Cả ngày đó, Dung Tịch hầu như không cách nào bình tâm công tác, đành phải thay đổi lịch làm việc, dùng thời gian ban ngày để đến xem báo cáo công ty chi nhánh trên toàn thế giới, như vậy mới miễn cưỡng kiềm chế được tinh thần bất ổn của bản thân. Sợ đánh thức giấc ngủ Giải Ý, y cũng không dám gọi điện về.
Rốt cục, mấy cái hội nghị buổi chiều cũng kết thúc. Y lần này lại đây là vì xem phòng giao dịch cùng cao ốc tại Thành Đô, song song khảo sát một chút thuỷ điện ở Tứ Xuyên, dự định mua một loạt trạm phát điện cỡ trung, bởi vậy có một đống tư liệu, văn kiện, báo cáo trên bàn, làm y bận tối mày tối mặt.
Khi y kết thúc công tác một ngày thì trời đã đen rồi.
Lái xe chạy trên đường Thành Đô, khu thành thị nổi danh hưởng lạc này. Bầu không khí nồng đậm tính nhàn tản, yên vui. Dung Tịch nhìn tất cả, trong lòng nghĩ đến Giải Ý, không biết thân thể hắn thế nào nữa, trong lòng lại quẫn lên.
Vừa vào khách sạn, y không chút nghĩ ngợi trực tiếp bấm chuông cửa phòng Giải Ý.
Mở cửa là trợ lý Giải Ý, vừa thấy Dung Tịch, Lộ Phi lập tức lễ phép mà cười: “Dung tổng.”
Dung Tịch lập tức khôi phục thần tình bình tĩnh, gật đầu với y, khách khí hỏi: “Giải tổng có trong phòng không?”
“Có.” Lộ Phi vội vã tránh qua một bên, mời Dung Tịch vào.
Giải Ý mặt áo thun cùng quần tây, ngồi ở bên cửa sổ, thấy y tiến lên, liền bình thản ung dung mà cười, khách khí mà nói: “Dung tổng cũng ở Thành Đô?”
“Đúng vậy, nghe nói ngươi ở chỗ này, nên ta muốn ghé qua thăm hỏi một chút.” Dung Tịch nghiêm trang nói, ngồi đối diện hắn.
Giải Ý chỉ chỉ Lộ Phi, cười với Dung Tịch: “Đây là trợ lý của ta, Lộ Phi.”
Dung Tịch gật đầu, nhàn nhạt mà nói: “Lần trước tại hải khẩu có gặp qua.”
Lộ Phi tựa hồ có chút chân tay luống cuống, sau một lát mới nói: “Giải tổng, ta đi trước đặt cơm vậy.”
Dung Tịch cười nhìn về phía Giải Ý: “Ta chưa ăn, không bằng chúng ta cùng đi, ta mời khách.”
“Được.” Giải Ý cười gật đầu.
Bọn họ ba người không đi ra ngoài, ngồi tại nhà hàng trong khách sạn mà ăn bữa cơm nhạt.
Dung Tịch cùng Giải Ý vốn vượt trên quan hệ bằng hữu bình thường, một thời điều chỉnh không được, cũng không thể dùng thái độ vô cùng thân thiết mà nói chuyện với nhau, nhưng cũng không thể không xem chừng người khác. May là Lộ Phi ở đây, nỗ lực mà điều tiết bầu không khí, tìm kiếm đề tài nói chuyện, từ khí hậu đến chiến tranh Iraq, từ thuỷ điện đến phong tục tộc Tạng, Dung Tịch như gãi đúng chỗ ngứa, cũng nỗ lực phối hợp, nên cũng không đến nỗi tẻ ngắt.
Ban ngày Giải Ý đói bụng cũng không khách khí, đem hết mấy món hải sản vây cá gì gì đó Dung Tịch gọi lên ăn ngon lành, khẩu vị tốt đến nỗi Dung Tịch thập phần vui mừng. Nhìn hắn ăn ngon như thế, vẻ mặt hưởng thụ, dáng dấp khả ái, ngay cả Lộ Phi đều nhịn không được cười rộ lên.
Cơm nước xong, Giải Ý làm một thủ thế, gọi Lộ Phi tính hóa đơn, Dung Tịch liền lấy ra thẻ vàng đưa cho nhân viên phục vụ. Y nói với Giải Ý: “Các ngươi là quý khách công ty chúng ta mời tới, đương nhiên bữa này là ta mời.”
Giải Ý biết hắn là nói cho Lộ Phi nghe thôi, nên cũng giúp theo, cười nói: “Dung tổng quá khách khí rồi, thực sự là xấu hổ.”
Chờ tính xong hóa đơn, Lộ Phi nói với Giải Ý: “Giải tổng, nơi này ta có mấy chiến hữu, đều biết ta tới đây, họ có hẹn đêm nay đi quán bar tụ tập một chút. Cái này….ngươi xem….”
Giải Ý lập tức sảng khoái nói: “Ngươi đi đi, hôm nay không có công tác gì cần làm nữa.”
Lộ Phi rất hài lòng mà đứng dậy, khách khí với Dung Tịch: “Dung tổng, thực sự xấu hổ, ta xin lỗi không tiếp được.”
Dung Tịch cố nén vui mừng, mỉm cười gật đầu: “Không cần khách khí, đây vốn là lúc tan tầm mà, ta cũng phải về rồi.”
Lộ Phi ngay cả thang máy đều không chờ, trực tiếp chạy thang bộ xuống.
Dung Tịch cười cười nhìn về phía Giải Ý, nhẹ giọng: “Trời cũng giúp ta.”
Giải Ý cũng cười, không nói lời nào.
—————-
Đợi tới tận lúc về phòng, Dung Tịch liền ôm cổ hắn, đem đầu vùi vào vai hắn, rầu rĩ mà nói: “Đợi muốn chết ta luôn.”
Giải Ý chỉ cười cười, một tay ôm y, một tay khóa cửa.
Dung Tịch buông Giải Ý ra, cầm tay hắn đi vào phòng, cẩn cẩn dực dực mà nói: “Ngươi nên nằm xuống đi.”
Giải Ý cũng không phản đối, chỉ là cười, nhìn y đem khăn phủ giường cùng thảm lông thay đổi, sau đó mới nằm.
Dung Tịch nhìn hắn, ấp a ấp úng: “Ngươi nên….cởi y phục ra….rồi ngủ…ta không có…cái kia…ý khác….ngươi như vậy….ngủ mà còn mặc đồ…..thì khó chịu đó….”
Giải Ý cười rộ lên, liền đứng dậy vào phòng tắm. Một lát sau, hắn mặc cái áo khoác tắm do khách sạn cung cấp đi ra, một lần nữa nằm lên giường.
Dung Tịch cũng đi tắm cho sạch, thay một cái áo khác, rồi nằm bên cạnh Giải Ý.
Giải Ý nhích người một chút, nhường chỗ cho y.
Dung Tịch nhịn rồi lại nhịn, nhưng cũng là nhịn không nổi, vươn tay đặt lên thắt lưng hắn, chậm rãi xoa xoa.
Giải Ý không nhúc nhích, lúc nào cũng cười cười nhìn y. Dưới ánh đèn nhu hòa, đường viền gương mặt hắn như bức điêu khắc bằng ngà voi, thập phần anh tuấn.
Dung Tịch khe khẽ thở dài: “Tiểu Ý, ta nên làm cái gì bây giờ?”
Giải Ý nghe vậy có điểm không hiểu: “Cái gì?”
Dung Tịch tha thiết ôm siết hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không rời khỏi ngươi nổi, làm sao bây giờ?”
Giải Ý thân thủ ôm y, cười nói: “Vậy cũng có cách giải quyết mà, đừng rời khỏi là được.”
Dung Tịch hôn môi hắn, thỏa mãn mà thở dài: “Nếu có thể mỗi ngày cùng ở với ngươi thì tốt rồi.”
Giải Ý tự nhiên biết đây là chuyện không thể xảy ra, Dung Tịch đương nhiên cũng biết, bằng không sẽ không lưu luyến tới vậy. Giải Ý đáp lại nụ hôn của y, ôn nhu mà nói: “Không sao cả, có cơ hội thì cùng một chỗ là được rồi.”
“Ừ.” Dung Tịch bắt đầu từ từ hôn xuống, từ cổ lần lần xuống vai.
Giải Ý lần đầu tiên cảm nhận được một loại quý trọng từ nội tâm sâu thẳm của y, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướng.
Dung Tịch hôn đến ngực hắn thì dừng lại, điều chỉnh tư thế một chút mới ôm chặt lấy hắn, than thở thở than: “Tiểu Ý, ta năm nay đã bốn mươi rồi, lớn hơn ngươi một con giáp. Ngươi tuổi trẻ như thế, ta thực sự là……aiiii…., chẳng biết nói thế nào mới tốt.”
Giải Ý hài hước cười nói: “Ta nghe người ta nói, nam nhân bốn mươi tuổi là hàng quý đó, người còn là viên kim cương trong mắt mọi người a, căn bản chưa nói tới từ “lão” đâu.”
Dung Tịch nghe hắn nói vậy liền cảm thấy buồn cười: “Ở với ngươi thật là hài lòng.”
Đêm đó, Dung Tịch không rời đi, cũng không có làm cái gì, chỉ là ôm Giải Ý, thỉnh thoảng hôn hôn một chút, trò chuyện hai ba câu. Đợi tới khi hắn buồn ngủ, liền tắt đèn, để hắn dựa trên vai mình mà ngủ.
Trời còn chưa sáng, Dung Tịch đã thức rồi.
Trong bóng tối, hắn hôn hôn gương mặt Giải Ý, sau đó không tiếng động mà mở rộng cửa, rời đi.
Giải Ý ngủ rất an ổn, cuối cùng bị điện thoại Lộ Phi đánh thức. Hắn vừa ở phòng tắm rửa mặt vừa nghĩ, nguyên lai ở bên người Dung Tịch lại có thể ngủ ngon đến thế a, bên khóe miệng dần dần toát ra một chút nét cười.
—————–
Ngày này, Giải Ý cùng Lộ Phi bị Đoạn Vĩnh Cơ tự mình đưa đi, tham quan hạng mục bọn họ khai phá, trong đó chính yếu là khu dân cư khá lớn gần phía nam.
Phía nam vốn là khu người giàu, trên cơ bản đều là nhà trọ có thang máy cao tầng xa hoa, hoàn cảnh tiểu khu này cũng phi thường tốt, có thể kiếm bộn tiền.
Giải Ý dưới cao ốc nghe quản lí ở đây giới thiệu tình hình chung, một bên nhìn mô hình, thỉnh thoảng giở giở bản giới thiệu.
Lúc này, nghe thấy một vị trung niên nữ sĩ đang được một nhân viên tiếp thị cố vấn nói: “Ta tại Hải Nam có mua qua một tòa nhà của bất động sản Vĩnh Cơ. Chất lượng xác thực không sai, nhất là tu sửa, phong cách cũng tốt, ngay cả ca ca từ Pháp của ta nhìn cũng nói phong cách này rất tân thời. Bất quá, ta muốn hỏi một chút, hạng mục này của các ngươi có phải do công ty Tân Cảnh Giới thiết kế không? Ta muốn mua phòng đã có sẵn nội thất, không muốn mua phòng không, phiền phức lắm.”
Vị nữ sĩ trang phục phu nhân kia thanh âm không nhỏ, bọn họ bên này cũng nghe rất rõ ràng. Quản lí có chút bất đắc dĩ mà nói với Đoạn Vĩnh Cơ: “Đã có vài người hỏi như vậy rồi, chúng ta cũng không biết trả lời sao.”
Đoạn Vĩnh Cơ cười nói với Giải Ý: “Giải tổng, xem ra chúng ta kết thành đối tác quả là không sai.”
Giải Ý khiêm tốn: “Đó cũng là Đoạn tổng cho ta cơ hội thôi.”
Đoạn Vĩnh Cơ hướng vị quản lí kia khoát tay: “Ngươi có thể nói cho hộ khách kia biết, hạng mục này của chúng ta xác thực do công ty Tân Cảnh Giới thiết kế tu sửa, nàng có thể yên tâm mà mua.”
Quản lí cười cười gật đầu, đi tới nói với nữ sĩ kia nói nói mấy câu, nữ sĩ kia hiển nhiên thập phần hài lòng, sau đó lại có điểm lo lắng mà chỉ vào cuốn giới thiệu nói vài câu, tựa hồ là nói bọn họ trong thư không có nói rõ điểm này, sợ tiền đặt cọc thanh toán đủ rồi lại bị lừa. Quản lí cũng hết cách, đành chỉ chỉ Giải Ý, nói với nàng hai câu.
Nữ sĩ kia vừa mừng vừa sợ, lập tức vọt tới hỏi: “Ngài chính là lão bản công ty Tân Cảnh Giới?”
Giải Ý khách khí gật đầu: “Đúng vậy, là ta.”
“Ai nha, ta rất thích thiết kế của các ngươi a, chất lượng công trình lại tốt. Ta tại hải khẩu có mua phòng ở do ngươi thiết kế tu sửa, thoả mãn vô cùng, sau ta cùng ông nhà ta còn giới thiệu một bằng hữu tới mua, bọn họ cũng đều rất thích.”
Giải Ý cười nói: “Đa tạ đã khen ngợi, mong tiếp tục ủng hộ.”
Vị nữ sĩ kia liên thanh mà nói: “Đương nhiên, đương nhiên, đó là nhất định, ta khẳng định mua phòng ở đây a, lập tức ký hợp đồng, đưa tiền đặt cọc. Ai, ngài ký cho ta một chữ được không?” Vừa nói, vị nữ sĩ liền mở sách giới thiệu đưa cho Giải Ý.
Đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế, Giải Ý ngẩn ra rồi lập tức cười gật đầu, tiếp nhận bút quản lí đưa, tại sách giới thiệu cao ốc rồng bay phượng múa mà ký tên.
Nữ sĩ có điểm kích động: “Thật là thật phiêu lượng a, phiêu lượng tựa như ngươi vậy. Ai nha, quả nhiên người ưu tú có khác.”
Giải Ý cũng hết biết nói sao, đành khiêm tốn: “Phu nhân quá khen.”
Vị quản lí cũng thật hiểu lòng hắn mà đưa vị phu nhân kia lừa đi một bên, bắt đầu thương thảo chi tiết hợp đồng.
Đoạn Vĩnh Cơ mỉm cười nói: “Mỹ nam tử quả là khác biệt a, thực sự là sở hướng vô địch (không ai địch nổi).”
Giải Ý có chút xấu hổ: “Đoạn tổng lại cười ta rồi.”
Đoạn Vĩnh Cơ cũng không nói giỡn thêm, nghiêm túc mà nói: “Giải tổng, ta nghĩ chúng ta ký hợp đồng đi.”
Lần này hành trình tới Thành Đô, Giải Ý ở đây mười ngày. Ngoại trừ cùng bất động sản Vĩnh Cơ ký kết hợp đồng toàn diện, Giải Ý còn tiếp xúc với mấy công ty bất động sản lớn. Gần nhất hai năm nay, tiếng tăm công ty Tân Cảnh Giới càng ngày càng vang dội, những công ty này đều là đại tập đoàn có chi nhánh trên toàn quốc, chỉ cần tại khu Hoa Nam ở qua đều nghe tới tên hắn, có chút lão bản công ty liền biểu thị có hứng thú cùng hắn nói chuyện hợp tác.
Dung Tịch tại ngày thứ ba liền trở về Bắc Kinh, sau đó bay đi Mỹ. Vô luận ở nơi nào, y mỗi ngày đều tính đúng giờ Trung Quốc, mà gọi điện cho Giải Ý. Y cũng không dỗ ngon dỗ ngọt nói cái gì, cũng không xen vào chuyện hợp tác của Giải Ý với bất động sản Vĩnh Cơ, trái lại chỉ là nói mấy chuyện bình thường như, trời đang nóng, ra đường cần chú ý đừng để bị cảm nắng, ăn ngủ đúng giờ, bảo trọng thân thể, mấy chuyện linh tinh….
Giải Ý cũng thế, nói với y mấy việc nhà nho nhỏ, muốn y chú ý nghỉ ngơi, ở đó đừng ăn thịt bò, cẩn thận đang có bệnh bò điên, mấy việc nho nhỏ như thế.
Hai người mỗi ngày nói nói mấy câu giản đơn như thế, trong lòng vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.
Lúc bay về hải khẩu, Giải Ý nói với Lộ Phi: “Chúng ta cần dời trận địa thôi.”
Lộ Phi mỉm cười, gật đầu.