Từ ngăn tủ phòng chống cháy chuyên dụng, YunHo lấy ra máy ròng rọc thoát hiểm, đây là phương tiện chạy trốn lúc nguy cấp mà các tòa nhà cao tầng luôn được chuẩn bị. Cố định một đầu vào cửa sổ, do trọng lượng quá tải, nên phải lần lượt từng người di chuyển. YunHo cùng JaeJoong đều là những người đàn ông trưởng thành, cho dù có gầy, thì cả hai người di chuyển một lúc, cũng nhất định vượt quá tải trọng bình thường. Nếu trong lúc này, cả hai người cùng nhau dùng ròng rọc thoát hiểm, thực sự có thể khiến cho sợi dây thừng không chịu được một lúc trọng lượng cùng động lượng lớn như vậy tác dụng lên, cả hai có thể cùng bị rơi mà chết. Tuy nhiên, nếu may mắn, ròng rọc chuyển động với tốc độ nhanh, dây thừng lại thật sự chịu được tải trọng của hai người, bọn họ có thể tới được mặt đất, hoặc nếu bị đứt tại tầng hai hoặc tầng ba, cùng bị ngã xuống những vẫn có thể bảo trụ tính mạng.
Bên ngoài, những tên thuộc hạ muốn xông vào bắt hai người đã tập trung ngày càng đông, khóa cửa đã sắp bị phá hỏng, nếu thêm việc dùng lực huých mạnh giải quyết cánh cửa, bọn họ dễ dàng có thể lọt vào đây. Cậu và YunHo tuyệt đối không có thời gian để một người chạy trước, sau đó đợi ròng rọc quay trở lại để người kia trốn thoát được.
Trong lúc quan sát tình hình, JaeJoong nhận ra, YunHo đang cố định lại chắc chắn ròng rọc thoát hiểm lên trên cửa sổ. JaeJoong nghiêng đầu, yên lặng chăm chú quan sát động tác của YunHo, sau đó nắm chắc trong tay, khẩu súng Quả Chuông Tử Thần chỉ còn đúng một viên, lên đạn. Jung YunHo phải là người rời khỏi đây trước, Kim JaeJoong biết, chính cậu tuyệt đối sẽ không bao giờ cho phép, một lần nữa để lại Jung YunHo không rõ sống chết trong vòng nguy hiểm mà bản thân một mình rời đi.
YunHo chọn một chiếc ghế, dùng sức đập mạnh vào cửa sổ, khung cửa kính vỡ vụn, JaeJoong nâng tay chắn những mảnh vỡ bắn ra, lại phát hiện sau khi YunHo đập vỡ cửa kính, ngay lập tức có hai chiếc máy bay trực thăng di chuyển tới phía này. YunHo bước ra thăm dò, nhìn biểu tượng trên thân máy bay, khẽ mỉm cười, tuyệt vời, người của Gia tộc Uno đến rất nhanh.
Máy bay trực thăng vẫn không thể tiếp cận quá gần, nhưng YunHo lại ngạc nhiên phát hiện, lúc anh thò người ra bên ngoài, có ba chiếc phi cơ chậm rãi bay về phía này, từ xung quanh tầng mười, tầng bảy, tầng năm đều ngừng di chuyển, tuy rằng vẫn không thể rút ngắn khoảng cách với anh và JaeJoong, nhưng nhờ vào bức tường của khách sạn có
thể chống đạn bắn từ ngoài, cho nên vẫn có thể đảm bảo cho họ trong thời điểm di chuyển bằng ròng rọc thoát hiểm, sẽ không bị viên đạn nào nhắm trúng.
Trong lòng không khỏi bội phục cậu trai trẻ Changmin không chỉ thông minh tuyệt đỉnh mà còn có khả năng đối phó tình huống nhanh nhạy tuyệt vời.
YunHo đứng trên bậu cửa sổ, sau đó cố định chắc chắn dây thừng trên người mình. Không chỉ cẩn thận kiểm tra dây trên người, anh còn tỉ mỉ xem xét lại đầu ròng rọc cố định đã chắc chắn hay chưa.
JaeJoong nhìn anh như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quá tốt, vậy là không cần cùng YunHo tranh cãi vấn đề ai là người đi trước, cậu nắm chắc Quả Chuông Tử Thần, đang muốn nói với YunHo, anh cứ xuống trước, tôi sẽ đi sau, cậu muốn YunHo nhanh chóng rời đi, bởi vì phía bên trái cửa phòng, đã bị người bên ngoài làm rạn một vết nứt.
Đúng ra có thể ngẩng cao đầu mà nói với anh, tất cả những câu cậu đang nghĩ, nhưng mỗi chữ định nói ra lại ứ đọng ở cổ, không thể cất lời.
Bởi vì cậu nhìn thấy YunHo trong làn khói lửa ngút trời đêm, mỉm cười với cậu, đưa tay cho cậu, nói với cậu
“Sợ hai chúng ta cùng chết không?”
Cuộc chiến bên ngoài vẫn diễn ra trong thế giằng co, ánh sáng từ phi cơ rọi xuống mặt YunHo vô cùng chói lọi, màu ngọc lưu ly trong đôi mắt dường như cũng lấp lánh hơn.
Sợ hai chúng ta cùng chết không? Nếu cả hai cùng trượt xuống, có thể cùng thoát chết, cũng có thể sẽ chết cùng nhau, em sợ không? Cùng với tôi? Có sợ không, nếu hai chúng ta cứ như vậy mà chết?
YunHo cứ thế đưa cánh tay phải của mình ra cho JaeJoong, nhìn cậu không nhúc nhích, lại vươn tay xa hơn, sau đó mỉm cười
“JaeJoong, nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ sợ chỉ còn một mình tôi tồn tại.”
Kim JaeJoong ngay tại thời điểm đó, trong bóng đêm của Kathmandu, cảm thấy được hình ảnh Jung YunHo đẹp đến nỗi khiến cậu chết lặng.
Sợ hai chúng ta cùng chết không?
So với cùng chết, tôi có lẽ sợ chỉ còn một mình tồn tại.
Kim JaeJoong chậm rãi, rất chậm rãi nở một nụ cười, lúc này cánh cửa đã bị bật tung chốt, nhảy một bước dài, đứng lên bậu cửa sổ, ngay lập tức bị Jung YunHo ghì thật chặt, gắt gao ôm lấy trong vòng tay, sau đó ghé miệng sát vào tai cậu, nhẹ nhàng nói
“Nhắm mắt lại.”
Hai thân hình sát lại nhau, hai người cột dây thừng, cùng nhau trượt từ tầng mười của Hotel Silver Home xuống dưới.
Sượt qua hai má, là gió Kathmandu ngập tràn mùi thuốc súng, ù đặc bên tai, là súng Kathmandu vang lên những tiếng nổ chói tai, nhưng Kim JaeJoong không thể cảm nhận được điều gì nữa, cậu chỉ biết, cậu đang dính sát vào khuôn ngực ấm nóng của YunHo, cũng là vị trí của con tim, nơi truyền đến những nhịp đập vội vã hơn bình thường.
Đây là Jung YunHo của cậu, đây là Kim JaeJoong của anh. Hai người họ đã trải qua quá nhiều, có những chấp niệm, theo thời gian, khoảng cách, tình yêu, đã ăn sâu vào tâm trí của cả hai người. Nếu không nhìn thấy đối phương sẽ không tự mình đi vào ngõ cụt, nếu không muốn gặp lại sẽ không biết chia xa, nếu không thể đem hết thảy mọi thứ trả giá đắt, bọn họ chỉ là nghĩ, vô cùng đơn giản, cho dù chết, cũng phải chết cùng nhau, chỉ cần là đối phương, duy nhất là người đó, thì vốn đã không có gì là không thể.
Dây thừng khi đến tầng một thì đứt, hai người rơi xuống đất vẫn bị lực tác động khá mạnh, trong bụi cây có những cành khô quẹt qua tạo thành hai vết cắt sắc nhọn lên bên má, cùng với bên cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức. Chính lúc ngã mạnh xuống mặt đất, đầu cậu bị chấn động nhẹ, khiến cho hiện tại JaeJoong cảm thấy choáng váng.
Phía sau, lờ mờ nhận ra là người của Changmin bắn súng về phía địch, đang lái xe tới đây tiếp ứng cho hai người.
An toàn rồi? Cậu không biết, nhưng ít nhất hiện tại hai người họ vẫn còn sống, cùng nhau.
Ngay sau đó, hình ảnh cả hai trở nên mờ ảo trong mắt đối phương, YunHo mỉm cười đỡ lấy cổ JaeJoong, đáp lên cánh môi cậu một nụ hôn sâu, cứ như vậy trong khói mù đạn lửa, trước những con mắt của bao nhiêu người, có lẽ vẫn đang trong vòng nguy hiểm, hoặc có lẽ vẫn đang trong tình hình khó khăn, vẫn có một nụ hôn thật sâu trên môi đáp xuống.
Cảm nhận được không? Anh còn ở cạnh em, ngay trước mắt em. Cảm nhận được không? Trái tim trong ***g ngực vẫn giữ những nhịp đập cháy bỏng. Cảm nhận được không? Chỉ cần cùng với em, cho dù mất mạng, cũng sẽ không đau khổ.
Có cảm nhận được không? Bởi vì cùng với em, tình yêu giống như không lối thoát.
Kim JaeJoong không biết bản thân đã ngủ bao lâu, tất cả những hình ảnh của cuộc chiến vài ngày qua, chỉ đọng lại trong đầu cậu đôi mắt sáng của YunHo, cùng với làn môi ẩm. Bởi vì lúc va chạm với mặt đất, đầu cậu bị chấn động nhẹ, sau đó lên xe, sau khi xác định YunHo hoàn toàn không bị thương nặng ở đâu mới nhắm mắt nghỉ ngơi, JaeJoong chắc chắn bản thân đã bị tên ngu ngốc nào đó tiêm cho liều thuốc an thần, nếu không như thế nào lúc tỉnh dậy, đầu óc vẫn cảm thấy mơ màng. Dự cảm xấu kể từ lúc Pierre bước vào hoàn toàn được khẳng định là thật, nhìn hắn bước vào cậu vẫn thấy có chút chóng mặt, Pierre buồn cười mở miệng
“Tỉnh rồi à, đừng làm động cổ tay, tôi vừa thay thuốc cho cậu, không bị tổn hại gì đến xương cốt, nhưng lúc va đập xuống đất bị bong gân, cũng không nặng đâu, nghỉ ngơi hai ngày là ổn rồi.”
“Tên ngốc nhà cậu lại tiêm thuốc an thần cho tôi phải không?”
“Ấy, lần này không phải là ý tốt của tôi, đây là tên kia nhà cậu trao quyền cho tôi làm vậy. Lại nhắc mới nhớ, lá gan của hai người cũng thật lớn, là tầng mười nha, vậy mà cũng dám cùng nhau nhảy xuống.”
“Cưng yêu của tôi đâu?”
Vừa dứt lời, YunHo đẩy cửa bước vào, trên cổ cũng xuất hiện một miếng băng gạc, nhưng tình trạng so với Kim JaeJoong vẫn khá hơn nhiều, tinh thần cũng rất thoải mái. Nhìn JaeJoong tỉnh lại, anh mỉm cười, bước qua, đặt tay lên trán cậu
“Tỉnh lại rồi, còn chóng mặt không?”
Pierre thấy anh bước vào, dọn dẹp một vài thứ, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. JaeJoong nắm lấy tay anh, lại nhìn từ đầu đến chân một lần nữa kiểm tra, xác nhận YunHo không xảy ra chuyện gì, mới cảm thấy yên tâm
“Chúng ta vẫn ở Kathmandu?”
“Ừ, đây là Nhà Chính của Gia tộc Benchelle, Deman hiện đang nghỉ ngơi tại bên kia của Nhà Chính, cho nên sắp xếp cho chúng ta tạm thời ở đây.”
“Còn Ruimang và Leman đâu?”
“Nghe nói Ruimang đã chết, Leman hiện bị giam giữ trong Gia tộc Benchelle, hẳn là chờ Deman xử lý. Rees không xảy ra việc gì, em yên tâm, về phần sau của cuộc chiến, anh cũng không rõ, sau khi Changmin đưa chúng ta trở về, anh cũng ngủ rất lâu.”
Kim JaeJoong gật đầu, nghĩ đến cái gì đó, lại hỏi
“Yamasan Sano đâu?”
“Ngày hôm qua đã lấy được bản hợp đồng kinh doanh vũ khí với Gia tộc Benchelle, thằng nhóc này cũng rất giỏi, Deman đối với việc lợi nhuận vũ khí đã đè giá xuống hai mươi phần trăm, nó vẫn muốn giành được một trăm triệu đô trong một năm.”
“Lười quản việc này của bọn họ đi, phong thủy của Nepal cực kỳ không tốt, lần sau tôi chắc chắn sẽ không tới nữa.”
YunHo khẽ mỉm cười, dùng ngón tay miết nhẹ lên môi JaeJoong
“Không đến có vẻ như không thể, Deman vừa quyết định toàn bộ khu đất tiếp giáp với kho hàng bỏ trống của Hội Con Bọ Cạp Vàng sẽ được sử dụng để thành lập nhà máy sản xuất da Hàn Quốc, đây được xem đây là case lớn nhất của Hội Con Bọ Cạp Vàng trong năm nay.”
JaeJoong mỉm cười, lại đột nhiên nhíu mày, cảm thấy có chút gì đó không đúng
“Nhưng mà …. Tôi luôn cảm thấy, trong tình hình tại Silver Home lúc đó, cho dù Tổ Chức Chim Ưng Núi tham gia, hỏa lực so với của Deman cũng không sai biệt lắm, làm thế nào có thể nhanh như vậy đã hạ ….”
YunHo đứng lên, giống như căn bản không có ý định trả lời câu hỏi của JaeJoong
“JaeJoong, muốn uống nước không?”
JaeJoong ngẩng đầu nhìn anh, sau đó nhíu mày nghĩ ngợi
“Cưng yêu, lúc ở trong Silver Home, anh có nghe thấy có người gọi tên anh không?”
YunHo sờ lên mũi
“Ah? Không có ….”
“Không đúng, chắc chắn có, hình như gọi là, Ailuo Lin? Hay Airui Lin gì đó?”
YunHo khẽ ho vài tiếng, Ailuo Lin ở bên ngoài la hét những gì, anh đương nhiên nghe được rất rõ, nhưng lúc ấy tình hình rất hỗn loạn, anh nghĩ JaeJoong không để ý, nhưng hiện tại thực sự đã nhắc tới, YunHo cảm thấy đầu mình có chút đau.
“Ailuo Lin đó là ai?”
Ailuo Lin là người chịu trách nhiệm về hoạt động của YZ, con gái duy nhất của ông Uno, mẹ là người Hàn Quốc, trước đó có khoảng thời gian YunHo sống tại Italy, đã có đôi lần tiếp xúc với Ailuo Lin, này là một cô gái có cá tính bốc đồng, yêu và ghét đều rất rõ ràng, cũng rất dễ dàng tạo được ấn tượng tốt trong lòng nó, quả thực, YunHo đương nhiên biết rõ Ailuo Lin thích mình, nếu sự việc lần này không quá nghiêm trọng, anh cũng không muốn sử dụng tới lực lượng của Gia tộc Uno. Cho nên giây phút này, YunHo đang cố gắng diễn đạt như thế nào để giới thiệu về Ailuo Lin Uno, điều này quả thật là chuyện rất phiền toái.
Còn chưa nghĩ ra được, cánh cửa đã đột ngột bật mở
“Uknow!!!”
JaeJoong cau mày nhìn dáng người cao cao của cô gái xinh đẹp chạy tới ôm lấy cánh tay YunHo, bộ dáng cực kỳ thân mật, sau đó Ailuo Lin có chút buồn bã nói với YunHo
“Uknow, em lần này là đặc biệt từ Iatly đến nơi này vì anh, dẫn theo hỏa lực của cha em giao cho để cứu anh, cho nên, anh nhất định phải giúp em!”
Tận mắt nhìn tình huống trước mắt, Kim JaeJoong đương nhiên biết, cô gái đang đứng tại đây là Ailuo Lin. Nhìn YunHo khó xử đứng đó, Kim JaeJoong nhẹ nhàng nhoẻn miệng cười
“Cưng yêu, không giới thiệu một chút sao?”
Jung YunHo rất hiểu Kim JaeJoong, nụ cười như thế này căn bản không tới được ánh mắt, nụ cười này là chứa đựng đầy nguy hiểm.
“A … Đây là con gái của Chủ tịch Uno, Ailuo Lin Uno, trên thực tế, anh lần này đã nhờ tới Chủ tịch Uno ra tay giúp đỡ vấn đề quân hỏa, bởi vì cục diện trận đấu thật sự rất ….”
Không để YunHo dứt lời, Kim JaeJoong bước xuống giường, đi tới, sau đó dường như nhẹ nhàng nhưng thực chất lại dùng lực rất mạnh kéo cổ áo YunHo về phía mình, nhìn Ailuo Lin nở nụ cười
“Uno tiểu thư muốn hắn giúp chuyện gì? Nhìn xem tôi không phải là cũng có thể giúp cô sao?”
Ailuo Lin mặc dù có những lúc đầu óc rất đơn thuần, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sự thù địch của người đàn ông xinh đẹp trước mắt. Tối hôm đó đã rất sửng sốt nhìn hai người đàn ông hôn nhau đầy nồng nhiệt, cô cũng là vào thời điểm đó, hiểu được tại sao Uknow đối với thân phận cao quý, cô gái mà biết bao người mơ ước như cô lại không một chút hứng thú. Lúc tại Italy, cô có bóng gió, đôi khi nói thẳng, thổ lộ, cũng đều bị anh lịch sự từ chối, vốn định lần này từ trên cao đáp xuống, trình diễn màn mỹ nhân cứu anh hùng để khiến anh hoặc ít nhiều cũng cảm thấy thích mình. Nhưng người đàn ông trước mắt, chỉ có người này đứng cạnh Uknow bỗng khiến hai người tỏa sáng đến rung động lòng người.
Cô còn khá trẻ, đối với YunHo có thể chỉ là nhất thời yêu thích, hoặc là, tại chiến sự ở Kathmandu diễn ra mấy ngày nay khiến cô bỗng nhiên nhìn thấu trái tim mình, cô hiểu được, không phải sau khi nhìn thấy nụ hôn của hai người kia cô hết hy vọng, mà là, hai mươi năm qua, lần đầu tiên trong đời cô mới thấy rung động như vậy, vì ……
“Hai người nhất định phải giúp tôi! Nhanh nói cho tôi biết, người có vóc dáng cao cao, lúc chỉ huy vô cùng đẹp trai đó tên là gì?!”
YunHo ngây ra một lúc, JaeJoong suy nghĩ, nhíu mày hỏi lại
“Changmin?”
Ailuo Lin yên lặng theo JaeJoong gọi lại tên này một lần nữa
“Chang ….. Min ….”
Bỗng vui vẻ bật cười
“Changmin! Changmin! Uknow, anh mau nói cho em biết, Changmin thích cái gì, không thích cái gì, mẫu cô gái yêu thích của anh ấy là thế nào, còn yêu cầu, thói quen, sở thích, đặc điểm gì nữa, mau nói cho em biết!”
YunHo có chút ngạc nhiên, anh biết Ailuo Lin là cô gái có chút cuồng dã, nhưng Changmin cùng cô quen biết như thế nào, cô ấy đã nhanh chóng động lòng như vậy.
“Changmin đã làm gì em? Em như thế nào ….”
Ailuo Lin nhớ lại, trên khuôn mặt lại bộc lộ một chút say mê
“Anh ta dữ dằn với em!”
JaeJoong nhìn biểu tình của cô, có chút ngạc nhiên
“Dữ dằn với cô?”
“Đúng vậy! Chưa từng có người nào dám nói chuyện với tôi như vậy, chưa từng có! Anh biết không? Lúc anh ta nhắm bắn bằng súng tầm xa, đẹp trai chết mất, Oh My God, làm thế nào mà tôi lại gặp được anh ta cơ chứ!”
YunHo cùng JaeJoong liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không biết nên vui hay buồn cho Changmin, rất vất vả mới đuổi được Ailuo Lin đi, YunHo thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía sau JaeJoong vẫn khoanh tay như cũ mỉm cười nhìn anh.
“JaeJoong, em thấy đấy, Ailuo Lin đúng là một đứa trẻ, nó rất dễ dàng có thể yêu thích một người.”
“Cưng yêu, anh rất hiểu cô ấy?”
Không xong, Kim JaeJoong vẫn rất để ý chuyện này.
“Trên thực tế, nếu một người nào đó có cảm tình, anh thật sự không có cách gì kiểm soát.”
“Cưng yêu, anh là đang trình diễn cho tôi thấy sự quyến rũ của mình sao?”
Xem ra, Kim JaeJoong thật sự không muốn từ bỏ ý định.
“Em không nghĩ rằng, hiện tại không phải rất tốt sao? Gia tộc Uno, cùng với Changmin, hẳn là rất phù hợp.”
JaeJoong nhẹ nhàng cười thành tiếng, sau đó bước qua, giọng nói nhẹ nhàng hạ xuống bên tai YunHo
“Cưng yêu, đừng nói nữa, để thể hiện anh trong sạch, cũng để giải thích cho sự chân thành của anh, ngoan ngoãn, để cho tôi ở trên anh một lần đi, ah?”
Jung YunHo bỗng nhiên cảm thấy, một cơn ớn lạnh chạy dọc cơ thể mình.
Hai chiếc xe Hummer màu đen, chầm chậm dừng lại bên một cánh rừng. YunHo cùng JaeJoong xuống xe, Deman từ xe phía sau cũng nhanh chóng bước xuống. Khu rừng này của Nepal, đối với YunHo và JaeJoong mà nói, có quá nhiều mạo hiểm, nhớ lại vẫn khiến lòng xao động. Giây phút này được nhìn thấy lại nơi đây, trong lòng JaeJoong được lấp đầy bởi duy nhất một điều, khiến tâm trạng cậu trở nên cực kỳ tốt.
Deman chỉ về khu rừng
“Tôi muốn lấy nhà kho kia làm trung tâm vòng tròn, bán kính là mười km, toàn bộ khu vực này, đều sẽ được xây dựng thành nhà máy sản xuất da Hàn Quốc, mặt khác ở phía đông sẽ xây dựng một trung tâm phân phối, tốt hơn hết việc tiêu thụ để Hội Con Bọ Cạp Vàng hợp tác trong tương lai.”
Nhìn JaeJoong vẫn cười không nói gì, Deman không hiểu vì sao tâm trạng cậu tốt như vậy
“Thế nào, thúc đẩy đi đường vòng trong tuần vừa qua, địa điểm các khu vực đều có thể được phải không? Không còn gì nữa, chúng ta nên trở về, vết thương của Rees gần đây hồi phục rất nhanh, hiện tại em ấy đang nhàm chán, rất muốn gặp cậu đấy, JaeJoong.”
JaeJoong xoay người lại, nhìn YunHo ở phía sau vẫn trầm mặc không nói gì, bỗng bật cười
“Deman, anh về trước đi, tôi cùng với cưng yêu, muốn ở đây ôn lại chuyện cũ.”
Cậu nói không có chút ẩn ý tình sắc gì bên trong, nhưng YunHo vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn JaeJoong một cái, tài xế cùng Deman rời khỏi, JaeJoong và YunHo cũng chậm rãi bước vào nơi không có bóng người, lại càng không đẹp đẽ, từ từ bước qua.
“Cưng yêu, doanh nhân nhất định phải giữ lời, đúng không?”
“….”
“Hứa là phải làm, đúng không?”
“….”
“Cưng yêu, không cần ngại, tôi sẽ rất nhẹ nhàng với anh …”
YunHo vẫn không mở miệng, chỉ khẽ hở dài, bộ dáng cam chịu làm cho JaeJoong cực kỳ hài lòng, nhưng YunHo nghĩ nghĩ, vẫn là không thể không bùng phát
“Em có cần phải chọn một nơi như vậy không?!”
JaeJoong mỉm cười, anh sao lại quên tôi chính là người trừng mắt tất báo, vào cái đêm năm đó, Đức ngài Kim tôi là ngay tại cái rừng cây không chút đẹp đẽ này bị người ta làm, cho nên hôm nay, có cơ hội như vậy, anh đương nhiên bị làm ngược lại.
Nhìn Jung YunHo im lặng ngoan ngoãn đứng trước mặt mình, nội tâm JaeJoong bỗng trở nên hồi hộp, nhẹ nhàng bước lại, hôn lên môi anh, từ chạm nhẹ đôi môi dần trở thành nụ
hôn sâu, sau đó bắt đầu trở nên nồng nhiệt. Cổ tay cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục, lúc hung hăng ôm lấy cổ YunHo, vẫn còn chút đau, nhưng là Jung YunHo cứ như vậy ở trước mặt cậu mặc cậu muốn làm gì thì làm, JaeJoong căn bản không cảm thấy đau đớn.
Lưỡi hai người quấn quít triền miên, tay cậu cố sức cởi quần YunHo xuống, nhưng như thế nào cũng không tiện, sau đó giữa những nụ hôn, cậu nghe thấy tiếng của YunHo
“Để anh.”
Cưng yêu của cậu quả thực làm cho tim cậu rung động đến không thể kìm được, cảm nhận YunHo đã cởi bỏ được quần của hai người, rồi nhanh chóng nắm lấy điểm yếu ớt của cậu, JaeJoong bỗng nhiên cảm thấy tim mình đột ngột đập mạnh. YunHo vừa tác dụng lực lên thứ trong tay, đôi môi cùng lưỡi lại nhanh chóng càn quét tất cả mọi điểm bên trong khoang miệng JaeJoong, JaeJoong có thể cảm nhận bàn tay YunHo đang nắm giữ thứ của mình có chút run rẩy.
Hiện tại là chạng vạng tại Nepal, tuy rằng nơi đây bốn bề vắng lặng, nhưng là tại vùng hoang dã này, vẫn có thể nhìn rõ ánh mắt trời để tiếp tục thực hiện, thật sự rất kích thích, hai người dây dưa di chuyển lại vài bước, phía sau YunHo đã dựa lưng vào một thân cây. Có trợ lực, hai người hôn môi càng thêm nồng nhiệt, đột ngột động tác trên tay YunHo tăng tốc, cũng chính là khiêu khích JaeJoong, mỗi một điểm nhạy cảm, đều bị anh nắm giữ, bất ngờ YunHo tăng lực ở bàn tay, JaeJoong chỉ kịp cảm nhận trái tim mình nhảy vọt, thở hổn hển phóng ra trên tay YunHo.
“Cưng yêu …”
Cơ thể cậu vẫn còn rất nhạy cảm, cảm nhận được YunHo vẫn chưa thoải mái, cậu khẽ mỉm cười hôn lên môi YunHo, lại đột nhiên cảm thấy YunHo di chuyển tay đến vị trí khác, khiến cho JaeJoong tỉnh táo lại.
“Này! Jung YunHo!”
YunHo không cho cậu cơ hội thở dốc, hoàn toàn cởi bỏ quần cậu xuống, nhanh chóng hôn lên đôi môi đang muốn kháng nghị, JaeJoong muốn giãy giụa, lại đụng phải vết thương trên cổ tay, những hưng phấn lúc trước hoàn toàn bị chuyển đổi, cổ tay đau cũng đã cảm nhận được rõ ràng, cho đến khi YunHo đưa một ngón tay vào, cậu mới trừng mắt thật lớn nhìn anh
“Ah …… Không ……. Không …..”
Lưỡi JaeJoong đã bị YunHo giữ chặt trong miệng anh, không thể nói ra tiếng, Kim JaeJoong rõ ràng cảm thấy YunHo hôn mình đều tràn ngập ý cười, nhưng bàn tay YunHo
phía trước và sau đều tấn công khiến tất cả kháng nghị của JaeJoong đều trở nên vô lực, cho đến khi YunHo điều chỉnh lại vị trí hai người, lưng JaeJoong đập mạnh vào thân cây phía sau, cậu mới lên tiếng
“Con mẹ nó!! Jung YunHo, đồ khốn nhà anh! Anh vi ước! Anh a a a ….”
YunHo nhìn cậu, tà tà cười, nâng chân cậu lên, mặt đối mặt từ từ tiến vào, JaeJoong nghẹn không nói lên lời, đợi cho tới khi YunHo hoàn toàn vào được bên trong, cậu mới có thể thở dốc
“Mẹ kiếp, anh đúng là đồ khốn …. khốn khiếp ….”
YunHo mỉm cười
“Em xem em kìa, ngay cả lúc thoải mái nhất vẫn thích mắng chửi người!”
Dứt lời, anh bắt đầu di chuyển, ở phía trên JaeJoong là cây, cho nên sau lưng bị cọ xát có chút đau
“Anh nhẹ một chút! Đằng sau là cây! Là cây!!”
Ý cười của YunHo càng thêm đậm
“Địa điểm không phải do em chọn sao?! Như thế nào bây giờ lại không hài lòng?!”
Những lời nói lúc sau của JaeJoong đều bị YunHo triệt để nuốt vào.
Như vậy, ở Nepal, tại một nơi trong rừng cây bẩn thỉu, Đức ngài Kim của chúng ta, lại một lần nữa bị người khác lấy mất thứ hoa lệ.
Tại Kathmandu Nepal, trong cuộc đánh cược sống chết, Jung YunHo cùng Kim JaeJoong không phải vì vẫn còn sống mà cược thắng, mà vì, cả hai người bọn họ, chỉ cần với họ đối phương không phải là tiền cược, vốn không có gì là thua không dậy nổi.
Cưng yêu, Kathmandu này là thành phố của Phật giáo, anh tin vào Phật không?
Anh chỉ tin em, như tin chính bản thân mình.
Vậy, dám đặt cược một lần nữa không?
Chỉ cần em không phải là tiền cược, anh cái gì cũng có thể mất.
______________END________________
——* Bài thơ viết tặng Ngủ Đông cùng tác giả, mặc dù chị chẳng thể đọc được
Anh nói, giữa hai chúng ta tồn tại một ranh giới
Không thể chạm tới, càng không thể vượt qua
Con đường tôi đi dù có bao xa
Cũng mãi mãi không có anh bên cạnh.
Mưa bom bão đạn, anh cùng tôi đồng hành
Cái ranh giới đó, ai vượt qua, tôi hay anh đều không biết
Đường kẻ mờ nhạt như chưa từng xuất hiện
Mà tôi chẳng thể ngờ, lúc ấy nó mới thực sự được vạch ra
Dòng ranh giới mang anh đi xa
Có những thứ, tôi không thể thay đổi
Đi tìm anh trong những tháng ngày nông nổi
Họ nói rằng anh chẳng có cơ hội còn sống trở về
Tôi không tin
Bởi nếu cả tôi cũng tin anh đã chết
Thì còn cơ hội nào anh trở về bên tôi
Vậy nên, phải đợi tôi, mảnh trái tim thất lạc!
Biển chiều gợn sóng chạy dài qua cồn cát
Chiếc xe lăn đơn bạc cùng bóng lưng dài cô liêu
Anh ngồi nơi đó giữa vạt nắng chiều
Bóng dáng ấy bỗng nhạt nhòa đôi mắt
Anh khẽ mỉm cười
Nắng hoàng hôn sắp tắt
Nhưng bình minh của tôi mới thực sự bắt đầu.
_Lan Kaitou_
*Tạm biệt và cảm ơn các bạn đã ủng hộ Lakivi trong thời gian qua
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT