lại Long Island, theo lái xe du lãm New York, chủ yếu tham quan các loại nhà triển lãm nghệ thuật cùng viện bảo tàng.

Đái Luân cũng muốn đi New Haven, nhưng bị Đái Tiên Dận gọi lại, bảo y ở biệt thự chỉ huy giám sát chuẩn bị nghi thức đính hôn, khiến y phiền muộn một phen.

—————–

Lúc này, trên mạng bắt đầu có rất nhiều tin tức.

Truyền thông truyền thống mặc dù đưa tin không chỉ thẳng tên họ, nhưng internet thì khác, tại một ít diễn đàn có truyền đi chuyện một ngôi sao với một lão bản đồng tính có quan hệ ám muội, còn đem tính danh Giải Ý nói thẳng ra. Loại truyền bá này căn bản vô pháp tra căn nguyên, cũng không thể làm sáng tỏ.

Phong ba càng ngày càng nghiêm trọng, Mã Khả rất nhanh bị dính dáng vào.

Ban ngày, Giải Tư cùng Đái Cẩm đi học hoặc đến tra tư liệu, Giải Ý thì ở nhà lên mạng, lưu ý các loại tin tức online cùng một ít trang web truyền thông truyền thống của phía chính phủ. Thỉnh thoảng nếu ngày tốt, hắn sẽ đi tản bộ cạnh biển.

Cảnh sắc mùa đông tuy rằng hiu quạnh, nhưng cũng thập phần an tĩnh. Biển rộng xanh đậm, xa xa là Long Island. Giải Ý thường thường đứng ở nơi đó, trong lòng cũng không giống hải dương bình tĩnh trước mặt.

Tiếp đến, điện thoại Mã Khả liền gọi tới.

——————-

Gần nhất vài ngày, cậu bị truyền thông vây, truy, chặn đường, tham gia họp báo hoặc ra album, phim mới gì đều có phóng viên hỏi cậu vấn đề này, đầu tiên truy vấn tính thủ hướng của cậu, sau đó truy vấn người cậu quen là ai.

Tuy rằng người đại diện công ty thay cậu bỏ đi cái loại phóng viên lai giả bất thiện này nhưng trực tiếp mặt đối mặt vẫn không hề ít, dần dần những chuyện này đã vắt kiệt sức cậu.

“Ý ca, ta đỡ không được, chống đỡ không được nữa.” Tại điện thoại, Mã Khả ủy khuất kêu khổ. “Hiện tại, căn bản ta làm cái gì đều không được, đi đài truyền hình, tới phim trường, hay tới công ty, nơi nơi đều có phóng viên vây cả, hỏi tới hỏi lui. Bọn họ còn phái biết bao nhiêu người đi Hải Nam điều tra, quá khứ ta che không được nữa. Ta nên làm cái gì bây giờ a?”

Thanh âm Giải Ý vẫn như cũ ôn hòa trấn định: “Mã Khả, ngươi đừng vội, ngươi gọi điện thoại tìm Lộ Phi, y sẽ chỉ đạo ngươi làm như thế nào. Ngươi có cái gì trắc trở thì nói cho y, y sẽ giúp ngươi giải quyết.”

“Ý ca, đây không phải vấn đề tiền bạc.” Mã Khả vội la lên. “Ngươi đem cổ phần công ty băng đĩa cho ta, hơn nữa ta có tiền thù lao của mình, tiền lương cùng hoa hồng đĩa nhạc, tiền đã sớm đủ rồi. Hiện tại là bọn họ bức ta nói ra chân tướng, ta đương nhiên không thể nói, thế nhưng ….nếu còn bức tiếp như thế, tra xuống sâu như thế, ta thật không biết cục diện sau này sẽ ra sao nữa.”

“Ta hiểu.” Giải Ý rất xin lỗi. “Mã Khả, lần này ngươi bị ta làm phiền rồi.”

Hắn tinh tường biết, tại thương giới, thân phận của hắn thật sự là bé nhỏ không đáng kể, cho dù hắn là đồng tính luyến ái cũng chẳng phải đại tin tức gì, chỉ có ngôi sao như Mã Khả mới có thể nhấc lên cơn sóng gió động trời, tạo thành phong vân dữ dội.

Mã Khả lập tức cắt lời hắn: “Ý ca, ngươi như thế nào nói vậy? Ta có tất cả hôm nay, đều là ngươi cho cả, có cái gì liên lụy không liên lụy chứ? Ta chỉ hận không thể giúp ngươi làm cái gì thôi.”

Giải Ý thở dài. Mấy ngày qua, hắn nhiều lần nghĩ tới việc này, đột nhiên truyền thông làm khó dễ đều là hướng về hắn, muốn nhắn cho hắn một tin. Bọn họ không phải là muốn hướng Giải Ý gây áp lực mà là bức hắn thỏa hiệp? Cho nên, bọn họ luôn luôn hướng hắn nhắn nhủ “vạch trần chân tướng”, nhưng chung quy thế nào cũng không có bóc trần ra.

Nghĩ ngợi một lúc, hắn đột nhiên cắn răng một cái, quyết định: “Mã Khả, đại khái ta một tuần sau về nước, đến lúc đó tiếp thu phỏng vấn của truyền thông, cho mọi người một cái công đạo. Ngươi với công ty thương lượng một chút, xem coi ngươi có đồng ý đứng ra hay không.”

Mã Khả ngẩn ra, lập tức vừa mừng vừa sợ: “Ý ca, ngươi ….đây là…có ý gì? Ngươi muốn thừa nhận sao?”

Giải Ý nhàn nhạt nói: “Có thể, đến lúc đó phải xem tình huống nữa. Nếu như thực sự tình huống quá xấu, ta quyết định hướng truyền thông thừa nhận tính hướng, nếu như ngươi nghĩ chịu không nổi áp lực thì cũng có thể thừa nhận chúng ta đã từng là tình nhân.”

“Không phải từng là.” Mã Khả kích động mà nói. “Hiện tại đã là, tương lai cũng là.”

Giải Ý bị tính trẻ con của cậu đùa rất muốn cười: “Tương lai không thể nói trước, giờ chỉ nên nói bây giờ thôi. Mã Khả, ta đã táng gia bại sản rồi….”

Không đợi hắn nói xong, Mã Khả liền kêu to: “Không sao, ta có tiền.”

Giải Ý sửng sốt rồi lập tức cười ha ha: “Được rồi, Mã Khả, chờ ta trở lại, được không? Kiên trì một chút nhé.”

“Được.” Mã Khả cao hứng mà cười rồi kết thúc cuộc gọi.

——————-

Không qua vài phút, điện thoại Ly Đình reo.

Ly Đình cùng Trương Duy Cần kết hôn xong, tại Thượng Hải mở một quán bar, tên “Chí tuyến Bắc”, đây là ý của Trương Duy, lấy tên theo tiểu thuyết của nhà văn Mỹ Henry Miller “Chí tuyến Bắc”. Phong cách quán bar là phong cách Âu Châu điển hình, vừa khai trương đã rất thịnh vượng, Giải Ý trước khi đi Mỹ, lúc ở tại Thượng Hải hầu như mỗi ngày đều tới.

Mấy ngày nay, trong “Chí tuyến Bắc” cũng chật ních phóng viên, bởi vì cần điều tra tư liệu Mã Khả cùng Giải Ý nên mọi đầu mối đều chỉ vào vị lão bản mỹ lệ ấy. Bọn họ ở bên trong luồn cúi, nhất tâm dựa vào lão bản nương tìm hiểu huống lúc ấy. Ly Đình đành trốn ở trong nhà không dám đi làm, chỉ có Trương Duy Cần vẫn phải đi làm lấy lệ.

Ly Đình tại điện thoại không ngừng thở dài, khiến Giải Ý rất buồn cười, an ủi nói: “Yên tâm, Ly Ly, tháp trời không có sập đâu. Ta một tuần là về rồi, đến lúc đó xảy ra tình huống gì, ngươi cứ thế nói cho bọn họ.”

Rốt cục nói xong chuyện với mấy người có liên quan xong xuôi, Giải Ý lúc này mới lúc này mới buông điện thoại, quyết định đi ra ngoài tản bộ một lát, thả lỏng tâm tình.

Tận buổi chiều, hắn nhàn nhã đi quanh sân rộng trung tâm, hướng bờ biển mà đi.

Bỗng nhiên, phía sau vang lên một câu Hán ngữ: “Xin hỏi, là Giải Ý tiên sinh sao?”

Giải Ý dừng bước, xoay người lại.

________________

(1) hữu kinh vô hiểm: có kinh hãi mà không nguy hiểm



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play