Trời vừa đổ mưa, mặt đất còn hơi ẩm ướt, nhưng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch đi chơi của mọi người. Cuối tuần, thời tiết lại nắng đẹp, du khách tới quảng trường công viên ven biển tham quan đông hơn ngày thường rất nhiều. Một dải cầu vồng vắt nghiêng qua nền trời phía xa xa, mọi người hào hứng thi nhau giơ máy lên chụp.

Hôm nay Ninh Thập Tam cũng tới, nhưng

không may mắn được thư giãn ngắm cảnh như mọi người, hắn đến là để làm việc, phải đứng rải đơn tuyên truyền bảo hiểm ở một góc công viên.

Chịu khổ cùng hắn còn có những đồng nghiệp khác, gần đây công ty đang ra sức thúc đẩy hoạt động tuyên truyền, cứ ngày nghỉ là sai nhân viên luân phiên đến những nơi đông đúc phát tờ rơi, còn có tặng phẩm nho nhỏ kèm theo, cho nên không ít người chủ động đến nhận. Vì muốn gây ấn tượng mạnh, công ty còn bắt nhân viên mặc đủ loại trang phục hoạt hình thu hút du khách, việc này Ninh Thập Tam liều chết cự tuyệt. Đứng làm việc giữa trời nắng chang chang, lại còn phải mặc đồ thú bông, cảm nắng là một vấn đề, quan trọng nhất là hình tượng bị ảnh hưởng, mà đối với Ninh Thập Tam hình tượng là vàng là bạc, hắn có chết cũng không chịu nhượng bộ.

Có điều, Ninh Thập Tam cũng không dám ngang nhiên chống lại mệnh lệnh cấp trên, thay vào đó hắn nảy ra một sáng kiến khác, mang Mặc Mặc tới giúp mình rải đơn. Mặc Mặc có thể thay đổi kích cỡ cơ thể, kêu nó biến to to một chút, treo hai cái giỏ đựng đơn hai bên người nó là được, Ninh Thập Tam còn móc thêm một chiếc túi dưới cổ nó, bên trong đầy ắp tu líp mới hái ban sáng, muôn màu khoe sắc, thu hút ánh nhìn của người đi đường.

Ninh Hi cũng tới giúp một tay, có Mặc Mặc đi cùng, cậu cũng không quá bài xích việc tiếp xúc với người lạ, nhưng Ninh Hi vẫn ít nói như mọi khi, chỉ đưa tờ rơi cùng quà tặng kèm là một đóa hoa cho du khách. Bám đuôi họ còn có tên chết tiệt đuổi mãi không đi Zero.

Tặng phẩm Ninh Thập Tam chuẩn bị rất hấp dẫn, chẳng mấy chốc tờ rơi đã phát gần hết, Ninh Hi đưa đồ uống cho em trai, bảo: “Cứ thong thả, nghỉ tay một lát đi đã.”

“Ninh Ninh, còn tôi nữa.” Zero bám theo Ninh Hi, tủi thân nói.

Đương nhiên gã không được đáp lại, đưa nước cho Ninh Thập Tam xong, Ninh Hi quay ra cho Mặc Mặc ăn bánh bích quy. Ninh Thập Tam có chút hả hê nhìn Zero bị đối xử lạnh nhạt, bảo: “Tỉnh lại đi, anh trai tôi không thấy được anh đâu, cố gắng diễn trò như vậy cũng vô dụng.”

Bị chế nhạo, Zero trợn mắt nhìn Ninh Thập Tam, trên mặt lại trưng ra nụ cười đáng ăn đòn như thường ngày, gã tự cầm lấy một chai nước, tu ừng ực.

Nhìn chai nước khoáng bị Zero uống hết, Ninh Thập Tam nhíu mày, may mà bọn họ đang đứng trong góc nhỏ, không quá gây chú ý, nếu có ai đó thấy được cảnh một chai nước lơ lửng trong không trung, từ từ cạn dần, nhất định sẽ hét ầm lên cho mà coi.

“Zero, anh không cảm thấy đường đường là tử thần mà lại đi theo tôi phát đơn tuyên truyền bảo hiểm như thế này kì cục lắm sao?” Cảm thấy buồn chán, Ninh Thập Tam hỏi bâng quơ.

Tuy rằng đang tàng hình, nhưng ban nãy Zero cũng phụ sắp xếp giấy tờ, lúc Ninh Hi khuân đồ thì đỡ hộ một tay, dù đây chỉ là những việc nhỏ nhặt, song xét địa vị tử thần của Zero, Ninh Thập Tam vẫn cảm thấy rất kì quái.

Nghe xong câu hỏi của Ninh Thập Tam, Zero nhún vai, “Bởi vì tôi đang rất rảnh.”

“Lạ thật, tử thần các anh mà cũng có lúc rảnh á?”

“Có gì mà kỳ? Không phải đều nhờ phước cậu ban cho hay sao.” Zero nhìn Ninh Thập Tam, cười lạnh đáp.

Ninh Thập Tam cũng cười nhạt, tuy trước kia hắn luôn tranh đoạt công việc với tử thần, nhưng kể từ khi Icy rời đi, linh cảm không còn xuất hiện nữa, cho nên việc Zero rảnh rỗi chẳng liên quan gì tới hắn sất, có khi gã trốn việc chuồn đi chơi ý chứ. Có điều đúng là mấy tháng nay Zero có vẻ rảnh thật, hầu như hôm nào cũng thấy gã, đôi lúc Ninh Thập Tam nghi ngờ Zero kiếm cớ đến chỗ hắn để theo dõi hành động của hắn.

Zero mặc dù đáng ghét, nhưng

cũng chưa đến mức không chấp nhận được, Ninh Thập Tam không giỡn với gã nữa, im lặng một lúc rồi hỏi: “Hôm đó là anh gọi điện nhờ người báo với anh trai tôi là tôi gặp nạn sao?”

Thắc mắc này hắn cất trong lòng đã lâu, mãi không tìm được lời giải đáp, hiếm khi được làm việc chung với Zero như ngày hôm nay, hắn nhân cơ hội hỏi luôn.

Zero hầm hừ, quay đầu nhìn chỗ khác, khinh khỉnh nói: “Cậu cho rằng tôi cũng đần như Icy sao?”

Trông nhà ngươi còn đần hơn ấy, đồ con heo!

Nếu như sử dụng linh thuật, Zero có thể nghe được toàn bộ lời mắng chửi trong lòng Ninh Thập Tam, nhưng mắng thì mắng vậy, ngoài mặt Ninh Thập Tam vẫn tươi cười như cũ, hắn có việc cần nhờ Zero, cho nên giữ vững thái độ niềm nở là điều rất quan trọng.

“Gần đây anh có quay về minh giới không?”

“Hả?” Zero liếc Ninh Thập Tam một cái, mặt đầy vẻ đề phòng.

“Anh có gặp Icy không?Anh ấy…vẫn ổn chứ?”

Đây là lần đầu tiên Ninh Thập Tam nhắc đến chuyện của Icy sau khi Icy rời đi, tuy ngày nào cũng gặp Zero, nhưng Ninh Thập Tam không dám đả động đến chủ đề này. Có một số việc, càng để tâm, lại càng không dám nhắc tới, chỉ sợ nghe được đáp án mình không muốn nghe, nhưng rồi lại không thể thôi nghĩ ngợi, muốn biết tất cả những gì xảy ra với người ấy, cho dù về sau không thể gặp lại nữa, chỉ cần biết người ấy vẫn bình an là được.

Lông mày Zero nhướng lên, nụ cười trên mặt càng trở nên đáng ghét, “Thật ra tôi có nghe được một vài tin tức về Icy, hình như tên đó đã không còn là tử thần nữa rồi, còn những chuyện khác thì…”

Hả lòng hả dạ nhìn gương mặt của Ninh Thập Tam chuyển từ trạng thái bình tĩnh sang căng thẳng, Zero đắc chí nói: “Bí mật, không thể tiết lộ được.”

“Zero, anh cũng chẳng biết cái quái gì đúng không!”Bị Zero đùa bỡn, Ninh Thập Tam giận dữ quát lên.

Ninh Hi đang sắp đồ ở bên cạnh giật nảy mình, vội vàng chạy tới, hỏi: “Sao vậy sao vậy?”

“Không có gì.” Ninh Thập Tam hít sâu một hơi, trên mặt lại là nụ cười chuyên nghiệp: “Bị chó cắn ấy mà, anh cũng phải cẩn thận đó, dù thế nào cũng đừng để bị chó cắn.”

Ninh Hi ngó quanh một chút, ngoại trừ Mặc Mặc đang chuyên tâm đeo giỏ tờ rơi ra, không có con chó nào hết, cậu khó hiểu hỏi: “Chó ở đâu vậy, không phải em bị hoa mắt đấy chứ?”

“May mà anh không thấy được nó, con chó xui xẻo như thế, tốt nhất là cả đời đừng bao giờ nhìn thấy.”

Ninh Thập Tam cười cười, tiện đà liếc Zero, hài lòng nhìn mặt gã đen thui, duỗi tay muốn kéo Ninh Hi, nhưng làm thế nào cũng không chạm vào được, rốt cuộc gã tức tối, giơ ngón giữa hướng về phía Ninh Thập Tam.

Cái động tác hạ lưu này Ninh Thập Tam chắc chắn sẽ không làm, dù gì người thắng ván này cũng là hắn. Biết nhau lâu như vậy,

Ninh Thập Tam đã sớm nhìn ra điểm yếu của Zero, Zero rất mong Ninh Hi có thể nhìn thấy mình, nhưng hết lần này tới lần khác đều vô vọng, mỗi lần chỉ cần nhắc đến Ninh Hi là Zero nhất định sẽ mất bình tĩnh, dùng chiêu này đảm bảo trăm trận trăm thắng.

“Tờ rơi không còn nhiều, anh qua bên kia lấy thêm một ít.”

Ninh Hi chỉ chỉ về phía các đồng nghiệp đang mặc đồ chim cánh cụt

đứng đối diện bọn họ. Tuy không giỏi tiếp xúc với người lạ, nhưng Ninh Hi không thể cưỡng lại sự đáng yêu của những con thú hoạt hình này, cho nên mỗi khi hết đơn, cậu đều chủ động chạy qua lấy thêm.

Thấy Ninh Hi chạy đi, Zero cũng cuống quít bám theo, trong lúc vội vàng áo bị mắc vào cành cây, một chiếc cúc áo bị đứt rơi ra trên mặt đất, lăn ngay tới trước mặt Ninh Hi.

Ninh Hi nhặt lên, là một chiếc cúc nhỏ màu vàng, nhìn quanh quất một chút nhưng không thấy ai, cảm thấy kì lạ, cậu tiện tay nhét vào túi áo. Thấy vậy, Zero vui vẻ quay đầu, vênh mặt chỉ chỉ với Ninh Thập Tam, Ninh Hi không phải không có cảm giác với sự tồn tại của gã nha, chí ít Ninh Hi vẫn chú ý đến đồ gã làm rơi nha~~~.

Rảnh hết biết.

Ninh Thập Tam chẳng buồn so đo với Zero, hắn đặt chai nước xuống, tiếp tục phát tờ rơi. Mặt trời trên cao chiếu rọi rực rỡ, tuy dải cầu vồng kia không còn rõ nét như ban đầu, nhưng vẫn đẹp mắt, nằm vắt ngang qua một góc trời xanh.

Từ khi Icy biến mất đến giờ đã hơn ba tháng, vậy mà Ninh Thập Tam vẫn không nghe được tin tức gì về Icy. Niềm hi vọng hắn ôm ấp những ngày đầu tiên dần dần trở thành tuyệt vọng, Ninh Thập Tam quay về với thói quen lấy công việc lấp đầy khoảng trống như trước kia, tuy lượng hợp đồng kí kết tăng lên gấp nhiều lần, nhưng hắn vẫn chẳng vui vẻ nổi.

Chìa khóa nhà Icy hắn vẫn giữ, nhưng chủ nhân căn nhà không quay trở về, thì hắn cầm chìa khóa có ích gì? Icy lúc nào cũng trách hắn không tặng hoa. Nhưng khi hắn muốn tặng, lại nhận ra không còn ai để tặng nữa rồi. Mùa tulip nở đã đến, còn không nhanh tặng đợi đến lúc mùa hoa năm nay qua đi, có phải đến mùa tulip sau hắn mới có thể gặp lại người ấy? Hay là, mùa hoa nở chỉ là cái cớ để dối gạt lòng mình, dù có đợi bao lâu đi nữa, người ấy cũng không quay trở về phải không?

Phát đơn xong, Ninh Thập Tam quay người nghịch nghịch mấy đóa hoa còn sót lại, tay hắn run rẩy, hắn không muốn nghĩ ngợi nhiều nữa, thế nhưng không thể khống chế dòng suy nghĩ trong đầu mình. Bất chợt, trước mắt hiện lên một màn sương mờ ảo, những cánh hoa đủ màu sắc trở nên nhạt nhòa, không thể thấy được rõ ràng.

Đằng sau có tiếng bước chân vang lên, kèm theo một giọng nói: ” Có thể tặng tôi một đóa tulip đen được không?”

Không ngờ lại có người chủ động đến xin hoa, Ninh Thập Tam hơi lúng túng, vành mắt vẫn còn hồng hồng, hắn không dám ngẩng đầu lên, chỉ tiện tay đưa một đóa hoa ra, người nọ không nhận lấy, bảo: “Tôi muốn đóa màu đen kia mà.”

Âm thanh rõ ràng, lãnh đạm, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vô cùng, Ninh Thập Tam cầm lấy đóa tulip đen duy nhất trong giỏ đứng lên, vẫn không dám quay lại, chỉ nói: “Xin lỗi, đóa hoa này là để cho người nhà của tôi, không phải quà tặng.”

Sau lưng bỗng dưng trở nên ấm áp, người kia áp vào lưng hắn, vòng tay ra trước cầm lấy hoa trên tay hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy thì, anh có thể trở thành người nhà của em không?”

Ninh Thập Tam đẩy ra, quay lại, dưới ánh mặt trời, một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen thuần đang lẳng lặng đứng trước mặt hắn, tóc vuốt dựng rất cá tính, làn da hơi sậm màu hơn trước kia, trên má và trán có vài vết sẹo lờ mờ. Hôm nay trời nóng bức, thế nhưng chiếc áo khoác đen không hề tạo cảm giác ngột ngạt, vóc dáng người nọ vẫn dong dỏng như trước kia, làn gió nhẹ khẽ thổi vạt áo bay bay, mang theo nét nhã nhặn lịch thiệp quen thuộc ngày nào, đôi đồng tử đen như mực, nhìn hắn không chớp.

Trước mắt vẫn mờ mờ ảo ảo, Ninh Thập Tam không thấy rõ toàn bộ gương mặt đối phương, hắn lặng đi một chút, đột nhiên tung một cú đấm vào giữa mặt người đối diện, Icy không tránh, vì biết Ninh Thập Tam sẽ không thương tổn mình. Thực tế Ninh Thập Tam ra tay không hề mạnh, mọi sức lực của hắn đều dùng để níu chặt lấy áo Icy, kế tiếp giật mạnh một cái, đem môi mình dán chặt lên môi Icy.

Ninh Thập Tam hôn ngấu nghiến, giống như muốn xác nhận đây không phải ảo giác, chẳng thèm quan tâm xung quanh ra

sao, chỉ ôm chặt lấy Icy, đưa lưỡi vào miệng hắn, khi tiếp xúc với nhiệt độ của người đối diện, liền không muốn buông ra, dây dưa quyến luyến không rời. Dường như cảm nhận được sự lo lắng và bất mãn của Ninh Thập Tam, Icy nhiệt tình đáp lại, quảng trường công viên vốn đang náo nhiệt giờ phút này chìm vào tĩnh lặng, tựa hồ chỉ còn lại hai người họ. Đối với Ninh Thập Tam lúc này, chỉ cần biểu đạt được tình cảm của mình là tốt rồi, những người khác nghĩ ra sao hoàn toàn không quan trọng.

Mãi lâu sau, nụ hôn nhiệt tình mới dứt, Ninh Thập Tam mở mắt, lẳng lặng nhìn Icy, cả hai tựa vào nhau rất gần, Ninh Thập Tam có thể thấy rõ những vết sẹo chằng chịt trên mặt Icy, hắn đưa tay vuốt ve những vết sẹo ấy, chúng đã sắp lành, không còn nhìn rõ nữa, nhưng nhất định trước đó Icy đã phải chịu rất nhiều đau đớn. Chuyện ở minh giới ra sao Ninh Thập Tam không rõ, song khi nhìn thấy những vết thương này, lòng hắn tràn ngập sợ hãi, không dám nghĩ xem ba tháng qua Icy đã phải trải qua thế nào.

Tiếng sóng biển từ phía xa khẽ vọng đến, chẳng biết từ lúc nào bọn họ đã rời khu náo nhiệt của công viên để tới gần bờ biển, xung quanh không có ai, vắng vẻ tĩnh lặng, là không gian thuộc về riêng bọn họ.

“Đừng lo, Ninh Hi có Zero và chó ngốc theo rồi, sẽ không có chuyện gì đâu.” Dường như đoán được suy nghĩ của Ninh Thập Tam, Icy nói.

Ninh Thập Tam rũ mắt, đây là lần đầu tiên có người nghĩ cho Ninh Hi trước cả hắn, đó là bởi Icy quan tâm đến hắn, cái tên tùy hứng này lúc nào cũng đi trước một bước, xử lý mọi chuyện êm xuôi để hắn yên tâm, nhưng lại không bao giờ chịu nói ra.

“Em cũng là đàn ông.” Ninh Thập Tam nhìn Icy, nghiêm túc bảo: “Cho nên, hứa với em, từ giờ về sau bất kể chuyện gì xảy ra, hãy để em gánh vác cùng anh.”

Icy không lên tiếng, nhìn thẳng vào mắt Ninh Thập Tam, sau đó hôn lên đuôi mắt hắn, có vị mằn mặn, xen chút cảm giác chua xót, nhưng cũng mang theo mùi vị của hạnh phúc, bởi nụ cười hiện giờ của Ninh Thập Tam hoàn toàn khác với nụ cười chuyên nghiệp thường ngày, đó là một nụ cười bắt nguồn từ hạnh phúc thực sự.

Mày Icy nhăn lại, hắn vẫn chưa hiểu được hết tình cảm của con người, hắn rất thích Ninh Thập Tam cười, thế nhưng lúc này đây, nhìn Ninh Thập Tam nước mắt lưng tròng cũng rất đáng yêu, giống như một con thú nhỏ, tuy bình thường cứng cỏi mạnh mẽ, nhưng thi thoảng lại để lộ vẻ yếu đuối, khiến người ta càng muốn bắt nạt trêu đùa.

Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ thoáng qua của Icy mà thôi, thật ra Icy cũng không muốn thấy Ninh Thập Tam yếu đuối, hắn thích một Ninh Thập Tam vui vẻ phấn chấn, ngay cả tử thần cũng không để vào mắt. Icy đưa tay lên, chạm ngón tay vào giữa hai mày Ninh Thập Tam, lướt nhẹ theo hàng mi: “Anh sẽ không bao giờ để em phải khóc nữa, đây là lần cuối cùng.”

Vành mắt Ninh Thập Tam lại đỏ lên, khóe miệng cong cong.

Ninh Thập Tam tự suy ra hàm ý ẩn chứa trong câu nói của Icy – Anh sẽ không bao giờ rời khỏi em nữa, đây là lần cuối cùng.

Ninh Thập Tam kiễng chân, ôm lấy cổ Icy, hôn Icy một lần nữa. Môi Icy hơi lạnh, giống hệt chủ nhân của nó, nhưng Ninh Thập Tam lại rất thích, cảm giác lành lạnh này hệt như cảm giác lành lạnh trong quá khứ, sự quen thuộc khiến hắn ngây ngất.

Nụ hôn lần này không giống ban nãy, nhẹ nhàng dịu dàng hơn, giống như một điệu valse chầm chậm thư thái, cảm giác ấm áp dần dần nhen lên theo những giai điệu đẹp đẽ, có thể cảm nhận được sự hiện diện của đối phương khi môi kề cận. Xa xa, sóng biển dường như cũng hiền hòa đi, bọt sóng táp vào mỏm đá, tựa một khúc nhạc hòa âm.

Rất lâu sau, khi Icy hơi dừng lại, Ninh Thập Tam lại không chịu buông ra, vẫn níu lấy vai Icy, lưỡi quyến luyến mơn man bờ môi Icy, từng chút từng chút một, cảm nhận sự ấm áp dâng trào.

Sau đó Ninh Thập Tam để đóa tulip đen vào túi áo của Icy, đóa hoa nho nhỏ tô điểm cho màu áo đen, dường như được hái là để dành riêng cho Icy, nên nó phối hợp với chiếc áo khoác rất hoàn hảo.

Icy cúi đầu nhìn một chút, hỏi: “Việc này nghĩa là sao?”

“Tu líp đen đại diện cho sự thần bí, sang trọng, tượng trưng cho một lời chúc phúc vĩnh hằng.” Ninh Thập Tam cố tình trêu đùa Icy, đến khi thấy trong mắt Icy hiện lên vẻ buồn bực, mới tủm tỉm bổ sung thêm một câu, “Cũng là lời chúc phúc của người trong một gia đình nữa.”

Nhận ra ẩn ý trong câu nói của Ninh Thập Tam, biểu cảm lạnh lẽo trên mặt Icy hơi hơi dịu xuống, Icy nắm lấy tay Ninh Thập Tam, mười ngón đan xen, kéo hắn đến ghế dài ngồi xuống. Tay của Icy rất lạnh, đối lập với cái nóng oi bức của tiết trời mùa hè, lại khiến Ninh Thập Tam liên tưởng đến những cực khổ Icy phải chịu đựng suốt mấy tháng qua, hắn khẽ chạm vào những vết sẹo trên mặt Icy, hỏi: “Có đau không?”

“Không.” Icy nói xong, nghĩ nghĩ một chút, tiếp: “Còn có người bị thương nặng hơn anh.”

Nhớ tới màn quyết đấu ở minh giới, đôi mắt Icy thoáng hiện lên vẻ khó chịu, nếu không phải không có vũ khí, hắn đã không bị thương nặng như vậy, nhưng cái tên khiêu khích hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Trước giờ Icy vẫn thế, không muốn gây sự với ai, song người khác cũng đừng hòng ngồi lên đầu hắn.Nhưng tất cả đều là chuyện đã qua, hắn cũng không muốn nhắc lại khiến Ninh Thập Tam mất vui.

“Em nghe Zero nói anh đã không còn là tử thần nữa.” Ninh Thập Tam lo âu nhìn Icy: “Mất vũ khí rồi, anh còn có thể làm việc ở minh giới không?”

Xem ra Zero ngoài gu ăn mặc tệ hại ra thì còn thích hóng chuyện thiên hạ. Icy không vui hừ một tiếng, nét mặt vẫn bình thản như cũ: “Giờ anh làm giám sát quan, không cần làm nhiều, đến ngày lĩnh lương là được”

Ninh Thập Tam không biết giám sát quan là chức vụ gì, nhưng nghe Icy nói thì có vẻ bị mất quyền hành rồi, vội hỏi: “Nếu như anh lấy lại được vũ khí thì sao? Có thể thay đổi được tình hình hiện tại không?”

“Vì sao phải thay đổi?Hiện tại không phải rất tốt sao?” Icy nhìn Ninh Thập Tam, đột nhiên lên tiếng: “Có phải anh ích kỉ lắm không, vì muốn nhìn thấy thật nhiều màu sắc, nên liền tự ý quyết định vận mệnh của em?”

“Không đâu, em cũng rất ích kỉ, muốn anh trở thành người nhà của em, mãi mãi ở cạnh em, kết quả hại anh không được làm tử thần nữa.” Tuy biết rõ Icy sẽ không trách gì mình, giống như Ninh Thập Tam từng nói, người nhà là người có thể bao dung tất cả khuyết điểm và thói ích kỉ của hắn, mãi mãi ở bên hắn, nhưng trong thâm tâm Ninh Thập Tam vẫn cắn rứt.

“Mà lúc ấy sao anh lại chọn cách đó để thay đổi vận mệnh?”

“Anh không thay đổi vận mệnh, anh chỉ phá hủy nó thôi.” Icy thuận miệng nói: “Những thứ mình không thích, cứ phá đi là xong.”

Còn tùy hứng hơn cả trước đây, Ninh Thập Tam cười khổ. Hắn thu tầm mắt đang đặt trên người Icy về, quay đầu nhìn dải cầu vồng sắp biến mất trước mặt, mỉm cười bảo: “Tiếc quá, cầu vồng sắp tan rồi, nếu như anh đến sớm một chút, em đã có thể dạy anh nhận biết màu sắc.”

“Lúc đến anh nhìn thấy rồi, cầu vồng rất đẹp, nhất là màu xanh da trời.”

Không giống với minh giới tối tăm u ám, nơi đây mặc dù có những chuyện phức tạp, những chuyện khiến người ta đau lòng, sinh li tử biệt lại không thể tránh khỏi, nhưng vĩnh viễn tràn ngập ánh sáng rực rỡ của mặt trời, giống như khoảng trời cao kia, khoác trên mình màu xanh dịu nhẹ, mà Ninh Thập Tam chính là màu sắc đẹp đẽ nhất giữa biển màu xanh bất tận ấy, khiến Icy không thể không bị thu hút, rồi lại không kiềm chế được mà đuổi theo bắt lấy.

Ninh Thập Tam ngạc nhiên nhìn Icy, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười, hắn nắm chặt tay Icy nói: “Cám ơn.”

Cám ơn Icy đã quay về với hắn, cám ơn Icy đã vì hắn mà làm tất cả mọi việc, có lẽ Icy vẫn chưa thể lý giải trọn vẹn cảm xúc của con người, nhưng Ninh Thập Tam tin Icy nhất định sẽ khiến mình hạnh phúc, bởi vì màu Icy chọn là màu xanh da trời,màu của hi vọng và hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play