Đái Hi rất rõ ràng, cho dù có ở gần Giải Ý tới cỡ nào đi nữa, giữa hai người vẫn đứng ở hai đầu xa cách, y vĩnh viễn không có khả năng có được tình yêu của người này.
Đang cười đùa, Dung Tịch cũng chạy tới.
Y mặc lễ phục, thần tình trầm ổn, mặt mang nụ cười, nhất cử nhất động đều lộ ra tự tin cùng khí thế.
Khi Dung Tịch chậm rãi đi vào, giữa sân liền có chút xôn xao. Mấy vị đại lão bản biết y chưa từng ngờ tới y cư nhiên tới tham gia hôn lễ này, nên họ càng thêm xao động với bối cảnh Giải Tư. Có chút người càng cảm thấy hưng phấn, hy vọng có thể bắt được cơ hội tốt đặt quan hệ với tập đoàn Đại Năng, đối với phát triển sau này nhất định có lợi thật lớn.
Giải Tư thu liễm tiếu ý phi dương, nhanh tới đón, cung kính mà nói: “Dung tổng, cảm tạ ngài bận rộn vẫn bớt chút thời gian ghé thăm.”
“Tiểu Tư, tất cả mọi người là người một nhà, cũng đừng nói với ta mấy tiếng khách sáo ấy.” Dung Tịch cùng cậu nhiệt tình bắt tay, thanh âm ôn hòa, dáng cười khả cúc. “Ta chúc các ngươi trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm.”
Đái Cẩm ở một bên liên thanh “Cảm tạ”.
Giải Ý không có ra đón, chỉ mỉm cười nhìn y.
Dung Tịch cũng chỉ cười cười với hắn một chút liền bị người chào đón vây quanh. Y khách khí xã giao, một thời không rảnh qua bên Giải Ý.
Lúc này, nhiếp ảnh gia Giải Tư mời tới nghe nói Giải Ý đã về, lập tức hưng phấn mà chạy lại, nhiệt tình vạn phần biểu đạt sự ngưỡng mộ đối với hắn.
Giải Ý nhìn thấy vị nhiếp ảnh gia nổi danh bến Thượng Hải này liền biết được Giải Tư vì sao ngay từ đầu đã cười mờ ám đến thế. Nguyên lai là một “quỷ dương”. Vị nhiếp ảnh gia đến từ Pháp, vóc người cao gầy cân xứng. Tướng mạo có chút thanh tú, tên cũng rất phổ thông, gọi Ivan.
Người này cũng cười: “Đúng vậy. Pháp có trăm vạn người gọi Ivan.”
Giải Ý cười gật đầu, lập tức cùng Ivan trò chuyện về nghệ thuật, tham thảo một chút phong cách nghệ thuật Âu Châu cùng Trung Quốc.
Đang nói cười náo nhiệt, Ly Đình cùng Trương Duy Cần mang theo tiểu công chúa của họ xuất hiện. Giải Ý thuận lợi đón lấy tiểu cô nương trong tay Ly Đình, hướng vị thân sĩ Pháp tuổi trẻ kia nói: “Đây là con gái nuôi của ta.”
Bầu không khí tiệc cưới càng thêm nhiệt liệt, đủ các loại lễ nghi Trung Quốc. Song phương phụ mẫu lên đài, tân nhân lạy thiên địa, lạy phụ mẫu, lạy khách rồi quỳ xuống kính trà, sau đó bị bằng hữu tuổi trẻ bên bàn trêu cợt.
Phu phụ Giải Diễn thấy tiểu nhi tử xuôi gió xuôi nước, đại nhi tử cũng khôi phục phong thái ngày xưa, càng an lòng.
———————–
Bữa cơm rốt cục ăn xong, những khách nhân bắt đầu lục tục cáo từ, thì trời đã khuya.
Giải Tư bao đủ phòng khách sạn, cùng khách nhân lưu lại ở trong phòng chơi mạt chược, chơi bài hoặc xem phim, nghỉ ngơi.
Giải Ý từ Ấn Độ một đường mã bất đình đề mà tới, có chút cảm giác mệt mỏi rã rời. Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn bọn họ tuy rằng không muốn nhưng đều rất lo thân thể hắn, cật lực khuyên hắn về trước nghỉ ngơi. Giải Tư nghe thấy, cũng tán thành đại.
Giải Ý cười cười cùng người quen, hàng xóm, đồng học đệ đệ nói lời từ biệt. Hắn chối khéo đề nghị Lâm Tư Đông chở về, bản thân tự đi xe về.
Lâm Tư Đông không bao giờ ép hắn nữa, chỉ hẹn ngày sau cùng nhau uống trà, liền đưa hắn đến cửa khách sạn, nhìn hắn lên xe taxi đi.
———————-
Giải Ý làm một ly cà phê, vừa bưng ra liền nghe được tiếng ca quen thuộc. Hắn quay đầu nhìn về phía màn hình TV, nguyên lai là Mã Khả biểu diễn bài hát mới “Không phải vĩnh viễn”. Dung nhan cậu vẫn mỹ lệ như trước, thanh âm vẫn trong sáng phiêu hinh, nhưng người đã thành thục hơn rất nhiều, âm nhạc có pha chút âm điệu Ấn Độ, vài phần u sầu, hấp dẫn người khác.
Giải Ý tựa ở bệ cửa sổ, nhìn TV, lắng nghe tiếng ca Mã Khả, trên mặt có vài phần tiếu ý thưởng thức.
Đúng lúc này, có người dùng chìa khoá mở cửa chính, tiếp sau, Dung Tịch trở về.
Giải Ý bưng ly cà phê, thấy y tiến đến, liền mỉm cười.
Dung Tịch tiện tay khóa cửa, nhưng không có vào, chỉ nhìn hắn.
Giải Ý mặc áo sơmi lông dê carô màu cà phê, tay áo tùy tiện xắn hai vòng, phía dưới là quần jean. Đây là y phục gã cao bồi Robert Redford thích mặc nhất trong bộ phim điện ảnh nổi tiếng của Mỹ “The Horse Whisperer” (1), tại Trung Quốc trong lúc nhất thời ai cũng thích, nhất là giới mê ngựa, mọi người mặc một bộ trang phục đó như một quang vinh, nhưng mặc ở trên người Giải Ý lại mang theo một loại hấp dẫn mê người. Hắn tà tà tựa ở khung cửa sổ, càng tôn lên đôi chân thon dài, dáng người biếng nhác, tựa như một bức tranh, so với người mẫu nam mấy cuốn tạp chí ra vẻ làm dáng còn phiêu lượng hơn.
Dung Tịch nhìn một hồi, cười nói: “Ngươi cứ để thế chụp một tấm, có thể đăng trên bìa tạp chí đấy.”
Giải Ý nghe xong, tiếu ý càng đậm: “Ngươi cứ để thế chụp một tấm, cũng có thể đăng trên bìa tạp chí a.”
“Đâu giống ngươi.” Dung Tịch cười khẽ, tiện tay cởi lễ phục, tháo nơ, lúc này mới lúc này mới thoải mái hơn. Y đi qua phòng khách, đến bên người Giải Ý, uống một ngụm cà phê trong tay hắn, khẽ vuốt gương mặt hắn, lúc này mới thả lỏng thở dài. “Rốt cục đã có thể gặp được ngươi rồi, thật tốt.”
Giải Ý có điểm mỉm cười: “Ba tháng trước không phải mới tại đại thảo nguyên Đông Phi gặp rồi a? Nói gì như mười năm không gặp thế.”
“Một ngày không gặp, như cách ba thu a.” Dung Tịch ôm lấy thắt lưng hắn, đem gương mặt vùi vào cổ vai hắn, phảng phất như con chim nhỏ tìm được tổ, quấn qua quấn quýt không rời.
Giải Ý đem ly cà phê để trên bệ cửa sổ, đưa tay ôm y, nhẹ giọng hỏi: “Mệt lắm sao?”
“Ừ.” Dung Tịch yên tĩnh một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu cười nói. “Hôm nay là ngày vui, nào, ta mời ngươi khiêu một điệu vũ nào.”
Giải Ý cảm thấy bất ngờ nhưng cũng lập tức gật đầu: “Tốt a.”
Lúc này, Mã Khả đã hát xong, người biểu diễn thay bằng một nhóm trẻ, Giải Ý liền tắt TV, thay giày da.
Dung Tịch mở máy, bỏ đĩa CD vào, ấn nút.
Giai điệu ưu mỹ mà quen thuộc, là bài “Từ thế giới mới”(2) của Dvorak. (3)
Giải Ý theo Dung Tịch ra sân thượng, mỉm cười nhìn y. Dung Tịch vươn tay mời hắn.
Giải Ý nhẹ nắm tay y, sau đó đưa tay đạt lên eo y. Dung Tịch khoái trá cười, vòng tay trái ôm eo hắn.
Hai người theo giai điệu, dưới ánh tinh quang mà khiêu vũ.
Cách đó không xa , hai bờ sông phố đèn màu như dệt, lóe ra cảnh tượng thịnh thế phồn hoa sung sướng.
Trong trời đêm thâm thúy, ngàn sao chiếu tỏ, đông phương tràn đầy sức sống.
Giải Ý cùng Dung Tịch không nói lời nào, cùng nhau xoay tròn theo điệu vũ, tâm tình bình tĩnh mà vui sướng.
Một khúc nhạc dừng, hai người cũng dừng, sóng vai trông về phía xa.
Bỗng nhiên, chỉ nghe thấy một tiếng “bùm bùm” vang lên, một đóa lại một đóa pháo hoa rực rỡ hoa lệ tại cảnh trời đem nở rộ.
Tối nay, sung sướng vô hạn, hạnh phúc vô biên.
++++++++++
Tác giả: Kết cục A đã kết thúc. Có câu danh ngôn nói rất đúng, gia đình hạnh phúc đều tương tự nhau, gia đình bất hạnh mới có các loại bất hạnh khác nhau, bởi vậy khi ta viết về bất hạnh thì ý tuông như sông, còn viết về cuộc sống hạnh phúc thì bình thường biết bao.
Giới thiệu: Một tai nạn bất ngờ xảy ra khi Grace McLean 14 tuổi cỡi con ngựa thân yêu của cô đụng phải xe hơi. Cô bé và ngựa đều bị thương nặng, nhất là một ngựa dập nát. Vết thương bên ngòai không bằng vết thương trong lòng cô bé và ngựa. Mẹ cô đem cô và ngựa tìm đến Tom Booker, một gã có biệt tài chữa bệnh ngựa bằng cách thì thầm bên tai ngựa. Nhưng khi bệnh chữa lành thì tình yêu của người mẹ lại nở ra với anh chàng chữa bệnh ngựa
Kết cục A Hoàn