Những đám cháy bùng lên cao ngất ở Nhà Chính của gia tộc Benchelle đã dần dần lắng lại, mùi khói nồng nặc trong không khí, những làn gió thổi làm cho da mặt cảm thấy đau rát. Hogan cùng mấy người thuộc hạ dè dặt nhìn sắc mặt của Deman, ai cũng im thin thít không dám lên tiếng.
Không ngờ, Deman chậm rãi bật cười, quay đầu hỏi thuộc hạ
“Trong nhà kho mất những loại vũ khí gì?”
“Một vài khẩu súng lục, lựu đạn, trong đó quý giá nhất là khẩu Razer mà anh cất kỹ.”
Deman vẫn cười như trước
“Thương vong của người chúng ta như thế nào?”
“Số lượng người của đối phương ít nhưng thân thủ tốt, thương vong của chúng ta không tính là nghiêm trọng nhưng mấy đội ngũ người phái đi chặn Kim JaeJoong và Jung YunHo đều bị thanh toán hết.”
“Ừ, như trong dự liệu, hai người này…”
Một thuộc hạ tiếp tục báo cáo với Deman
“Họ lái chiếc xe được chuẩn bị từ trước ở cửa hông, tài xế bị chúng em xử lý hết, họ đánh chết hai người trông giữ, điều khiển chiếc Hummer đó rời đi.”
Deman gật đầu
“Ừ, tốt lắm, máy theo dõi dấu vết đã cài lên xe của họ chưa?”
“Rồi, thưa anh cả.”
“Vậy chúng ta lập tức xuất phát, anh thật sự muốn nhìn một chút, nơi ẩn náu Hội Con Bọ Cạp Vàng đã chuẩn bị rốt cuộc là ở đâu.”
Hogan không khỏi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Deman, người đàn ông trước mắt, cười nhàn nhạt, nét mặt toàn cục đều nắm chắc trong tay trong cơn gió phần phật có vẻ càng chót vót. Hắn phải kính phục sự dự liệu cùng năng lực ứng biến giải quyết công việc của Deman. Khi thuộc hạ báo cáo phát hiện ra chiếc xe Kim JaeJoong chuẩn bị để chạy trốn, Deman liền phân phó đặt máy theo dõi lên xe. Tuyến người thương vong của Hội Con Bọ Cạp Vàng trong cuộc đánh nhau lần này và bây giờ ngay cả nơi ẩn náu bí mật của Hội Con Bọ Cạp Vàng, Deman đều muốn cả hai bị loại bỏ cùng nhau.
Cùng mấy người thuộc hạ lên xe, Deman phân phó
“Tất cả nghe đây, đừng lấy cứng đối cứng mà thương tổn mạng sống của họ, Kim JaeJoong là đồng bọn hợp tác của anh, Jung YunHo là võ sĩ quyền anh của anh, anh muốn Jung YunHo còn sống và có thể đấm bốc, sau đó, chúng ta sẽ đưa Đức ngài Kim lên máy bay quay về Seoul, người của họ, chắc là cũng nhanh đến tiếp nhận cậu ta thôi.”
“Vâng.”
Khi xe khởi động, Rees đột nhiên xuất hiện, Deman nhìn cậu
“Rees?”
“Ông chủ, em đi cùng anh.”
Deman chăm chú nhìn cậu một chút, không hỏi nguyên nhân, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Rees muốn lên phía sau xe ngồi, Deman đã mở cửa xe
“Cậu ngồi với anh.”
Rất nhanh xe liền khởi động, Rees im lặng ngồi ở trong xe, Deman cũng không nói gì. Đoàn người đi về vị trí của máy theo dõi, Deman nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Rees, nếu như Jung YunHo động thủ, sẽ giao cho cậu xử lý, cậu giúp anh, anh rất yên tâm.”
Rees nhìn Deman dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không mở miệng. Deman quay đầu nhìn cậu, chợt nở nụ cười, sau đó nhẹ nhàng nắm tay cậu
“Đang lo lắng về trận thi đấu hai tuần sau sao, nếu cậu không muốn, anh sẽ bãi bỏ.”
Rees lắc mạnh đầu
“Ông chủ, em sẽ đấm bốc thật tốt…”
Deman hiểu ý mà cười, người thuộc hạ ở phía trước báo cáo tình hình cho hắn, nên hắn đã bỏ lỡ hai chữ yếu ớt rất nhẹ và rất khẽ khàng cuối cùng của Rees… “Vĩnh viễn…”... Thở dốc kịch liệt ngừng lại, Kim JaeJoong đưa lưng về phía YunHo dựa vào trong lòng anh, lớp mồ hôi bị làn gió đêm thổi lên, cảm thấy hơi lạnh nhưng ***g ngực của YunHo nơi cậu đang dựa vào lại vô cùng nóng bỏng. JaeJoong biết YunHo đang cười, mặc dù quay lưng về phía anh, cảm nhận được đối phương vùi đầu vào cổ mình, cậu vẫn biết anh đang cười
Môi ấm áp. Từng nụ hôn lẻ tẻ vụn vặt rơi xuống thái dương cậu, JaeJoong có chút mệt mỏi không muốn lên tiếng. YunHo cười trầm lắng bên tai cậu
“Thật ra tôi có chút khâm phục sự tự chủ của bản thân mình, chỉ làm có một lần rồi buông tha cho cậu…”
“Vậy anh để tôi đè lại anh đi.”
YunHo giúp cậu chỉnh sửa ngay ngắn quần áo, động tác cài lại cúc áo cũng rất nhẹ nhàng
“Giữ gìn thể lực, chúng ta còn đang trốn chạy, tôi chưa quên đâu…”
Hai người đứng dậy khỏi mặt đất, YunHo cười, giúp JaeJoong phủi lá cây dính vào tóc cậu. Nhìn con ngươi mang theo chút oán trách, cuối cùng YunHo không thể nhịn được, cúi đầu chạm bờ môi JaeJoong một cái, thanh âm rất dịu dàng
“Nghỉ ngơi khoảng mười phút, chúng ta phải đi về phía nhà kho.”
JaeJoong gật đầu, chợt tựa đầu vào vai YunHo
“Cưng yêu, kì thật, khu rừng rậm này không tính là lớn, nếu người của Deman đuổi theo, chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ tâm lý sẵn sàng đối phó với họ đến hừng đông.”
“Ừ.”
Hít một hơi thật dài và sâu, JaeJoong để sức lực quay về hai chân
“Đi thôi, đừng trì hoãn nữa.”... Nhìn Hummer bị YunHo và JaeJoong bỏ lại, lại nhìn khu rừng rậm ấy, Deman cười cười
“Quả thật đây là một nơi hẻo lánh lý tưởng.”
Sau đó hắn phân phó Hogan
“Vùng lân cận có nhà ở sao?”
“Bên kia hình như có ánh sáng.”
“Mang một người biết rõ nơi này đến đây.”
Chẳng bao lâu sau, một thiếu nữ ăn mặc có chút sơ sài, vẻ mặt kinh sợ bị dẫn đến, hình như chưa bao giờ thấy nhiều người như vậy, trong con ngươi của cô tràn ngập hoảng loạn, thấy súng của Hogan và những người khác, ngay cả chân cũng run lẩy bẩy
“Đừng… Đừng… Tôi…”
Deman nhã nhặn nhìn cô gái trẻ
“Chỉ muốn hỏi cô mấy vấn đề mà thôi, đừng căng thẳng, trong khu rừng này có nơi ẩn náu không?”
Thiếu nữ suy nghĩ một chút, giọng nói có chút bất ổn
“Hơi sâu trong rừng có một nhà kho nhỏ nhưng đã bị bỏ hoang từ lâu, khi đó đã được người ta mua nhưng hình như cho đến bây giờ chưa từng dùng để lưu trữ hàng hóa.”
“Khu rừng này lớn như vậy, tôi không muốn đi vòng vèo, cô có thể trực tiếp đưa tôi đi không?”
“A? Tôi…”
Muốn từ chối nhưng thấy điệu bộ của đối phương, thiếu nữ thật sự không dám lắc đầu, cơ thể run rẩy ngồi lên xe của Deman, sau đó Deman phân phó hai chiếc xe bên ngoài
“Các cậu từ phương hướng khác đi đến kho hàng, dọc đường truy tìm hai người họ.”
Sau đó Deman phóng xa tầm mắt
“Trời sắp sáng rồi, tóm lại, đưa người đi về phía nhà kho đuổi theo là được.”
JaeJoong và YunHo chạy một lúc, từ rất xa truyền đến tiếng bước chân, dường như còn có tiếng xe chạy, trong lòng hai người kinh hoàng, Deman truy đuổi đến. YunHo quay đầu lại nhìn thoáng qua
“JaeJoong, nhà kho còn xa nữa không?”
“Còn cách một đoạn.”
Sau đó JaeJoong ngẩng đầu chụp hai tay lên vai YunHo
“YunHo, anh hãy nghe tôi nói, bốn phía của khu rừng này thông nhau, nhà kho ở cuối hướng tây, trước tiên anh đi về phía nhà kho, tôi chạy về phía nam bắn một phát súng, dẫn kẻ địch đi, sau đó từ bên kia quay về nhà kho tụ họp với anh.”
YunHo lau chùi Razer một chút, bằng lòng
“Phương pháp không tệ. Lúc này hai người chúng ta đi cùng nhau, quả thật hại nhiều hơn lợi. Địa hình rừng rậm, phân tán kẻ địch mới là cách tiêu diệt địch tốt nhất.”
JaeJoong gật đầu, vừa muốn di chuyển thì bị YunHo kéo lại. YunHo nhìn cậu
“Phương pháp được thông qua, nhưng đề án thực thi cụ thể thì tôi bác bỏ, tôi đi hướng nam dụ địch rời đi, cậu đi đến kho hàng trước, trời vừa sáng, ChangMin đến rồi, các cậu trở lại tiếp viện cho tôi.”
“Nhưng…”
“Không nhưng gì hết, tôi sẽ sống sót.”
JaeJoong nhìn chằm chằm vào anh thấy trong mắt YunHo không cho phép cậu từ chối, sau đó gật đầu
“Tôi cũng sẽ sống sót.”
YunHo cười một chút với cậu, sau đó xoay người hướng phía nam chạy đi, nổ súng lên trời, JaeJoong nấp vào một cái rãnh sâu, nhìn một vài người trong chiếc xe ấy đuổi theo tiếng súng. Trời đã lờ mờ sáng, JaeJoong nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, trước mặt lại có xe vọt qua, JaeJoong đứng dậy chạy về phía nhà kho. Có tiếng gào thét của người và tiếng đạn ở phía sau truyền đến đuổi theo hướng mà JaeJoong chạy đi.
JaeJoong âm thầm nở nụ cười, YunHo, hóa ra, tôi đã hiểu anh đến thế, xem ra, tôi đặt cược không sai rồi.
Chạy được một lúc thì trời cũng đã sáng, nhà kho mơ hồ hiện lên trước mắt. Cảm giác người đuổi theo sau không hề giảm bớt, tâm trạng của JaeJoong dường như không tệ. Đẩy cửa nhà kho, JaeJoong khôi phục hơi thở gấp kịch liệt, trong lòng âm thầm tính toán, dẫn dắt kẻ địch rời đi, số còn lại giao cho YunHo xử lý hẳn là không có vấn đề gì. Xuyên thấu qua cửa sắt, thầm nghĩ xem nên giải quyết những người đó như thế nào, đang chìm trong suy nghĩ, nghe được giọng nói trầm ổn từ phía sau
“Cậu JaeJoong vất vả rồi, uống chén trà không?”
JaeJoong ngẩn ra, lập tức khôi phục tâm trạng, xoay người nhìn Deman
“Ngài Deman thật sự lợi hại, ở đây cũng tìm được.”
Nhìn thoáng qua Rees bên cạnh Deman, JaeJoong im lặng. Deman nhìn một đám thuộc hạ của mình truy đuổi xông vào nhà kho, sau đó một loạt họng súng đen nhánh chĩa vào Kim JaeJoong, hắn vẫn bình tĩnh như trước
“Cậu Kim hình như đã quên ước định của chúng ta, tôi có thể tặng cậu Razer nhưng cậu phải để lại Jung YunHo.”
JaeJoong ngẩng đầu nhìn những người tùy tùng muôn hình muôn vẻ trong nhà kho cùng những khẩu súng tinh xảo đẹp đẽ đó, dường như cậu không hề mảy may lo lắng vì tình cảnh hiện tại
“Tôi đếm đếm tính tính, người ngài Deman mang đi, phần lớn đều ở trong nhà kho này.”
Deman nở nụ cười
“Há miệng chờ sung vừa tiết kiệm thời gian vừa giảm bớt công sức, không đúng sao?”
JaeJoong cười rất khẽ nhưng rất đẹp
“Thật không? Ngài Deman tự tin như thế, con mồi chắc chắn sẽ tự chui đầu vào lưới sao?”... Phía sau tấn công rất dữ dội, trời đã sáng tỏ, đối phương công kích càng thêm dễ dàng. YunHo vừa chạy vừa né tránh, vết thương trên người có chút đau đớn, trong lòng lại càng lo lắng, không biết JaeJoong có an toàn đến nhà kho không, cũng không biết người của ChangMin có đến không.
Trước mặt bất chợt có tiếng bước chân đến gần, YunHo cảnh giác nằm sấp người xuống, bóng người càng ngày càng rõ ràng, nghe được bên này có tiếng nổ súng cũng không vội vã nổ súng trở lại, dường như không phải là người của Deman phái đến. YunHo thò đầu xem xét, thấy người trước mặt ánh mắt anh rực sáng
“ChangMin?!”
ChangMin cầm vũ khí, trong tay còn có một vật gì đó dò xét tìm người, nghe được giọng nói, cậu cũng kinh ngạc, vui vẻ chạy đến
“YunHo hyung!”
“ChangMin, có kẻ địch, có lẽ không đến mười người.”
ChangMin gật đầu, lấy tay ra hiệu cho thuộc hạ, thân thủ và vũ khí của người Hội Con Bọ Cạp Vàng đều rất tốt, hai bên giằng co chỉ một lát, người của Deman đã bị xử lý hết.
ChangMin trừng to con mắt, buông vũ khí xuống, nhìn bốn phía một chút, sau đó nhìn YunHo
“JaeJoong hyung đâu?”
YunHo đỡ hai bên sườn có chút đau đớn
“A, cậu ấy đi về nhà kho rồi, bây giờ chắc là đã an toàn ở đó.”
ChangMin nhíu mày
“Nhà kho?!”
YunHo gật đầu, chợt nhớ đến điều gì đó, cũng hoảng hốt
“Các cậu chưa gặp JaeJoong? Không phải các cậu từ nhà kho đến tiếp viện cho tôi sao?”
Hô hấp của ChangMin bị ứ đọng
“Yun… YunHo hyung, sao… sao lại thế?”
Sao ChangMin lại chưa gặp JaeJoong? Vậy sao ChangMin có thể tìm được anh?! Bất an và nghi hoặc nhồi nhét vào trong ngực, anh thấy giọng nói của ChangMin có chút bất ổn
“YunHo hyung, nhà kho đó đúng là do Hội Con Bọ Cạp Vàng chúng em thành lập ở đây để tiếp ứng an toàn, nhưng lần này đến Nepal tình hình nguy hiểm đáng sợ, JaeJoong hyung nói lỡ đâu trốn đến nhà kho, nó là ngôi nhà duy nhất trong rừng rậm, mục tiêu nhà kho quá mức rõ ràng, nên nó bị vứt bỏ, chỉ dùng làm mục tiêu phân tán sự chú ý của quân địch.”
“Vứt bỏ nhà kho?! Như vậy làm sao các cậu tìm được chúng tôi?!”
“Trước khi đi JaeJoong hyung mang theo một máy định vị GPS nhỏ xíu, có thể dễ dàng tìm được nơi này, là bởi vì máy định vị cho thấy anh ở đây.”
Trong lòng YunHo nguội lạnh, ChangMin vẫn khó hiểu
“Nhưng JaeJoong hyung đâu? Sao lại chỉ có mình anh? Nếu JaeJoong hyung không ở đây, sao trên máy định vị lại hiển thị chỗ này?”
Đầu ngón tay tê dại, YunHo cảm thấy dường như anh bị một chậu nước lạnh rót lên đầu.
Máy định vị, máy định vị, máy định vị.
Chậm rãi khom người xuống, anh giơ tay kéo ra chiếc vỏ bằng da của con dao ẩn hình.
Ở bên trong đó có một mảnh thiết bị định vị nho nhỏ được người ta giấu trong chiếc dao ẩn hình hơi mỏng này.
“Vậy chiếc dao ẩn hình này sẽ dùng chứ? Mang đi phòng thân.”
“Tôi nên nói cám ơn.”
Tại sao muốn đưa nó cho tôi?!
“ChangMin chắc chắn tìm được chỗ này?”
“Chắc chắn tìm được.”
Bởi vì có vật này, sao lại không tìm được?!
Kim JaeJoong, cậu dẫn dụ bên địch đến nhà kho, là vì cái gì?
Kim JaeJoong, ngay cả việc tôi sẽ tranh dẫn kẻ địch đến phía nam cậu đều đoán được, tôi nên vui hay nên buồn vì chuyện cậu hiểu suy nghĩ của tôi đây?
Gió mãnh liệt thổi tới làm rối loạn tóc mai của YunHo, làm đỏ hai con ngươi của YunHo.
Cậu khiến tôi làm hại cậu, phải làm sao bây giờ…
»
Bạn vợ đã hi sinh vì muốn bạn chồng được sống sót *chấm chấm nước mắt*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT