Hikaru bồn chôn nhấn nút gọi thang máy liên tục. Cửa thang máy vừa mở ra là cô bước ngay vào, tay vẫn ôm chặt mấy cái áo của mình. Cô vẫn đang mặc cái áo sơ-mi của JoonHyung, đương nhiên, vì cô không thể nào thay đồ ngay trước mặt hắn được. Rồi cô sẽ trả lại cái áo, nhưng mà ngay lúc này đây, cô thấy ngượng ngùng khi phải đối mặt với JoonHyung.
Thang máy chầm chậm đi xuống. Hikaru mệt mỏi đứng dựa vào cạnh cừa thang, đầu óc vẫn còn căng thẳng sau những chuyện vừa xảy ra. Cô ngước lên và bắt gặp mình trong tấm gương kim loại. Hãy nhìn lại mình xem. Đầu tóc thì rối bù, mắt đỏ ngầu và sưng húp, cái áo của JoonHyung rộng thùng thình như một cái chăn trắng toát quấn quanh người. Cái hình ảnh của chính bản thân mình khiến cô phải quay đi. Thật là đáng thất vọng. Cô chưa bao giờ uống rượu. Vậy mà hôm nay đã buông tay. Dù là có trải qua chuyện gì đi chăng nữa... Đáng thất vọng.
Cửa thang máy vừa mở là cô vội vã chạy ra khỏi toà nhà. Nhưng vẫn kịp nhìn thấy chị lễ tân ngạc nhiên nhìn cô và không giấu nổi tiếng cười khúc khích. Mặc kệ chị ta.
Ra đến ngoài, tràn ngập trong cô là cái cảm giác được giải thoát. Những việc vừa xảy ra, cô hiểu mình đã thật là ngốc nghếch, nhưng cô rất mừng vì mình đã không làm điều gì khiến bản thân phải ân hận, nhất là với một kẻ hoàn toàn xa lạ như JoonHyung. Cô nghĩ mình may mắn, vì JoonHyung hoá ra lại khá "tử tế". Cô còn có cảm giác như đang nghe tiếng Fany vang vọng đâu đó trong đầu mình, anh đang mắng cho cô một trận nên thân vì cái tội không chịu giữ gìn chăm sóc bản thân cho cẩn thận.
"Hehe..."
Cô lấy tay vuốt lại tóc và đưa mắt nhìn đồng hồ. 1h37 chiều.
"Một giờ ba mươi...!?" Thôi chết. Tiền thuê nhà! Hikaru hoàn toàn quên hẳn mất hôm nay là thứ hai! Và cuộc hẹn nộp tiền thuê nhà lần cuối cùng của cô là từ hơn một tiếng rưỡi trước! Cô ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phía Cubic U. Đầu giờ chiều nên đông người đi bộ. Hikaru thì cứ luôn mồm rối rít xin lỗi vì cô va hết người này đến người kia.
Cuối cùng thì cũng về đến Cubic U. Cửa khoá. Hikaru nắm lấy cái tay nắm cửa giật tới giật lui. Vô tác dụng.
"Chết tiệt!" Hikaru đấm mạnh vào cánh cửa. Cửa hàng tối om và cô nhìn thấy một tấm biển đề "Đóng cửa" không thuộc về mình. Hẳn là ông chủ nhà đã đến và đã làm tất cả những việc này.
Cô chợt nhìn thấy một mẫu giấy nhắn dính trên cửa. Hít một hơi thật sâu, cô bóc mẩu giấy ra và đọc. Gửi cho cô.
Chúc buổi chiều tốt lành, hay bất cứ lúc nào cô nhận được bất thư này, cô "Ki",
Tôi rất tiếc phải thông báo với cô rằng hỡp đồng thuê nhà của cô đã bị chấm dứt. Tôi cũng không lấy gì làm vui vẻ về chuyện này, và cầu chúc cô những lời chúc tốt đẹp nhất rằng cô sẽ sớm tìm được một nơi khác để ở, nhưng tôi thì không giúp được cô. Cô đã quá hạn nộp tiền đã lâu.
Đây hẳn là cách tôt nhất rồi, cô Utada ạ. Sáng nay khi tôi đến để gặp cô, cửa hàng hoàn toàn chẳng có ai trông coi và cửa thì mở cho ai thích vào thì vào. Tôi không biết là đã có ai ăn trộm món đồ gì của cô trong lúc cô không có mặt không, nhưng tôi thấy hình như không. Tuy nhiên, tôi e rằng đây là một hành động vô trách nhiệm tệ hại, cho thấy cô hoàn toàn chưa sẵn sàng để tự kinh doanh.
Chờ cô suốt một tiếng, cuối cùng tôi đành khoá cửa hàng lại. Đồ của cô vẫn ở bên trong, và chắc là vài ngày sau tôi sẽ quay trở lại mở cửa cho cô lấy đồ. Bây giờ thì tôi đang bận việc rồi. Hy vọng là cô có thể ở nhờ chỗ bạn cô trong vài ngày.
Cô Utada, tôi chúc cô những lời chúc tốt đẹp nhất... tạm biệt.
"Ôi mẹ ơi..." Hikaru ngẩng mặt nhìn lên trời và tựa người vào cánh cửa kính. Rồi cô cứ để cho mình trượt dần theo cánh cửa kính, ngồi bệch xuống đường. Không ổn rồi. Mình phải làm gì bây giờ?
Hikaru cứ ngồi đó trong câm lặng, miên man suy nghĩ. Cô chưa hề có một người bạn kể từ khi đến đây, hay ít ra là chưa ai đủ thân để cô có thể nhờ vả. Mà có đi chăng nữa thì cô chẳng mặt mũi đâu mà đi xin người ta cho ở nhờ. Và cô không có một xu nào trong túi. Không thức ăn. Không quần áo. Không nới trú ngụ. Cô không có gì cả.
Khoảng chừng 15 phút sau, một cái bóng xuất hiện bên cạnh cô. Cô ngẩng lên và thấy "Bi" đang ngó qua cái cửa kính cái đã từng là Cubic U. Một tay anh xách một giỏ quần áo, đúng như anh đã nói ngày hôm qua.
Anh chàng này làm sao ý nhỉ? Lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ, khờ khạo. Dù Hikaru có xử sự thế nào, hay làm cái gì đối với anh, thì anh vẫn nguyên văn một bộ mặt hồn nhiên như không thể có chuyện gì xảy ra.
"Woa...chuyện gì đã xảy ra với Cubic U thế này?" Anh ngây thơ hỏi.
"Nhìn mà không biết à. Bị đóng cửa rồi," Hikaru lạnh nhạt trả lời. Cô đứng lên và lấy tay phủi phủi quần. Cô muốn đi khỏi đó, và không muốn nói chuyện với anh ta. Nói đúng hơn, anh ta là người cuối cùng trên đời cô muốn gặp trong một tình huống như thế này.
"Sao lại bị đóng cửa?"
"Bởi vì nó bị đóng cửa. OKAY?"
"Nhưng...bạn sống ở đây cơ mà?"
"Đúng. À mà không. Tôi không còn sống ở đây nữa. Thôi để cho tôi yên."
Cô quay lưng bước đi. Chàng trai đứng yên, nhưng rồi đặt giỏ đồ xuống rồi gọi với theo. "Này, chờ chút đã! Bạn không sao chứ?" Anh chạy theo cô, đạt tay lên vai cô, nhưng cô gạt tay anh ra.
"Không phải việc của anh." Cô vừa nói vừa tiếp tục bước đi. Cô không còn muốn nhìn vào mặt anh. Lúc này đây, nhìn thấy anh khiến lòng cô đau đớn hơn.
"Nhưng mình chỉ muốn giúp bạn thôi mà. Bạn sẽ ở đâu đây?"
"Sao anh phải quan tâm chứ? Anh thậm chí còn không biết rõ tôi kia mà!"
"Nhưng mình là một con người, mình cũng biết nghĩ đến người khác chứ, không như ai đó."
"Điều đó thì có nghĩa lý gì cơ chứ?" Hikaru thôi không đi nữa và quay lại nhìn chàng trai với đôi mắt hình viên đạn, ánh mắt căm hờn. Cô thở dồn. Còn chàng trai thì im lặng.
"Thôi được rồi. Được lắm. Tôi cũng chẳng biết sao tôi phải quan tâm nữa. Tôi chỉ nghĩ việc cô bị người ta đóng mất cửa hàng của cô quả là tệ hại, thế thôi." Anh giơ hai bàn tay lên như đầu hàng trước cô và lùi lại. "Nếu quả thực cô muốn làm một kẻ vô gia cư, vậy thì chẳng phải việc của tôi rồi."
Hai người trừng mắt nhìn nhau, khá lâu. Rồi anh quay lưng bườc đi. Nhưng chỉ bước được vài bước thì Hikaru quyết định lên tiếng. "Có thực anh muốn giúp tôi không?"
Anh dừng lại.
Hikaru hăng giọng. "Tôi đang đi tìm kiếm một người. Một người tôi đã từng quen biết. Rất thân. Tôi đã đi một quảng đường dài từ Mỹ đến Seoul chỉ để tìm anh..."
Anh vẫn đứng quay lưng lại phía cô, chỉ hơi quay đầu lại. "Vậy... tôi có thể làm được gì?"
Hikaru im lặng một hồi như suy nghĩ. "Tôi không có gì để trả ơn anh, nói thật. Nhưng bếu anh chịu giúp tôi tìm kiếm anh ấy, tôi sẽ mang nợ anh cả đời. Tôi thề."
Anh quay lại nhìn cô, bước lại gần cô hơn. "Hẳn cô phỉa yêu anh ta lắm. Khi trải qua những thử thách này...?"
"...Phải, tôi yêu anh ấy."
Anh lắc lắc đầu, khe khẽ cười trước sự bối rối của cô. "Mấy người Mỹ các người thật là kỳ lạ." Anh giũ nụ cười trên môi, chống tay vào cằm,mắt đung đưa ra chiều suy nghĩ. "Okay. Tôi sẽ giúp cô. nhưng với một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Là cô sẽ tới ở chỗ tôi it nhất là tới khi cô lấy lại được cửa hàng. Chịu không?"
Hikaru nhìn anh thăm dò. Trông anh có vẻ thành thật, đủ thành thật, nhưng cô không thể hiểu được anh. "Cuối cùng thì anh được gì qua những chuyện này?"
Anh cầm cái sọt quần áo lên rồi hỏi "Cô có biết nầu ăn không?"
"Chút chút..."
"Vậy thì, hehe, tin tôi đi, tôi sẽ có lợi trong việc này." Đổi giọng lạnh lùng, anh hỏi. "Thế cô có đi hay không nào?"
Hikaru gật đầu.
"Vậy thì đi thôi." Anh ra hiệu cho cô đi theo. Cô vội vã theo vên cạnh anh, thi thoảng lại nhìn anh.
"Anh có thực sự nghiêm túc với những chuyện này không?" Cô chợt hỏi.
"Có chứ", anh đáp lại, "thêm nữa tôi nghĩ ở đó sẽ có một cảnh tượng thú vị nếu cô nhìn thấy hắn ta."
"Ý anh là gì cơ?"
"Tôi nghĩ là cô nên đấm cho hắn ta một trận vì cái tội đã để cho cô sống với một người lạ mặt, được không?"
Hikaru mỉm cười. "Uhm, cũng được."
"Àh, được rồi". Cuối cùng thì anh cũng mở được cánh cửa sau vài giây loay hoay với chiếc giỏ đồ giặt trên tay. "Vào đi". Tôi theo anh buớc vào căn hộ tối tăm.
Khi anh bật đèn lên, ánh sáng ***i loà làm tôi nhứt cả mắt. Mắt tôi vốn đang quen với bóng tối vì chúng tôi đã đi trong bóng đêm quá lâu. Bên ngoài tối đen như mực, tôi đến là ngạc nhiên khi Bi có thể tìm được đường về nhà.
"Thích thì cô có thể xem TV," tôi nghe thấy tiếng anh từ một căn phòng khác, "Tôi đi cất đống đồ này đã."
Tôi he hé mắt nhìn xung quanh. Và ngay lập tức, tôi có cảm giác như mình đang đứng giữa một căn hộ cao cấp theo phong cách Châu Âu. Hai cái ghế đi-văng, một cái ghế bành to, một tivi màn hình phẳng cỡ lớn... Cách bài trí thật gọn gàng, đẹp mắt. Tôi thậm chí còn cảm thấy e dè, chẳng muốn chạm vào đồ vật gì, sợ rằng mình sẽ làm hỏng mất sự cân đối trong lối sắp đặt các đồ vật trong phòng.
"Tối nay cô ngủ tạm trên ghế đi-văng nhé." Anh vẫn nói vọng ra với tôi từ một căn phòng khác nào đó. "Không phải là không có phòng riêng cho cô, nhưng mà tôi chưa kịp dọn dẹp gì nó cả. Một mớ hổ lốn."
"Không sao mà. Có cái ghế là đã quá tốt rồi. Cảm ơn anh." Tôi đáp lại. Tôi không biết nói gì hơn nữa, cảm thấy ngượng ngùng sao đó.
Liền đó đã thấy anh bước ra từ một căn phòng mà tôi đoán là phòng của anh, vì anh đã kịp thay đồ ra và giờ đang mặc một cái áo ba lỗ với quần thể thao. Trên tay anh là một vài cái chăn gối, khá nhiều đến mức anh phải vác trên vai. Cẩn thận, nhẹ nhàng xếp đặt đống chăn gối đó lên chiếc ghế lớn nhất trong phòng, anh quay qua tôi. "Trong tủ lạnh có một ít đồ ăn, nếu sáng dậy thấy đói thì cứ tự nhiên. Còn nhà vệ sinh dành cho khách ở đằng kia..." Anh chỉ qua phía bên trái căn phòng. "Nếu còn cần cái gì, cứ đánh thức tôi nhé."
Anh nói tới đâu là tôi gật lia lịa tới đó. Thành thật mà nói thì tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói cái gì nữa. Tôi đang căng thẳng chết lên được. Đúng hơn là tôi đang cảm thấy rất tệ hại trước tất cả những việc làm của anh dành cho tôi, nhất là tôi không biết làm gì hơn là cư xử như một con ngố.
"Xin lỗi anh vì tất cả những chuyện này," tôi cảm thấy mình phải nói những lời này, "và thực sự cảm ơn anh rất nhiều."
"Ôi xời, có gì đâu, thật đấy mà. chưa kể đây chỉ là tạm thời thôi mà. Hả?"
Đúng. Chỉ là tạm thời mà.
"Tôi biết là Seoul thì rõ là rộng lớn," lại vẫn là anh đang nói tiếp, "nhưng tôi nghĩ chúng ta sẽ có cách tìm ra chàng trai của cô. Tôi biết một vài người, mấy người tối ngày chỉ lo ba cái vụ này. Tôi đảm bảo là họ giúp được chúng ta." Anh nhướng mày và nhếch môi cười nụ với tôi.
"À, vâng..."
"Thôi, cô phỉa đi ngủ đã. Sáng mai gặp lại nhé." Anh vươn vai và đi vào phòng. "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Và cánh cửa phòng anh đóng sập lại.
Khoan đã thế này là thế nào? Anh thực sự tin tưởng tôi đến thế sao? Đủ để phó mặc hoàn toàn cho tôi sự an toàn của ngôi nhà, cùng với tất cả những món đồ đạc của anh? Nếu anh quả thật không nhớ chút nào về tôi, thì tôi không thể hiểu nổi. Coi như anh hoàn toàn không biết gì về tôi. À không, có một chút, ít ra anh cũng biết tôi là một con bé đầu óc không được bình thường cho lắm.
Tôi ngã người xuống ghế và đắp lên mình cái chăn anh cho mượn, cố gắng thả lỏng mình. Cái ghế hoá ra rất là êm ái, làm cho mấy cái gối nah đã chuẩn bị sẵn cho tôi thành không cần thiêt. Tôi nằm dài ra và nhìn chòng chịc lên trần nhà, thói quen không thể bỏ. Nó giúp tôi dễ ngủ hơn, khi còn ở Cubic U, nhưng nới này lại khiến tôi thấy hơi căng thẳng. Giờ mới nhận ra cái không khí thân thiện ở Cubic U đáng giá thế nào, thật là dễ chịu. Tôi nhắm mắt và cố dìm mình vào giấc ngủ, nhưng không được.
Tôi mở mắt.
Càng về đêm, đầu óc tôi lại càng hoạt động không ngừng nghỉ. Giờ thì càng nghĩ, tôi mới càng nhận thấy là cái anh chàng "Bi" này có vẻ đúng là... không phải Bi thật. Có nhiều đểim đối lập giữa hai người quá. Bi sẽ không bao giờ mở cửa nhà cho một người khách lạ. Anh hiếm khi tin tưởng ai, tôi biết rất rõ. Nếu là anh thì không thể như thế này...
Nhưng đã 3 năm trôi qua. Khi còn ở bên tôi, cả hai chúng tôi đều ở giai đoạn vẫn còn tiếp tục lớn. Như vậy anh hoàn toàn có thể thay đổi một vài thói quen của mình. Thậm chí có thể anh còn trưởng thành nhanh hơn khi tôi không có ở bên. Khả năng anh trở thành một người hoàn toàn khác là hoàn toàn có thể. Liệu có thể nào là tôi đang được gặp Bi phiên bản thứ hai không? Câu hỏi không lời đáp.
Tôi nhắm mắt lại.
Tôi rối trí quá.
Làm sao để biết đây...
Làm sao để...
...
Chẳng biết từ lúc nào, tôi đã ngủ lịm đi.
Chẳng bao giờ có gì đáng ngạc nhiên, khi Bi lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Tôi vẫn nhớ, mỗi lần tôi nhăn nhó là anh vỗ vỗ lên đầu tôi. Tôi vẫn nhớ, mỗi lần anh bực mình là giọng anh lại trầm xuống đáng kể. Tôi vẫn nhớ, mỗi lần hai đứa nằm bên nhau mà ngủ thiếp lúc nào không biết....
Tôi ghét khi phải thú thực là mình cũng đã từng hò hẹn với khá nhiều chàng trai, nhưng tôi chưa từng thích ai chạm vào tôi. Chỉ khi Bi quàng vòng tay ấm áp của anh quanh người tôi, tôi mới chấp nhận những **ng chạm. Vì một lý do nào đó, tôi cảm thấy yên bình trong vòng tay của anh.
Tôi chưa bao giờ thực sự nhận ra điều đó, đến tận bây giờ.
Tôi nhớ anh... nhiều lắm...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT