Ninh Thập Tam tỉnh lại, trước mắt là không gian quang đãng, sạch sẽ, ánh mặt trời nhẹ xuyên qua rèm cửa màu xanh đậm vào phòng, mang theo hơi ấm của mùa xuân. Hắn động đậy cơ thể, phát hiện mình đã được giải phóng khỏi luồng khí lạnh buốt thấu xương, mờ mịt nhìn xung quanh, lập tức nhận ra nơi này là phòng của Ninh Hi trong viện an dưỡng, trong phòng không có ai, yên bình tĩnh lặng.
“Tỉnh rồi?”
Một giọng nói bình thản vang lên, trong khoảnh khắc Ninh Thập Tam ngỡ là Icy, nhưng ngay lập tức hắn biết mình lầm rồi, giọng của Icy tuy lạnh lẽo, nhưng không trong trẻo như tiếng nói kia, hắn tìm kiếm nơi phát ra âm thanh, liền thấy Zero đang khoanh tay trước ngực nghiêng mình dựa vào tường, mặt không cảm xúc nhìn hắn.
“Icy đâu?”
Cảnh tượng đám cháy thoáng hiện ra trước mắt, Ninh Thập Tam buột miệng hỏi theo bản năng.
Lông mày Zero nhíu lại, “Vì sao cậu không hỏi về tình trạng của mình trước?”
Ninh Thập Tam ngây người, phải rồi, vào phút cuối cùng, hắn đã không thể trốn khỏi truy sát của đám tử thần, giữa biển lửa dữ dội, Icy chờ hắn tại nơi tận cùng của cái chết, hắn nhớ rõ lưỡi hái lạnh giá của Icy hạ xuống, nhớ gương mặt như băng tuyết của Icy, rồi lưỡi hái xuyên thẳng qua đóa tulip, đâm vào ngực hắn, nhưng cũng không hề cảm thấy đau đớn. Icy ôm hắn vào trong lồng ngực, hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói lạnh tanh của người kia: “Đừng sợ, đã có anh.”
Đúng là cái tên kiệm lời, nhưng mỗi chữ Icy nói ra đều nặng tựa nghìn cân, vành mắt Ninh Thập Tam ươn ướt, hắn không biết rốt cuộc Icy đã làm những gì để có thể cho hắn lời cam đoan ấy, nhưng hắn biết cái giá phải trả nhất định rất lớn.
“Có phải Icy đã xảy ra chuyện? Anh ấy ở đâu? Mau dẫn tôi đi gặp anh ấy!”
Càng nghĩ càng thấy sợ, Ninh Thập Tam vội vã nhảy xuống giường, vì quá hấp tấp, đôi chân mềm oặt suýt làm hắn té nhào. Zero lạnh lùng nhìn Ninh Thập Tam chật vật, hừ một tiếng, “Yên tâm, Icy là tử thần, không chết được, có điều hắn đã vi phạm quy tắc của tử thần, bị trừng phạt thế nào thì không ai rõ, giờ hắn đang ở minh giới, đó không phải là nơi cậu có thể đến, cho nên, mau vứt bỏ cái hi vọng hão huyền được gặp Icy đi.”
“Vi phạm quy tắc tử thần?” Kí ức về đám cháy một lần lại một lần ùa về, thần trí Ninh Thập Tam hỗn loạn, hắn dường như không hiểu Zero đang nói gì, chỉ có thể thì thào nhắc lại.
Zero cười khẩy một tiếng, “Cậu không thấy kì lạ sao? Người đáng lý phải chết là cậu sao lại mạnh khỏe nằm ở chỗ này? Chính là vì có kẻ dùng vũ khí của mình phong ấn linh hồn cậu lại trong cơ thể, ngoại trừ hắn, không ai có khả năng kéo linh hồn cậu ra nữa.”
“Vũ khí…” Ninh Thập Tam thì thầm lặp lại hai chữ này, trong chớp mắt mọi việc đều sáng tỏ, hắn vội hỏi: “Là lưỡi hái của Icy sao? Mất đi vũ khí rồi, anh ấy sẽ như thế nào?”
“Đừng có hỏi tôi, tôi cũng không biết, mấy nghìn năm minh giới tồn tại, chưa có ai làm ra chuyện như vậy, song lưỡi hái là biểu tượng của tử thần, mất đi nó, cũng có nghĩa Icy đã mất đi tư cách làm tử thần.” Zero thở dài, dùng giọng điệu nhạo báng nói: “Chẳng hiểu hắn ta nghĩ gì nữa, đúng là đồ đần, nhưng chí ít bây giờ cậu cũng không cần phải lo lắng về số mệnh của mình, lưỡi hái này thuộc về Icy, ngoài hắn ra, không ai có thể rút ra được, chỉ cần một ngày nó không được rút ra, là cậu có thể sống thêm một ngày…”
Nghe Zero nói, cơ thể Ninh Thập Tam càng run rẩy dữ dội, đầu óc trống rỗng, hắn nhớ ra, khi hắn ngã xuống đất thì người ôm lấy hắn cũng đã biến mất.
Không biết số phận của Icy sẽ thế nào, liệu Icy có thể trở về không, thậm chí phải làm thế nào mới có thể tìm được Icy Ninh Thập Tam cũng không biết. Đối với một người bình thường, đặt chân đến minh giới là một chuyện quá xa vời, hơn nữa cũng sẽ không có ai chịu giúp hắn.
“Tôi còn có thể gặp lại Icy không?” Ninh Thập Tam hoang mang hỏi.
Zero nhún vai, “Việc này còn khó hơn bảo tử thần không được giết người, tôi không trả lời được. Tôi ở đây chờ cậu tỉnh lại đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi, Icy gây ra rắc rối lớn như thế, bản thân thì quay về minh giới, còn hậu quả để lại thì bắt tôi xử lý, cậu không thấy hắn quá đáng lắm sao?”
Thì ra đó là lí do vì sao đêm qua Icy nói khuya mới về, Ninh Thập Tam cười xót xa: “Cái tên tự cho mình là đúng này…”
Rất quá đáng, cũng rất tùy hứng, thế nhưng Icy vốn là người như vậy, làm việc gì cũng theo ý mình, không thèm nghĩ xem cảm nhận của người khác ra sao, liệu Icy có biết rằng chia ly thậm chí còn đau đớn hơn cả cái chết không? Thoát khỏi sự rượt đuổi của tử vong, và mãi mãi mất đi thứ quan trọng nhất, rốt cuộc cái nào mới khiến con người ta khó có thể chịu đựng hơn?
Có lẽ những điều này Icy không thể hiểu nổi, vì Ninh Thập Tam còn chưa kịp dạy cho hắn, cũng như rất nhiều màu sắc ngoài kia, muốn nhớ rõ, phải cần rất nhiều thời gian. Ninh Thập Tam muốn dành cả phần đời còn lại để chỉ cho Icy, nhưng cái người tính tình thất thường đó lại không cho hắn cơ hội.
Tiếng bước chân vang lên, cửa bị đẩy ra, Ninh Hi cầm một bó hoa đi vào, thấy Ninh Thập Tam thì sợ hãi cực độ: “Tiểu Phúc, em tỉnh rồi sao? Vì sao lại nói chuyện với bức tường? Em có thấy đau đầu không? Anh đi kêu bác sĩ.”
“Em không sao.” Ninh Thập Tam lấy lại tinh thần nói.
Zero đang dựa vào tường trông thấy Ninh Hi, mặt lập tức hớn ha hớn hở, chạy đến bên cậu, tí tởn hỏi: “Ninh Ninh à, hái nhiều hoa mang đến như vậy làm gì, định tặng ai thế?”
Zero vươn tay ra, đáng tiếc chỉ chạm vào khoảng không, tay trực tiếp xuyên qua thân thể Ninh Hi, Ninh Thập Tam thấy vậy, hừ một tiếng, nhỏ giọng bảo: “Xem ra anh trai tôi thật sự rất ghét anh, chỉ có người nào khiến anh ấy ghét thậm tệ anh ấy mới chọn cách quên đi.”
Nụ cười trên mặt Zero cứng đờ, nhưng ngay tức khắc gã bật cười, nhún nhún vai: “Không sao, thứ tôi có nhiều nhất là thời gian, cứ thong thả đùa với cậu ấy cũng được.”
Những lời này thực sự chọc giận Ninh Thập Tam, hắn hét to: “Đừng tưởng tử thần thì có gì đặc biệt hơn con người, Ninh Hi không phải đồ chơi của anh!”
“Tiểu Phúc, Tiểu Phúc, em làm sao vậy?”
Ninh Hi bị tiếng quát của em trai dọa hoảng, vội vàng kéo Ninh Thập Tam, quay đầu ngó chỗ Ninh Thập Tam cứ nhìn chằm chằm nãy giờ, nhưng không thấy bất cứ cái gì, bèn nói: “Bình tĩnh một chút, anh đi gọi bác sĩ.”
“Anh à, em không sao.”
Thấy Zero cười khẩy một tiếng, rồi biến mất trong không gian, Ninh Thập Tam kéo tay Ninh Hi, hít sâu một hơi, cố gắng ép bản thân bình tĩnh trở lại, nhìn sắc mặt Ninh Hi vẫn căng thẳng như cũ, bèn dùng giọng dịu dàng nói: “Em thật sự không sao.”
Ninh Hi nhìn Ninh Thập Tam thật lâu, xác nhận em trai không có vấn đề gì, nét mặt mới nhẹ nhõm, tiến đến ôm lấy hắn, than thở: “Không sao là tốt rồi, hôm qua thấy em bị người ta đưa đến, anh thật sự sợ em đã xảy ra việc gì.”
Giọng Ninh Hi có chút nghẹn ngào, cơ thể còn run run, xem ra bị dọa thật rồi, mãi lâu sau mới bình tĩnh lại, mang hoa vừa hái cắm vào trong bình, bảo: “Hôm qua thật khủng khiếp, tòa nhà thương mại bị cháy sạch mấy tầng, nghe nói rất nhiều người bị thương, sau đó anh xem tivi mới biết thì ra tên phóng hỏa còn có đồng bọn, hèn chi gã ngoan ngoãn bị bắt, hóa ra là để đồng bọn tiếp tục phóng hỏa, đầu óc lũ người này thật sự không bình thường…”
Ninh Hi nói xong, lại hỏi Ninh Thập Tam, “Tiểu Phúc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Em không cho anh tới cao ốc, sao lại còn tự mình vào đó…”
Ninh Thập Tam không cách nào nói rõ lí do, đành phải hỏi ngược lại: “Anh, sao anh biết em ở trong cao ốc.”
“Có người gọi điện đến bệnh viện, nhờ y tá chuyển lời nhắn cho anh.”
“Là Zero ư?”
Lúc đó Icy đã biến mất, người báo tin cho Ninh Hi chỉ có thể là Zero, song Ninh Thập Tam cảm thấy khả năng này rất khó xảy ra, tuy Zero lúc nào cũng cười hì hì trông như vô hại, nhưng gã không giống kẻ thích chõ mũi vào chuyện người khác, với lại Zero có nói Ninh Hi cũng không nghe được, quả nhiên Ninh Hi lên tiếng: “Zero là ai? Người gọi tới chỉ bảo em đã gặp nạn, kêu anh mau đến cao ốc thương mại.”
Lúc vừa nghe tin, Ninh Hi vô cùng hoảng hốt, mặc kệ đang diễn trò với viện trưởng, vội vã chạy vọt ra khỏi bệnh viện. Khi cậu và viện trưởng đến cao ốc, liền trông thấy mấy tầng của cao ốc bị nhấn chìm trong biển lửa, xe cứu hỏa và cứu thương xếp thành hàng, xung quanh người người vây kín, cả hai bị lính cứu hỏa ngăn không cho lại gần.
May mà không lâu sau có một lính cứu hỏa cõng Ninh Thập Tam ra, sau khi kiểm tra thấy Ninh Thập Tam không vấn đề gì, Ninh Hi xin viện trưởng đưa Ninh Thập Tam về viện an dưỡng, ở đây cũng có rất nhiều bác sĩ, lại là chỗ thân quen, cậu thấy yên tâm hơn là đưa em trai đến bệnh viện.
Nghe Ninh Hi kể xong, Ninh Thập Tam khẽ nhíu mày, hỏi: “Lính cứu hỏa tìm được em ở tầng mấy?”
“Ở bên ngoài tầng một. Anh ta nói thật kì lạ, trên người em có rất nhiều vết bỏng, nhưng không hề có thương tích do va đập hay té ngã, không hiểu em xuống lầu bằng cách nào,
nhưng có lẽ Mặc Mặc biết.”
“Mặc Mặc?”
“Ừ, nó rất đáng yêu, khi lính cứu hỏa mang em ra nó đã đi cùng em rồi, lúc bọn anh về viện nó cũng chạy theo bằng được, nên anh đem nó về, em coi, Mặc Mặc rất thích nơi này nha.” Ninh Hi đi tới trước cửa sổ, chỉ tay ra bên ngoài.
Ninh Thập Tam bước đến, liền thấy bên cạnh bồn hoa có một con chó nhỏ đang quẫy đuôi nhảy tới nhảy lui chơi đùa. Nó rất nhỏ, chỉ bằng một nửa con chihuahua, lông xoăn xoăn, nhìn như chó xù, nhưng toàn thân đều là một màu đen, thậm chí còn đen hơn cả mực.
Là chó của Icy!
Thấy nó, Ninh Thập Tam thiếu chút nữa kêu lên, hắn nhớ trước khi mê man có một con chó ngao đi về phía mình, thì ra nó tới cõng hắn ra khỏi đám cháy, Icy cố tình để nó lại để bảo vệ hắn, nhất định Icy đã thi triển linh thuật, để mọi người có thể nhìn thấy nó.
[ Nhớ kĩ, em là của anh. ]
Giọng nói lạnh lẽo văng vẳng bên tai, tựa như mới đây thôi, cuối cùng Ninh Thập Tam cũng có thể biết được nửa vế sau mà Icy không nói — cho nên, kể cả cái chết cũng không thể mang em đi, bất cứ việc gì xảy ra, hãy để anh là người gánh chịu!
“Vì thế nên anh mới nói xin lỗi sao?” Ninh Thập Tam thì thầm tự hỏi.
Thì ra, lúc Icy đi tìm hắn, xin hắn thứ lỗi thì trong lòng đã có quyết định này, Icy thừa biết Lulu sẽ không từ bỏ ý định, sớm muộn gì Ninh Thập Tam cũng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên đã an bài tất cả. Hôm ấy Icy nhắc tới chuyện có tư cách hay không có tư cách được tha thứ, là bởi Icy nghĩ đến những nguy hiểm trước mắt, để bảo vệ Ninh Thập Tam, Icy không ngại làm bất cứ việc gì, bởi đây chính là điều Ninh Thập Tam đã nói với hắn.
[Nếu như anh có thể vĩnh viễn ở cạnh tôi, chấp nhận tất cả khuyết điểm cùng tính bốc đồng của tôi, vì tôi sẵn sàng hi sinh mạng sống, khiến tôi không còn cách nào rời khỏi anh, thì anh chính là người nhà của tôi.]
Xin lỗi, em thật ích kỉ khi nói với anh những lời ấy, nhưng tại sao anh lại dùng cách thiếu suy nghĩ như vậy để thực hiện nguyện vọng của em? Vào lúc em cảm thấy không thể rời khỏi anh thì anh lại biến mất, ngay cả cơ hội hối hận cũng không cho em nữa?
Tâm trạng Ninh Thập Tam rối bời. Nhớ tới từng việc xảy ra khi hai người còn ở cạnh nhau, nhưng làm thế nào cũng không thể nhớ hết, bởi vì nhiều lắm, trong lúc hắn còn chưa kịp nhận ra, thì chúng tích tụ từng chút từng chút một, đọng lại một chỗ, thành dòng thác chảy lấp đầy từng ngóc ngách trong trí nhớ.
Ninh Thập Tam nhìn con chó nhỏ đang đùa giỡn bên vườn hoa ngoài cửa sổ, hỏi Ninh Hi, “Anh gọi nó là gì ấy nhỉ?”
“Mặc Mặc, rất hợp với giống chó săn màu đen như nó, em coi, nó rất thích được anh gọi như vậy.”
Ninh Hi vừa nói vừa vẫy vẫy tay ra bên ngoài, dường như cảm nhận được tiếng gọi của Ninh Hi, chú chó nhỏ ngẩng đầu, ngoắc ngoắc đuôi nhìn bọn họ, Ninh Hi vui vẻ bảo: “Em coi em coi, nó đáng yêu thật nha.”
“Đúng vậy, rất đáng yêu.” Ninh Thập Tam nói, học theo giọng điệu thường ngày của Icy.
Xuân đã đến, là mùa tulip nở rộ, nhìn từ trên xuống, những khóm hoa Ninh Hi ươm trồng đua nhau khoe sắc, từng đóa từng đóa hòa lẫn vào nhau tạo nên vô vàn sắc màu đẹp đẽ, một cục tròn tròn màu đen thoăn thoắt nhảy từ bụi này sang bụi khác, dường như đang cố tình chứng tỏ sự đáng yêu của mình, nhưng nhìn chú chó nhỏ kia, Ninh Thập Tam chỉ nhớ về sự dữ dằn khi bước ra từ bóng đêm của nó, cũng như hắn luôn nhớ kĩ Icy với vẻ mặt lạnh lẽo, vô tình và cả thần thái nghiêm trang khi thực hiện nhiệm vụ đêm đó. Icy không vì tình cảm cá nhân mà thiên vị trong công việc, cho nên để Ninh Thập Tam được ở lại trần gian, Icy phải trao đổi đồng giá, nhưng thứ dùng để trao đổi là cái gì, Ninh Thập Tam không biết.
Để trở thành người nhà của em, anh còn thiếu một điều kiện nữa, đó chính là vĩnh viễn không bao giờ rời bỏ em. Em sẽ chờ anh quay về thực hiện điều thiếu sót này, bất kể bao lâu đi chăng nữa.
Nhìn phong cảnh tươi đẹp trước mắt, Ninh Thập Tam thầm nhủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT