Lúc Dung Tịch mở mắt, trong lòng còn có chút mờ mịt. Suy nghĩ của y vẫn còn dừng lại tại lúc Giải Ý hôn mình. Bất quá, đau đớn kịch liệt lập tức khiến y tỉnh táo lại, y chậm rãi quay đầu, thấy người mình đang tâm tâm niệm niệm đứng bên cửa sổ, xuất thần nhìn ra bên ngoài. Y cũng không kinh động hắn, lẳng lặng mà thưởng thức hình ảnh đẹp đẽ này. Có thể thấy người mình yêu đứng ngay bên cạnh mình như thế, đó là chuyện hạnh phúc nhất trong nửa cuộc đời này của y.



Một lát sau, Giải Ý mới xoay người lại lập tức nhìn y, bỗng nhiên phát hiện con mắt y mở to, không khỏi ngẩn ra, rồi lập tức đại hỉ, chạy tới, kêu lên: “Dung ca.”

Thanh âm Dung Tịch rất nhẹ: “Đây là ở đâu?”

“Thượng Hải.” Giải Ý thân thiết hỏi. “Có muốn uống nước không?”

Dung Tịch nhìn băng vải trên trán hắn, không đáp mà hỏi lại: “Thương thế của ngươi thế nào?”

“Đều là thương da thịt thôi, không sao.” Giải Ý rót một ly nước nóng, đem ống hút đưa tới bên miệng y.

Dung Tịch hút hai hơi, không uống nhiều, vui mừng: “Ngươi không bị thương nặng là tốt rồi.”

Giải Ý thực sự chẳng biết oán giận y hay cảm kích y, với tình cảm bọn họ, cần gì phải nói mấy lời này nữa. Hắn khe khẽ thở dài, nhẹ giọng: “Ngươi có thể sống, mới là tốt nhất.”

“Đúng vậy, sống thật tốt.” Dung Tịch mỉm cười. “Nhờ có nụ hôn cuối cùng kia của ngươi thủy chung giữ lấy ta, khiến ta không chịu đi theo bọn tiểu quỷ Diêm Vương phái tới. Bọn họ cũng hết cách bắt ta.”

Giải Ý chỉ cảm thấy vành mắt nóng lên, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. Một lát sau, hắn rất tự nhiên mà nói: “Ba mẹ ta nói ngươi cũng là nhi tử của bọn họ, chúng ta là người một nhà. Ngươi sau này cũng gọi bọn họ là ba mẹ đi.”

Dung Tịch rất hài lòng: “Phụ mẫu ngươi thật sự là quá tốt.”

“Đúng vậy.” Giải Ý gật đầu. “Có phụ mẫu tốt như vậy, là may mắn lớn nhất của ta.”

Dung Tịch nhẹ nhàng thì thào: “Tiểu Ý, đưa tay cho ta.”

Giải Ý đưa tay vào trong chăn, nhẹ nhàng cầm tay y.

Dung Tịch kiên định mà nói: “Thật tốt.” Lập tức nhắm mắt, một lần nữa rơi vào giấc ngủ.

———————

Bắt đầu từ hôm ấy, thương tích của y từng ngày từng ngày mà tốt hơn, thế nhưng người hoặc điện thoại công ty vẫn không ngừng nối gót tới. Rất nhiều đại sự cần y quyết định, một ít văn kiện trọng yếu cũng cần y ký tên mới có thể chấp hành.

Giải Ý cũng biết công tác của y là thế nào, không khuyên can y, trái lại còn đem máy vi tính, máy đánh chữ cùng máy photo vào bệnh viện, làm trợ thủ cho y.

Hắn đối với thương nghiệp cũng không xa lạ, làm rất lành nghề, Dung Tịch cảm thấy thuận buồm xuôi gió, rất nhẹ nhàng. Hai người tại phòng bệnh thương thương lượng lượng, hoà thuận vui vẻ vô cùng.

Giải Diễn cùng Lô Vân mỗi ngày đều đến xem Dung Tịch, nấu canh mang cho y. Dung Tịch có chút xấu hổ nhưng cũng kêu “Ba, mẹ”. Giải Diễn cùng Lô Vân đều thật cao hứng, đối với y cũng như con cái của mình, quan tâm, bảo vệ, lại rất khoan dung. Dung Tịch cô đơn mấy chục năm, cuối cùng cũng hưởng thụ được gia đình ấm áp, trong lòng ngọt ngào vô cùng, phi thường quý trọng.

Hơn hai tháng sau, thương thế y đại thể khỏi hẳn, liền ra viện, về nhà tĩnh dưỡng.

Giải Tư cùng Đái Cẩm bình thường cũng đến thăm, Ly Đình có lúc cũng mang theo nữ nhi tới cửa thăm bọn họ. Trong nhà bắt đầu có bầu không khí náo nhiệt, Giải Ý bao giờ cũng cười vui vẻ, rất hài lòng.

Giải Tư sinh động như thật mà nói: “Ca, ngươi tại Pakistan thụ thương, tranh của ngươi lập tức tăng giá ào ào. Đáng tiếc, sau khi trở về ngươi tới giờ vẫn chưa có vẽ gì. Bất quá, ta đem hình ngươi chụp tại Pakistan bán cho tạp chí, cũng lời chút ít.”

Giải Ý cười lắc đầu, nhưng Dung Tịch nhịn không được nói: “Tiểu Tư, ngươi thật biết buôn bán a, làm luật sư quá đáng tiếc rồi.” Giải Tư đối với Dung Tịch cũng không dám cợt nhả, nhưng vẫn rất hoạt bát: “Dung ca, muốn nói giỏi buôn bán, sao so được với ngươi. Ta đành phải ngoan ngoãn mà làm luật sư thôi.”

Dung Tịch gật đầu, bỗng nhiên nói: “Trong tập đoàn chúng ta có công ty con chủ yếu sản xuất bóng đèn tiết kiệm năng lượng, có 80% sản phẩm xuất khẩu đi Âu Mỹ, hiện nay công ty ở Âu Mỹ với Mỹ gặp phải chống phá giá. Ta tại Mỹ cùng Âu Châu đã thuê đoàn luật sư, nhất định phải đánh thắng trận này. Tiểu Tư, ta nghĩ thuê ngươi cùng Đái luật sư làm luật sư cho công ty ta, cùng bộ pháp lý tập đoàn chúng ta phối hợp, tham dự hai đoàn luật sư làm việc này. Ngươi xem được không?”

Giải Tư ngẩn ra, lập tức mừng rỡ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Thật sao? Dung ca, ngươi thật sự yên tâm để chúng ta tham gia?”

“Đương nhiên.” Dung Tịch định liệu trước cả rồi. “Các ngươi đối với pháp luật Mỹ cũng không xa lạ, đủ để ứng phó. Khối EU sử dụng đều là pháp luật Anh Mỹ, chi tiết cùng pháp luật Mỹ đại đồng tiểu dị, ta tin tưởng các ngươi có thể nắm chặt.”

“Thật tốt quá.” Giải Tư mặt mày tươi rói. “Dung ca, cảm tạ ngươi, cảm tạ ngươi cho ta cơ hội này.”

Dung Tịch mỉm cười gật đầu: “Đây xác thực là một cơ hội tốt, ngươi khả dĩ lên đài tại tòa án quốc tế, cố mà thi triển tài hoa của ngươi. Tiểu Tư, ta chỉ có một yêu cầu, trận này nhất định phải thắng. Gần mười năm nay, xí nghiệp quốc nội lọt vào hơn mấy trăm vụ kiện chống phá giá của ba mươi mấy quốc gia, ảnh hưởng tới hơn mấy trăm tỷ đôla xuất khẩu mậu dịch, thế nhưng, lúc xưa đại bộ phận xí nghiệp chúng ta đều là bàng quan hoặc nén giận, để nhân gia khi dễ. Tại phương diện xuất khẩu, Trung Quốc là quốc gia bị chống phá giá áp dụng luật nghiêm ngặt nhất, cũng là do nhân gia thấy vừa kiện là thắng mới bị thế, để bảo hộ cùng mở rộng thị trường của mình, đương nhiên phải xử lý chúng ta rồi. Ta lần này nghĩ làm vụ này để các công ty quốc nội thấy mà làm gương, đối với kiện chống phá giá của nước ngoài nhất định phải toàn lực ứng phó, cùng đối phương đánh tới cùng. Chúng ta không thể để người ta đơn giản bóp chặt thông đạo mậu dịch của chúng ta, áp chế thế phát triển của chúng ta như thế nữa.”

“Vâng.” Giải Tư thu hồi dáng cười, nghiêm túc mà nói. “Dung ca, ngươi yên tâm đi, ta nhất định kiệt lực ứng phó, nhất định làm tốt vụ này.”

“Tốt. Ngươi tuổi trẻ, nhuệ khí mười phần, ta không lo.” Dung Tịch cười rất nhẹ nhàng.” Như vậy đi, ta bảo bộ pháp lý tập đoàn phái người ngày mai lại đây, đến văn phòng luật sư của ngươi nói chuyện. Ngươi xem tư liệu, có vấn đề gì thì hỏi ta. Sau đó chúng ta ký hiệp nghị, trả tiền, ngươi bắt đầu công tác.”

“Dung ca, ngươi nguyện ý cho ta cơ hội này, dù không có tiền ta cũng làm.” Giải Tư dược dược dục thí. “Ta vẫn đang ngóng trông đại án như thế, làm được mới gọi là đã ghiền a.”

“Đã ghiền là đương nhiên rồi.” Dung Tịch yêu thích mà nhìn người thanh niên anh khí bừng bừng này. “Bất quá, cũng không thể để ngươi làm không công a. Tại thương trường, ngươi làm thế nào, thu phí thế đó, ta một phân tiền cũng không trả thiếu, một phân tiền cũng sẽ không trả dư đâu.”

“Vâng, tốt cả.” Giải Tư nghiêm túc gật đầu. “Cảm tạ Dung ca.”

Nói xong, cậu liền vội vội vàng vàng cáo từ. Việc này cậu cần nói cho Đái Cẩm, cần lập tức chuẩn bị, nhất định phải tìm hiểu chút về tư liệu vụ án này cùng cái nhìn của phía Âu Mỹ nữa.

Đợi đệ đệ mừng rỡ mà rời đi, Giải Ý mới ngồi vào bên người Dung Tịch, nhẹ giọng nói: “Tiểu Tư còn quá trẻ, ngươi đem đại án thế cho nó, có hay không bị người khác nói tới nói lui?”

Dung Tịch thương yêu mà nhìn hắn: “Lúc ta mới vừa biết ngươi, ngươi cũng trẻ như thế, thế nhưng tài hoa hơn người, ta đem tất cả công trình cho ngươi, ngươi không phải làm rất khá sao? Chỉ cần Tiểu Tư làm tốt, ai dám nói gì, nếu như Tiểu Tư biểu hiện tầm thường, khi đó mới có người hoài nghi. Ngươi cứ yên tâm đi, Tiểu Tư rất có tài năng, hơn nữa làm việc có dũng có mưu, rất xuất sắc, ta tin tưởng năng lực của nó.”

Giải Ý liền không nói gì thêm, đưa ly trà cho y: “Thân thể của ngươi còn không có tốt, lại phải bận tâm lo nghĩ như thế, ai…..”

Dung Tịch cầm tay hắn, ôn nhu mà nói: “Tiểu Ý, ta là người lạc hậu, nhất tâm muốn đền đáp tổ quốc, tạo phúc cho dân, hiện tại cầu nhân đắc nhân, trong lòng chỉ có cao hứng, sao lại mệt mỏi chứ.”

” Ta biết.” Giải Ý cười nói. “Ta cũng là giơ hai tay tán thành mà.”

Dung Tịch nhìn hắn, chậm rãi nói: “Tiểu Ý, mấy ngày nay tới giờ, ta nghĩ rất nhiều. Một ít bằng hữu cũng gọi điện tới cho ta, đưa ra không ít kiến nghị. Quốc gia cần người như ta đây, ta tạm thời không thể bỏ. Ta tuyệt sẽ không bỏ ngươi, nhưng vẫn mong vì nước hiệu lực. Chúng ta thương nghị thật lâu, dự định đem tài sản hải ngoại cùng nghiệp vụ tập đoàn Đại Năng hợp nhất lại, tổng bộ tạm thời đặt tại Hương Cảng, do ta đảm nhiệm chủ tịch, chuyên môn mở rộng nghiệp vụ hải ngoại, khai phá ngành năng lượng.”

Giải Ý không hé răng, nhìn về phía y.

“Ta biết Hương Cảng là một thành thị có tiếng náo nhiệt xô bồ, ngươi nhất định không thích, thế nhưng cũng chỉ có thể ủy khuất ngươi.” Dung Tịch nhẹ giọng nói. “Tiểu Ý, theo ta đi, được không?”

Trên mặt Giải Ý xuất hiện nụ cười rạng rỡ: “Được.”

Kết cục A

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play