Bởi vì bất thình lình có sự việc xảy ra như vậy, Ánh Nắng Nửa Đêm bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, rất nhiều người dừng việc uống rượu khiêu vũ, một số nhát gan nhìn trộm, một số lại vừa cầm ly vừa hứng chí bừng bừng chú ý theo dõi. Tiếng nhạc vẫn ầm ĩ như cũ, ánh đèn lazer hỗn độn màu sắc vẫn quét qua quét lại, Park Yoochun nhìn Kim Junsu trước mặt, hắn còn nhớ rõ ngày đầu tiên gặp mặt cậu tại nơi này, khuôn mặt cậu nhóc ngu ngơ cùng bộ dáng hậu đậu đã in sâu vào tâm trí hắn. Cho tới bây giờ dù đã biết rõ thân phận của cậu, Park Yoochun cũng không hề cảm thấy những hình ảnh ngày đó là hoàn toàn giả tạo. So với ngày đó, Kim Junsu giờ phút này hoàn toàn tương phản, làm cho Park Yoochun thấy có chút xa lạ, nhưng tận cùng đáy lòng hắn lại hiểu, thân ảnh trước mắt vẫn chỉ là được ngụy trang, một lớp thật dày. Hắn có thể thấy rõ, Kim Junsu đứng nơi đó, khuôn mặt ẩn hiện chút buồn thương, hòa quyện vào là đau đớn vô tận, còn có cả những rụt rè không dám tin tưởng ai. Hắn không biết Junsu đã trải qua chuyện gì, nhưng hắn biết, thời điểm lúc bắt đầu quen cậu, tuy thân phận lúc đó là giả, nhưng tất cả cảm xúc lẫn tâm tình lúc đó là thật. Ngày đó khi bắt đầu yêu Kim Junsu, hắn rất hy vọng có một ngày, Kim Junsu của hắn có thể thông minh thêm một chút, hiểu lòng người một chút. Nhưng bây giờ nghĩ lại, là Kim Junsu thật sự quá thông minh, không bao giờ hé lộ lòng mình? Vậy là đang sợ hãi? Sợ hãi mọi thứ, càng trở nên đáng thương, lại càng không dám đặt lòng tin tưởng. Hiện tại giây phút này, phía sau cậu biết bao nhiêu đàn em, khuôn mặt cậu hếch lên khiêu khích, giọng nói cậu tùy tiện ngang tàn, cao cao tại thượng với mình đang đứng dưới, khiến hắn chỉ muốn nhanh chóng đi qua, ôm cậu vào lòng, nói với cậu, Kim Junsu, không mệt mỏi sao, theo anh về nhà nào. Nghĩ vậy, Yoochun liền đi đến trước mặt Junsu, mỗi bước đi đều có chút khó khăn, Kim Junsu nhìn hắn tiến đến, mày nhăn tít lại, sắc mặt cũng trở nên thâm trầm. Tay cậu tăng thêm lực không ít, nheo mắt nhìn Yoochun đang lại gần “Muốn thay nó cầu xin sao? Hay muốn cùng nó chịu đòn?” ChunHuek nhìn Yoochun bước tới, càng ra sức giãy giụa, Junsu cũng không muốn giữ nó nữa, ChunHuek nhanh chóng thoát được, chạy nhanh về phía Yoochun “Đức ngài Park..... “ Junsu liếc mắt qua ChunHuek, sau đó lại bình tĩnh đón nhận ánh mắt của Yoochun, nhìn sâu vào đồng tử của hắn, qua thật lâu, Yoochun mới mở miệng hỏi cậu “Junsu, thời gian qua em ở Hội con bọ cạp vàng có thật sự tốt không?” Con ngươi Junsu lại lần nữa run lên, nhưng vẫn nở trên môi một nụ cười lạnh “Tôi là em trai của Kim Jaejoong, hiện tại lại nắm giữ cả tuyến hàng hóa của Hội, tất nhiên là tốt hơn quãng thời gian chỉ biết đi theo sau các người, mặc các người đùa giỡn như một thằng ngốc rồi.” “Thật sự là vui vẻ hơn sao?”
Không đợi Junsu trả lời, Yoochun tiếp tục “Nói như vậy, em cho rằng ngày đó em đi cùng chúng tôi, cùng chúng tôi đùa giỡn, đồng nghĩa với việc em đang muốn thoát khỏi cảnh cục, muốn lãng quên chúng tôi sao?” “Park Yoochun! Đừng có làm như anh hiểu được tâm trạng tôi!” “Em đang lo sợ gì vậy?” Junsu bỗng nhiên nổi giận, tiến lên túm lấy cổ áo Yoochun, cảnh cáo hắn không được nói thêm gì nữa. Yoochun cầm lấy tay cậu, cảm nhận được hô hấp của Junsu đang trở nên lạc nhịp, đang muốn nói thêm, bỗng nhiên đàn em của Junsu từ bên ngoài tiến vào, nói có chuyện gấp cần thông báo. Junsu buông Yoochun ra, người nọ ghé vào lỗ tai cậu, không rõ nói điều gì, chỉ thấy sắc mặt Junsu ánh lên vài tia kinh ngạc. Cậu nhìn lại Yoochun một lần nữa, sau đó liếc mắt qua ChunHuek bên cạnh “Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tao một lần nữa, nếu không, chắc chắn tao sẽ không dễ buông tha cho mày như hôm nay đâu.” Nói xong, mang theo đàn em liền rời khỏi Ánh Nắng Nửa Đêm. Nhìn theo bóng dáng Junsu, Park Yoochun vẫn thật lâu đứng tại chỗ đó, Kim HeeChul cau mày, đi đến bên cạnh hắn “Thân phận của hai người cũng giống như ngày đầu gặp gỡ đó, cho dù có hoán đổi thì trước sau vẫn có một kết cục như này thôi.” “Vậy sao...... “ Yoochun vẫn nhìn theo bóng dáng Junsu, ChunHuek cắn môi nắm lấy cánh tay hắn, Yoochun cũng không nhìn nó, chỉ lẳng lặng nhìn bên ngoài cửa, có một mảng trời u tối “Vì sao lại phải chọc giận cậu ấy?” “Tôi không có, tôi chỉ tức giận khi cậu ấy cứ đối xử với anh như vậy....” “ChunHuek, tôi vẫn nghĩ cậu là một người thông minh.” Yoochun quay đầu lại nhìn ChunHuek “Tôi nghĩ cậu có thể hiểu được một tình yêu không kết quả, mãi chỉ giữ trong mình.” Nghe được lời nói của Yoochun, ChunHuek cầm tay hắn lại giữ thật chặt, Yoochun xoa xoa tay nó, chậm rãi buông ra khỏi cánh tay mình “Thật xin lỗi.... Cho dù cậu ấy không tin tôi, cậu ấy lừa tôi, cậu ấy lợi dụng tôi, cậu ấy làm cho tôi tự cảm thấy ân hận, tôi cũng vẫn thích cậu ấy.” Nhìn khuôn mặt ChunHuek ánh lên kinh ngạc cùng sửng sốt, Yoochun thở dài “Đấy là do số phận của tôi và Kim Junsu rồi, cùng dây dưa không rõ, cùng không biết tới đâu là điểm dừng, không giống bất kì ai cả.” Chậm rãi một mình bước ra khỏi Ánh Nắng Nửa Đêm, không hề để ý ChunHuek có theo sau hay không, không hề quan tâm HeeChul còn trong đó hay không, một mình hắn rời khỏi chốn xa hoa trụy lạc đó, đứng tấp vào một góc ven đường. Vết thương trên đùi đã
khép miệng lại, nhưng vừa nãy do chấn động mạnh liền lên cơn đau nhức, đau đến nỗi trái tim Yoochun cũng run rẩy nhức nhối cùng.
Junsu trở về Hội đúng lúc Changmin đưa hai vị Đường chủ rời đi. Junsu nhìn cậu, đang định mở miệng, Changmin liền mở cửa phòng khách “Junsu hyung, vào đây hãy nói.” Junsu nhanh chóng đi vào, vừa qua ngưỡng cửa đã gấp gáp hỏi “Họ có nói với anh, em cắt giảm lương hưu của một vài bô lão trong Hội?” “Đúng vậy.” “Vì cái gì? Hội không hề có quy định như vậy.” “Quy định tính ra vẫn là do người định, bọn họ mỗi người đều thọ mấy chục tuổi, có rất nhiều phi vụ không thể làm được vì thể lực không cho phép, so với tình hình tài chính còn lại trong Hội bây giờ, suy cho cùng cắt giảm vẫn là tốt nhất, hơn nữa vì lương hưu ngày trước chúng ta cấp họ cũng không phải tằn tiện, cho nên cũng không hẳn là bạc đãi họ hay làm gì quá đáng.” “Vậy còn thuộc hạ của bọn họ?” “Đã điều động về đây, nhập tất cả vào cùng một phân đường để quản lý.” Junsu nghĩ nghĩ, Changmin hành động lần này hẳn là có cái lý của mình, chỉ là, xác nhập phân đường, thực hiện tập trung quyền lợi vào thời kì Hội con bọ cạp vàng đang bất an như thế này, làm cho Junsu có chút lo sợ. Các phân đường một khi tập trung lại, rất nhiều gánh nặng sẽ đổ lên vai đường chủ, đầu tiên là nghe theo lệnh quản lý trực tiếp của Jaejoong và Changmin, sau đó mới tiếp tục phân phó cho từng người, bỗng dưng như vậy, tất cả đường dây làm ăn của Hội sẽ tập trung lại thành một. Ví dụ như thế này, một khi tập trung lại, rất nhiều việc trước kia nếu không có phân đường này thì phân đường kia vẫn có thể tiếp tục thực hiện mà không bị gián đoạn, hoàn toàn riêng rẽ, nhưng mà giờ, chỉ cần một bộ phận xảy ra sự cố, trong thời gian ngắn tất cả mọi hoạt động tiếp theo bắt buộc phải ngừng trệ, nếu theo phương diện đó mà nói, hẳn là Hội con bọ cạp vàng sẽ suy yếu mạnh về lực lượng. “Bé Min, có phải hay không nên cùng JaeJoong hyung bàn bạc lại lần nữa? Quyết định thay đổi vào thời điểm này, hợp lý sao? Sắp xếp lại anh em cho từng phân đường, em có chắc đều đã làm tốt?” Changmin nghĩ ngợi một chút, rồi không giấu giếm mà nói với Junsu “Cứ để họ từ từ thích ứng với sự thay đổi của công việc một chút, nhỡ đâu có một ngày ở phân đường không có lối đi tốt, bọn họ còn có thể thích ứng với tất cả mọi biến cố trong tương lai, không phải sao?” “Tất cả mọi biến cố trong tương lai..... “ Junsu trầm trầm nhắc lại câu nói của Changmin, tựa hồ lại nghĩ được ra điều gì đó, cậu có
chút sửng sốt hỏi Changmin “Thay đổi công việc? Vì cái gì phải thay đổi như vậy? Vì những sự việc xảy ra gần đây sao? Mọi chuyện đã qua rồi, Changmin! Hiện tại căn bản Hội không cần phải có những tính toán như vậy! Ít nhất là vào thời điểm này!” Changmin nhìn Junsu, thở dài “Ngày đó, trước mộ của Mi In, anh có hỏi em, đang nghĩ tới tương lai sao? Đây là câu trả lời của em!” “Em nghĩ tới tương lai? Với em nghĩ tới tương lai là làm cho Hội con bọ cạp vàng biến mất?! Là làm cho từ trên xuống dưới, toàn bộ anh em đã nhúng tay qua thuốc phiện hoàn lương?! Shim Changmin, em nhàn rỗi tới độ đứng đây nói giỡn sao?” “Nếu như chỉ còn một con đường như vậy, chúng ta bắt buộc phải chọn để đi về phía trước.” “Vì cái gì! Vì Park Yoochun sao?! Vì súng đạn? Hay bởi vì KDO?!” Changmin không hề nghĩ tới Junsu sẽ kích động như vậy “Junsu hyung.... Chúng ta không thể đặt Hội lên hàng đầu, tìm được bát cơm cho tất cả anh em trong Hội, tìm được đường đi trong tương lai, mới là việc của những người đứng đầu, người phụ trợ của Hội con bọ cạp vàng nên làm!” “Không thể đặt Hội lên hàng đầu....” Junsu bỗng nhiên cười, cười rất lớn, khiến cho Changmin nhíu mày, nhưng không nói gì. Junsu vẫn cười như vậy, mãi một lúc sau mới hơi ngừng, đôi mắt đã đỏ lên “Em cho là Hội con bọ cạp vàng đối với anh mà nói không được đặt lên hàng đầu sao? Vậy bao nhiêu năm nằm vùng của anh có nghĩa lý gì? Anh đã phải sống với khuôn mặt không phải của mình ngần ấy năm, ngã xuống núi coi như chết một lần, khi sống lại trở thành một người hoàn toàn xa lạ là vì cái gì? Hội không được đặt lên hàng đầu sao... “ “Jaehun hyung..... “ “Đừng gọi anh là Kim Jaehun! Kim Jaehun hắn chết rồi!” Changmin rũ con ngươi xuống, không nói gì nữa. Cậu hành động lần này không hoàn toàn là cho tương lai của Hội con bọ cạp vàng, còn là cho Kim Junsu nữa. Nhiều năm trôi qua như vậy, Kim Junsu giấu thật kín mình để ngủ đông, giờ từ từ thức dậy, đứng lên trong ánh mặt trời, những nguy hiểm xung quanh có thể nhân cơ hội mà nuốt trọn cậu, kết quả là như vậy..... Không muốn cùng Changmin tiếp tục đôi co, Junsu xoay người rời phòng, vừa mở cánh cửa ra, liền nhìn thấy khuôn mặt Kim Jaejoong ngay bên ngoài. Jaejoong lẳng lặng đứng nơi đó, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Junsu, khuôn mặt này đối với cậu hoàn toàn xa lạ, nhưng toàn bộ dòng máu đỏ chung huyết thống chảy trong người đối diện lại làm cho cậu cảm thấy quen thuộc. Giật giật môi, muốn mở lời nhưng lại không phát ra tiếng. Junsu nhìn vào ánh mắt cậu,
trong đôi mắt to dài đó có những thứ mà cậu không thể đọc, cũng không thể hiểu được, một câu cũng không nói, Kim Junsu liền bỏ chạy ra ngoài. Shim Changmin muốn đuổi theo, liền bị Jaejoong ngăn lại. Jaejoong ngẩng đầu nhìn vào mắt Changmin, không nói gì, nhưng là cả hai người đều có thể hiểu được. Không có lối ra. Con đường đi tới tương lai, một mình Kim Junsu tự không cho mình lối ra.
Khi Jung Yunho tỉnh lại, bên mũi xộc lên toàn mùi máu tươi. Tất cả mọi chỗ trên người đều đau đớn, khiến Jung Yunho trong một phút ngắn ngủi lại mong muốn có những chất gây tê liệt hay giảm đau bên cạnh. Trên mặt hình như chảy rất nhiều máu, anh có thể cảm nhận được mình hít thở không thông. Bởi do mất máu khá nhiều, Yunho sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô nứt toác, cho dù chỉ muốn động động môi thôi cũng khiến chúng chảy máu, làm Yunho có chút khó chịu. Cánh cửa bị mở ra, chỉ có một người bước vào, người đàn ông trong bộ vest sang trọng màu vàng nhạt, cùng đôi giày da bóng nhoáng. Yunho nghĩ bản thân muốn cười một chút, nhưng ngay lập tức liền phát hiện, ngay cả việc cỏn con như thế anh cũng không đủ sức lực để làm. Người nọ nhìn Yunho, ngây ra một lúc, sau đó thở dài một cái. KDO. Ban chấp hành, Andrew. Thủ trưởng, Park Yoochun. “Cậu sao phải khổ như vậy?” Yunho không nói gì, giống như đang muốn tích cóp từng chút sức lực, Andrew lại tiếp tục nói, trong giọng nói còn chút tiếc nuối “Cậu là chính tôi năm đó tôi tiến cử cho KDO. Thằng nhóc này, đúng ra vẫn phải cho cậu đi FSO mới phải. Nếu ở nơi đó, cậu làm gián điệp tài chính, chắc chắn sẽ thành công. Nhưng mà Yunho, cậu giờ thử nhìn xem chính mình đang làm ra cái bộ dáng gì.....” Yunho hơi mấp máy bên môi lộ ra ý cười “Họ... đã phái chú.... đến đây rồi, hẳn là..... nhất định.... giết cháu?” Andrew nhíu mày, thanh âm của ông khiến Yunho cảm nhận được bất đắc dĩ cùng tức giận “Yunho, cậu giả vờ không biết phải không! Bên trên muốn KDO giữ cho cậu mạng sống là cho cậu cơ hội, chỉ cần cậu nói ra cơ mật của M.J, hoặc đường dây mua bán quốc tế của Hội con bọ cạp vàng, cậu chỉ cần nói ra những thứ đó, chắc chắn có thể bảo toàn mạng sống.... Tôi cam đoan.... “ “Andrew..... Chú.... Đối với tổ chức, cháu rất quý, đối với chú..... Cháu không có hối hận.” Trong đáy mắt Andrew toàn bộ đều là không đành lòng, ông căn bản cũng không muốn
hỏi vì sao Yunho lại lựa chọn như vậy. Năm đó, ông rất coi trọng đứa bé này, cho dù nó có lựa chọn FSO đi chăng nữa, ông cũng biết mình bị nó hấp dẫn nhất bởi điều gì. Yunho chắc chắn chưa muốn chết, nhưng ông biết, Jung Yunho lần này dễ dàng bị bắt về như vậy, ắt hẳn cũng không hề muốn còn sống rời đi. “Thật sự không cần một cơ hội nào để giải thích biện hộ cho mình sao?” “A..... Cháu không còn lời nào để nói... “ Andrew đứng lên, từ trên cao nhìn Yunho, nhìn cậu trai mặc dù trên người đầy máu tươi, khuôn mặt bị đánh tới biến dạng, nhưng vẫn có thể khiến Andrew như trước không thể đứng trước mặt mà hít thở mạnh. Đây vẫn chính là thằng nhóc ông quý mười mấy năm nay, nhìn nó, nhìn toàn bộ dứt khoát cùng kiên quyết của nó, cho dù biết con đường đang đi là tử lộ vẫn khoác lên một lòng kiên định dị thường cùng không hề hối hận. Bất chợt khiến Andrew biết, vô luận chính phủ có dùng thủ đoạn gì với nó, đứa trẻ này cũng không quay đầu lại, không thay đổi quyết định của mình. “Tôi hỏi cậu một lần cuối, có hoặc không cùng chính phủ hợp tác, nếu cậu gật đầu, đội y tế bên ngoài ngay lập tức sẽ chữ trị cho cậu, quốc gia cũng không muốn uổng phí một nhân tài.” “Khiến chú...... thất vọng rồi....” Andrew nhắm mắt lại, nặng nề nói “Cậu là tài chính gián điệp của chính phủ, sau khi chết thi thể là do chúng tôi xử lý, sẽ không ai có thể biết được, bên trên cũng có cách làm cho cảnh sát phải xác nhận Jung Yunho đã chết. Tóm lại....” Tuy rằng không còn chút khí lực, nhưng Yunho vẫn cố nói tiếp vào “Sinh không rõ mặt, chết không.... rõ xác, phải không?” Andrew sắc mặt đã bình tĩnh trở lại, thanh âm của ông tuy trầm thấp nhưng vẫn cảm nhận được lực đe dọa “Phản bội chính phủ, Jung Yunho, đều phải biến mất!” Yunho cong khóe miệng lên, không nói gì nữa. Andrew nghĩ muốn rời đi, nhưng rốt cục vẫn không đành lòng, quay lại nhìn Yunho “Cậu.... Còn chuyện gì muốn làm không?” Yunho mở to mắt nhìn Andrew, dùng ánh mắt ý hỏi ông “Có thể sao?” Andrew gật gật đầu “Cậu cứ nói đi.” Yunho cố điều chỉnh cho hô hấp mình đều đều “Tôi nghĩ muốn cùng Kim Jaejoong, nói một câu nữa.”
Một tháng đã qua. Jung Yunho vẫn bặt vô âm tín. Cho dù điều tra KDO trên tất cả mọi nguồn, I Rak vẫn
không có đầu mối. Chính là, nó mới phát hiện ra, chính phủ nếu muốn giấu một người, thật sự sẽ làm cho không một ai có thể tìm ra người đó. Hôm nay cùng Jaejoong gặp mặt, cậu vẫn như cũ trầm mặc như vậy. Bỗng nhiên quay qua I Rak, hỏi nó “Ngày trước có phải em nói, một tên nằm vùng vô danh tiểu tốt nào đó của KDO, hiện tại đang làm cục trưởng cục cảnh sát?” “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” “Hắn nhất định biết chuyện của KDO.” “Jaejoong hyung, cho dù hắn biết thì đã sao? Đừng nói đến việc hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, không còn là người của KDO nữa, cho dù hắn còn liên lạc với KDO thì chắc chắn anh cũng không thể khiến hắn nói được.” “Trói hắn lại, đe dọa hắn, như thế nào cũng được, anh chỉ muốn biết Yunho đang ở đâu!” “Jaejoong hyung, anh điên rồi!” “Khoan đã, còn có Park Yoochun, hắn chẳng phải cũng là người của KDO sao?” “Jaejoong.... “ “Bọn họ trói Yunho, anh nhất đinh phải bắt bọn họ trả gấp mười, chính phủ thì đã sao, KDO thì đã sao, ai dám động tới Jung Yunho, Kim Jaejoong anh nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.” Nói vừa dứt, Jaejoong liền rời khỏi, bật khóa chiếc xe thể thao Porches phóng đi. I Rak hít sâu một cái rồi thở dài. Nhóc San cũng như vậy, điên giống nhau rồi, ngày ngày đều đi mọi nơi để tìm Jung Yunho, nhưng Kim Jaejoong lại khiến nó thấy sợ hãi hơn nhiều.....
Jaejoong lái xe, trong lòng thầm nghĩ sẽ tới cảnh cục tìm Park Yoochun. Cậu không biết Park Yoochun sẽ cung cấp cho cậu những thông tin, sẽ nói cho cậu những điều gì.... Nhưng chỉ cần là một người có quan hệ với KDO, có quan hệ với chính phủ, cậu nhất định không bỏ qua. Jung Yunho, toàn bộ tâm trí, toàn bộ tình cảm của cậu hiện tại đều bị ba chữ kia ám rồi.
Di động đột ngột vang lên, Jaejoong không hề muốn nghe, chỉ sợ là I Rak gọi điện lại lảm nhảm này nọ, dù sao nói gì với cậu hiện tại cũng đều là vô nghĩa. Chỉ có điều, điện thoại reo vang đã lâu, Jaejoong lại rút tai nghe lên cắm vào, áp vào một bên tai. “A lô.” Bên kia không hề có người trả lời. Jaejoong nhíu mày “A lô?” Vẫn không hề lên tiếng, cậu định cúp điện thoại, bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng hít thở, tim Jaejoong bỗng nhiên đập mạnh, cậu căn bản không nghe rõ lắm thanh âm hô hấp kia, vẫn lái xe trên đường, bên kia cũng không nói gì tiếp theo, nhưng tay Jaejoong
lại run rẩy kì lạ “Tôi đây... Là ai?” Bên tai truyền đến một tiếng cười, có vẻ như người bên đó cúi xuống cười khẽ, Kim Jaejoong trong nháy mắt cảm nhận được trái tim mình đập mạnh mẽ hẳn lên, các mạch máu trong cơ thể lập tức ngưng lại, hiện ra trong đầu cậu là một cái tên, chính xác, không còn nghi ngờ gì nữa. “Yunho.... Yunho! Yunho! Là anh phải không?! Yunho! Jung Yunho!” “Đồ ngốc.... “ Chỉ nhẹ nhàng có hai chữ, Kim Jaejoong bên này bỗng dưng cảm thấy muốn khóc mãnh liệt. Một tháng, cậu như nổi điên đi tìm người hiện đang nói chuyện với cậu. Một tháng, cậu như nổi điên đi tìm người hiện đang qua điện thoại nói cậu là “Đồ ngốc”. Người khiến cậu như nổi điên đi tìm rõ ràng vẫn còn sống! “Yunho! Anh đang ở đâu?! Jung Yunho, nói đi, anh đang ở đâu!” Jung Yunho bên này không hề muốn trả lời vấn đề của cậu, anh đang phải tích cóp từng chút khí lực, sau đó nhẹ nhàng hỏi cậu “Jaejoong.... Còn nhớ khi ở trên bờ biển đảo Fiji... em có hỏi tôi một chuyện không?” Đảo Fiji gió thổi ngọt lịm, thổi ru Yunho trên bờ biển say giấc nồng. Khi đó Jaejoong hỏi rất nhẹ, từng câu từng chữ đều tràn đầy tình cảm của chính cậu. Cơ hồ lúc đó chỉ có một mình anh nghe rõ. Cậu hỏi anh “Tôi, có cho anh cảm thấy, hạnh phúc không?” Căn bản không đủ bình tĩnh để nhớ lại nơi bãi biển, không nhớ lại lúc đó đã xảy ra được những chuyện gì, Kim Jaejoong thấy mình như đã điên lên rồi “Jung Yunho! Anh đang ở đâu vậy?! Mau nói cho tôi biết!! Anh đang ở đâu!! Con mẹ nó rốt cuộc anh đang ở đâu!! Yunho!!!” “Câu hỏi trên đảo Fiji ngày đó, tôi nghĩ muốn trả lời cho em... “ “Jung Yunho! Yunho! Anh đang ở đâu! Ở đâu! Mau nói cho tôi!!” “Đáp án của tôi, là có, mỗi giây mỗi phút đều có.”
Tôi, có cho anh cảm thấy, hạnh phúc không? Có, mỗi giây mỗi phút đều có.
Cùng với em ở chung một chỗ, mỗi phút, mỗi giây đều cảm thấy hạnh phúc. Đó là lúc nắm tay em, lúc ghi lòng tạc dạ từng giây bên cạnh em, không thể thu hồi, không thể lãng quên, mỗi giây mỗi phút đều thấy hạnh phúc, cùng em, cùng tôi. Đầu bên kia bỗng nhiên ngắt tín hiệu, tiếng tút truyền sang bên này. Không còn giọng nói trầm ấm của Jung Yunho nữa. Kim Jaejoong cầm điện thoại trong tay, run rẩy kịch liệt. Tôi, có cho anh cảm thấy, hạnh phúc không?
Hắn trả lời là gì? Hắn nói. Có, mỗi giây mỗi phút đều có.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT