Dung Tịch ở lại Hải Nam được năm ngày, ban ngày xử lý công sự, buổi tối hẹn Giải Ý đi ăn. Nếu có xã giao, thì sau khi cơm nước xong sẽ hẹn Giải Ý đi uống cà phê.
Giải Ý rất thích ở cùng chỗ với y, cảm giác rất thoải mái, không phiền lụy, hơn nữa hai người lúc nào cũng có đề tài để nói, trò chuyện vô cùng ăn ý.
Dung Tịch ở tới tận ngày 29 mới ly khai. Lúc ra sân bay, y có gọi điện thoại cho Giải Ý, nói: “Nếu như ngươi có cơ hội tới Bắc Kinh, nhất định phải báo cho ta đó.”
“Tốt, nhất định.” Giải Ý lập tức đáp ứng. “Dung ca, lên đường bình an.”
Việc Dung Tịch đến đây khiến cho tâm tình hắn rất thư sướng, nỗi lòng vốn hỗn loạn cũng bình tĩnh trở lại. Hắn đang thảo rất nhiều mẫu thiết kế, bắt đầu làm việc bận rộn.
———————-
Chạng vạng ngày thứ hai, lúc Lâm Tư Đông lặng lẽ mở cửa phòng, hắn đang ngồi ở trước giá vẽ.
Trong phòng rất an tĩnh, phòng làm việc tại lầu một luôn mở cửa, Lâm Tư Đông liền buông vali xuống, lặng yên không một tiếng động mà đi tới chỗ hắn.
Giải Ý hôm ấy mặt một chiếc áo sơmi caro xanh da trời, phía dưới mặt quần jean cũng màu xanh, tà tà ngồi trên ghế, vươn đôi chân đặc biệt thon dài, đường cong thập phần ưu mỹ. Hắn đắm chìm trong ánh tà dương, cả người tản ra vầng sáng nhu hòa, thật đẹp.
Lâm Tư Đông chậm rãi đi lại, thân thủ từ phía sau ôm thắt lưng hắn.
Giải Ý ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, vừa thấy y liền cười rộ lên: “Ngươi đã trở về?”
Lâm Tư Đông hôn lên trán hắn, cười gật đầu: “Đúng vậy, đặc biệt trở về trước Tết, muốn cùng ngươi đón năm mới.”
“A.” Giải Ý rất hài lòng, buông bút vẽ, đứng lên.
Lâm Tư Đông tha thiết siết chặt lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu mà nói: “Ta có đem một lễ vật cho ngươi.”
Giải Ý có điểm hiếu kỳ: “Là cái gì?”
Lâm Tư Đông nghiêng nghiêng người, thương tiếc nhìn hắn, nhẹ nhàng gục đầu xuống mặt hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngươi phải hứa, nhìn xong lễ vật này, không được kích động.”
Giải Ý thấy nhìn y nói trịnh trọng như vậy, không khỏi ngạc nhiên: “Là cái gì? Vật báu vô giá à?”
“Dịch đắc vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang (1).” Lâm Tư Đông mỉm cười. “Ngươi hứa với ta, nhìn xong không được kích động.”
Giải Ý gật đầu : “Được, ta hứa, tuyệt không kích động.”
Lâm Tư Đông thật cao hứng, một tay kéo hắn ra ngoài, để hắn ngồi tại sofa phòng khách rồi lập tức mở vali, lấy ra một xấp báo cùng một ít tư liệu photo copy đưa tận tay hắn, còn bỏ một chiếc đĩa CD vào đầu máy, mở TV.
Giải Ý còn tưởng rằng y muốn đưa cho mình vật gì quý giá, lúc này thấy chỉ làm một xấp báo cùng một ít tư liệu, không khỏi càng thêm kinh ngạc.
TV đã bắt đầu phát hình, hắn liền bỏ báo, xem TV trước.
Đó là tin tức địa phương được cắt nối biên tập liên tiếp cùng một số chương trình, là tin tức tổng hợp của đài truyền hình Thượng Hải trong một tháng qua.
Đường cao tốc Hỗ Ninh phát sinh tai nạn xe cộ nghiêm trọng, một chiếc xe con phóng nhanh vượt ẩu, vượt quá tốc độ quy định, trực tiếp đụng vào giải phân cách trên đường, nổ lớn, ba người bên trong toàn bộ đều chết. Cảnh sát giao thông nhắc nhở mọi người không lái xe quá tốc độ quy định, mà hãy tuân thủ quy tắc giao thông.
Một người say rượu quá độ, dẫn đến trúng độc cồn, đưa đến bệnh viện thì đã chết. Truyền thông cũng hô hào, từ giờ đến cuối năm, lễ hội cùng ngày nghỉ còn nhiều, mọi người uống rượu vừa phải, phòng ngừa bi kịch cùng loại lần thứ hai phát sinh.
Còn có một người do uống xuân dược quá lượng, cùng tình nhân đồng tính tại trên giường làm tình thì bất ngờ chết. Người nhà không muốn gây scandal nên giữ kín không nói ra. Lâm Tư Đông đem nguyên bộ bệnh án photo copy đem về.
Cuối cùng một cái chết bất đắc kỳ tử khác là một lão bản của một công ty nội thất lớn, gã tại công trường thì vô ý trượt chân, từ cao ốc rơi xuống đất, tử vong tại chỗ. Cảnh sát điều tra ra, cho rằng vị lão bản này trong quá trình thi công vì kiết kiệm tiền nên không làm đúng chuẩn công tác bảo vệ, tạo thành tai họa ngầm, mà lão bản này mấy năm gần đây sinh ý thịnh vượng, thân rộng người mập, hành động chậm chạp, đi lên cao ốc thì trượt chân, không ổn định thân hình, trực tiếp ngã xuống, nhất thất túc toại thành thiên cổ hận (2). Bộ an toàn lao động yêu cầu các công trường tự kiểm tra lại việc bảo hộ lao động, bảo chứng thi công an toàn.
Từ vụ tai nạn xe cộ cho đến trượt chân, tổng cộng tất cả hai mươi bốn ngày, nhìn qua tất cả đều là bất ngờ phát sinh, gia thuộc người chết không lời nào để nói, cảnh sát lẫn giới truyền thông cũng không có bất luận cái gì hoài nghi.
Giải Ý ngồi ở sofa, tựu một pho tượng cẩm thạch, cả người đều phảng phất như đông cứng, không nhúc nhích.
Hắn nhớ tới cái cảnh tượng tàn khốc đã bị phong bế, chôn sâu tận đáy lòng trước kia, nhớ tới tình cảnh lũ cầm thú kia luân phiên lăng nhục tới hấp hối.
Chúng vui sướng mà cười, hưởng thụ mà kêu, không ngừng ghé vào lỗ tai hắn mà nói, pháp luật Trung Quốc quy định, đối với cường bạo nam tính không xem là cưỡng gian, tối đa cũng chỉ là thương tổn, nếu như không có tổn hại gì lớn thì ngay cả thương tổn cũng chưa chắc được tính, hắn báo cảnh sát cũng vô dụng, trái lại chỉ khiến chính mình thân bại danh liệt. Chúng để hắn ở tại biệt thự dưỡng thương, sau lại đưa hắn một tấm chi hiếu, bình tĩnh mà mê hoặc hắn theo chúng, làm sủng vật của chúng, bảo chứng sẽ không bạc đãi hắn.
Khi đó hắn thủy chung một chữ cũng không nói, thân thể thoáng khôi phục liền gượng dậy rời đi. Hắn cố gắng xuất môn, tiến tiệm thuốc mua ít dược liệu, sau đó trọ trong một quán trọ hẻo lánh, nói với người nhà rằng mình đi công tác, ở chỗ này dưỡng thương. Hầu hết thời gian hắn đều nằm ở trên giường, trằn trọc mà suy đi nghĩ lại.
Hắn không cầm một đồng nào của lũ cầm thú ấy, nợ này tiền không thể trả được, hắn nhất định phải nỗ lực, trở thành cường đại rồi trở về mà đòi lại nợ.
Trong lúc ấy, lão bản công ty bán đứng hắn gọi điện thoại tới, thế nhưng hắn không nhận. Những gã đó vui vẻ vô cùng, lúc nói chuyện với nhau liền thuận miệng nói ra, cho hắn biết đồ vô sỉ kia bán hắn đổi lấy công trình. Nợ đó hắn cũng đồng dạng mà nhớ kỹ, đồng dạng mà đòi lại.
Rất nhanh hắn ly khai, đi về phía Nam, hầu như đi tới phần bên kia của đại lục.
Tại một nơi không ai nhận ra hắn, bắt đầu lại từ đầu. Lúc này, hắn đã không còn là gã thanh niên ngây thơ, lãng mạn, thích nghệ thuật, thanh nhã xưa kia nữa. Sự kiện hắc ám này đã biến đổi hắn thành con người khác.
Lúc này, Giải Ý xuất thần mà nghĩ, một màn lại một màn của quá khứ xuất hiện trước mắt, phảng phất có một bàn tay bóp chặt tim hắn, máu chảy trong cơ thể cũng ngưng trệ, vô pháp hô hấp.
Lâm Tư Đông cầm lấy remote tắt TV, ngồi xuống, nhìn hắn, ngưng trọng mà nói: “Tiểu Ý, hôm nay ta đưa cái này cho ngươi xem, chính là muốn nói cho ngươi, hãy quên tất cả của quá khứ đi, tại lúc bước sang năm mới này mà bỏ hết mọi khúc mắc, chỉ nhìn về phía trước thôi, chân chính bắt đầu sinh hoạt mới.”
Con mắt Giải Ý giật giật một chút, chậm rãi nhìn về phía y.
Lâm Tư Đông phi thường thành khẩn mà giải trừ nghi hoặc nội tâm cùng lo lắng của hắn: “Theo chúng ta nhiều lần điều tra, người biết chuyện này rất ít, hơn nữa lũ kia dù có nói ra thì cũng thủy chung không nói ra tên của ngươi. Sở dĩ, trên thế giới này, người biết chuyện này hiện tại ngoài ngươi, cũng chỉ có ta cùng lão chiến hữu của ta mà thôi. Ta cùng với hắn là sinh tử giao tình, hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ chữ nào ra ngoài đâu. Ta cũng vậy. Tiểu Ý, chúng ta quên chuyện này đi, được chứ?”
Giải Ý nhìn y, một chữ cũng nói không nên lời. Phảng phất băng giá trên người đã dần dần tan rã, hắn cả người chậm rãi mềm ra, đem mặt vùi vào vai Lâm Tư Đông.
Lâm Tư Đông thân thủ ôm hắn, dùng ôm ấp nồng ấm xua đi cảm giác giá lạnh mùa đông.
Qua thật lâu thật lâu, Giải Ý mới nhẹ nhàng mà nói: “Cảm tạ.”
Lâm Tư Đông ôn nhu vỗ về lưng hắn, cười nói: “Không cần khách khí với ta thế. Tiểu Ý, có thể vì ngươi làm chuyện này, ta rất vui lòng.”
Giải Ý không hề hé răng, chỉ là gục vào vai y, thật lâu bất động.
Lâm Tư Đông rất hưởng thụ giờ khắc ấm áp này. Y ôm siết thân thể thon dài thân thể này, lòng hoàn toàn không có ***, chỉ có vô hạn thương tiếc cùng bảo vệ.
Rốt cục, Giải Ý ngẩng đầu lên, nhìn y một cái, tâm tình rất phức tạp.
Người này sử dụng phi thường thủ đoạn thay hắn báo bình sinh đại cừu, hắn cảm thấy rất thống khoái, cũng rất cảm kích. Lũ hỗn đản kia chắc chắn không chỉ làm thế với một mình hắn, thật sự là chết chưa hết tội. Hắn biết cá nhân không thể thay thế pháp luật, thế nhưng, khi pháp luật không thể vì người bị hại mở rộng chính nghĩa thì hắn không phản đối cá nhân xuất thủ, vì bản thân đòi lại công đạo.
Chỉ là, con người trước mặt này đã biết bí mật thầm kín hắn đã chôn tận đáy lòng, hơn nữa còn là bí mặt tư ẩn hắn không bao giờ muốn nhớ lại, điều này thật nguy hiểm, trong lòng ngực một cảm giác sợ hãi mơ hồ xuất hiện, khiến hắn rất muốn lập tức thoát khỏi người này, không bao giờ muốn gặp lại y lần nữa.
Do dự thật lâu, Giải Ý khép mắt, nhẹ giọng: “Lúc đầu, ta nghĩ chờ khi bản thân có đủ lực lượng sẽ quay về trừng trị chúng. Hiện tại có thể sớm làm chuyện này, ta thật cao hứng.”
Lâm Tư Đông vỗ vỗ tấm lưng kia, biểu thị chính mình cái gì cũng rất minh bạch.
Giải Ý ngẩng đầu lên cười cười với y, nhưng trên mặt đã có chút gì ấp úc nhàn nhạt.
(1) Dịch đắc vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang: Báu vật dễ tìm, tình lang khó kiếm.
(2) Nhất thất túc toại thành thiên cổ hận: Một bước lỡ chân thành hận ngàn năm.