Đêm đông tại Tây Bắc, tịch mịch lại trống vắng.
Giải Ý trong phòng, lẳng lặng mà nhìn ánh đèn rực rỡ qua cửa sổ, trên đại lộ không có một bóng người.
Các ngã đường rộng rãi thẳng tắp đan xen với nhau, ánh đèn cao áp tỏa sáng trưng hai bên đường, vẫn không giấu nổi sự lạnh lẽo của đêm khuya. Ở đây khác xa phía nam, cho dù tại thời khắc không bóng người này nơi đây vẫn cho thấy cảm giác sinh cơ bừng bừng.
Năm ngày nay, bọn họ từ sáng đến tối đều tại công ty Phi Ưng ở Tây An cùng lão bản công ty này thảo luận giá cả, sau đó liền đến đi đến viện thiết kế của công ty cùng kỹ sư bàn bạc, xác định tiêu chuẩn các vật liệu.
Buổi tối, Giải Ý cùng Vu Minh Hoa tùy tiện tìm một quán ăn nào đó ăn uống qua loa, rồi liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Vừa đóng cửa phòng, hắn lập tức cởi y phục, vào phòng tắm tẩy trần một thân bụi bặm cả ngày, sau đó mới mặc dục bào, ngồi nhìn về phía cửa sổ.
Cảm giác tịch mịch đã lâu không gặp lại ùa về với hắn.
Khí trời hàn lãnh, gió to gào thét lôi cát sa mạc Tây Bắc bay như vần vũ. Hầu hết mọi người đã sớm trốn vào nhà, vùi mình vào ổ chăn ấm áp.
Thiên niên cố đô phảng phất như một tòa thành trống, tựa hồ đã hoang vắng từ rất lâu, chỉ còn trơ trọi một mình hắn.
Giờ này khắc này, tại bầu trời đêm ở đất khách quê người, loại vắng vẻ như thế càng làm rối loạn, phức tạp tâm tình, hắn lại mất ngủ.
Bỗng nhiên, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ truyền đến, rất nhịp nhàng, không nhanh không chậm.
Giải Ý nghi hoặc mà xiết chặt dục bào, đi mở cửa.
Cửa vừa mới mở chốt, đã bị một lực mạnh mở tung ra. Giải Ý chưa kịp phản ứng lại đã bị một người to lớn ôm lấy ném lên giường. Cánh cửa rất nhanh bị sập lại, người nọ nhào lên người Giải Ý, điên cuồng mà hôn hắn, hai tay dã man lột bỏ dục bào.
Giải Ý bị những hành động liên tiếp đó làm cho choáng váng, có chút bị dọa. Hắn liều mạng giãy dụa, cực lực tưởng đẩy người kia ra.
Lâm Tư Đông thập phần thích cái kiểu đánh nhau “thân thiết” này. Y ôm chặt hai tay Giải Ý đặt lên giường, há mồm cắn một phát xuống môi hắn.
Cảm giác quen thuộc dần dần khiến Giải Ý bình tĩnh trở lại. Hắn nằm ở trên giường, mặc y khống chế tay mình, thoả thích mà vừa hôn vừa cắn.
Lâm Tư Đông cũng dần dần buông lỏng tay ra, ngẩng đầu nhìn gương mặt kia, nhẹ nhàng vuốt ve.
Giải Ý thở dài: “Ngươi thế nào lại thích tập kích vậy?”
“Muốn cho ngươi kinh hỉ một phen.” Lâm Tư Đông hắc hắc cười.
“Kinh quả thật là rất kinh a, thiếu chút nữa bị dọa tới đau tim luôn.” Giải Ý mỉm cười. “Ta còn tưởng rằng có người đánh cướp.”
Lâm Tư Đông cười gật đầu: “Đúng vậy, ta là cướp, bất quá không cướp tiền mà là cướp sắc.” Nói xong, y lại cuối đầu hôn tiếp.
Giải Ý vương tay ôm lấy y, vui vẻ đáp lại.
Trước khi hắn đi Tây An, Lâm Tư Đông đột nhiên đối hắn thập phần săn sóc ôn nhu, khiến hắn vô cùng kinh ngạc.
Sự ôn nhu của y tựa như dịu dàng của loài mãnh sư, cực kỳ có mị lực hấp dẫn, dần dần hắn cũng đã chấp nhận, hưởng thụ sự chăm sóc này.
Đối với tình cảm, nguyên tắc của Giải Ý vốn là “Không hỏi, không nghĩ, không nói, không tin”, cho nên đối với việc Lâm Tư Đông chuyển hóa từ kịch liệt biến thành ôn nhu cũng không có biểu hiện gì dị dạng, cũng không đón ý nói hùa, hắn vẫn tiếp tục sinh hoạt như bình thường. Thế nhưng, mỗi khi màn đêm buông xuống, được Lâm Tư Đông yêu quý ôm lấy, hắn lại phát giác chính mình cư nhiên lại có chút hạnh phúc trỗi dậy tận đáy lòng. Đó là cảm giác xa lạ, bất đồng với khoái cảm thể xác.
Vốn dĩ Giải Ý kiệt lực khống chế không để mình suy nghĩ nhiều về ý nghĩa của loại hạnh phúc này, hắn sợ. Thế nhưng dù muốn dù không Giải Ý bất tri bất giác cũng thay đổi. Con người bén nhọn, lạnh lùng, luôn luôn xa cách đã không còn nữa, đôi mắt đạm mạc kia cũng đã bắt đầu lóe ra một tia lửa.
Tất cả công nhân hắn đều cảm nhận được sự biến hóa đó, họ kinh ngạc khi thấy lão bản đã không hề lạnh lùng song song cũng vì giảm bớt áp lực mà thở phào nhẹ nhõm.
Thế mà Giải Ý vẫn còn hồn nhiên chưa phát giác ra cải biến của mình, hắn chỉ đơn thuần nghĩ dương quang đầu mùa đông tựa hồ trở nên càng thêm ấm áp, thiên địa vạn vật đều biến thành sắc màu ấm áp, phảng phất ngay cả gió cũng hát những giai điệu dịu êm mà thôi. Hoàn toàn không nghĩ rằng người vui thì cảnh mới đẹp.
Hiện tại, Lâm Tư Đông thiên lý bôn ba tới đây, tại ban đêm lạnh giá cô đơn xuất hiện trước mặt hắn, làm hắn thập phần mừng rỡ.
Lâm Tư Đông hôn một hồi, dục vọng càng lúc càng tăng cao, y cấp tốc đứng dậy, phi khoái mà thoát y, chạy ào vào phòng tắm tắm táp sạch sẽ.
Giải Ý nhìn hành động gấp gáp của y không khỏi nở nụ cười.
Lúc Lâm Tư Đông đi ra, Giải Ý đã cởi sẵn dục bào, chui vào trong chăn. Vỏ chăn cùng gối đầu trắng như tuyết càng làm tôn thêm thân thể của hắn bóng láng, trơn tuột như mỡ, duyên dáng như bạch ngọc điêu khắc thành, ôn trạch nhẵn nhụi, hoàn mỹ không tỳ vết.
Lâm Tư Đông lập tức nhiệt huyết dâng lên, cởi bỏ khăn tắm quấn quanh người, ào ào nhảy lên giường, nhanh chóng đặt hắn tại dưới thân.
Giải Ý đã tương đối quen với sức nặng của y, tuy rằng có chút khó thở, nhưng cũng đã không còn khó chịu như trước. Hắn mỉm cười, ôm lấy người phía trên.
Lâm Tư Đông xuất thần nhìn hắn một hồi thì thào mà nói: “Tiểu Ý, ngươi thật phiêu lượng.” Lập tức hôn lên môi hắn.
Y tham lam mà mút lấy đôi môi mềm mại, đầu lưỡi nhẹ quét qua, quấn lấy đầu lưỡi hắn, quay vòng, dây dưa không dứt. Càng lúc, hô hấp y càng trở nên gấp gáp, khẩn cấp mà liên tiếp hôn không ngừng nghỉ.
Hai tay của y bất giác đã nắm chặt cổ tay hắn, vững vàng mà khống chế trên giường. Giải Ý bị y nắm chặt đến không thể nhúc nhích, chỉ có thể bị động mà mặc môi y tinh tế, mật mật thưởng thức thân thể của chính mình. Trong cảm xúc tê dại dai dẳng, Giải Ý khó nhịn được nhẹ nhàng rên rỉ.
Chiếc lưỡi nóng ẩm của Lâm Tư Đông chậm rãi lả lướt di chuyển qua thắt lưng dần dần đi xuống. Y nhìn một hồi phân thân bắt đầu cứng lên của Giải Ý, nhẹ giọng tán thán: “Thật phiêu lượng.” Sau đó liền chậm rãi ngậm vào miệng.
Toàn bộ thân thể Giải Ý đều căng cả ra.
Lâm Tư Đông trước đây chưa từng làm qua việc này. Khoang miệng như lửa bao trọn hắn, linh hoạt đảo quanh, đùa giỡn, nhịp nhàng mà xuất xuất nhập nhập, khi nhanh khi chậm mút vào. Giải Ý dưới kích thích của y đã gần đến cao trào.
Hắn từng ngụm từng ngụm mà thở hổn hển, giọng nói đứt quãng: “Ngươi…ngươi……mau…tránh…mau tránh…”
Lâm Tư Đông bỗng nhiên thả phân thân hắn ra, ngẩng đầu lên, ra lệnh: “Gọi tên ta.”
Đầu óc Giải Ý giờ có chút mê muội, một hồi không rõ y đang nói cái gì. Tình dục khiến da thịt hắn trở nên ửng đỏ, hai cổ tay vẫn bị cánh tay hữu lực kia kiềm chế, mà thân thể đã ở sát biên cao trào run run.
Lâm Tư Đông cường ngạnh: “Gọi ta.”
Giải Ý nỗ lực giãy dụa, hơn nữa ngày mới hiểu hết ý y, có chút không chắc mà kêu: “Tư Đông?”
Lâm Tư Đông cuồng hỉ, khen ngợi: “Hài tử ngoan.” Rồi lập tức cúi đầu ngậm lại phân thân hắn, càng kịch liệt di động.
Giải Ý nhịn không được vặn vẹo thân người, liều mạng khống chế chính mình, không thể bắn trong miệng y. Thế nhưng Lâm Tư Đông không tha cũng không buông, dùng hết thủ đoạn, rốt cục khiến lý trí hắn bị xé rách. Giải Ý trong cao trào ùn ùn kéo đến mà run rẩy, rên rỉ, dòng chảy ham muốn không ngừng dâng trào.
Ý nghĩ của hắn hỗn loạn một mảnh, căn bản không biết Lâm Tư Đông đã xuống giường đi vào phòng tắm, súc miệng sạch sẽ rồi mới trở lại.
Lâm Tư Đông biết hắn khiết phích, nên rất bận tâm cảm thụ của hắn, súc sạch miệng xong mới đi tới hôn hắn.
Giải Ý toàn thân như nhũn ra, dư âm cao trào còn đang nhộn nhạo trong cơ thể, chưa tan hết. Hắn khép hờ hai mắt, theo sự vỗ về của Lâm Tư Đông mà nhẹ nhàng rên rỉ.
Lâm Tư Đông không thể kiềm được dục vọng của mình thêm nữa, nắm lấy hai chân hắn giơ lên cao, đưa người đẩy về trước.
Giải Ý theo thói quen hít một hơi thật sâu, chuẩn bị nghênh tiếp tiến công như mưa rền gió dữ kia.
Lâm Tư Đông đã chú ý thấy. Trước đây, y hầu như chỉ quan tâm đến dục vọng của mình, chưa từng lưu ý qua phản ứng Giải Ý. Thế nhưng, từ khi biết được quá khứ của hắn, y tại chuyện hoan ái rất quan tâm tình tự của Giải Ý. Giờ mới phát hiện, mỗi khi y muốn đi vào trong, Giải Ý đều thật dài mà hít một hơi, sau đó ngưng thở, chuẩn bị chịu đựng trùng kích kịch liệt. Phát hiện này khiến y chấn động mãi, không khỏi tỉnh táo lại ngay, hạ quyết tâm nhất định phải chú ý cảm thụ Giải Ý, nhất định phải khiến hắn hưởng thụ chuyện ân ái trên giường.
Giải Ý đợi một hồi, phát hiện y vẫn chưa trực tiếp chạy ào vào như xưa, không khỏi vô cùng kinh ngạc, mở mắt nhìn y.
Lâm Tư Đông đối hắn mỉm cười, lúc này mới lúc này mới chậm rãi thẳng lưng, chậm rãi đẩy mạnh.
Giải Ý hơn năm ngày không cùng y làm chuyện này, vốn cho rằng chắc chắn rất đau, thế nhưng được y ôn nhu như thế mà tiến nhập khiến một điểm cũng không nghĩ đau nhức. Tất cả chỉ có những đợt sống tê dại càng ngày càng thâm nhập, nở căng trong thân thể.
Hắn gấp gáp thở hổn hển, theo từng bước khoái cảm dâng trào, rên rỉ thành tiếng.
Lâm Tư Đông rất vui mừng, cúi người kề sát hắn, một bên hôn một bên đẩy sâu.
Giải Ý tha thiết siết lấy y, nhiệt liệt đáp lại.
Bất quá làm ôn hòa như thế, Lâm Tư Đông không đến được cao trào. Y đợi Giải Ý thích ứng xong liền ghé vào lỗ tai hắn hỏi nhỏ: “Có thể chứ?”
Giải Ý “Uh” một tiếng.
Lúc này, Lâm Tư Đông liền không cần nhẫn nại nữa, từ từ tăng lực mạnh hơn, tăng tốc độ nhanh hơn, truy cầu vui sướng cực hạn.
Hai thân thể nóng hổi sít sao quấn quít một chỗ, tiếng thở dốc gấp gáp quanh quẩn trong phòng. Sóng triều khoái cảm từng đợt từng đợt kéo tới, quấn lấy họ, đốt đỏ ánh mắt họ, nung nóng da thịt họ.
Lâm Tư Đông trong cao trào bạo liệt, mãnh liệt xỏ xuyên không ngừng nghỉ. Giải Ý cảm thấy lửa dục y như thanh lợi kiếm thẳng tấp xuyên qua bụng mình, đi qua ngực, đi tới tận đại não, từ đỉnh đầu lao ra, tất cả ý nghĩ như pháo hoa nổ tung không còn một mảnh, trước mắt diễm lệ mà lóe sáng.
Tại đỉnh cao trào trước đây chẳng bao giờ đạt tới, Lâm Tư Đông ý loạn tình mê ôm siết hắn, liên thanh kêu: “Tiểu Ý, bảo bối của ta.”
Đầu giường ánh đèn nhu hòa chiếu rọi, phảng phất như thân thể cả hai đang phóng ra hai luồng hỏa diễm kích tình.
Giải Ý từ từ nhắm hai mắt, mặc thân thể to lớn của y tha thiết bao bọc chính mình.
Hai trái tim đang đập gấp gáp kia như dán sát vào nhau.
Trong phòng an tĩnh lại, giọng nữ ngân vang bài tình ca triền miên từ TV.
“Biển rất tĩnh, băng sơn rất cao, ái tình trong tối tăm bao phủ…”