Park Yoochun nhìn Kim Junsu bình tĩnh đứng cách mình không xa, ánh mắt yên tĩnh, có chút ẩm thấp từ kho hàng xộc vào mũi, làm cho Yoochun bỗng nhiên thấy hoảng sợ.
“Junsu … “
Hắn cúi đầu gọi tên cậu, nhìn Junsu từng bước đi tới trước mặt hắn, Yoochun nói không nên lời. Khi thấy Kim Jaejoong, Shim Changmin cùng đám người phía sau nhìn thấy Kim Junsu mà không một chút gì lo lắng, đáng lý ra Park Yoochun phải chú ý phân tích nguyên nhân của điều kì lạ này, nhưng hắn không có thời gian suy đoán chỉ bởi vì lo sợ cho người con trai trước mặt. Nhưng giờ, lời nói của Kim Junsu vừa nãy khiến cho hắn không kịp tiêu hóa, còn có cả không dám suy nghĩ để tin.
Kim Junsu trước mặt hắn đứng thẳng người, tay cầm ngọn đèn, có thể dễ dàng thấy được ánh mắt của cậu, có chút mông lung, càng khiến cho người khác lạnh sống lưng
“Anh biết Kim Mi In không?”
Cả kho hàng chìm vào im lặng, Kim Jaejoong liếc mắt nhìn Junsu cùng Yoochun một cái, nghe thấy câu hỏi của Junsu, liền nhắm mắt lại. Changmin có chút hoang mang đứng bên
cạnh nhìn Junsu, tại sao con người này lại nhắc đến Mi In? Cậu là ai, là người như thế nào của Hội, có quan hệ gì với Kim Mi In?
Yoochun không nói gì, Junsu tiếp tục
“Không nhớ ra phải không? Bởi vì em ấy chết rồi, chết trong vụ hỏa hoạn, chết bởi vì thằng khốn anh nằm vùng, thông báo cho cảnh sát biết kho hàng ở Busan.”
Park Yoochun bỗng nhiên nở nụ cười, so với lúc nãy càng trở nên bình tĩnh, hắn dùng ngữ khí trầm trầm, chậm rãi nói
“Thì ra em mới là người của Hội con bọ cạp vàng.”
Junsu dường như không chú ý tới lời nói của Yoochun, vẫn mơ hồ như cũ nói chuyện với người trước mặt
“Mi In chết hôm đó, tôi đã tự hứa với chính mình, nhất định phải tự tay giết chết kẻ khiến kho hàng ở Busan ngày đó bốc cháy, thật may, cũng không mất nhiều thời gian lắm, tôi cuối cùng cũng đã tìm được.”
Yoochun mở to mắt nhìn cậu, hắn không dám chớp mắt, Kim Junsu cũng bình tĩnh đón nhận ánh mắt hắn.
“Sao phải nhìn tôi chăm chú như vậy? Anh còn nhiều điều thắc mắc muốn tôi giải thích phải không? Ví dụ như tại sao khi ở Ánh Nắng Nửa Đêm, Hội con bọ cạp vàng thường có những lô hàng ba, nhưng đến tay anh chỉ còn hai gói, hay như lần ở sân bay lúc anh đến đón lão già Thái Lan đó, anh cứ nghĩ tôi là vì muốn làm nhiệm vụ nên một mình chạy tới, thật ra không phải, là chính tôi bảo cảnh lực không được truy đuổi, chính tôi tha cho các anh đi ngày đó, nhưng mà giờ nghĩ lại thấy thật đáng tiếc, lúc ấy chẳng qua tôi không hề biết anh là nằm vùng, nếu không, tôi đã để cho các người tự mình giết đồng đội rồi.”
ChunHuek giờ mới ý thức được tình hình trước mắt, Kim Junsu không phải là cảnh sát mà là người của Hội con bọ cạp vàng, nếu như vậy, trong cái bẫy này, con mồi duy nhất chỉ có một mình Park Yoochun, ChunHuek bỗng nhiên đứng dậy che trước mặt hắn.
“Không, không được giết Đức ngài Park …. “
Cậu đưa mắt sang hướng của Jaejoong, lớn tiếng cầu xin
“Đức ngài Kim, là lỗi của ChunHuek, van xin người, tha cho Đức ngài Park được không?”
“Ba!” Kim Junsu đấm thẳng vào miệng ChunHuek, khiến hắn lảo đảo trên mặt đất, Yoochun vội vàng đỡ lấy hắn, sau đó lại nhìn Junsu với ánh mắt bình tĩnh.
“Mày có tư cách gì xin tha cho Park Yoochun? Chẳng qua Hội đã cho mày một cơ hội ở bên cạnh hắn để theo dõi, mày cũng không hoàn thành được, đồ vô dụng!”
Junsu từ trên nhìn hắn buông lời khinh miệt, trong mắt lộ ra tia chán ghét.
“Cậu nghĩ rằng tôi không biết những tình báo của Đức ngài Park đều có người lén sửa đổi, cậu cũng biết chuyện đó nhưng không nói ra, may có tôi, nếu không chó săn như cậu bao giờ mới bị phát giác? Cầu xin? Ha ha, vừa nãy cậu còn phải đóng giả lo lắng, tình thâm nghĩa nặng với Đức ngài Park, vậy nên, nếu nói đáng chết, kẻ đáng chết là cậu, đồ hai mặt.”
Đang muốn nói tiếp với ChunHuek, Yoochun đột nhiên lại mở miệng, giọng nói âm trầm làm ánh mắt lạnh băng của Junsu thoắt cái biến mất.
Yoochun nhìn cậu, hỏi
“Kim Junsu, nếu hôm nay anh tự muốn chui đầu vào lưới, vậy tại sao em lại mất công tới đây để lộ thân phận, cứ tiếp tục ở lại cảnh cục làm người nằm vùng không phải rất tốt sao?”
“Đó là chuyện của tôi.”
“Là em luyến tiếc anh?”
Junsu giơ tay lên muốn đánh hắn, Yoochun bắt lấy cổ tay cậu, vệ sĩ xung quanh giơ súng lên hướng thẳng vào hắn, hắn vẫn không hề chú ý, chỉ nhìn vào mắt Kim Junsu, chậm rãi từng câu từng chữ nói
“Kim Junsu, anh và em căn bản đều giống nhau, rất đáng thương. Lúc trước, em nghĩ rằng anh và em cùng là người của Hội con bọ cạp vàng, cho rằng một ngày quay trở lại Hội, cùng anh một chỗ, sẽ đường đường chính chính theo đuổi anh, đúng không?”
“Park Yoochun, lừa mình dối người có ích gì sao?”
“Anh không tự lừa dối chính mình, cũng không lừa em, vì với em anh còn hiểu rõ hơn bản thân mình.”
Rút tay ra khỏi tay Yoochun, Junsu lấy từ bên hông một khẩu súng, hướng nòng đen ngòm đến ngay trước trán hắn, nói
“Anh có biết ngày tôi đáp ứng cùng anh ở một nhà là ngày gì không?”
Con ngươi của Park Yoochun trở nên run rẩy, một câu đều không nói được.
Jaejoong suy nghĩ một chút về hai người trước mặt, lại nhìn thoáng qua ChunHuek ở một bên nhìn Yoochun, phất tay bảo toàn bộ đàn em buông súng, nhìn về phía Junsu nói
“Mục đích ngày hôm nay đã xong, sống chết của hai người đó giao cho cậu xử lý, anh ra xe trước chờ cậu.”
Mang theo đàn em cùng Changmin rời đi, đèn xe ô tô sáng lên, nhưng kho hàng lại vẫn như cũ, đen đúa và ẩm thấp.
Tay cầm súng là của Junsu, tay không có súng là của Yoochun, còn lại là cánh tay phải tàn phế của ChunHuek.
Hay thật, Yoochun bỗng nhiên thấy buồn cười kinh khủng.
“Không phải rất hận anh sao? Sao vẫn chưa lên đạn?”
ChunHuek hoảng sợ chạy đến trước mặt Junsu, giọng hoảng loạn
“Van xin cậu! Giết tôi cũng được, nhưng xin cậu tha cho Đức ngài Park, xin cậu!”
Junsu đột nhiên cười to rồi giận dữ nói
“Mày cũng sắp chết rồi còn cầu xin cho ai, cánh tay đã mất nên muốn mất thêm cái chân nữa có phải không?”
Junsu cầm súng lên đạn, bỏ đi bộ phận an toàn của cò súng, ChunHuek bỗng thấy người mình chuyển động, so với tiếng súng nổ ngay bên cạnh, đôi mắt của ai kia ngay trước mắt còn khiến cậu hô hấp khó khăn hơn.
Thì ra chính lúc nòng súng phát tia lửa lên, Yoochun ôm ChunHuek ra bên cạnh, Junsu bóp cò liền bắn đúng vào đùi của hắn.
“Đức ngài Park!”
Trên đùi hắn máu chảy không ngừng, Yoochun ngẩng đầu lên nhìn Junsu, hơi hơi mỉm cười, Junsu nhìn chằm chằm vào ánh mắt hắn, hỏi
“Anh, đỡ đạn, thay cậu ta?”
“Dù sao anh với ChunHuek cũng chết chung một chỗ, không phải sao? Mà nếu như vậy thì ai chết trước cũng đâu quan trọng, chỉ mong em nên ra tay nhanh nhanh một chút.”
Junsu nắm chặt báng súng, gân xanh nổi lên khắp mu bàn tay.
ChunHuek nghe thấy Yoochun nói vậy, nước mắt tự nhiên trào ra, ôm chặt Yoochun mà khóc. Yoochun lại thản nhiên không hề đỡ lấy cậu, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Junsu, vẫn giữ nguyên nụ cười.
Junsu nâng tay cầm súng lên, lên đạn lại lần nữa, ào ạt vài tiếng súng vang lên trong nhà kho trống trải, vọng ra xa thật đáng sợ. Jaejoong trong xe nghe thấy tiếng súng, hơi quay đầu lại, nhìn vào cửa của gian nhà kho tăm tối.
Changmin bên cạnh cậu, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng vẫn hỏi
“Hyung, Kim Junsu thật ra là ai, vì sao cậu ta lại nhắc tới Kim Mi In?”
“Changmin, em có biết vì sao J phải chết không?”
“J?”
Nghe Jaejoong nhắc tới J, Changmin ngây ra một lúc
“Không phải vì do hắn hãm hại Jaehun hyung sao?”
Jaejoong chuyển mắt ra ngoài cửa sổ, bình thản đáp
“Nếu Jaehun thật sự đã chết, thì anh sẽ không bao giờ giết J để cho nó có cơ hội gặp Jaehun một lần nữa đâu.”
“Sao cơ? Anh, rốt cục là sao?”
“Jaehun là em trai của anh, anh nhất định sẽ không cho J có thêm cơ hội nào nữa động đến nó!”
ChunHuek mở to mắt nhìn, xung quanh hoàn toàn yên ắng, những viên đạn bắn ra làm cho bụi đất bay lên mờ mịt, thấy trên người không có vết thương, lại nhìn sang Park Yoochun, trên người ngoại trừ bắp đùi đang chảy máu ra cũng không có nơi nào trúng đạn, chỉ có ánh mắt nãy giờ vẫn đang nhìn chăm chú Kim Junsu, một giây cũng chưa rời.
Bắn hết đạn, Junsu thẳng tay vứt khẩu súng trên mặt đất. Lấy thẻ cảnh sát trong túi ra, ném về trước mặt Yoochun khiến một đám bụi bay lên, quay người bỏ đi. Yoochun nhìn ảnh Junsu trên tấm thẻ, hơi cười cười mà hỏi
“Sao lại không giết tôi, Kim Junsu?”
Junsu dừng bước lại, quay đầu nhìn hắn, khóe miệng cũng hơi kéo lên
“Giữ cái mạng anh lại, để anh nhìn thấy tôi làm việc phạm pháp, nhìn tôi với anh làm kẻ thù, nhìn tôi với anh mãi vẫn đứng ở hai chiến tuyến.”
Nói xong, Junsu không một chút lưu luyến rời đi, Yoochun vì mất máu quá nhiều nên khuôn mặt đã trở nên nhợt nhạt, hắn nhìn bóng lưng của Junsu, đột nhiên mở miệng
“Kim Junsu, chúng ta rốt cuộc vẫn là không thoát nổi câu nói ngày ấy.”
Nhìn Junsu vẫn bước về phía trước không hề có ý muốn dừng lại, Yoochun tự nở nụ cười giễu mình
“Giữa cảnh sát và tội phạm có một loại hấp dẫn chết người, không phải sao ….?”
Nhìn Kim Junsu lên xe, Changmin di chuyển đến ngồi lên ghế của phó lái. Quay lại nhìn Junsu một lần nữa, Junsu liền mỉm cười với cậu, rồi quay về phía Jaejoong, đang muốn nói chuyện thì Jaejoong mở miệng trước
“Mệt không? Về nhà tắm rửa cho sạch sẽ rồi nghỉ ngơi đi.”
Junsu nhìn Jaejoong trong chốc lát, sau đó hỏi
“Không hỏi em có giết anh ta không sao?”
Jaejoong nở nụ cười, xoa xoa đầu Junsu
“Em có thể giết hắn hoặc không là do em quyết định, coi như phần thưởng cho những năm em đi nằm vùng.”
“Quyết định sinh mạng của Park Yoochun là một vinh hạnh?”
“Em cảm thấy vinh hạnh thì nó vinh hạnh, sao cũng được.”
Junsu nhắm mắt lại, sau đó ngả người dựa đầu vào vai Jaejoong
“Em mệt chết đi được …. “
Jaejoong cầm tay cậu, bảo tài xế lái xe, xe chậm rãi khởi động. Shim Changmin nhìn Jaejoong và Junsu, thấy môi Junsu mấp máy nói rất mơ hồ
“Lúc ở kho hàng Busan, em sợ Kim Heechul đi lên tầng bốn tìm thuốc phiện nên đã nhanh chóng lên đó, em biết Mi In ở trong đó, muốn tìm cơ hội cứu em ấy ra, nhưng mà …. em không thể cứu được cô ấy …. em sợ thuốc phiện rơi vào tay cảnh sát …. em sợ thân phận nằm vùng bị bại lộ … Em không thể cứu cô ấy, em đã không cứu cô ấy, em cứ thế bỏ mặc lại cô ấy trong cái nhà kho cháy rực đó …. Là em không cứu cô ấy … không cứu được cô ấy … Cứ thế trơ mắt đứng nhìn cô ấy bị ngọn lửa vây quanh … “
“Đừng nói nữa, em mệt rồi.”
“Cô ấy nhận ra em, trong tất cả mọi người chỉ có cô ấy nhận ra em …. Hyung, là em cứu không được em ấy …. cứu không được em ấy … “
Đóng cửa sổ phòng ngủ lại, Jaejoong quay đầu nhìn Changmin. Cùng Changmin đi về phía ghế salon, Jaejoong thở dài
“Ngồi đi, anh biết em có nhiều chuyện muốn hỏi anh.”
Changmin ngồi xuống cố gắng nghĩ ngợi, nhưng mãi vẫn chẳng thể ra
“Hyung, năm đó chẳng phải bác Kim đã nói Jaehun hyung không thể qua khỏi sao?”
“Năm đó, dấu hiệu của sự sống xuất hiện trên Jaehun là vô cùng mong manh, thiếu chút nữa thì chết, cha anh lén lút chuyển viện cho Jaehun ra nước ngoài.”
Nói tới đây, Jaejoong nhíu mày, có vẻ không muốn nói sâu hơn nữa
“Ở bên đó, Jaehun được phẫu thuật chuyển đổi khuôn mặt cùng thanh quản để biến thành một người hoàn toàn khác.”
Changmin không thể tin được hỏi
“Thương tích trên người mà bên đó cũng chữa được sao?”
Jaejoong trong giọng nói cũng có chút không đành lòng
“Cha anh bảo với bác sĩ, sau khi chỉnh hình thì tiếp tục cứu chữa, cứu sống được là cái tốt, nếu không thì ít nhất cũng vẫn phải thở được.”
“Bác Kim …. “
“Rất tàn nhẫn phải không? Cha anh cho đến bây giờ vẫn không chịu thừa nhận Jaehun là em trai của anh, chỉ cho em ấy họ Kim vì muốn em ấy sẽ vì nhà họ Kim mà đền ơn công cứu mạng. Anh và em đều giống nhau, vẫn nghĩ Jaehun đã chết, sau đó Kim Junsu xuất hiện, lúc tất cả mọi người rời đi, cậu ấy đã nói cho anh biết …. Phải, là nhà họ Kim có lỗi với em ấy.”
“Vậy là, sau khi thân thể của anh ấy hồi phục, bác Kim cài anh ấy vào đội ngũ cảnh sát sao?”
Jaejoong gật đầu
“Cha anh sau khi mất, chỉ có một mình anh xoay xở việc của Hội. J gạt anh buôn lậu thuốc phiện, cũng nhờ Jaehun đến Ánh Nắng Nửa Đêm ngày hôm đó, phát hiện ra có hàng nên mới kịp thông báo cho anh.”
“Jaejoong hyung, Jaehun thật sự đã chết rồi.”
Đột nhiên có âm thanh truyền đến, Jaejoong cùng Changmin ngẩng đầu, là Junsu đang đứng ở cửa nhìn hai người, sau đó mỉm cười nói
“Em bây giờ là Kim Junsu, nhớ kĩ, là Kim Junsu.”
Jaejoong cười cười
“Sao mới ngủ có chút vậy đã tỉnh?”
“Nghĩ muốn uống một chút cafe.”
Changmin cũng đứng lên nói
“Anh ngày trước không hề thích uống thứ này.”
Junsu nở nụ cười
“Khi ở cục cảnh sát, mọi người đều uống, cũng thành thói quen.”
Nhìn Junsu xoay người đi vào trong bếp, cả Jaejoong và Changmin đều im lặng không nói nữa.
Khi mang tên Kim Jaehun thì buông thả sinh mệnh, khi mang tên Kim Junsu sống lại thì buông thả tình cảm của chính mình. Đối với một Kim Junsu như vậy, Jaejoong đột nhiên không biết làm gì. Cậu là người của nhà họ Kim, Changmin là phụ trợ của Hội con bọ cạp vàng, vậy còn Junsu? Theo như thân phận và quá khứ, cậu là gì của Hội?
Tại cảnh cục
Kim HeeChul đi khắp một vòng, phát hiện cả Junsu lẫn Yoochun đều vẫn chưa đến sở, gọi điện cho Junsu thì luôn trong tình trạng tắt máy. Xoa xoa thái dương, hỏi vài người đều nói không biết, không nhận được giấy báo từ cấp trên rằng họ xin phép nghỉ, trong
lòng thầm oán giận hai con người kia vô kỉ luật. Nhìn cục trưởng đi đến trên tay mang theo nhiều xấp văn kiện quan trọng, hướng mắt về phía HeeChul phân phó
“Bảo tất cả mọi người vào trong phòng họp, chuẩn bị bắt đầu rồi.”
“Rõ thưa sếp, nhưng hôm nay Park Yoochun không có đến … “
Nghe HeeChul nhắc tới Yoochun, cục trưởng nhíu nhíu mi, sau đó nói
“Sĩ quan Park đang trong thời gian nghỉ ngơi hai ngày.”
“A? Em không nhận được thông báo.”
“Thì bây giờ tôi thông báo với cậu đây.”
HeeChul quay lưng một cái xem thường, làm gì mà nghiêm túc như vậy chứ. Ngồi trong phòng họp, hắn đẩy đẩy DuYong bên cạnh
“Chốc nữa, cậu lấy cớ ra ngoài gọi điện cho bé cá heo nói, nó không có cục trưởng làm chỗ dựa nên không được trốn cuộc họp lần này, chỉ có Park Yoochun mới được hưởng đãi ngộ đặc biệt như thế thôi, vậy nên mau mau đến đây.”
“Em rõ rồi sếp.”
Phòng họp bỗng nhiên đổi sang không khí căng thẳng, là chủ đề về Hội con bọ cạp vàng.
Kim Jaejoong, Shim Changmin cùng một số đường chủ chẳng hề xa lạ, Kim HeeChul có chút chán nản quay đi chỗ khác.
Sơ lược một chút về tình hình hiện tại của Hội con bọ cạp vàng, lại đơn giản phổ biến một vài kế hoạch sắp tới, cục trưởng dừng một chút, nói
“Dưới đây là tin tức mới nhất mà bên tình báo chúng ta điều tra được.”
Trên màn hình lớn của phòng họp phóng lên một ảnh chụp, không quá lớn nhưng lại khiến cho Kim HeeChul bất ngờ mà buông rơi cây bút trên tay xuống đất. Hắn mở to hai mắt như không thể tin được, chăm chăm nhìn khuôn mặt người trên màn hình.
“Người này tên là Jung Yunho, 25 tuổi, giới tính nam, hiện là Cố vấn đầu tư của M.J. Theo như cục tình báo cho biết, người đàn ông này đi theo Kim Jaejoong tham dự vụ mua bán ở Nepal, cũng hộ tống Kim Jaejoong đi đến đảo Fiji để tiến hành trị liệu, thậm chí cả vụ ở cảng Busan cũng xuất hiện hắn. Trong những cuộc mua bán bình thường của Hội con bọ cạp vàng, hắn không dễ dàng ra mặt, nhưng chúng ta lại có thể tìm được rất nhiều hình ảnh của hắn liên quan đến Hội. Nepal, đảo Fiji, Busan, hắn đều có mặt, cho nên chúng ta có lý do để đưa hắn vào diện tình nghi, có thể hắn là người của Hội con bọ cạp vàng, hoặc có thể là quan trọng hơn thế. Vậy nên, khi điều tra trên mạng Internet vẫn phải điều tra cả người này.”
Nhìn những hình ảnh tại Nepal, đảo Fiji, lại đến cảng Busan, Jung Yunho đều bị lộ mặt khá rõ ràng.
Tại sao những hình ảnh này lại lọt vào tay cảnh sát?
Tại sao cục tình báo của cảnh sát lại hướng mũi nhọn điều tra về phía Jung Yunho?
Kim Heechul cảm thấy những ngón tay càng ngày càng lạnh dần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT