Mưa to gió lớn vẫn không ngừng cả ngày, đến tận chạng vạng mới dần dần nhỏ đi.

Tại cuồng phong rầm rầm quật đánh, cây cối cuối cùng cũng có thể yên thân. Theo màn đêm buông xuống, toàn bộ thế giới tựa hồ chỉ còn lại tiếng mưa rơi rả rích.

Biệt thự Lâm Tư Đông xung quanh toàn là hoa cỏ xanh um tươi tốt, lúc này cũng đã hoa rơi đầy đất, cành xơ cây xác , trông thật thảm thương.

Hôm nay vốn có không cần phải đi công ty, huống hồ y vừa mới thực hiện được tâm nguyện tha thiết ước mơ, cho dù không có bão, y cũng chẳng thèm đi làm. Thấy Giải Ý còn đang ngủ, y liền không quấy nhiễu, mà trở lại thư phòng.

Phòng ngủ Lâm Tư Đông tại lầu hai, chiếm cả một tầng, rất rộng rãi. Bên ngoài còn có một cái phòng sinh hoạt, trang bị TV, sofa, bàn trà, bàn lớn, giá sách, cái gì cũng có, rất thoải mái, tiện nghi.

Y liền ở đây làm việc, một bên uống trà, nghiên cứu tư liệu cùng bản vẽ.

Ba mươi mấy năm qua, đây là lần đầu tiên y cảm thấy lòng dễ chịu đến vậy. Người yêu nằm trong phòng ngủ, mình thì tại bên cạnh an tĩnh mà làm việc, chờ hắn tỉnh lại thì cùng nhau ăn.

Y cố gắng bao nhiêu năm qua, tất cả không phải đều vì cái cảnh này hay sao?

Y cảm thấy thật khoang khoái, cứ chừng ít lâu lại dừng công việc, vào thăm Giải Ý một lần, thấy Giải Ý vẫn ngủ rất trầm, cũng không quấy nhiễu mà trở lại làm việc.

Hoàng hôn buông xuống, y gọi điện thoại cho nhà hàng gần khu biệt thự, gọi mấy món ăn ngon ngon, bồ câu sữa hầm, canh ba ba, nấm xào, canh ngân nhĩ tổ yến, tất cả đều là món ngon, dinh dưỡng mà lại thanh đạm cho Giải Ý.

Đợi tới khi món ăn được đưa tới, y sai bồi phòng đem đặt tại phòng sinh hoạt, sau đó liền đến phòng ngủ, khe khẽ lây người nằm trên giường, ôn nhu mà nói: “Tiểu Ý, dậy ăn chút gì đi.”

Giải Ý sốt tới gần mất ý thức, ngủ qua một chút tinh thần mới khôi phục lại đôi ít. Hắn ngọ ngoạy ngồi dậy, cảm thấy đầu choáng váng vô cùng, cổ cũng khô khốc.

Trong phòng rất tối, Lâm Tư Đông mở đèn lớn, nhìn sắc mặt Giải Ý tái nhợt, mà má lại đỏ một cách không bình thường, không khỏi kinh hãi, vội vã đi sờ trán hắn.

Giải Ý chán ghét mà tránh né, không muốn y đụng đến.

Lâm Tư Đông cuối cùng cũng cảm thấy được hắn đang phát sốt. Y cũng không thèm để ý rằng Giải Ý rất ghét sự đụng chạm của y, quan tâm mà hỏi: “Tiểu Ý, ngươi sốt rồi?”

Giải Ý suy nghĩ một chút, nhàn nhạt mà hỏi: “Ngươi có thuốc không? Ta cần thuốc kháng sinh, cả thuốc cảm nữa.”

“Có có, đều có.” Lâm Tư Đông vội vã mở ngăn kéo, đem thuốc lại cho Giải Ý.

Trong phòng y thuốc đều là loại đặc hiệu, Giải Ý nhìn một chút, liền xuống giường đi tìm nước, dự định uống thuốc.

Lâm Tư Đông kéo hắn: “Thuốc không nên uống lúc bụng rỗng, ăn cơm trước rồi hãy uống.”

Giải Ý cũng biết thế, liền không cự tuyệt, theo y đi tới phòng sinh hoạt, ngồi tại sofa.

Lâm Tư Đông đưa cho hắn chén canh ngân nhĩ tổ yến húp vài ngụm rồi mới đưa cho hắn chén cơm, vui vẻ mà nói: “Ăn đi.”

Giải Ý không hé răng, bưng chén cơm mà ăn.

Hắn sẽ không vì giận dỗi một chuyện đã xảy ra mà ngược đãi thân thể của chính mình, không ai bảo vệ hắn đương nhiên hắn phải tự bảo vệ mình.

Lâm Tư Đông nhìn hắn không chút nào như mình dự liệu, không cuồng loạn, không bi thương, hay tuyệt thực, náo loạn, mà hoàn toàn ngược lại, y kêu gì hắn cũng làm theo, vô cùng kinh ngạc mà nghĩ, hay là hắn đã nghĩ thông suốt rồi, quyết định theo mình, không khỏi vui vô cùng.

Lâm Tư Đông cùng hắn, một bên ăn một bên nhìn hắn, ánh mắt thập phần ôn nhu.

Giải Ý cũng chẳng quan tâm đến y làm gì, chỉ cúi đầu nhìn món ăn, phảng phất xem y như không khí. Hắn đói cực kỳ, cũng không khách khí, ăn không ít món, cảm thấy no rồi mới buông chén đũa.

Lâm Tư Đông đem một ly nước lọc tới cho hắn uống thuốc, cười nói: “Tiểu Ý, ngươi cứ theo ta đi, ta sẽ không để ngươi chịu thiệt đâu. Ta không chỉ đem cao ốc Hoan Nhạc cho ngươi làm, còn có thể đem cả công trình ở Tam Á cho ngươi. Ngươi là người của ta rồi, ta sẽ đem tất cả ước muốn của ngươi thành sự thật.”

“Cảm tạ sự rộng rãi của ngươi. Nhưng ta không phải người của ngươi, ta tự do.” Giải Ý đạm mạc mà nói. “Ngươi mỗi lần cường bạo qua người ta, đều tự tuyên bố hắn là người của ngươi sao?”

“Phải, ta ép người vậy đó.” Lâm Tư Đông không chút do dự gật đầu. “Trước đây cho tới bây giờ không ai đáng để ta làm như vậy, chỉ có ngươi là đáng.”

“Vậy ta có nên cảm tạ ngươi hay không?” Giải Ý giọng mỉa mai mà cười nhạt. “Cảm tạ ngươi để mắt ta, hơn nữa còn phải hạ mình cường bạo ta?”

Lâm Tư Đông lẳng lặng mà nhìn hắn một hồi, trong ánh mắt tràn ngập áp lực trầm trọng.

Giải Ý cũng không để yếu thế, ánh mắt trong trẻo như một thanh lợi kiếm, sắc bén mà chăm chú nhìn y.

Đột nhiên, Lâm Tư Đông thu hồi ánh mắt, cấp tốc đứng dậy, đem bàn ăn dọn đi, đẩy tới gần tường.

Giải Ý liền muốn đứng dậy rời khỏi.

Lâm Tư Đông ngăn lại, đưa hắn đặt trên sofa, lập tức thô bạo mà hôn.

Giải Ý quay đầu né tránh, tức giận nói: “Cút ngay.”

Lâm Tư Đông cười khẽ: “Ta chỉ là muốn ngươi biết, nếu như nhất định phải dùng tới sức mạnh mới có thể khiến ngươi trở thành người của ta, ta cũng không ngại làm như vậy, ta làm một lần, hai lần thì cũng có thể làm năm lần, mười lần, thậm chí trăm lần, ngàn lần nữa.”

Giải Ý vốn là bệnh còn yếu, bị hắn đè nặng như thế, hoàn toàn không thể động đậy. Tuy rằng tình cảnh có xấu như thế nào, hắn cũng không chịu thua kém, hắn nhìn y mà cười nhạt.

Lâm Tư Đông ngưng trọng mà nhìn hắn.

Mấy ngày nay, qua tư liệu thu thập được, con người dưới thân y bây giờ tựa hồ chưa từng động chân tình với bất cứ ai. Tuy rằng xưa kia có một số người từng đề nghị qua những điều kiện phi thường mê người cho hắn, thế nhưng chưa ai từng có được hắn. Có mấy người tại thương trường cũng là đại danh nhân vật nghĩ mọi biện pháp thu phục hắn thì tới tận bây giờ vẫn nhất vô sở hoạch. Trong số đó, một số người là danh nhân mà khi nhắc tới vẫn khiến y tán thán không ngớt. Cho dù là thế, y vẫn là Lâm Tư Đông, đã quyết định thì sẽ cố gắng không ngừng, không đạt mục đích tuyệt không bỏ qua.

Thế nhưng Lâm Tư Đông không có nhiều thời gian cùng nhẫn nại như bọn họ, tốc chiến tốc thắng mới là tác phong của y.

Hai người đều mặc áo ngủ, chỉ quậy nháo trong chốc lát, vạt áo mở tung, khiến cho thân thể họ xích lõa mà dán sát nhau.

Dục vọng Lâm Tư Đông cấp tốc bành trướng, cứng rắn mà dừng trước thân thể Giải Ý, một điểm một điểm mà thẳng tiến. Y khoái trá mà cười, nhìn biểu tình người phía dưới.

Giải Ý không hề giãy dụa, bình tĩnh nhìn y, chậm rãi nói: “Người với cầm thú vốn khác nhau, không biết ngươi là loại nào?”

“Người vốn là một loại động vật mà thôi.” Lâm Tư Đông lười biếng cười. “Tiểu Ý, ngươi nói ta là loại nào cũng được, ta đều không ngại a.”

Giải Ý sắc mặt trắng bệch, nhắm mắt lại, không hề hé răng nữa.

Lâm Tư Đông đắc ý cười, tại thân thể hắn hung hăng xông tới, tựa hồ muốn đem hắn in lại dấu của mình. Cơ thể do sốt mà nhiệt độ cao ở chỗ sâu kia như ngọn lửa bao bọc lấy y, cho y càng thêm cường liệt kích thích, phảng phất như từ hàn băng sơn tuyết lại có nguồn suối ấm chảy khắp toàn thân, khiến y thoải mái đến rên rỉ.

Theo trùng kích mãnh liệt của y, Giải Ý mày nhíu tít lại.

Tính khí của y quá mức hùng vĩ, mỗi một lần lại thẳng tắp mà xông vào, tựa như đem Giải Ý chém thành hai nữa. Kịch liệt đau đớn cùng kích thích to lớn đan xen lại với nhau, khiến hắn dần dần khống chế không được phản ứng bản năng của cơ thể.

Phảng phất như có ngọn lửa hừng hực tại trong thân thể hai người thiêu đốt, một tầng lại một tầng mà thiêu rụi, hòa tan huyết quản, khiến cả xương cốt cũng tiêu thành tro bụi.

Giải Ý nghĩ trước mắt tất cả đều quay cuồng, mọi thứ cứ ùn ùn xong tới khiến hắn hoảng loạn.

Tại không gì sánh được đau đớn lạ thường cùng khoái cảm giãy dụa, hắn rốt cục nhịn không được kêu lên.

Lâm Tư Đông kinh hỉ vạn phần, kìm lòng không đậu càng thêm tăng tốc, tăng lực xông vào. Ba đào cuộn sóng, nóng rực như dung nham phun trào, bài sơn đảo hải (1) mà xẹt qua từng tế bào y, khiến y vô pháp khống chế mà run lên mãnh liệt.

Y chẳng còn thấy rõ mặt Giải Ý, trước mắt chẳng còn nhìn rõ gì nữa, tất cả chỉ còn cao trào khiến y dục tiên dục tử (2) mà thôi. Y điên cuồng mà thúc mạnh hơn nữa, chỉ biết cần phải thúc sâu thêm nữa, thêm nữa, mới có thể đến gần thế giới cực lạc. Sau một tiếng gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ thân thể Lâm Tư Đông đều trầm xuống, chăm chú mà áp nặng lên người phía dưới, hung hăng liên tục mà nỗ lực xung tiến, lập tức như phiên giang đảo hải (3) phun ra nhiệt lưu nóng hổi.

Toàn bộ không khí như đều bị thiêu đốt tới khô nóng, Lâm Tư Đông mồ hôi như mưa đồ ngủ đã hoàn toàn ướt đẫm. Y gấp gáp thở hổn hển, nhắm mắt lại, đè lên trên người Giải Ý, không chịu đứng lên.

Thực sự quá thư thái , y còn muốn hưởng thụ thêm nữa.

Giải Ý tại cơn trùng kích hung ác mà cũng đạt tới cao trào.

Hắn cả người đều ướt sũng như từ trong nước vớt ra, mệt gần như hư thoát (4), thân thể vừa đau vừa mệt, chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển (5). Khoái cảm sinh lý lại dằn vặt tinh thần hắn, khiến hắn bỗng nhiên có điểm nản lòng thoái chí.

Lâm Tư Đông quá cường thế, bá đạo tới không nói đạo lý, thương giới hiện tại khó có được người như vậy. Y không để ý thì thôi, đã để ý thì sẽ không bao giờ buông tay. Cho dù y không có công trình kia làm mồi dụ, y cũng sẽ cứ quấn lấy hắn không ngớt, Giải Ý muốn kháng cự cũng không kháng cự nổi.

Giải Ý từ từ nhắm hai mắt, nỗ lực tìm kiếm trong bóng đêm một tia sáng, thế nhưng bóng đêm sao lại quá thâm trầm, mùa đông đã tới, còn có thể tìm ánh sáng chỗ nào đây? Chỗ nào mới có hơi ấm? Chỗ nào có thể dừng chân bây giờ? Chỗ nào mới có thể nghỉ ngơi đây?

Hắn mê mang lần thứ hai, thân thể dần dần mà chìm vào vực sâu hắc ám, nơi mãi mãi chẳng có ánh dương quang, chỉ có tiếng mưa rơi tí tích không ngừng, mưa vẫn còn dai dẳng.

___________________

(1) bài sơn đảo hải: dời núi lấp biển



(2) dục tiên dục tử: cực khoái

(3) phiên giang đảo hải: đổi sông thay biển

(4) hư thoát: hạ đường huyết do mất máu, mất nước

(5) thiên toàn địa chuyển: trời đất quay cuồng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play