Nhìn xuống London từ khoảng cách năm trăm foot, bên dưới là dòng sông Thames uốn lượn xuyên qua chính giữa thành phố, từ phía tây bắc Oliver có thể nhận ra màu xanh rậm rạp của công viên Hype và xa hơn về phía đông là công viên St.James. Nhà thờ St.Paul với chóp tròn cao vút, độc chiếm đường chân trời phía đông bắc, ngay bên dưới họ là vòng tròn những người xem hiếu kì nhỏ như đàn kiến. Không hẳn, có lẽ là như đàn chuột.
Quang cảnh thành phố nhìn từ trên cao hết sức ngoạn mục nhưng anh vẫn quan tâm hơn đến phản ứng của người thiếu phụ đang đứng cạnh mình. Anh nghi ngờ cô không nhận ra mình đang bám chặt tay anh vì ánh mắt cô vẫn dán vào khung cảnh bên dưới. Nụ cười mỉm đầy phấn khích của người cô cuốn hút anh hơn cả cảnh đẹp cho dù không đời nào anh chịu thừa nhận.
Cô cực kỳ cảnh giác mỗi khi có mặt anh. Anh cũng dè chừng không kém, không ai trong hai người muốn bị khám phá ra điểm yếu. Nhưng anh chưa bao giờ nhận ra cô cẩn trọng thế nào cho đến khi bắt gặp cô mở to mắt. Nếu anh trải lòng hơn với cô, mạo hiểm hứng chịu một vài vết thương thì có thể cô cũng sẽ hồi đáp anh như vậy. Anh bắt đầu nghĩ hy sinh đó kể ra cũng xứng đáng.
“Tôi có cảm giác như mình đang bay vậy!”, cô kêu lên rồi chỉ tay. “Ôi, nhìn kìa! Tôi có thể thấy nhà mình từ vị trí này!”
Anh không tin chuyện đó lắm, nhưng với tâm trạng nhẹ nhõm sáng nay thì anh thấy không cần phải tranh cãi với cô. Thay vào đó anh đan ngón tay mình vào tay cô và cùng nhìn ngắm London. Bất chợt anh tự hỏi có phải hai năm trước mình đã phạm sai lầm lớn. Anh đã không muốn cuộc sống của mình bị đảo lộn. Trong vài tuần vừa qua, cô đã đảo lộn nó nhưng lạy Chúa, anh lại cảm thấy rất thú vị từ dạo đó.
Một cơn gió làm họ tròng trành, cô siết tay chặt hơn. “Chúng ta sẽ không rơi xuống phải không?”
“Chuyện đó gần như chưa từng xảy ra, thưa cô”, người điều khiển khinh khí cầu đáp.
“‘Gần như’ chưa từng là sao?”, cô hỏi lại.
“Anh nên gọi cô ấy là Phu nhân Cameron”, Oliver sửa lại.
Anh ta kéo mạnh đám tóc mai. “Xin phu nhân thứ lỗi.”
“Không sao cả”, cô đáp. “Tôi tin chắc ngài Haybury đi cùng phụ nữ không danh phận ít nhất ba ngày mỗi tuần.”
Oliver hạ mắt nhìn cô. “Tôi cho là cảm giác kỳ diệu khi trôi bồng bềnh phía trên London đang bắt đầu nhạt dần phải không?”, anh nhận định, lắc đầu rũ bỏ ý nghĩ mộng mơ mềm yếu. “Và tôi chưa từng đứng trên khinh khí cầu, Diane.”
Cô lại nhếch miệng cười. “Vậy thì tôi đoán mình vẫn cảm thấy cảm giác kỳ diệu ấy. Khá ấn tượng.” Đôi mắt xanh lá cây nhảy nhót khi cô ngắm nhìn thành phố lần nữa.
“Phải, khá ấn tượng”, anh hưởng ứng. Anh chợt nhận ra người phụ nữ này, người đã khiến anh muốn bỏ chạy hoặc mạo hiểm… đánh mất bản thân chỉ trong hai tuần, thật sự có nhiều góc cạnh như một viên kim cương. Và sự toả sáng của cô làm anh xao xuyến. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm tình huống rối rắm hơn, nhưng khi nó đã xảy ra thì anh định sẽ thăm dò và theo đuổi.
Họ trôi nổi trong không trung gần bốn mươi phút trong lúc anh chỉ ra những quang cảnh xung quanh và cô bật cười mỗi lần cơn gió làm họ lắc lư. Anh nhảy ra khỏi giỏ và nhấc cô ra theo lúc họ trở về mặt đất.
Khi chân chạm đất, cô ngước mắt nhìn lại khinh khí cầu. “Khá vui”, cô thừa nhận và vuốt lại chiếc mũ đen.
“Phải. Tôi có thể thuê một cái vào mùa thu này ở Haybury Park. Nhìn đất đai của tôi từ trên cao sẽ thú vị lắm.” Anh chìa tay ra và cô quàng vào khuỷu tay anh.
“Anh thực sự chưa từng làm thế này à?”, cô vừa hỏi vừa ném cho anh ánh mắt ngờ vực.
“Chưa bao giờ.”
“Vậy vì cớ gì anh nghĩ đến nó?”
Oliver nhún vai. “Tôi nhớ đã đọc được thông tin tuần này có khinh khí cầu ở đây, và tôi nghĩ em sẽ thích nó.”
“Ừm. Cảm ơn anh. Tôi rất thích nó.”
“Không có g…”
“Tôi đã nghĩ đến vài hoạt động kém dễ chịu mà anh có thể muốn làm với tôi, vậy nên chuyện này đặc biệt rất tốt.”
Nét mặt Oliver cứng lại. Trong một tích tắc anh đã quên mất trong lúc anh theo đuổi cô thì Diane vẫn đang tấn công và phòng thủ vững chắc. “Miệng lưỡi sắc bén trở lại rồi sao? Hay tuyên bố nho nhỏ đó nhằm mục đích thuyết phục tôi thả em đi?”
Cô nghiêng đầu nhìn anh. “Có hiệu quả không?”
“Không. Nhưng tôi sẽ cho em chọn giữa mua sắm hoặc đi dạo công viên Hype.”
“Ôi, bây giờ thì tôi thất vọng rồi. Anh đã cạn kịêt những cuộc chơi bất ngờ à?”
Lạy Chúa, cô thật tàn nhẫn. “Vậy ăn trưa ở White thì sao?”
Lần này cô chớp mắt. “Anh nghiêm túc đấy chứ.”
“Sao lại không? Em là bà chủ một câu lạc bộ. Em có nhiệm vụ nghiên cứu về đối thủ chứ.”
“Tôi đồng ý, nhưng có vài quy tắc đáng trách về việc phụ nữ không được phép vào White – hay bất kỳ một câu lạc bộ nổi tiếng dành cho quý ông nào. Mà tôi thì không muốn bị xem như thập tự quân đấu tranh cho quyền lợi phụ nữ. Làm thế sẽ khiến đàn ông vắt chân lên cổ chạy hết. Tôi phải tự mình tìm cách chứ không phải để bị ném vào xó nào đó.”
“Cứ để tôi lo.”
“Tôi không tin tưởng anh đến mức đó.”
Anh giúp cô lên xe ngựa rồi vòng qua bên cạnh ngồi cùng. “Xét đến việc em là của tôi trong vòng…mười bốn giờ tới, em không có nhiều lựa chọn.” Anh xích lại gần cô trong lúc giật dây cương. “Đáng lẽ em nên chọn mua sắm.”
“Vậy tôi chọn mua sắm.”
“Quá muộn.” Anh liếc mắt nhìn cô. “Tôi sẽ không đẩy em vào cảnh khó xử đâu.”
“Nếu anh không giữ lời thì mười nghìn bảng anh cho mượn sẽ thuộc về tôi, cùng với mười nghìn bảng nữa để tôi bỏ đi.”
Chuyện này bắt đầu trở nên đắt đỏ rồi đây. Nhưng anh vẫn thích cá cược và một vụ cá cược mà anh cảm thấy sẽ thua gần đây quá hiếm hoi để có thể bỏ qua. “Vậy tôi được gì nếu chúng ta được phép ăn ở White và mặt trời vẫn soi sáng trên bầu trời?”
“Tôi không đánh cược cho những thứ vô nghĩa. Tôi đã thua quá nhiều cho đống nhảm nhí đó rồi.”
“Vậy chúng ta sẽ cược một thứ không liên quan đến tiền bạc.” Anh cân nhắc một lúc. “Nếu chúng ta được phép ở lại dùng bữa trưa thì em sẽ để tôi hộ tống em đến nhà hát Drury Lane và thứ Ba tới.”
“Anh đến nhà hát ư?”, cô hỏi một cách hoài nghi.
“Tôi nhận ra không có nơi nào tốt hơn để tìm kiếm các quý cô trẻ trung chán nản và mong mỏi một sự giải trí.” Và anh thực sự thích nhà hát, nhưng không đời nào cô tin. “Chúng ta thoả thuận chứ? Nhưng xin nói trước nếu em gây sự ở White thì xem như tôi thắng cuộc đấy nhé.”
Cô cong môi. “Rất tốt. Tôi không phải nhổ nước bọt lên tay và bắt tay anh đúng không?”
“Tôi tin rằng chúng ta có thể bỏ qua tiết mục nhổ nước bọt.” Chuyển tay cầm cương, anh chìa tay phải ra cho cô.
Diane bắt tay nhanh hết mức có thể. Thực tế cô đã tự nguyện chạm vào anh vài lần hôm nay khiến cô suy nghĩ. Và dường như việc đó cũng làm anh bận tâm. Giấu đi vẻ cau có, cô đưa mắt nhìn chằm chằm phía trước.
Phố St.James với một dãy câu lạc bộ dành cho quý ông hiện ra trước mắt họ. Cô đang sợ chết khiếp, nhưng từ sau cái chết của Frederick cô đã thề không bao giờ để nỗi sợ ngăn cản việc cô cần làm để bảo đảm sự sống còn của chính mình. Dùng bữa trưa ở White – tận mắt xem xét cơ cấu tổ chức của nó có thể rất hữu ích – nhưng không quá cần thiết.
Oliver đã nắm bắt mong muốn của cô và tấn công mạnh mẽ để đẩy cô vào thế bị động. Nhưng khi mà cô đã sử dụng một phần trong khoản tiền năm nghìn bảng bổ sung và lên kế hoạch với phần tiền còn lại thì có vẻ cô không có nhiều lựa chọn. Mặc dù cô không thể không thừa nhận mình rất thích mười giờ đầu tiên của vụ đổi chác này.
“Em đang khá im lặng”, anh nhận xét.
“Tôi đang suy tính mình sẽ làm gì với mười nghìn bảng và không còn nợ nần gì nữa”, cô đáp, trong lòng run rẩy. Chúa biết cô cần giữ lại sự minh mẫn khi đối mặt với anh. “Có lẽ là du lịch. Tôi nghe nói Hy Lạp rất thú vị.”
“Đừng vội thu xếp hành lý, em yêu.”
Họ dừng lại bên ngoài câu lạc bộ White và trao cỗ xe cho một gã coi ngựa. Cô lại quàng lấy cánh tay Oliver và cố tỏ ra bình tĩnh. Như cô đã nói với anh, cô không phải người lo nghĩ vu vơ, sự quan tâm của cô đặt vào lợi ích của bản thân và của câu lạc bộ. Chuyện này không phải là một tuyên bố về quyền phụ nữ mà là để học hỏi đối thủ cạnh tranh và cho Oliver Warren biết anh ta không thể doạ nạt cô.
2
Cánh cửa chợt mở ra. Một gã phục vụ trong đồng phục đen khinh miệt liếc nhìn cô rồi dồn sự chú ý sang Oliver. “Chào mừng quý ngài.”
“Chào, Winston. Hôm nay có đông không?”
“Vừa phải, thưa ngài.” Khi Oliver bước tới, anh ta lui lại nửa bước và ngăn anh lại. Rõ ràng anh bạn đáng thương này không biết nên làm gì. “Ngài được chào đón, thưa ngài Haybury”, giọng anh ta có phần nao núng, “nhưng dĩ nhiên…bạn ngài thì không được phép.”
“Tìm ông Raggett và cho phép chúng tôi vào tiền sảnh được chứ?” Oliver đáp bằng giọng điệu nhẹ nhàng anh đã dùng ban nãy.
“Tôi… vâng, tất nhiên rồi.” Cuối cùng anh ta tránh qua một bên và để họ đi qua cửa. “Cảm phiền không đi xa hơn.”
Ngay khi gã phục vụ vội vàng rời khỏi lối đi nhỏ Diane liền đối mặt với Oliver. “Ý tưởng này thật tệ”, cô hạ thấp giọng. “Họ sẽ không bao giờ cho phép tôi vào trong và anh sẽ mất hai mươi ngàn bảng vì cái tính cao ngạo chết tiệt đó.”
“Tôi nghĩ em đã cầu cho tôi thua cược”, anh đáp.
“Anh đã thua mất rồi. Tôi chỉ muốn nói thẳng rằng anh sẽ bớt mất mặt nếu nhận thua bây giờ và đưa tôi đi dùng bữa trưa ở một nơi nào đó cho phép phụ nữ ra vào.”
“Nói chuyện cứ như có người sắp thua cuộc vậy em yêu.”
Một người đàn ông lùn tịt, ốm tong teo với mái tóc ngắn màu đen đã nhuốm bạc bước vào. “Thưa ngài. Chuyện gì đây? Ngài biết là không thể…”
“Vâng, tôi biết chứ”, Oliver cắt ngang, một cái nhíu nhẹ giữa hai hàng lông mày. “Đây là Phu nhân Cameron.”
“À, Câu lạc bộ Tantalus. Hôm nay mọi người đều bàn tán về nơi đó.” Ragget nhìn cô với vẻ đáng giá. “Phu nhân đang cạnh tranh với việc làm ăn của tôi đấy.”
Cô mỉm cười. “Vâng, đúng là vậy.”
“Tôi đang cố khuyên giải cô ấy từ bỏ công việc này”, Oliver lắc đầu xen vào. “Anh là niềm hy vọng cuối cùng của tôi đấy. George này, tôi nghĩ nếu cô ấy có thể nhìn thấy nội thất của White và nếm thử món gà quay buổi trưa trứ danh của anh thì cô ấy sẽ nhận ra một câu lạc bộ quý ông được lèo lái dưới tay một phụ nữ sẽ không có cơ hội đấu lại White hay bất kì câu lạc bộ thấp kém hơn nào.”
Ôi, anh ta thật khôn khéo. Kêu gọi lòng tự tôn và thói kiêu căng của đàn ông đồng thời hạ thấp cô đích thực là thứ anh ta muốn. CÔ cũng không thể phản bác mưu kế của anh ta bằng không cô sẽ thua bất chấp anh ta có thành công hay không. Dù vậy cô cũng không có ý định hỗ trợ anh ta. Nhìn chằm chằm anh với ánh mắt cáu kỉnh, cô im lặng và chờ đợi.
“Tôi sẽ mất phân nửa hội viên nếu cô ấy ngồi xuống để dùng bữa ở đây thưa ngài.”
Oliver nhướng một bên mày. “Và?”, anh hạ giọng và kéo dài.
Đó là thứ tài năng mà cô khao khát mình có thể sở hữu. Biến một từ vô thưởng vô phạt trở nên có vẻ như một mối đe doạ. Cô phải mất ít nhất nửa tá từ ngữ để hoàn tất công vịêc đó.
Ragget hắng giọng. “Có lẽ một chuyến tham quan… ngắn ngủi, như một cử chỉ đẹp của một chủ câu lạc bộ dành cho đối thủ. Nhưng không dùng bữa.”
“Rất tốt. Dẫn đường đi ông Ragget.”
Nắm tay cô và đặt nó lên cánh tay mình, Oliver đi theo ông chủ câu lạc bộ đến sảnh trước. Phía bên trái, khung cửa sổ hình vòm nổi tiếng đang bị nhóm của Beau Brummell gồm các quý ông ăn vận chỉnh chu chiếm đóng. Ngay khi thấy cô, một trong số họ sặc rượu, người thứ hai đứng bật dậy rồi nhanh chóng ngồi xuống, người thứ ba phun ra mọi thứ trong cái miệng đầy thức ăn.
“Chuyện này là sao?”, một người đàn ông đứng tuổi với mái tóc bạc trắng, nắm chặt cây ba toong trong tay rít lên. “ Ông Ragget, tôi yêu cầu có một lời giải thích.”
Kỳ lạ, Oliver nhích qua nửa bước trông giống như đang che chắn cho cô. “Ngài Frist”, anh mỉm cười và nói. “Đây là Phu nhân Cameron. Tôi nài nỉ cô ấy tham quan một trong những câu lạc bộ tốt nhất của chúng ta với hy vọng hão huyền là có thể cải thiện câu lạc bộ của cô ấy.”
“Anh sẽ không hạ thấp tôi”, cô thì thầm vào tai anh, “hoặc là tôi sẽ huỷ bỏ tư cách hội viên của anh ở bất kỳ câu lạc bộ quý ông nào.”
Anh thực sự toét miệng cười với cô. “Dù vậy tôi phải nói rằng”, anh vừa nói vừa bước tới, “Câu lạc bộ Tantalus phục vụ món tráng miệng rất tuyệt.”
Câu nói đó kéo theo vài tiếng cười khùng khục. Cô không thích thế nhưng cô biết sự thích thú vẫn tốt hơn sự ngăn cản và bị đẩy xa khỏi ý định ban đầu. “Lối này, thưa phu nhân”, ông Ragget nói và mời cô hướng đến căn phòng kế tiếp.
Qua chuyến tham quan của họ, Diane nhận ra bố cục của Tantalus khá giống như vậy. Xét riêng thì ở đây có nhiều phòng riêng để trò chuyện, chơi bi-a hoặc uống trà và hút thuốc, phòng lớn hơn cho bữa tối và chơi bài. Người phục vụ lẳng lặng đi từ phòng này sang phòng khác, để tâm đến mọi nhu cầu của khách và phục vụ rượu cùng thức ăn.
Dĩ nhiên ở White không có những lối đi hẹp ở bên cạnh phòng chơi chính để kín đáo vận chuyển thức ăn và người hầu, và cô thích thiết kế của mình hơn nhiều. Tantalus còn có các dãy phòng riêng cho cô và Oliver nhưng chuyện đó không đáng nhắc đến.
Oliver nhận xét vài thứ trong lúc di chuyển và một hai điều anh nói thực sự có lý. Xét đến việc trước nay cô chưa từng bén mảng đến cổng ra vào của một câu lạc bộ dành cho quý ông ở Anh thì xem ra cô đã rất xuất sắc trong việc tạo dựng câu lạc bộ của riêng mình.
Và nếu chuyến tham quan này không kết thúc bằng việc ngồi ăn trong câu lạc bộ và cô sẽ kiếm được hai mươi ngàn bảng thì hôm nay quả là một ngày đáng nhớ. Sau một buổi tối cũng rất đáng nhớ. Cô thầm hỏi bản thân liệu có thể không nghĩ đến Oliver mỗi khi ngửi hoa hồng không, nhưng cô sẽ không bao giờ thú nhận thắc mắc đó với người đang đi bên cạnh cô.
Nhà bếp rộng lớn với số lượng nhân viên rất lớn, rõ ràng nếu khách của cô chạm đến gần ngưỡng ở White thì cô phải thuê thêm người làm. Khi ông Ragget giải thích rằng nhà bếp này chưa bao giờ tắt lửa và sở hữu ba đầu bếp bậc thầy thì Oliver rời khỏi cô và nắm lấy cánh tay ông ta.
Cô không biết Oliver đã nói những gì nhưng cô tin chắc tiền đã rời tay anh khi ông Ragget cúi người và kéo một chiếc bàn ra góc bếp. Sau đó ông ta và một người phục vụ nữa lấy ra hai chiếc ghế và dọn bàn cho bữa trưa.
“Lối này, Diane”, Oliver nói và bước đến kéo ghế cho cô.
“Nơi này không phải phòng ăn của White”, cô phản đối.
“Nhưng nó nằm trong White.”
Phần nào ngạc nhiên và bị ấn tượng dù vẫn cố phản bác anh, Diane ngồi xuống. “Anh đã mất bao nhiêu?”
Anh bật cười rồi ngồi xuống đối diện cô. “Đủ để nói rằng đây là bữa ăn đắt đỏ nhất mà tôi từng thưởng thức.”
Trong lúc nhà bếp tiếp tục phát ra tiếng kêu loảng xoảng xung quanh họ thì cô đã ăn một phần ức gà khá nhạt nhẽo và một ít bánh thịt vô vị. Cô ngước lên thì phát hiện Oliver đang quan sát cô. “Gì thế?”, cô hỏi.
Anh nghiêng qua bàn. “Thức ăn của em ngon hơn”, anh thì thầm.
“Và còn rẻ hơn nữa chứ”, cô đáp với cùng một giọng điệu.”
“Đúng vậy, nhưng tôi đã thắng cược. Tôi hy vọng em thích Shakespeare.”
Cô phải thừa nhận Oliver vừa thực hiện một nhiệm vụ bất khả thi. Dance gật đầu rồi quay lại dùng bữa. Tantalus sẽ mở cửa sau năm tiếng nữa. Chắc chắn Jenny sẽ vào vai nữ quản lý một cách hoàn hảo nhưng Diane vẫn bứt rứt vì cô không thể có mặt để theo sát mọi việc. Cô hít sâu. “Oliver, anh biết đây là ngày thứ hai câu lạc bộ của…”
“Tôi sẽ để em thực hiện nghĩa vụ tối nay”, anh cắt lời, “để đổi lại một tối khác do tôi chọn.”
Vậy là giờ anh ta có thể đọc cả ý nghĩ cơ đấy. Hoặc có lẽ là đọc được biểu cảm của cô. Cô đã thuần thục việc che giấu cảm xúc từ khi kết hôn với Frederick nhưng Oliver đã kiếm sống bằng trò bắt thóp những gã ngồi đối diện anh quanh các bàn chơi bài trên khắp châu Âu. “Đồng ý.”
“Tốt. Bây giờ kết thúc bữa trưa của em đi. Tôi vẫn còn vài giờ và chưa quyết định nên làm gì.” Anh nghiêng đầu, cặp mắt xám hạ xuống đường viền cổ của cô. “Cho dù tôi đã có vài ý tưởng.”
“Ừm, tôi biết anh sẽ nghĩ ra mà.”
*****
Trong một số tình huống, Oliver xem mình là một chuyên gia của sự tự chủ. Không uống rượu khi tham gia cược lớn, và khi tỷ lệ thua quá cao thì phải biết từ chối. Tuy nhiên, phụ nữ luôn có sức hút lên cơ thể hơn là đầu óc anh, và anh rất hiếm khi cự tuyệt bản thân mình.
Dường như là thế ngoại trừ buổi chiều nay. Anh cho ngựa đến gần quầy đá bào. :Hai chanh đá”, anh nói và ném ra một đồng xu.
“Anh thật là… tử tế”, Diane nghi ngờ nói và cầm lấy ly chanh đá khi anh giật dây cương.
“Thực ra em định nói gì thế?”, anh dò hỏi trong lúc hướng cỗ xe ra khỏi đường mòn công viên Hype và đi dưới một hàng cây sồi và tần bì. “Tôi biết ‘tử tế’ không phải là lựa chọn đầu tiên của em.”
“Tẻ nhạt”, cô đáp, đặt ly nước lên ghế ngồi bên cạnh và cầm dây cương khi anh đặt nó xuống và nhảy xuống đất.
Oliver cột ngựa lại và đi vòng qua để giúp cô bước xuống thảm cỏ. “Tẻ nhạt” có vẻ là một từ chính xác nhất với hành động đưa một quý bà đi dạo khi mà anh ta có thể lăn lộn trên giường với cô ta, nhưng cụm từ đầu tiên xẹt qua tâm trí anh lại là “ru rú trong nhà”. Nhưng từ đó ít nhất cũng đáng sợ không kém từ còn lại và thậm chí còn phiền phức hơn.
Anh lại thèm muốn cô. Rất nhiều. Thực lòng mà nói anh đã liên tục tưởng tượng ra mụn mủ và các thành viên say xỉn trong Nghị viện suốt cả ngày để ngăn cản…sự khao khát của mình. Nhưng đồng thời anh lại nhớ về tối hôm qua. Cơ thể cô đã thuộc về anh và anh dám cá rằng cô thích sự thân mật của họ. Nhưng cô cũng rất thận trọng để không nói hay làm bất kì điều gì khiến anh xem như một dấu hiệu chứng tỏ cô đã tha thứ cho anh.
Anh nhận ra ý tưởng thể nghiệm lại sự gần gũi của họ thật là vô vị. Anh muốn cô thèm muốn anh. Quả là kỳ quặc, nếu cô là người khác thì anh đã nghĩ những cuộc gặp gỡ ban đêm là vô cùng lý tưởng. Sự khoái lạc thể xác không kèm theo cảm xúc rối rắm. Rõ ràng, trong vài giờ vừa qua có những lúc anh đã phát điên.
Hoặc có lẽ chỉ là lòng tự tôn của đàn ông đã buộc anh phải trở thành người được ham muốn. Anh cầu Chúa đó là đáp án chính xác. Nhưng dù sao anh cũng cảm thấy thoải mái hơn vì rõ ràng anh đã làm cho cô bối rối.
“Anh vẫn không đổi ý về việc để tôi về lại câu lạc bộ, tôi hy vọng thế”, Diane nói, ngồi lên băng ghế đá dưới một tán cây.
“Tôi sẽ giữ lời hứa của mình, Em cũng thế.”
“Tôi biết. Nhà hát Drury Lane và một buổi tối sau này.” Cô đưa mắt nhìn anh qua ly chanh đá. “Và anh sẽ xuất hiện ở Tantalus vào tối nay. Có thể chơi vài ván uýt.”
Cô lại muốn nắm quyền chủ động. Oliver gật đầu. “Em biết tôi khá thích ý tưởng cho dù có thua cho nhà cái thì tiền đó cũng sẽ dành để trả khoản nợ của em. Tôi thực sự không thua thiệt gì đúng không?”
“Frederick từng nói như thế, vài giờ trước ki anh ta về nhà để lấy tiền.”
“Tôi không phải Frederick.”
“Anh cũng không phải người bất khả chiến bại.”
“Tôi chưa bao giờ nói như vậy. Uống đi. Tôi nghĩ là em muốn trở về đúng giờ để chọn ra chiếc đầm đen thích hợp.”
“Tủ áo của tôi toàn màu đen.”
Anh gật đầu. “Phải, tôi biết. Em là một điều bí ẩn. Em nhai đi nhai lại quan điểm đó một cách quá lộ liễu rồi đấy.”
Diane khịt mũi và lấy mu bàn tay che mũi lại. “Tôi thừa nhận đó là một nhận xét chuẩn xác. Và không hề nghe có vẻ bí ẩn khi anh nói huỵch toẹt như vậy.”
Âm thanh thích thú của cô khiến anh há hốc. Anh không quen nhìn hoặc nghe thấy điều đó; hai năm trước cô lẻ loi và giận dữ nhưng chắc chắn không thích thú. Và từ khi trở về London cô hoàn toàn tập trung vào việc mở cửa Câu lạc bộ Tantalus. “À, lần tới tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn.”
“Cảm ơn anh.”
Họ ngồi trong im lặng thêm vài phút, uống hết ly chanh đá trước khi chúng bị bốc hơi trong buổi chiều London ấm áp. Thật lòng mà nói, anh có phần cảm thấy quen thuộc với sự bầu bạn của cô, chí ít là theo khái niệm về sự quen thuộc của anh cho thấy như vậy. Một cảm giác hài lòng kỳ quặc và không khó chịu như anh vẫn nghĩ.
“Em đã đề cập đến chuyện tổ chức một buổi tối dành cho các quý bà ở câu lạc bộ”, anh liếc nhìn cô và hỏi. “Tôi biết em không muốn tôi góp ý, nhưng tôi biết vài cô nàng vốn là con bạc lâu năm. Và họ có rất ít nơi để tụ tập.”
“Tôi đang xem xét”, cô đáp. “Tôi nghĩ một khi sự phấn khích quanh câu lạc bộ bắt đầu vơi đi thì một buổi tối dành cho quý cô sẽ là cách tuyệt vời để thu hút sự chú ý của mọi người.”
“Em sẽ biến nó thành một sự kiện thường xuyên chứ?”
“Có lẽ vậy. Một hoặc hai lần một tháng. Phần lớn tiền bạc đều nằm trong tay các quý ông.”
“Em thật là hám lợi.”
Cô cau mày xua tay. “Quan sát thực tế không phải là hám lợi. Anh muốn phủ nhận rằng ở London không phải đàn ông nắm quyền kiểm soát tiền bạc nhiều hơn phụ nữ sao?”
“Không, tôi không có ý đó.”
“Tốt. Nếu anh không phiền thì giờ tôi muốn trở về Adam House.”
“Cô đã không gửi cho tôi thiệp mời đến dự tiệc của cô.”
Suýt nữa Oliver đã nhảy dựng lên bởi giọng nói trầm thấp sau lưng họ. Diane còn giật mình hơn nên cả hai cùng quay lại. “Anh là gã quái nào thế?”, anh hỏi.
“Tôi là em trai chồng cô ấy”, anh chàng cằm nhọn nói với ánh mắt trừng trừng, không tán thành.
“Em trai của ông chồng quá cố của tôi”, Diane đứng lên đính chính. “Không liên hệ gì với tôi hết.”
“Trừ việc vào lúc này chúng ta có cùng họ với tước hiệu.” Với một tiếng khịt mũi rõ to gã ta đưa mắt về phía Oliver. “Còn anh là gã quái nào thế?”
“Haybury”, Oliver nói. “Ắt hẳn anh là Bá tước Cameron mới. Tôi vẫn chưa gặp anh ở London.”
“Tôi không thường ở lại London. TÔi có vài lời cần nói với chị dâu tôi.”
Cho dù khớp tay trên ly chanh đá của Diane chưa trắng bệch thì Oliver cũng không chấp nhận bỏ cô cho một kẻ nào đó. “Vậy hãy hẹn gặp cô ấy ở Adam House.”
“Diane?”
Cô không nhúc nhích. “Lúc này tôi bận rộn lắm, Anthony. Về chuyện mời dự tiệc thì tôi có cảm giác anh không hài lòng với cách tôi sử dụng Adam House nên tôi không nghĩ anh muốn tham dự.”
“Tôi muốn tham dự lắm chứ.”
“Vậy tối nay hãy đến nhé, sau chin giờ. Tôi đảm bảo anh sẽ được chào đón.”
Cameron gật đầu một cách cứng nhắc. “Tôi sẽ ở đó. Chào. Haybury. Diane.”
“Anthony.”
Từ cái cách gã len qua bụi cây để đến chỗ con ngựa đứng xa xa bên kia đường cho thấy chắc chắn gã đã rình rập bọn họ. Oliver dõi theo gã hồi lâu. “Gia đình chồng em đã không thân thiện chào đón em phải không?”
“Họ chào đón của hồi môn của tôi. Nếu không thì họ cũng xem tôi như củ khoai thôi.”
“Chà, em yêu, em làm sao có thể là củ khoai được. Có lẽ là một bông hồng đầy gai, nhưng không đời nào là một loại rau củ.”
Quai hàm cô nghiến chặt lúc quay đầu sang đối mặt với anh. “Tôi không cần anh khen. Tôi cũng không cần anh bảo vệ hay can thiệp.”
Oliver xòe bàn tay trống trơn. “Tôi không đề nghị một liên minh. Tôi chỉ nhận xét rằng có vẻ em đã bị phân loại sai thôi và tôi không thích Bá tước Cameron dựa trên buổi gặp mặt đặc biệt này.”
Cặp mắt xanh lục nhìn anh trong giây lát. “Vậy thì tốt. Chúng ta đi chứ?”
Anh còn những câu hỏi khác cho cô và vài đề nghị cho câu lạc bộ nhưng anh cũng muốn cô tiếp nhận chúng một cách nghiêm túc. Anh thực sự muốn giúp mà không bị xem là đang nhúng mũi vào chuyện người khác. Nếu anh từng học được điều gì đó thông qua sự nghiệp bài bạc lâu năm thì hẳn phải là biết chờ thời cơ tới.
Diane biến mất ngay khi đặt chân vào đến tiền sảnh Câu lạc bộ Tantalus. Anh đã không mong đợi một câu cảm ơn cho vụ bắt cóc tình nguyện nhưng chuyến dạo chơi trên khinh khí cầu và bữa trưa ở White thực sự không phải là chuyện xảy ra hàng ngày. “Langtree”, anh nói, gật đầu với cô quản gia trước khi trở lên căn hộ của mình.
“Thưa ngài, ngài có tin nhắn”, cô ta đáp và chìa ra một khay bạc.
Oliver quay lại nhận thư rồi tiếp tục đi lên tầng trên. Anh nhận ra nét chữ của Kat Falston. Thở dài ngao ngán vì cô ta đã cắt ngang suy nghĩ của mình, anh mở bức thư. Thư ngắn và đúng trọng tâm. Rõ ràng cô nàng đã mệt mỏi vì bị lơ là và đã tìm được một nhà bảo trợ khác. Khỏe rồi. Như vậy Oliver không phải bận tâm đến những lời chia tay rối rắm. Anh ném bức thư vào lò sưởi và đi vào phòng ngủ.
Giường anh đã được thu dọn, quần áo tối qua được gom lại và cất đi, mọi dấu vết về người phụ nữ thăm viếng đêm qua đều được xóa sạch. Bồn tắm trống rỗng và tất cả cánh hoa đã được vứt đi.
Nhìn chung anh không quan tâm việc một cô gái nào đó bỏ lại bít tất hoặc kẹp tóc. Dĩ nhiên anh nên thường ngủ ở nhà họ hơn là nhà anh, như thế sẽ dễ dàng rời đi vào lúc nửa đêm hoặc sáng sớm.
Vậy thì tại sao anh lại tìm kiếm dấu vết của cô? “Đồ ngốc”, anh lầm bầm và đi tìm một ly uýt-ki. Bất cứ điều ngu ngốc nào muốn quấy nhiều tâm trí anh thì đều là ngu ngốc. Và anh không bao giờ làm được điều gì có ích trong tình trạng mê muội cả.
Câu hỏi đặt ra là anh muốn gì. Mở đầu khá rõ ràng. Lần làm tình sắp tới – và sẽ có lần tiếp theo – cô sẽ thèm muốn, sẽ khao khát sự đụng chạm của anh và háo hức được chạm vào anh.
Giờ đây anh chỉ cần biến điều đó thành hiện thực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT