Giải Ý vẫn còn đang giãy dụa trong vực sâu hắc ám, tử thần với chiếc áo choàng đen không ngừng đuổi theo hắn. Hắn chạy, chạy đến thái dương rực rỡ tỏa ra trên đỉnh đầu, lướt qua đại bình nguyên, từ vách núi cao cao nhảy xuống chìm vào trong sa mạc vô tận….

Mơ mơ hồ hồ, ngoài hắc ám phảng phất như có người hô hoán hắn, thanh âm rất quen thuộc, là phụ mẫu hắn cùng đệ đệ. Bọn họ rất lo lắng, trong thanh âm dần dần toát ra sự thống khổ.

Giải Ý cố báo cho chính mình, hắn không thể chết được, phải tỉnh lại.

Rốt cục, hắn dần dần mở mắt. Đau đớn kịch liệt dằn vặt, hô hấp càng lúc càng khó khăn hơn. Hắn dùng khí lực toàn thân, có lấy cho được điện thoại bên giường, nhưng suy nghĩ thật lâu cũng không biết nên gọi cho ai.

Thế giới này, có ai mà hắn khả dĩ tín nhiệm, khả dĩ giao phó bây giờ?

Do dự mãi, hắn đã đau đến không thể nghĩ ngợi được nữa, rơi vào đường cùng, chỉ có thể gọi cho Lộ Phi.

Thanh âm yếu ớt: “Lộ Phi…ngươi lập tức….lại đây….mặt khác…gọi …… xe cấp cứu …..bệnh viện…. nhanh….”

Lộ Phi thất kinh: “Giải tổng, ngài ở nơi nào? Làm sao?”

Giải Ý báo địa chỉ, thanh âm càng ngày càng nhỏ dần: “Lộ Phi….đừng nói….cho ai……đừng…..báo cảnh sát….”

Lộ Phi càng nghe càng kinh hãi, chạy ngay ra khỏi nhà, nhảy lên xe hơi công ty cấp cho: “Giải tổng, ta lập tức tới ngay, ngài cố gắng.”

Điện thoại đã từ trong tay Giải Ý rơi xuống, hắn đã lâm vào hôn mê.

——————

Lộ Phi vừa ra khỏi thành thị, lập tức băng băng trên xa lộ, rất nhanh đến trước biệt thự. Cửa sắt không đóng, y lập tức chạy ào vào đến đại môn biệt thự, nhìn ổ khóa, phát hiện ổ khóa này là không phải loại thường, chẳng thể mở được trong vài giây. Y lui ra sau vài vước, đánh giá biệt thự, liền mẫn tiệp mà tay không bò lên trên sân thượng lầu hai, đẩy cửa kính, chui vào.

Một mùi tanh nồng lập tức đập vào mặt y, khiến y cả người hít thở không nổi. Y sợ đến đứng người, chăm chú mà nhìn lập tức ngậm phải một ngụm khí lạnh.

Trên giường tràng diện thảm liệt, tàn khốc đến cực điểm, quả thực khiến y không dám tin vào hai mắt của mình. Giải Ý cả người xích lõa chằng chịt vết thương, drap giường dưới thân là một mảng máu tươi. Giải Ý nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, hầu như nằm ở trong vũng máu.

Lộ Phi lập tức vọt tới, cầm chiếc chăn bông trên mặt đất, cẩn thận mà bao lấy Giải Ý.

“Giải tổng, Giải tổng.” Y lo lắng kêu.

Giải Ý không nhúc nhích, hắn đã rơi vào hôn mê sâu.

Lộ Phi tại trên đường đã gọi cấp cứu cho một bệnh viện tư nổi danh, rất nhanh xe sẽ đến.

Bác sĩ cấp tốc tiến hành kiểm tra, kinh hoàng hỏi Lộ Phi: “Đây là chuyện gì? Hắn như là bị đánh đập tàn khốc với cường bạo, xương sườn gãy, hơn nữa còn bị ngoại lực mạnh đè ép dẫn đến nội thương nghiêm trọng, rất có khả năng xuất huyết trong. Mặt khác, chúng ta hoài nghi lá lách bệnh nhân đã bị vỡ, bất quá phải tới bệnh kiểm tra mới chắc chắn.”

Lộ Phi lập tức nói ngay: “Trước cứu người đã, cái khác nói sau.”

Bác sĩ cẩn thận mà đem Giải Ý đặt lên cáng cứu thương, dùng xe đưa đến bệnh viện Tân Hải Tể Sinh, nơi này rất tối tân, hơn nữa còn liên hệ với bệnh viện quốc tế, bác sĩ phục vụ cùng lực lượng kỹ thuật đều rất mạnh, phí cũng rất cao, tuy nhiên tất cả đều đáng đồng tiền bát gạo.

Xe cứu thương vừa dừng, y tá liền khiên Giải Ý xuống, đưa hắn thẳng đến phòng cấp cứu.

Lộ Phi tận mắt chứng kiến bác sĩ đem một cái ống tiêm không mà đâm vào bụng Giải Ý, rút ra một ống máu đầy.

Chủ nhiệm ngoại khoa liền tới, nhìn kết quả kiểm tra, khẳng định mà nói cho Lộ Phi biết: “Lá lách vỡ, tình huống rất nghiêm trọng, có nguy hiểm tính mạng, phải mổ lập tức.”

Lộ Phi gật đầu ngay: “Được, ta đồng ý.”

Chủ nhiệm nói rõ cho y: “Ngươi đi làm thủ tục đi, dự chi mười vạn.”

Lộ Phi lập tức móc điện thoại, gọi ngay phòng tài vụ công ty: “Ngươi lập tức đưa mười vạn đến bệnh viện Tân Hải Tể Sinh,, Giải tổng bị thương, lập tức phải mổ.”

Phòng tài vụ nghe thế liền giật mình lo lắng: “Được, tiền dự trữ công ty có đủ mười vạn, lập tức đi ngay.”

Lộ Phi buông điện thoại, nói với chủ nhiệm: “Cứu người như cứu hoả, mời ngài lập tức mổ được không? Tiền nửa giờ sau sẽ tới.”

Chủ nhiệm gật đầu: “Được, vậy mời ngươi ký tên trên đơn phẩu thuật.”

Giải Ý đang hấp hối liền bị đẩy sang phòng giải phẫu.

Nhân viên tài vụ chạy tới, Lộ Phi liền cùng cô ta đi đóng tiền ngay, rồi phân phó: “Giải tổng nói, đừng nói gì cho mọi người, hiểu chưa?”

“Hiểu.” Cô gái liên tục gật đầu, lại lo lắng hỏi. “Lộ tổng, Giải tổng rốt cuộc là bị sao thế, phải giao nhiều tiền như vậy?”

“Gãy xương, lá lách vỡ.” Lộ Phi giản đơn nói rõ, cố ý lảng tránh phần chuyện khó nói.

Cô gái sửng sốt một hồi, mới hỏi: “Thế nào bị thương đến thế? Tai nạn xe cộ sao?”

Lộ Phi ngẩn ra, lập tức gật đầu: “Đúng.”

Cô gái này còn muốn hỏi tiếp, y đã cắt ngang: “Ngươi trở về đi, ta ở chỗ này chờ được rồi. Nhớ kỹ, không được nói cho ai.”

Nhân viên phòng tài vụ gật đầu lia lịa, liền rời khỏi bệnh viện.

Giải phẫu tiến hành rất lâu, tới tận hoàng hôn, Giải Ý mới bị đẩy ra.

Lộ Phi đi tới nhận ngay, gặp chủ nhiệm ngoại khoa.

Chủ nhiệm uể oải vô cùng, thần tình ngưng trọng, nói với y: “Lá lách bị tổn thương nghiêm trọng, hết cách chữa rồi, chúng ta chỉ có thể cắt bỏ. Thương thế khác chúng ta cũng tiến hành xử lý rồi. Giải phẫu rất thành công, nhưng hắn mất máu nhiều lắm, hầu như mất cả phân nửa lượng máu, tình huống hiện nay còn đang nguy hiểm. Chúng ta đã toàn lực cứu giúp, bất quá, ngươi nên tính đến tình huống xấu nhất. Hay nhất gọi người nhà của hắn lại đây, nếu có cái gì vạn nhất cũng gặp mặt lần cuối.”

Lộ Phi quá sợ hãi: “Cái gì? Nghiêm trọng thế?”

Chủ nhiệm trầm trọng mà gật đầu rồi rời đi.

Giải Ý lại bị chuyển tới phòng bệnh.

Gió lạnh mùa đông từng đợt từng đợt thổi qua cánh cửa sổ còn đang mở. Vài sợi tóc đen mượt của Giải Ý bị thổi bay bay trên trán, tựa như chiếc lá cuối cùng trên cây.

Lộ Phi đóng cửa sổ lại, đi vào hành lang, lôi điện thoại, gọi.

Giải Ý vẫn còn hôn mê, sắc mặt còn trắng hơn cả gối đầu. Một đêm qua đi, hắn đã bị đau xót dằn vặt kịch liệt đến gầy xọm hẳn, tựa hồ toàn thân đều chỉ còn lại khung xương bao bọc bởi lớp da đầy những vết thương.

Lộ Phi ngồi ở bên giường, vẫn ở bên canh giữ hắn.

———————

Buổi tối nay, Lâm Tư Đông cùng khách nhân trọng yếu kia đi chơi tới tận nửa đêm, không có trở về, ở cũng tại biệt thự trong nội thành.

Buổi sáng hôm sau, y muốn Vu Hiển Cường liên lạc Singapore Giai Di quốc tế cùng công ty nội thất Thiên Địa đến. Vu Hiển Cường rất bất ngờ, thấy sắc mặt y âm trầm, không dám hỏi nhiều, chỉ có thể làm theo.

Liên lạc với hai công ty kia xong, Vu Hiển Cường lập tức gọi điện thoại cho Giải Ý nhưng liên lạc không được. Điện thoại Giải Ý tắt máy, Vu Hiển Cường đành gọi tới công ty tìm Tưởng Liên, Tưởng Liên cũng không biết lão bản của mình đi nơi nào, chỉ nói hắn không có đi làm. Vu Hiển Cường rất mờ mịt, không biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Tổng giám đốc hai công ty kia tự mình tới, Lâm Tư Đông tuyên bố công trình tu sửa Cao ốc Hoan Nhạc chia làm hai phần. Tu sửa tường ngoài cùng bên ngoài nội tu sửa do Singapore Giai Di quốc tế, nội tu sửa lầu chính do công ty nội thất Thiên Địa làm.

Hai công ty kia đều mừng rỡ quá đỗi, bọn họ vốn không mong lấy được công trình, khả năng lấy được công trình cao nhất vốn là tập đoàn nội thất Viễn Đại cùng công ty nội thất Tân Cảnh Giới.

Lâm Tư Đông xuất ra hiệp nghị bộ pháp vụ công ty cho bọn họ xem. Đây là hợp đồng trước khi Giải Ý sửa chữa.

Công ty nội thất Thiên Địa vốn là công ty con của tập đoàn Hoan Nhạc, điều kiện cho bọn họ tương đối hậu đãi, họ cũng không có gì ý kiến gì, lập tức ký tên.

Singapore Giai Di quốc tế thì đưa ý kiến sửa chữa một chút, lòng Lâm Tư Đông còn đang loạn, tập trung không được, liền gọi luật sư công ty thương lượng với họ. Rất nhanh, song phương liền đạt thành hiệp ước, lập tức ký tên, hợp đồng lập tức thi hành có hiệu lức.

Chỉ trong một ngày chuyện này đã truyền đi khắp nơi, Trình Viễn lấy làm kinh hãi. Lâm Tư Đông không đem công trình cho y, y đã biết, nhưng Lâm Tư Đông cũng không để cho Giải Ý, đó là chuyện y không thể tin được. Y suy nghĩ một chút, hiểu được có chuyện bất thường, nhớ tới hôm qua điện thoại Lâm Tư Đông gọi tới.

Y hôm qua đang mơ mơ màng màng ngủ, lúc đó không phản ứng gì, cũng không nghĩ nhiều, hiện tại nhưng càng nghĩ càng sai, lập tức cầm lấy điện thoại gọi Lâm Tư Đông.

Đã gọi được vào điện thoại, thế mà Lâm Tư Đông không tiếp. Trình Viễn nhíu chặt mày, lập tức gọi tới văn phòng ở tập đoàn Hoan Nhạc, vẫn thế, không tiếp. Trình Viễn kiên trì gọi qua cho Vu Hiển Cường, người này ấp a ấp úng nửa ngày nói không nên lời.

Trình Viễn phát giác rất không ổn, gọi ngay cho Giải Ý nhưng thủy chung liên lạc không được.

Y cùng Lâm Tư Đông tương giao nhiều năm, đối với tính tình Tư Đông rất lý giải. Buông điện thoại, y suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên sắc mặt đại biến, gấp gáp tìm danh bạ điện thoại, lấy số các bệnh viện công lập lẫn tư nhân tra hỏi từng nơi từng nơi.

Phải nửa tiếng sau, y mới tra ra viện chỗ Giải Ý ở, lập tức phóng xe chạy tới.

Giải Ý vẫn đang hôn mê, bác sĩ đối với tình trạng của hắn cực kỳ không khả quan.

Lúc Trình Viễn thấy hắn, kinh dị đến không tin được.

Lộ Phi mệt mỏi rã rời nhưng thủy chung vẫn kiên trì cố thủ ở đây. Trình Viễn hỏi Lộ Phi thương tích của Giải Ý, Lộ Phi nói cho y biết một vài phần chính.

Trình Viễn nghe được Giải Ý xương sườn gẫy, lá lách vỡ, sinh mệnh đe dọa, lập tức minh bạch là cái gì nguyên nhân tạo thành. Y đi ra khỏi phòng bệnh, nhịn không được móc ra điện thoại tìm Vu Hiển Cường, nổi giận đùng đùng mà nói: “Ngươi đi nói cho Lâm Tư Đông, Giải Ý sắp chết rồi, bác sĩ khuyên chuẩn bị hậu sự, trợ thủ hắn muốn báo cảnh sát, ngươi kêu Lâm Tư Đông chờ ngồi tù đi.”

Vu Hiển Cường bị dọa đứng tim, mặc kệ sự tình thật hay giả, nếu liên lụy đến Giải Ý, Hiển Cường cũng không dám giấu diếm, lập tức chạy đến văn phòng chủ tịch, đem từ đầu chí cuối nói cho Lâm Tư Đông.

Lâm Tư Đông một mực ngồi rũ ra trong văn phòng, hút thuốc không ngừng, cđiện thoại gì cũng không tiếp, người nào cũng không gặp. Vừa nghe xong Vu Hiển Cường nói, Lâm Tư Đông sắc mặt đại biến, không khống chế được, nhảy dựng lên chạy như bay ra ngoài.

Phải tra xét hết mấy bệnh viện, Lâm Tư Đông mới tìm được Giải Ý.

Giải Ý nằm trên trên giường bệnh, gầy gò đến chỉ còn da với xương. Mặt hắn xám trắng, hai bên má hõm sâu vào, dung nhan tươi tắn xưa giờ như chưa từng tồn tại.

Lâm Tư Đông ngồi ở cạnh giường bệnh, lòng tràn đầy hối hận. Thế nào cũng không ngờ chính mình lại mạnh tay tới như vậy.

Lộ Phi thấy có người ở cùng Giải Ý, liền đi ra ngoài bớt thời giờ ăn một chút gì cho lại sức.



Trình Viễn khó hiểu cực kỳ nhìn Lâm Tư Đông, phẫn nộ hỏi: “Ngươi vì sao ra tay ác như vậy?”

Lâm Tư Đông cười nhạt: “Thế nào? Đau lòng sao?”

Trình Viễn lập tức đốp lại: “Đúng, là ta đau lòng. Lẽ nào ngươi không đau? Thế mà ngươi cũng hạ thủ được.”

Lâm Tư Đông tức sùi bọt mép nhìn chằm chằm Trình Viễn: “Các ngươi sau lưng ta làm chuyện tốt thế, còn dám trách ta.”

Trình Viễn quang minh lỗi lạc thừa nhận: “Chúng ta đã làm thì sao, đều là do có người hại cả. Ta với hắn đều bị người ta bỏ thuốc, hành vi không khống chế được, mới xảy ra việc đó. Ngươi vì sao không hỏi rõ ràng sự tình từ đầu đến cuối? Vì sao không nghe hắn giải thích đã ra tay nặng như vậy?”

Lâm Tư Đông hừ một tiếng: “Ngươi khỏi cần nói giúp hắn, cái gì người hại? Có chuyện gì như thế? Ngươi cho là đóng phim sao? Nói ly kỳ đến thế.”

“Thật uổng từ một trái tim bất động như Giải Ý dĩ nhiên lại yêu ngươi.” Trình Viễn liên thanh cười nhạt. “Ta đã nói, yêu ngươi sẽ không có kết quả tốt, thế mà hắn cứ khăng khăng một mực, nói với ta hắn đã vô pháp quay đầu lại rồi. Hiện tại ngươi xem, quả nhiên không có kết quả tốt đẹp gì.”

Lâm Tư Đông vừa nghe xong lời này, liền cảm thấy khiếp sợ: “Ngươi……là nói thật sao?”

“Đương nhiên là thật.” Trình Viễn tức giận vô cùng. “Ngươi tiểu tử này, đang có phúc mà không biết giữ, tự tay hủy hắn, thực sự là ngu xuẩn đến cực điểm.”

“Vậy….” Lâm Tư Đông thấy ý nghĩ của mình chợt trì độn vô cùng.

Trình Viễn vẫn cười nhạt: “Có người đưa cho ngươi vật gì đúng chứ?”

Lâm Tư Đông chần chờ chốc lát, gật đầu.

Trình Viễn hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không dùng óc mà nghĩ sao, nếu như không phải một mực theo dõi giám thị chúng ta, thế nào lại ghi được loại chuyện này? Có chuyện trùng hợp thế sao?”

Lâm Tư Đông bừng tỉnh đại ngộ, mà nay hối hận đã không kịp nữa rồi. Y từ hàm răng nghiến chặt phát ra mấy chữ: “Việc này là ai làm?”

“Ngày thứ hai sau việc này ta đã tra xét ngay, hiện tại đã biết là ai rồi, rất nhanh sẽ chộp tiểu tử này thôi.” Trình Viễn cắn răng nói. “Ta suốt đời chưa từng gặp chuyện khó qua thế này, nhất định phải tra ra kẻ đứng sau vụ này.”

Lâm Tư Đông nghiêm mặt nói: “Ngươi một ngày tra được, lập tức cho ta biết.”

Trình Viễn thương tiếc mà nhìn Giải Ý, khe khẽ thở dài: “Tư Đông, ngươi luôn luôn khôn khéo, đối với bất luận cái gì sự tình đều thấu đáo rõ ràng, thế mà lần này lại sai sót tới như vậy, cũng khiến ta giật mình đó. Ngươi là quan tâm quá nên loạn sao?”

Lâm Tư Đông ngơ ngẩn ở nơi nào, một lát mới thở dài một hơi: “Ngươi nói đúng, ta xác thực tâm loạn như ma, hoàn toàn không thể nghĩ gì.”

Trình Viễn thành khẩn mà nói: “Tư Đông, buông tay đi, ngươi hiện tại đã mất đi hắn rồi, đừng buộc hắn làm gì nữa.”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không buộc hắn.” Lâm Tư Đông nhìn Giải Ý, kiên quyết. “Nhưng ta tuyệt không buông tay.”

Trình Viễn cũng chỉ còn nước lắc đầu thở dài, bất đắc dĩ đến cực điểm.

——————-

Hai ngày sau, Giải Ý mới từ hôn mê tỉnh lại.

Bệnh viện phía trước có rừng phía sau có biển, tiếng sóng vỗ nghe vô cùng rõ ràng. Trong không khí yên tĩnh tràn đầy mùi vị gió biển cùng mùi thuốc sát trùng vương vấn lấy nhau.

Ý thức vừa mới thanh tỉnh, kịch liệt đau đớn liền cuốn lấy Giải Ý. Hắn kinh ngạc mà nhìn bức tường trắng toát, không nhúc nhích. Đau nhức khiến cho hắn vô pháp suy nghĩ, tất cả đều một mảnh mông lung, hắn tựa hồ đã thấy tử thần đang tìm kiếm mình.

Một lúc lâu, Giải Ý thử động đậy, lập tức đau đến phát ra tiếng.

Mới vừa đi lấy bình thủy trở về, Ly Đình kịp thời tiến đến, vội vã chạy tới bên giường, mừng rỡ: “Ngươi tỉnh? Cảm tạ trời đất.”

Giải Ý nhớ lại cảnh tượng máu tanh trước lúc hôn mê, không khỏi khổ sáp mà mỉm cười.

Ly Đình nhíu chặt mày: “Tiểu Ý, ngươi thế nào lại trở thành như vậy? Trợ thủ ngươi nói là do sự cố bất ngờ, rốt cuộc là cái gì bất ngờ?”

Giải Ý cười khổ, thanh âm yếu ớt: “Đừng hỏi.”

Ly Đình cả kinh, trừng lớn mắt: “Vì sao không thể hỏi?”

Trong đôi mắt sâu thẳm của Giải ý toát ra một tia hỏa diễm đau đớn, đôi môi tái nhợt mím chặt, cự tuyệt trả lời.

Ly Đình suy nghĩ chốc lát, hỏi hắn: “Lâm Tư Đông đâu? Ngươi không phải ở chung với y sao?”

Giải Ý nhẹ nhàng mà nói: “Đừng nói tới y nữa.” Nói xong liền mệt mỏi nhắm mắt.

Ly Đình nhìn hắn lại muốn ngủ, vội vã gọi: “Tiểu Ý, Tiểu Ý, đừng ngủ.”

Giải Ý không còn chút sức lực nào cũng cố mở mắt ra nhìn Ly Đình.

Ly Đình có chút xấu hổ: “Ta sợ ngươi ngủ rồi lại phải vài ngày mới tỉnh lại.”

Giải Ý mọi sự tan biến, nhưng chỉ là khẽ cười cười, lại tiếp tục nhắm mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play