Trên gương mặt quấn chằng chịt băng vải của Mã Khả lộ ra thần sắc xấu hổ, dần dần cúi đầu.
Kim nhanh chóng giải thích giùm cậu: “Đái tiên sinh, Mã Khả cũng không phải có ý này. Mả Khả chỉ đem Giải tiên sinh xem như thân nhân, tựa như huynh trưởng, thậm chí phụ thân, sở dĩ thỉnh thoảng làm nũng, thực sự không có ý khác, ngươi đừng hiểu lầm…”
Lúc này, Giải Ý đi ra, mỉm cười nói: “Cơm nước đều xong rồi, chúng ta lập tức ăn đi.” Đái Hi đi hỗ trợ, đem thức ăn từ trong nhà bếp bưng ra nhà ăn, để trên bàn.
Mã Khả từ từ đến bên cạnh Giải Ý, thấp giọng nói: “Ý ca, ta…. kỳ thực không có ý tứ khác, chính là thấy ngươi không trở về, có điểm nhớ ngươi, cho nên mới…. ngươi đừng hiểu lầm, cũng đừng giận ta.”
Giải Ý nở nụ cười, nhẹ vỗ vỗ lưng cậu, ôn hòa mà nói: “Ta biết. Yên tâm đi, ta không tức giận. Nào, ngồi xuống, ăn cơm đi.”
Từ lúc ấy, Mã Khả cùng Kim bỗng nhiên trưởng thành hẳn lên, không chỉ tận lực phối hợp trị liệu, không kêu khổ, mà còn tự làm những chuyện bình thường, khiến Giải Ý cảm thấy bất ngờ, bất quá cũng không lo lắng.
Đái Hi thỉnh thoảng lại đưa Giải Ý đi du lịch.
Bọn họ cùng đi Table Mountain, xem sương mù từ ngoài khơi bay lên, dần dần ngưng tụ, nhìn hoàng hôn chậm rãi buông dưới chân núi Cape Town. Say sưa nhìn ánh hoàng hôn mang theo một chút phiền muộn, tâm người liền tan ra như nước, không còn phòng bị, không còn sự cứng rắn thường ngày, thỏa mãn mà thở dài, sau đó lại nảy sinh cảm giác phải quý trọng hiện tại.
Nhìn gương mặt xuất thần tại gió đêm của Giải Ý, Đái Hi thiếu chút nữa khống chế không được tâm tưởng muốn ôm siết lấy hắn. Giải Ý dường như cũng cảm giác thấy sự khác lạ, quay đầu nhìn về phía y. Con ngươi trong trẻo có một tia do dự kỳ dị, làm hắn khó có thể lý giải rồi lại không dám tùy tiện hỏi han.
Bọn họ cùng đi vườn nho vùng ngoại ô, nếm thử vang đỏ cực phẩm trong hầm rượu xưa. Nhìn vườn nho xanh mát, nghe hương rượu phiêu đãng trong không khí, mọi người không khỏi vui vẻ thoải mái. Giải Ý vẫn mỉm cười nghe Đái Hi cùng chủ nhân trang viên đàm luận lịch sử cùng quá trình sản xuất vang đỏ. Đái Hi phi thường thích dáng cười toát ra vẻ dữ thế vô tranh này của hắn. Y còn mang Giải Ý đi vườn quốc gia Nam Phi xem xét 9 ngàn loại thực vật nơi này. Hiện tại là mùa xuân ở nam bán cầu, là thời điểm tốt nhất để đi xem. Giải Ý trong khu cây cối mỹ lệ lưu luyến đến không muốn về, hài lòng tựa một hài tử.
Đái Hi còn dẫn hắn lên du thuyền đi đảo báo biển, hăng hái bừng bừng xem lũ báo biển vồ mồi, nghịch nước, đánh nhau, sống chung, âu yếm. Sau đó cả hai đi xem chim cánh cụt.
Bởi vì được nham thạch vây quanh mà không bị ảnh hưởng sóng gió, đây trở thành nơi ở nổi tiếng của chim cánh cụt Nam Phi. Chiều nào, chim cánh cụt cũng trở về sau khi kiếm ăn, nghênh ngang đi qua trước mặt du khách. Giải Ý cùng Đái Hi nhìn dáng dấp khả ái mấy chú chim cánh cụt không coi ai ra gì kia, không khỏi cười ra tiếng.
Đái Hi đưa Giải Ý đi bến tàu, mua cá tươi, hàu sống cùng tôm hùm, về nhà tự làm. Lần đầu tiên thấy thủ nghệ của y, Giải Ý không khỏi nhìn y với cặp mắt khác xưa, Mã Khả cùng Kim cũng liên thanh tán thưởng.
Dần dần, trong mắt Giải Ý hiện lên tia vui sướng chân chính.
Đái Hi an bài nhật trình có chừng mực, phi thường hợp lý, mỗi lần đi bộ đường xa đều để thời gian cho Giải Ý nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, hay đi dạo trong thành phố. Cả hai đi tham quan khu triển lãm tranh vẽ hay điêu khắc. Nếu được y cũng dẫn hắn đi nghe nhạc. Nói chung, tuyệt không liên tục tác chiến, để tránh hắn khỏi mệt.
Lúc này đang là mùa mưa ở Cape Town, bọn họ thường thường ngồi ở trong phòng cùng nhau uống trà, nhìn cảnh mưa ngoài cửa, ngửi mùi hoa thơm lẫn cùng hơi nước, nghe tiếng hạt mưa đánh vào lá cây cùng nóc nhà tí tách, trong lòng thập phần an tĩnh, cảm giác tựa thiên trường địa cửu.
Đái Hi hy vọng cứ như vậy cùng Giải Ý sống ở đây, mãi chẳng chia lìa.
Chỉ chớp mắt, một tháng đã qua, Đái Hi vô số lần nhận được điện thoại hối y trở về của công ty cùng gia đình, nhưng y đều xem như gió thoảng bên tai, một mực làm ngơ. Rốt cục, trợ thủ Đái Hi gọi điện thoại khẩn cấp tới, báo cáo lão thái gia Đái Tông Bật của Đái gia đã nổi cơn thịnh nộ, muốn tới Cape Town bắt người rồi. Y thực bất đắc dĩ, đành ly khai.
Lần này, Giải Ý đưa y tới thẳng sân bay, thái độ hiển nhiên đã xem y trở thành hảo bằng hữu, làm y cảm thấy thập phần hài lòng, nghĩ chuyến đi này không tệ chút nào.
Y cùng Giải Ý bắt tay nói lời từ biệt, trong lòng nhiệt huyết cuồn cuộn, bắt tay thật lâu mà không chịu buông ra.
Giải Ý vẫn mỉm cười, cũng không chủ động rút tay.
Một lúc lâu, Đái Hi mạnh mẽ ức chế xung động muốn ôm hắn, nói với hắn: “Lần sau ta trở lại nhìn ngươi.”
Giải Ý ôn hòa cười nói: “Ngày nghỉ của ngươi nhiều thế à?”
Bỗng nhiên Đái Hi có vài phần chật vật, gương mặt không khỏi hơi hơi đỏ lên. Một lát, y mới trấn định lại, bình tĩnh mà nói: “Nếu như không cần, tự nhiên sẽ không có. Nếu như cần, tự nhiên sẽ có.”
Giải Ý thoáng suy nghĩ một chút, liền gật đầu: “Ừ, ngươi nói đúng. Bất quá, sự nghiệp của ngươi cũng rất trọng yếu, không nên vì chuyện vô vị bôn ba quá mức thế.”
“Với ta mà nói, đến Cape Town không phải chuyện thứ yếu, mà là chuyện trọng yếu phi thường.” Đái Hi cũng mỉm cười, lời nói ra lại thập phần kiên định. “Dennis, nếu như ngươi nói một tiếng ngươi không chào đón ta, hoặc không muốn thấy ta, ta sẽ không đến. Trừ thế ra, không có gì có thể ngăn trở ta.”
Dáng cười Giải Ý có vài phần ấm áp: “Ta thế nào lại nói như thế? Ryan, ngươi muốn đến, ta hoan nghênh. Một tháng qua, ta rất vui vẻ, cảm tạ ngươi.”
Đái Hi không thể kiềm được, đưa tay ôm lấy hắn, động tình mà nói: “Dennis, không cần nói từ ‘tạ’ ấy. Ngươi không cần cảm tạ ta, bởi vì một tháng này, ta cũng rất vui sướng.”
Giải Ý bất ngờ không phòng bị, nhưng cũng không tiện đẩy ra, đành mặc y ôm lấy, khách khí cười: “Vậy là tốt rồi, không thì ta sẽ băn khoăn lắm.”
Đái Hi thấy hắn vẫn phòng bị nghiêm ngặt thế, trong lòng không ngừng thở dài, nhưng cũng biết không thể nóng vội, liền buông hắn ra, hào hiệp nói: “Vậy ta đi, chính ngươi bảo trọng, đừng quá cố sức.”
“Tốt.” Giải Ý gật đầu. “Chúc ngươi lên đường bình an.”
Đái Hi nhìn hắn một cái thật lâu rồi lập tức xoay người đi đến chỗ máy bay.
Giải Ý nhìn thân ảnh cân xứng cao ngất của y tiêu thất, thần tình trên mặt trở nên thập phần nhu hòa.
Kết cục B