Diane đờ đẫn mở một mắt. “Suỵt. Tôi buồn ngủ lắm”, cô lầm bầm và nhắm mắt lại.
“Làm ơn, thưa phu nhân. Cô đã dặn tôi đánh thức cô lúc bảy giờ”, Mary thì thầm và lay vai Diane.
“Tại sao cô lại phải nói thầm?”, cô khe khẽ hỏi cô hầu, cố mở hai mắt ra.
“Vì có ngài ấy, thưa phu nhân.” Cô hầu chỉ sang phía đường đối diện sau lưng Diane.
Diane quay đầu lại, đột ngột nhớ ra tại sao mắt cô lại cay nhức. Cô đã khóc. Nằm sát cạnh cô, mắt nhắm nghiền dưới hàng mi dài và bộ râu lún phún trên cằm, là Oliver Warren. Là người tối qua đã nói yêu cô. Và sau đó cầu hôn cô.
Cô ngồi dậy, đưa tay xoa mặt. Dưới tấm chăn cô vẫn mặc váy áo và dù Oliver đã cởi giày, áo khoác và áo gi lê thì anh cũng không hề khỏa thân. Anh bảo sẽ là quý ông và anh đã cư xử đúng mực.
"Cảm ơn Mary. Mang cho chúng tôi ít trà được không? Và nếu ngài Cameron xuất hiện dưới lầu thì hãy cho tôi biết ngay lập tức."
"Tôi sẽ làm ngay, thưa phu nhân." Cô hầu vội vã rời đi và nhẹ nhàng đóng cửa lại.
"Cô ta đi chưa?", Oliver lẩm bẩm, vẫn nằm im.
"Đi rồi."
Đôi mắt xám mở ra nhìn cô. "Tốt. Anh đã lo cô ta sẽ láy gôid đè cho anh ngạt thở nếu anh cử động."
"Ừm." Diane có khao khát kỳ quặc là chỉ ngồi đó và nhìn anh chằm chằm, tuy vậy cô vẫn chuồn ra khỏi chăn, mặc chiếc áo choàng vắt ở chân giường. "Anh có nghĩ sáng nay chúng ta sẽ lừa được Anthony đánh cược hai nghìn bảng không?"
“Lại công việc à? Tốt thôi.” Oliver vươn vai ngồi dậy. “ANh đã hẹn vài người bạn muốn đánh bạc đến sau bữa sáng nên hắn ta sẽ không lẻ loi trong phòng chơi bài đâu.”
“Có thể thành công đấy. Em chỉ không muốn hắn cảm thấy nghi ngờ.”
Oliver đứng trên đôi chân trần và đi vòng qua giường. “Nếu hắn do dự anh sẽ cấm cửa hắn cho đến tận tối nay. Hoặc có thể hình dung là hắn sẽ bị mất tiền cho câu lạc bộ khác ở London. Nhưng anh thích thấy hắn thua ở đây.”
Họ đã cố gắng hết sức để lên kế hoạch nhưng cô ghét phải dựa vào may rủi. Đành trông cậy vào... vận may của họ và vận rủi của Anthony. “Nếu hôm nay hắn thắng thì sao?”
“Vậy anh nghĩ sẽ có vài gã côn đồ nào đó cướp tiền của hắn trên đường về nhà.”
Cô liếc anh. “Anh quen đám côn đồ à?”
Anh toét miệng cười. “Em sẽ ngạc nhiên cho mà xem.”
“Không nhiều như anh nghĩ đâu.”
Anh đã nói không muốn câu trả lời cho đến khi xong chuyện với Anthony, nhưng dường như nó vẫn treo lơ lửng giữa họ. Không nặng nề, u tối mà dễ chịu và mềm mại, tựa như rèm cửa và tiếng cười. Cùng một lúc cô cảm thấy vừa bị cuốn hút lại vừa khiếp sợ.
Oliver chà ngón tay lên má cô. “Em nghĩ gì vậy?”
“Em đang lo về đám bạn mới của Anthony”, cô đáp. “Larden có thể không trở lại nhưng Công tước Greaves có vẻ là vị khách được chào đón của bất cứ ai.”
“Nếu hắn xuất hiện thì anh sẽ lo liệu.”
“Em không nghĩ đánh nhau sẽ giúp ích cho kế hoạch của chúng ta.”
Oliver đặt tay lên ngực. “Làm ơn đi. Một trận ẩu đả ư? Anh ấy hả? Anh có nhiều con bài tuyệt vời lắm, em yêu.”
“Em không nghi ngờ đâu.”
Mary gõ cửa và quay trở lại, trên tay cầm một khay trà. “Ngài Cameron vẫn chưa đến thưa phu nhân”, cô ta nói, lén nhìn về phía Oliver lúc đặt khay xuống bàn trang điểm. “Tôi có cần ở lại giúp phu nhân thay trang phục không?”
“Cho tôi mười lăm phút, Mary.”
Cô hầu nhún gối chào. “Vâng, thưa phu nhân.”
Ngay khi cô ta rời đi, Oliver rót hai tách trà. “Mười lăm phút thì chẳng đủ để làm gì đâu”, anh nhận xét, thêm đường và nhướng một bên mày.
“Một viên, nếu anh vui lòng. Không kem.”
Anh đưa cô tách trà rồi tựa vào bàn trang điểm, uống tách trà của mình. “Em biết không”, anh thản nhiên nói, nhìn cô qua mép tách, “anh có thể đọc được hầu hết ý nghĩ của mọi người, hoặc thậm chí là điều họ sắp nói. Với em, phần lớn thời gian anh chẳng có chút manh mối nào. Thú vị lắm. Em rất thú vị.”
“Chà, đừng nhìn em như thể em là một con côn trùng nào đó sắp bị anh xỏ kim thế.”
“Anh không muốn xỏ em với một cây kim đâu.” Anh nhìn đồng hồ trên mặt lò sưởi. “Anh cần phải chưng diện một chút”, anh nói. “Anh sẽ dùng bữa sáng ở câu lạc bộ. Em muốn anh ngồi gần bàn của Cameron không?”
“Không cần. Nhưng nhớ sẵn sàng theo hắn vào phòng chơi bài.”
Anh đặt tách trà xuống rồi trịnh trọng cúi đầu thật thấp. “Hắn không làm tổn thương em được đâu, anh sẽ không cho phép.” Trước khi cô kịp đáp lại Oliver đã bước đến hôn cô thật nhẹ.
Cô hít sâu lúc anh tách ra. “Đừng làm em xao lãng...”
“Không, không đâu”, anh ngắt lời.
Vòng một tay qua vai cô, tay còn lại đặt lên hông, anh hạ thấp cô xuống. Để không ngã ngửa Diane phải choàng tay qua cổ anh. Cúi đầu, anh bao phủ miệng cô bằng nụ hôn sâu nóng bỏng làm cô ngạt thở.
“Tốt hơn rồi.” Hôn lần cuối rồi giúp cô đứng thẳng, anh sải bước tới mặc áo khoác, áo gi lê và giày rồi rời khỏi phòng.
Cô nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại hồi lâu. “Không thể tin được”, cô lẩm bẩm lắc đầu và nén cười. Co phải đợi Câu lạc bộ Tantalus được an toàn trước đã. Sau đó, cô mới lo đến trái tim mình.
Mary vừa đặt cái kẹp cuối cùng lên tóc Diane thì Sarah, một trong các cô phục vụ, gõ cửa phòng ngủ. “Thưa phu nhân, ngài Cameron đang ở đây. Camille đã mời ngài ấy ngồi.”
“Cám ơn Sarah. Tôi sẽ xuống ngay. Cảm phiền cô thông báo cho ngài Haybury là ngài Cameron đã đến.”
“Ngài Haybury đã đến Phòng Aphrodite rồi thưa phu nhân. Tôi tin ông ấy đang dùng bữa với ngài Maderlin và ngài Appleton.”
Anh bảo đã mời bạn bè ghé qua và hòa vào đám đông cờ bạc sáng nay. Trong thời gian gần đây Oliver đã giữ lời hứa với mật độ thường xuyên đến đáng báo động. Thực tế là từ khi cô tống tiền để buộc anh giúp đỡ cô. Và dù anh rất thích đưa ra ý kiến nhưng anh chưa bao giờ cố ép cô thực hiện chúng. Dĩ nhiên cô sẽ bắn anh nếu anh dám làm thế, nhưng chắc chắn anh không phải nô bộc hay kẻ độc tài mà có phần giống... một người bạn đời hơn.
Chân nhũn ra khiến cô vội vàng ngồi xuống bàn trang điểm.
“Phu nhân có khỏe không?”, Mary lo âu hỏi.
Không. “Khỏe, tôi chỉ cần chút thời gian. Sẽ ổn thôi, Mary.”
Trông có vẻ căng thẳng, Mary rời phòng ngủ và đóng cửa lại. Diane không để tâm, mọi suy nghĩ của cô đều xoay quanh nhận thức ban nãy. Một người bạn đời. Anh. Oliver Warren.
Đó chính là điều cô muốn ư? Cô đã tạo ra một gia đình ngoài mong đợi với các cô gái trẻ ẩn náu trong Tantalus như cơ hội cuối cùng cho cuộc đời đáng kính nửa vời. Mọi thứ là kế hoạch, công sức, trách nhiệm và thất bại của cô nếu cô không thể thu xếp ổn thỏa. Sau khi Fredrick qua đời, cô đã thề không dựa dẫm vào bất cứ ai. Cô không tính đến việc người khác bắt đầu dựa dẫm vào cô.
Cô vùi mặt vào hai bàn tay. Quá nhiều thứ cần phải cân nhắc. Lạy Chúa, cô đã tiếp cận Oliver để tìm sự giúp đỡ vì cô cho là anh nợ cô, cô có thể không chế anh và thừa biết không bao giờ được tin tưởng anh. Điều mà cô không lường trước được chính là anh trở thành người đáng tin cậy hơn xưa.
Diane đứng lên, hít một hơi thật sâu. Để sau. Số việc sau này cô phải giải quyết đang chồng chất lên nhau. Trước tiên cô cần giữ được Tantalus bằng sự trợ giúp mà hai tháng trước cô không hề mong đợi.
Cô chọn quyển sách Inferno của Dante để giấu khoản tiền bí mật cho Anthony, dù cô tin chắc không bao giờ gã hiểu được sự đe dọa hoặc châm biếm của tác phẩm đó. Dĩ nhiên cô và Oliver biết rõ.
Rũ bỏ suy nghĩ về ngài Hầu tước Haybury ra khỏi đầu, cô đi cầu thang xuống Câu lạc bộ và vào phòng Aphrodite. Oliver đã làm rất tốt, căn phòng đông gấp đôi sáng thứ Năm bình thường. Có vẻ như mọi hội viên có tước hiệu đều ghé qua săn sáng trên đường đến Nghị Viện.
Anthony ngồi một mình, mang vẻ mặt của một con mèo đã tìm thấy tô kem lúc gã liếc nhìn khắp phòng ăn. Rõ ràng đã xem nơi này là ngân hàng riêng của mình và tin tưởng tiền càng vào nhiều thì gã sẽ càng nặng trĩu. Cô hy vọng gã thích cảm giác đó vì nó sẽ không kéo dài lâu nữa đâu.
“Buổi sáng tốt lành, Diane”, gã nói, không buồn đứng lên mà chỉ ra hiệu cho cô ngồi vào ghế đối diện.
“Tôi hy vọng anh thích quyển sách này, Anthony”, cô nói và đưa sách cho gã. “Quyển này sẽ kéo dài được một tháng.”
“Để xem thế nào.” Gã ta mở trang đầu, nhìn thấy tiền và gập sách lại với một nụ cười. “Câu lạc bộ bận rộn thế này vào buổi sáng sao?”
“Rất nhiều hội viên thích bữa sáng và một vài giờ chơi bài trước khi đến Viện Quý Tộc”, cô đáp, tránh liếc về phía Oliver.
“Một ý rất hay.”
“Anthony, anh cần...”
“Đừng bảo tôi cần phải làm gì, Diane”, gã cáu kỉnh rồi lại mỉm cười. “Fredrick không biết gì cả phải không? Nếu anh ấy cho cô tự tung tự tác thì chắc có lẽ đã được sống ở Park Lane rồi. Thật đáng xấu hổ là tôi không thể cưới cô. Tôi chắc chắn sẽ cho phép cô tiếp tục quản lý Tantalus.”
“Đúng vậy, thật đáng xấu hổ”, cô đồng thanh nói, quai hàm siết lại.
*****
Oliver quan sát câu chuyện từ góc phòng. Vẫn như lúc trước, mỗi khi Cameron cười nhếch mép thì anh lại nắm chặt bàn tay ép vào đùi để ngăn bản thân chạy đến và đấm cho gã bất tỉnh.
“Anh muốn hắn thua bao nhiêu tiền?”, James Appleton hạ giọng hỏi và nhìn theo ánh mắt Oliver.
“Hai nghìn bảng.”
“Trong sáng nay ấy hả? Hơi tham vọng đấy nhé.”
“Sẽ dễ dàng hơn nếu hắn chơi bài uýt hoặc trò gì đó mà người chơi có thể lấy tiền của hắn”, Manderlin xen vào. “Thua cho nhà cái mất nhiều thời gian hơn.”
Xét đến việc số tiền đó vốn là của anh, Oliver thực lòng thích Cameron thua cho nhà cái hơn, nhưng Manderlin nói có lý. “Hãy xem anh có thể tác động hắn ta không, nhưng quỷ tha ma bắt, đừng làm cho hắn nghi ngờ.”
“Anh đang gặp rất nhiều rắc rối chỉ vì giúp một cô gái”, Manderlin hạ thấp giọng.
“Cô gái của tôi”, Oliver sửa lại.
Appleton chớp mắt. “Cái gì?”
“Anh nghe rồi mà.”
Hai người bạn của anh đưa mắt nhìn nhau. “Vậy thì tốt. Chúng tôi sẽ cố hết sức. Anh...” Jonathan lạc giọng lúc ngước lên. “Chết tiệt.”
Oliver không quay lại. “Greaves phải không?”
“Phải. Gã Trainor ngốc nghếch mắc dịch lại đưa hắn tới.Làm sao anh biết?”
“Vì hôm nay có vẻ là ngày cam go nhất trong đời tôi. Tôi nghĩ kế tiếp sẽ đến hồn ma của bác Phillip.”
James và Jonathan ắt hẳn đã nghĩ Cameron chính là vấn đề cam go của anh. Tuy nhiên kẻ đáng khinh tham lam đó chẳng mảy may khiến Oliver bận tâm. Hôm nay bá tước sẽ không làm phiền Diane được nữa. Nhưng rắc rối phía trước chính là Diane. Cô kiêu hãnh và bướng bỉnh, lo sợ phải lệ thuộc vào ai đó. Anh không biết làm cách nào để thuyết phục cô rằng anh sẽ không bao giờ khiến cô thất vọng lần nữa.
“Hắn đang đi về phía này”, Appleton lẩm bẩm với một nĩa thịt nguội.
Anh đã hứa sẽ tỏ ra khéo léo, chết tiệt. Oliver giữ thẳng vai, chờ đợi người bạn cũ mở lời. Nhưng anh ngạc nhiên nhìn Greaves đi ngang qua anh. Cùng lúc đó một mẩu giấy gấp nhỏ trượt xuống chiếc bàn.
Oliver dùng khăn ăn gạt nó lên đùi, mở ra và nhìn xuống. Thư viện. Bây giờ. G, anh đọc thầm.
“Cái gì vậy?”, Manderlin thì thầm.
“Một lời mời rắc rối”, Oliver đáp và đẩy ghế ra. “Tôi sẽ trở lại ngay. Để mắt đến Cameron.”
“Oliver, a...”
“Làm ơn đi.”
Hít thật sâu, Manderlin gật đầu. “Anh định làm gì thì cũng đừng để bị bắt đấy.”
Không thể ngăn bản thân liếc nhanh về phía Diane, Oliver đi đến phòng Athena đang rất vắng vẻ vào thời điểm này. Greaves đứng cạnh cửa sổ, mắt hướng ra vườn. “Thưa Đức ông”, Oliver nói, quai hàm nghiến chặt.
“Tôi có một suy nghĩ”, Greaves đứng im nhận xét.
“Chỉ một thôi sao?”
“Tôi chẳng bận tâm khi nghe Cameron cằn nhằn về việc chị dâu trước đã cướp đoạt tài sản của hắn và hắn dự định giành lại nó. Cho đến khi tôi nghe về mối quan hệ được đồn thổi của anh với phu nhân Cameron. Sau đó mọi thứ trở nên thú vị hơn.”
“Có vẻ tôi nên nhắc rằng nếu ngài làm gì tổn hại Diane hoặc câu lạc bộ này thì tôi sẽ giết ngài”, Oliver bình thản nói. “Cho dù tôi có bị treo cổ.”
“Kịch tính quá đấy. Tôi nhớ anh trầm lắng và cay nghiệt hơn cơ mà.”
“Đó là trước khi tôi nhận ra mình có thứ để mất. Sáng nay anh đến đây làm gì?”
“Vì tối qua Cameron đã thua nhiều hơn số tiền hắn có và sáng nay dường như hắn rất tự tin sẽ có thêm tiền. Hắn đang tống tiền cô nàng của anh phải không?” Cuối cùng Greaves cũng quay mặt lại nhìn anh.
“Đúng vậy”, Oliver nói, siết nắm tay. “Anh sắp văng ra ngoài cửa sổ đấy.”
“Đợi đã.” Công tước lùi lại nửa bước. “Tôi sẽ trực tiếp hơn. Tôi sẽ không can thiệp vào kế hoạch anh dành cho gã ngốc đó.”
Chà, thật bất ngờ. Oliver dừng bước. “Lần cuối tôi hỏi anh: Tại sao anh ở đây?”
“Vì dù rằng tôi không tin vào những lời xin lỗi nhưng tôi thích bàn giao cho ai đó một kẻ đáng bị trừng phạt. Cameron là một con rắn xấu xa hơn anh hắn, và tôi chưa bao giờ thích Fredrick.”
“À, anh muốn góp sức nếu tôi xử Cameron phải không? Thật thú vị là anh thường xuyên phản bội lòng tin của những người xem anh là bạn.”
“Tôi chỉ làm bạn với hắn bởi vì...” Công tước hít vào. “Có lẽ tôi cảm thấy mình mắc nợ anh. Tin không thì tùy, tôi không quan tâm. Nhưng tôi đã nghĩ mình có thể cược chút ít sáng nay. Anh cần hắn thua bao nhiêu?”
Greaves tuyệt đối không thể nắm tường tận kế hoạch của Oliver và Diane nhưng nếu anh ta biết tiền sắp vào tay Cameron thì hoàn toàn có thể đoán được một phần mưu kế lần này. Hiển nhiên Oliver có thể chối bay biến nhưng làm thế chỉ chuốc thêm phiền phức mà thôi. “Xấp xỉ nghìn bảng”, anh nói vắn tắt.
“Biết thế là tốt rồi.”
“Chuyện này không giúp chúng ta giảng hòa cũng không trở lại làm bạn”, Oliver phản bác. “Và nếu hôm nay anh cản trở tôi thì tôi sẽ...”
“Được rồi, tôi biết mà. Anh sẽ giết tôi.”
Khi họ rời thư viện, Cameron đang đi vào Phòng Persephone còn đám bạn của Oliver thì bám theo gã. Trong lúc con rắn đỏ tha thẩn phòng để tìm trò thích hợp thì Oliver và hai đồng đội ngồi vào bàn xì dách. Không phải trò tủ của anh nhưng muốn chơi tốt thì chỉ cần chút ít kỹ xảo. Anh sẽ không trực tiếp thách đấu với Cameron vì việc cá cược chỉ diễn ra giữa nhà cái và người chơi. Bây giờ anh phải hy vọng bá tước có hứng thú khoe mẽ bằng cách ngồi chung bàn với anh.
Mười phút sau khi vở kịch bắt đầu, Cameron ngồi vào bàn rulet. Oliver chửi thầm. Hầu hết bạn bè anh chỉ ở lại đây khoảng một tiếng và anh không tin Cameron có thể thua hai nghìn bảng cho trò rulet chỉ trong một giờ.
Công tước Greaves xuất hiện và choàng tay qua vai Cameron. Khốn thật. Oliver ngồi im. Bất kể họ đã bàn bạc chuyện gì thì tốt nhất công tước không nên đối đầu trực diện với Oliver và Diane, nhưng anh đã thôi mong đợi vào trường hợp tốt nhất. Nếu Greaves giở trò thì điều đó đồng nghĩa với một trận chiến. Bằng mọi giá phải chia cắt Cameron và đồng bọn của hắn.
Oliver ngỡ ngàng khi thấy công tước liếc về phía anh rồi dẫn Cameron vào bàn của anh và đám bạn. “Còn chỗ cho hai người không?” Greaves dài giọng rồi chọn ghế xa Oliver nhất.
“Càng đông càng vui”, Appleton hắng giọng bình luận.
Oliver gật đầu với Mary Stanford, một trong bốn cô Mary được tuyển vào câu lạc bộ, và là tay chia bài xì dách hôm nay. Cô ta chia năm lá bài úp rồi lật một lá trước mặt mình, con bảy. Lá thứ hai là con bốn, trong tay Oliver đã có con át và con ba. Anh cược tiền và yêu cầu thêm một quân bài nữa, hầu hết sự chú ý đều dồn lên Cameron.
Bá tước đặt cược một cách dè dặt, Oliver nén cái cau mày. Toàn bộ kế hoạch sẽ chỉ thành công nếu Cameron thua sạch túi. Trước khi bắt đầu vòng ba, Oliver đã thắng ba mươi bảng trong khi em chồng trước của Diane chỉ thua mười chín bảng. Khốn kiếp.
“Lạy Chúa, Cameron à”, Công tước Greaves cười khùng khục nói, “anh cá cược như một bà già vậy. Mạnh dạn lên nào.” Nói xong anh ta cược hai trăm bảng vào bộ bài của mình.
Cameron nhìn lại bộ bài trong tay, Greaves nhìn vào mắt Oliver và khẽ gật đầu. Hừm. Dù anh ta có muốn làm gì thì Oliver cũng dự định sẽ lợi dụng nó. Anh cười khùng khục. “Nói hay lắm, Greaves. Ba mươi bảng không đáng để tôi tốn thời gian.” Anh cược cùng số tiền với công tước.
Appleton và Manderlin cũng làm theo, tất cả đều cười hềnh hệch như thể đang tham gia một trò chơi khăm tinh quái nào đó. Cameron cau mày cược theo... và thua chóng vánh như mọi người trừ Appleton.
Ba mươi phút sau, với sự tác động của Greaves tới bá tước mỗi khi Cameron trông có vẻ sắp bỏ bài, cuối cùng Oliver đã có thể thư giãn đôi chút. Anh liếc ra cửa để tìm Diane và kín đáo ngoắc tay. Cô biến mất.
Lát sau, cô xuất hiện trở lại, bước thẳng đến chỗ Cameron. “Anthony, tôi cần nói chuyện với anh.”
“Không phải bây giờ. Tôi đang bận.”
“Không, Anthony. Bây giờ”, cô lặp lại, hai bàn tay xoắn vào nhau. “Cả anh nữa, Haybury.”
“Khốn kiếp”, Oliver chửi thề, gom tiền lại, gật đầu với những người khác và đứng lên. “Đi nào Cameron.”
Bá tước gật đầu và rời bàn nhưng túm cánh tay Oliver khi họ theo cô vào phòng làm việc. “Tôi thua gần một nghìn bảy trăm bảng rồi”, Anthony thì thầm. “Tôi cần thêm tiền.”
Oliver giật tay ra. “Anh đã xài gần bốn nghìn bảng chỉ trong vòng chưa đầy ba ngày ư? Lạy Chúa.”
“Anh cần nhiều tiền để làm gì?”, Cameron quắc mắt nói tiếp. “Anh giàu hơn cả vua Midas. TÔi nên có phần của anh. Nơi này vốn thuộc về gia đình tôi.”
“Tôi không...”
“Im lặng”, Diane rít lên, đóng cửa lại để cả ba người lọt thỏm trong phòng làm việc. “Sáng nay cô ta đã xem sổ sách”, cô hạ thấp giọng, mắt dán vào Oliver. “Tôi nghĩ cô ta nghi ngờ rồi.”
Quý bà của anh là một diễn viên tầm cỡ. “Chúng ta đã rất thận trọng”, anh đáp. “Không có gì để cô ta dòm ngó đâu.”
“Chắc chắn là có nếu cô ta xem đúng chỗ.”
“Hai người đang nói chuyện quái quỷ gì thế?” Cameron hỏi. “Tôi đã thua số tiền cô đưa rồi. Tôi cần thêm.”
“Thua mất bốn mươi bảng không giống như mất một cái móng ngựa”, Diane vặt lại. “Tôi không thể thay thế nó được.”
“Tôi không nghĩ là cô hiểu”, bá tước nhỏ nhẹ nói. “Tôi muốn thêm tiền. Nếu cô muốn giữ câu lạc bộ này thì tốt nhất là đưa tiền cho tôi.”
Cô bắn ánh mắt về phía Oliver. “Có lẽ chúng ta nên nói cho anh ta biết”, cô lẩm bẩm.
“Tuyệt đối không. Tôi không dại gì mạo hiểm cái cổ mình chỉ vì em chồng trước của cô bị thủng túi.”
“Nói tôi nghe cái gì?”
Diane hít sâu. “Các nhà đầu tư của câu lạc bộ”, cô chậm rãi nói, lui về gần bậu cửa sổ. “Những người đang bị chúng ta ... ăn chặn một ít tiền.”
“Họ thì sao? Họ là bạn cô nên chắc chắn không phải vấn đề của tôi.”
“Vấn đề là”, Diane tiếp tục. “Họ không phải bạn tôi.”
“Vậy họ là bạn của ai? Tại sao họ lại tài trợ cho câu lạc bộ của cô”, Cameron nghi ngại hỏi.
“Tôi đã bảo rồi, chuyện này phức tạp lắm. Cho đến khi cô ta ngừng truy tìm những điểm bất hợp lý thì tôi không thể đưa thêm cho anh. Cho dù là Tantalus cũng không đáng để tôi đổi mạng.”
“Mạng cô ư?”, hắn lặp lại. “Cô đang làm quá lên đấy. Cô nghĩ tôi không biết cô đang cố thoát khỏi cuộc thương lượng của chúng ta sao? Cô nghĩ tôi ngu hả?”
Họ sắp biết điều đó rồi. Oliver hắng giọng. “Cô ta phải nhận ra chúng ta trông chờ một thứ gì đó cho những rắc rối của mình”, anh đề nghị.
“Tôi đã rút ra bốn nghìn bảng trong ba ngày, Haybury. Ngay đến tôi còn thấy làm thế là không hợp lý.”
“ ‘Cô ta’ mà các người đang nhắc đến là ai vậy? Các người không dọa được tôi đâu,...”
Cánh cửa từ phòng khách bật ra. Genevieve Martine, tóc vàng búi ra sau, trừng trừng nhìn cả ba. “Tôi biết mà”, cô nói với chất giọng Pháp đặc sệt mà Oliver chưa từng nghe qua.
“Cô là ai?”, Cameron hỏi. “Tôi đã thấy cô. Cô là bạn đồng hành của Diane.”
“Tôi có thể giải thích, Genevieve”, Diane nói, thụt lùi cho đến khi lưng tựa hẳn vào tường.
“Cô có thể giải thích việc trộm cắp sao? Tôi nghi ngờ lắm, thưa cô. Còn anh... tôi đã biết anh không đáng tin mà.” Cô ta xỉa ngón tay về phía Oliver.
“Nghe này”, bá tước xen vào, nét mặt lúng túng. “Không cần biết cô nghĩ tôi đang làm gì, tôi không...”
“Anh, câm mồm đi. Chúng tôi đã lên kế hoạch suốt ba năm ròng. Và ba người các anh sẽ không phá hủy cơ đồ của chúng tôi – của ngài ấy – chỉ vì lòng tham của các người.” Cô ta đấm tay xuống mặt bàn. “Chúng tôi rót tiền vào câu lạc bộ này và tiền sẽ chảy ngược vào túi bọn tôi. Các người sẽ phải trả lại những gì đã lấy.”
Cameron khoanh tay ngang ngực. “Tôi không làm gì hết.”
“Anh ta không có tiền, Genevieve. Tôi đã đưa anh ta bốn nghìn bảng để ngăn anh ta kiện cáo giành lấy Tantalus.”
Martine quay ngoắt lại nhìn vào mặt Cameron lần nữa. “Anh sẽ không đẩy câu lạc bộ này vào tầm ngắm của giới chức trách. Rõ chưa?”
“Tôi không nghĩ cô có tư cách ngăn cản tôi.”
Diane nuốt nghẹn. “Có lẽ chúng ta nên giải thích tình hình cho anh ta hiểu, Genevieve. Vì lợi ích của mọi người. Một khi anh ta nhận thức được chuyện gì có thể xảy ra, tôi tin chắc anh ta sẽ hiểu rõ hơn.”
Martine chậm rãi quay sang đối mặt gã bá tước. “Tốt. TÔi chỉ giải thích một lần thôi. Nếu anh hé răng gì đó – bất kỳ điều gì – về chuyện này, tôi sẽ tin chắc là do anh tiết lộ, và tôi sẽ giết anh.”
“ ‘Giết’ ư? Cái gì...”
“Phu nhân Cameron đã mất tất cả lúc chồng cô ta chết”, Genevieve nói với chất giọng Pháp khó nghe mới của mình. “Chúng tôi biết cô ta biết chút ít về bài bạc và câu lạc bộ, chúng tôi cũng cần kiếm tiền mà không bị người Anh nghi ngờ. Nên chúng tôi rót tiền vào câu lạc bộ, cô ta giữ số tiền câu lạc bộ kiếm cho chúng tôi để sử dụng vào thời điểm thích hợp. Để hoàng đế trở lại với quyền lực.”
Trong giây lát Oliver nghĩ cô nàng kia đã làm quá tay nhưng khuôn mặt Cameron tái nhợt. “Hoàng đế? Ý cô là...Bonaparte?”
“Mon oncle, Napoléon(1). Oil.”
(1) Tiếng Pháp: Bác tôi, Napoléon. Đúng.
“Anh đã lấy bốn nghìn bảng của Tantalus đấy, monsieur(2). Nếu anh lộ ra dù chỉ một chữ với chính quyền thì tôi cam đoan cả thế giới sẽ biết anh là một phần của vụ việc này. Anh sẽ bị treo cổ vì tội mưu phản.”
(2) Tiếng Pháp: Quý ông.
“Tôi...” Anthony Benchley nặng nề ngồi xuống ghế, mặt gã trắng bệch. “Lạy Chúa lòng lành.”
“Anh ta thực sự không biết gì cả, Genevieve”, Diane nói. “Anh ta chỉ nghĩ đang lợi dụng một quả phụ. Tôi biết Chính phủ sẽ không dính vào đâu, cô không cần phải giết người.”
“Tôi không hiểu tại sao lại không. Ba năm, Diane. Vậy mà cô, Haybury và gã... đần độn này nghĩ có thể phá hỏng kế hoạch sao?”
“Tôi không biết gì hết. Diane đang nói sự thật.”
Martine lừ lừ nhìn Cameron. “Biến đi”, cô ta sẵng giọng. “Tôi không muốn cái chết của anh khiến cơ sở kinh doanh này bị chú ý. Và hãy nhớ không chỉ có mỗi tôi ở London tham gia vào việc giải thoát bác tôi. Vài người còn tàn độc hơn tôi nữa. Một lời, một lời thôi, ngài Cameron, về Bonaparte hay Tantalus hoặc thỏa thuận ở đây, thì ngài sẽ bốc hơi mãi mãi.”
“Vâng, vâng. Rõ rồi.”
“Khi ra về, anh phải nói với người giữ cửa là anh sẽ không trở lại. Nếu cô ta còn thấy anh lần nữa thì một con dao găm vào tim anh.”
“Ôi, Chúa ơi. Cô gái mặc quần dài phải không?”
“Oui.” Cô quay đầu để liếc Diane. “Còn cô sẽ trả lại từng xu, từng đồng đã đưa cho anh ta. Cô sẽ không thoát dễ dàng đâu.” Cô nhìn chòng chọc Oliver. “Anh cũng không thoát. Anh đã muốn giàu sang thì giờ anh phải lao động để kiếm ra nó.”
Oliver cúi đầu. “Cô không thể trách cứ một người muốn công lao của mình được bù đắp”, anh lẩm bẩm.
“Tôi có quyền đó đấy.” Genevieve nhìn lại ngài Cameron. “Tôi đã bảo anh biết đi. Cút ngay.”
Loạng choạng, gã bá tước đi giật lùi ra cửa. “Cảm ơn cô. Tôi... Cô sẽ không nghe tin tức gì từ tôi nữa. Tôi xin thề. Đây không phải việc của tôi. Tôi không biết gì cả.”
“Câm miệng và biến đi.”
“Vâng, vâng, thưa cô.” Gx lẻn qua cửa và đóng nó lại.
Trong sự im lặng ngưng đọng, Oliver lần lượt nhìn hai cô nàng. “Cháu gái Bonaparte ư?”, anh nói.
Diane nhún vai. “Ông ta có đến bảy người anh em. Nghe có vẻ hợp lý đấy chứ.”
“Anh có nghĩ hắn tin vào điều đó không?”, cô nàng người Pháp vặn hỏi, ngữ điệu trở lại là một sự pha trộn giữa các ngôn ngữ châu Âu.
“Chúng ta sẽ biết ngay thôi. Sáng nay tôi đã yêu cầu Juliet đứng ở cửa trước. Cô ấy sẽ thông báo mọi chuyện bất thường.” Nụ cười khẽ nở trên khóe môi Diane.
Hình ảnh ấy mê hoặc Oliver. Cô mê hoặc anh. “Diane, e...”
“Greaves đã làm gì vậy?”, cô ngắt lời.
“Giúp Cameron thua một số tiền lớn”, anh đáp. “Trước khi em hỏi thì anh nói luôn là anh không biết lý do. Anh ta nhận ra chúng ta đã tính toán gì đó. Anh cho rằng ý tưởng đánh bại một kẻ đáng khinh như Cameron có lẽ đã thu hút anh ta.” Dẫu cho Oliver không sẵn lòng thừa nhận khả năng anh ta muốn hàn gắn với mình. Vì chẳng có thêm bằng chứng gì ngoài việc cưa cổ con rắn kia.
“Vậy thì em nghĩ mình có thể cân nhắc yêu cầu làm hội viên của anh ta.”
“Tùy em thôi. Anh sẽ không bỏ phiếu.”
Có tiếng gõ cửa vang lên. “Thưa phu nhân, là tôi, Juliet đây.”
“Đây rồi. Vào đi, Juliet.”
Nữ quản gia bước vào. “Thưa phu nhân, cô đã nói muốn được thông báo mọi chuyện...kỳ lạ. Ngài Cameron vừa chạy lướt qua tôi, bảo rằng ông ta cảm thấy rất có lỗi và sẽ không bao giờ trở lại. Tôi nghĩ đấy là chuyện phu nhân đã nhắc đến.”
“Đúng vậy. Cảm ơn rất nhiều, Juliet.”
Langtree gật đầu rồi ra ngoài. Cuối cùng Oliver đã thở phào khoan khoái. “Chúng mừng em, Diane. Tantalus vẫn nằm trong tay em.”
Cô gật đầu hướng mắt ra cửa sổ. “Jenny, cô chờ chúng tôi một lát nhé?”
“Dĩ nhiên.” Ném cho anh ánh mắt khó dò, cô gái người Pháp rời khỏi phòng qua cánh cửa ban nãy.
“Em có nghĩ cô ta vẫn đang nghe lén không?”, Oliver hỏi.
“Em sẽ không ngạc nhiên đâu. Cô ấy vẫn nhớ chuyện buồn hai năm trước của em. Điều đó khiến cô ấy lo lắng.”
Cơ thể anh căng cứng. Liệu có phải anh đã đối xử tệ bạc với cô đến mức không thể được tha thứ? Anh không nghĩ mình có thể chứng tỏ bản thân hơn được nữa. Sẽ ra sao nếu anh vẫn chưa thể hiện đủ... Anh không dám nghĩ đến nữa. Anh sẽ xa lánh xã hội, sống ẩn dật ở Haybury và không bao giờ rời nhà, vì gặp lại cô và nhận ra không bao giờ có cô vượt quá sức chịu đựng của anh.
Diane chầm chậm quay lại nhìn anh. “Anh có gì muốn nói không?”
“Em muốn anh nói gì? Tối qua anh đã hỏi em một câu. Anh sẽ hỏi lại lần nữa nếu em muốn. Anh sẽ xin lỗi lần nữa nếu em muốn. Anh sẽ lại nói rằng anh yêu em. Câu trả lời hoàn toàn tùy thuộc vào em.”
Cô lặng lẽ nhìn anh chăm chú một lúc lâu. “Oliver, em...”
“Anh sẽ nhắc em nhớ”, anh ngắt lời, tim anh nhức nhối trong lồng ngực và đập thình thịch vào cổ họng. “là chúng ta đã hợp tác rất tốt.”
“A...”
“Và nếu em lo ngại tài sản của em sẽ vào tay anh thì anh rất vui ký mọi giấy tờ để bảo đảm căn nhà và câu lạc bộ này vẫn thuộc về em.”
“Oli...”
“Em nói em đã thôi tin tưởng vào một thứ như là tình yêu và đam mê cho đến khi em gặp anh. Anh chưa nói là em cũng làm anh tin vào những điều đó. Anh đã nghĩ tình yêu chỉ là trò hề cho đến khi em chứng minh rằng anh đã sai.” Anh nói huyên thuyên để chí ít cô không thể nói không. Cô không thể nói anh là một sai lầm mà cô thực tâm không bao giờ muốn tái phạm. “Em không cần trả lại khoản vay kia. Nó là của em. Anh có thể giúp em lập quỹ cho Tanta...”
Cô bước tới đặt tay lên miệng anh. “Im lặng đi nào”, cô nói. “Đến lượt em nói.”
Anh vẫn không thể đọc được nét mặt cô nhưng anh gật đầu. Đây là thời điểm anh trả giá cho những lỗi lầm trong quá khứ. Anh cần phải đối mặt dù làm thế đồng nghĩa với việc đánh mất cơ hội có được hạnh phúc. Không giống như hai tháng vừa qua. Không giống như khi anh gặp lại cô.
Ngón tay trên môi anh khẽ run lên. “Hai năm trước anh đã làm lòng em tan nát”, cô thì thầm. “Anh làm trái tim em vỡ tan ra thành hàng ngàn mảnh ngay khi em nhận ra mình có một trái tim dễ vỡ.”
Ôi Chúa ơi. “Diane, anh...”
“Im nào.”
Anh ngậm miệng, cố gắng không run rẩy.
“Trong hai tháng qua, anh đã quấy rầy, chọc tức, thách thức, và tranh cãi với em... và anh đã hàn gắn trái tim em. Em cố tự nhủ rằng em đã có thứ mình muốn, em đã có sự tự chủ và em không cần gì hơn nữa.”
Cô từ từ hạ tay xuống, lướt ngón tay dọc ve áo anh. Anh không dám thở. Vào thời điểm đó lời của cô nghe có vẻ đầy hứa hẹn nhưng anh không cố phỏng đoán suy nghĩ của cô.
“Những cô gái này cần em... và em thích trông chừng họ. Họ sẽ không bao giờ cô độc và lạc lõng như em. Em cũng đã nhận ra mình thích chia sẻ mọi thứ với anh. Em thích trò chuyện với anh, chia sẻ cuộc sống của em với anh. Em không muốn nghe người khác sai bảo mình làm chuyện này chuyện kia. Tuy nhiên em sẵn lòng đón nhận một đối tác. Bình đẳng.”
“Bây giờ anh có thể lên tiếng chứ?”
“Được.”
Oliver hắng giọng. “Như vậy có nghĩa là em sẽ lấy anh?”, anh thì thầm. “Hay chỉ là quan hệ cộng tác thuần túy? Vì anh sẽ không chấp nhận chỉ có cái này mà thiếu cái kia. Đó là điều kiện của anh.”
“Vậy sao?”, cô dịu dàng hỏi. “Anh không ngại giúp em quản lý câu lạc bộ nhưng lại không góp sức trừ phi em đồng ý lấy anh?”
“Đúng. Chính xác là vậy.”
Đôi mắt xanh lục bảo của cô đẫm lệ. Diane lặng lẽ gật đầu. “Vậy thì được.”
Cảm ơn Chúa. “Anh thích nghe em nói rõ hơn.”
Cô hít vào thật nhẹ và nhón chân hôn lên môi anh. “Đáng ghét. Vâng, Oliver, em sẽ lấy anh.”
Anh quàng tay quanh người và kéo cô sát lại. Câu lạc bộ, tiền... anh không quan tâm đến những thứ đó. Anh chỉ muốn người phụ nữ mạnh mẽ quyết liệt trong vòng tay anh cũng yêu quý anh. “Anh yêu em”, anh thì thầm, dán môi mình lên môi cô lần nữa.
“Em yêu anh, Oliver”, cô thì thầm đáp lại, mỉm cười bên miệng anh. “Em chỉ yêu mỗi anh.”
Oliver cười khùng khục. “Đây sẽ là một cuộc sống hết sức tai tiếng.”
“Em rất nóng lòng.”
“Anh cũng vậy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT