Kể từ sau lần nói chuyện với Fany, tâm trạng Hikảu khá hẳn lên. Cô còn lên hẳn kế hoạch dọn dẹp những suy nghĩ vẩn vơ của mình, nhưng vẫn không thể ngừng băn khoăn liệu "Bi" còn có ý định quay lại cửa hàng một lần nữa hay không. Cô sợ là Chủ nhật tuần trước mình đã doạ cho anh một phen khiếp vía. Kể như đó có không phải là Bi thật, thì chẳng phải là cô đã giận dữ vô cớ với một trong những khách hàng quen thuộc tin cậy nhất của cửa hàng rồi còn gì. Nếu "Bi" còn trở lại, Hikaru đã quyết định là cô sẽ đối xử với anh một cách bình thường như tất cả mọi người, đến khi nào cô tìm ra sự thật.
Chủ nhật tuần đó, Hikaru cứ đi loanh quanh dọn dẹp cửa hàng cả ngày. Buổi tối vắng teo, đến cả Byul cũng chẳng thấy mặt đâu. Quét dọn lau chùi chán rồi vẫn chưa thấy muốn đóng cửa hàng, giống như là vẫn đang vô hình chờ đợi một điều gì đó. Lại quyết định làm vệ sinh cửa hàng thật kỹ càng, nên chui vào tất cả các ngóc ngách để lau chùi. Cuối cùng cô phát hiện ra mấy vết bẩn nho nhỏ ở ngay dưới gầm cái quầy. Thế là xắn tay áo lên, chui xuống gầm quầy để lau cho bằng đuợc. Đúng lúc Hikaru đang lúi húi dưới gầm quầy thì một tiếng nói vang lên ngay sau lưng cô.
"Này!"
Hikaru giật nảy cả mình, cộc đầu đánh cộp một cái rõ đau vào cái gầm quầy. "Ai da!" Vừa lấy tay xoa đầu, cô vừa lúng túng chui ra khỏi cái gầm, ngẩng đầu lên. Là "Bi".
"Ui, xin lỗi nhé, heh. Bạn có sao không?" Anh hỏi, tay vẫn ôm khư khư cái giỏ quần áo.
"Ồ không, không sao." Hikaru nói dối. Thực ra cái đầu cô đang đau đến nỗi nhìn thấy cả một bầu trời sao luôn. "Tôi -ôi- có thể giúp gì không?"
"À thì...thực ra là bạn đang..." "Bi" chỉ tay ra sau lưng Hikaru. Cô quay l;ại và mới nhận ra là mình đang đứng chắn hết cả đống dồ bột giặt tẩy. Cô ngượng nghịu đứng tránh sang một bên cho anh đi qua. Liếc mắt qua cái giỏ đồ của anh, cô thấy hôm nay nó chỉ đầy bằng có một nửa mọi khi. "Hôm nay chỉ giặt một máy thôi nhỉ?", cô nghĩ là có lẽ mình thử bắt chuyện với anh xem sao, nhưng vừa nói xong câu đó thì cô nhận ra mình thật là ngu ngốc.
"Hả? À, ừ, hôm nay tôi đi hơi vội nên để quên một đống ở nhà. Nhưng lười quay lại lấy chắc là mai lại đến lần nữa thôi."
"Ra vậy." Hikaru vừa ra vẻ gật gù, vừa lãng ra chỗ khác cho đỡ ngượng.
"À mà này..." chàng trai tự dưng lên tiếng. "Về chuyện Chủ nhật tuần trước..."
"À vâng, tôi biết, rất xin lỗi vì tôi đã xử sự thật chẳng ra gì. Tôi không cố ý đâu, chỉ là vì cả ngày hôm đó gặp nhiều chuyện không vui. Nào là hoá đơn và... đại loại vậy."
"Không, bạn không có gì là phải xin lỗi cả." Chàng trai nói và khẽ mỉm cười.
Nụ cười của anh giống hệt Bi, nhưng hình như vẫn có gì hơi khang khác... khác ở chỗ nào nhỉ?
"Hẳn là bạn đã nhiều lần bị làm phiền về chuyện cái video clip đó." Chàng trai lại nói tiếp, "nên cũng dễ hiểu nếu bạn cảm thấy khó chịu. Mình hứa sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa, hehe."
"Ờ", Hikaru chẳng biết làm gì hơn là nở một nụ cười giả tạo.
"Vậy là... xong nhỉ? Làm bạn được chú?" Chàng trai chìa tay phải ra. Hikaru liếc mắt nhìn, và trái tim cô như chìm xuống. Cô vẫn nhớ như in rằng Bi thuận tay trái. "Không được sao?"
"Ờ, à, xin lỗi. Tự nhiên tôi nghĩ đi đâu vậy thôi." Cô chìa tay ra bắt.
"Không ý gì đâu nhé, nhưng có vẻ như bạn rất hay có kiểu thất thần như vậy?"
"Haha! Không phải ngại. Chắc là tại gần đây tôi hơi căng thẳng quá thôi."
"À, ra thế."
"..."
"...Thôi. Mình đi giặt quần áo đã nhỉ."
"Ừ đúng rồi. À... bạn làm gì thì làm đi nhé."
Hikaru cứ yên ở đó một lúc. Chờ khi chàng trai quay lưng đi lo giặt đồ, cô mới cho phép một nụ cười khẽ nở trên miệng. Nhưng vừa cúi xuống định quét dọn tiếp thì mắt cô chợt bắt gặp một vật gì đó. Hình như là đồ của "Bi" vừa làm rơi khi nãy lúc đang nói chuyện với cô. Tiện tay nhặt nó lên mà cô cũng chẳng thèm nhìn lại nó một lần.
"Này, bạn vừa làm rơi một..." Tiếng cô ngưng bặt ngay khi cô vừa liếc mắt xuống nhìn lại món đồ trong tay mình.
"Hả?" Chàng trai quay lại, và nhìn thấy cái áo nịt ngực cô đang cầm trên tay. "Ôi thôi chết, ngượng quá! Haha!" Anh giật lấy cái áo và vội vàng quẳng vào giỏ đồ của mình, "Cám ơn!"
Hikaru ngớ người. Cô nhìn anh đầy thắc mắc, gần như là đang lườm.
"À... không phải như bạn nghĩ đâu." Anh nói giọng rụt rè. "Mình không phải là loại con trai đó đâu, hứa danh dự đấy! Ơ kìa!"
Thái độ của Hikaru gần như là nổi giận.
"... Ý mình là, một vài món đồ ở đây không phải là của mình, mà là của một cô gái mình..." Nhưng anh chưa nói hết câu thì cô đã lao ra ngoài, ra khỏi Cubic U. "Này! Sao thế hả? Bạn đi dâu đấy?"
***
Ngoài trời đang mưa.
Tôi cũng chẳng biết mình đang chạy đi đâu nữa.
Chỉ là tôi không thể chịu nổi.
Nhìn thấy món đồ phụ nữ trong tay "Bi" chợt làm mình nghĩ đến Bi và một người con gái khác. Một tình yêu mới. Một tình yêu không gặp những trở ngại về khoảng cách, về sắc tộc, hay là về... hoặc là...
Tôi biết 3 năm là một khoảng thời gian đủ dài để Bi có một người con gái khác... nhưng...
Có lẽ tôi vẫn chưa hề sẵn sàng cho tình huống xấu nhất giống như tôi tưởng. Có lẽ tôi chưa đủ tốt đến vậy.
Và có lẽ vì vậy mà anh quên tôi. Có lẽ đó chính là lý do anh không còn muốn ở bên tôi... hay nói lời tạm biệt với tôi.
Những giọt mưa rất ấm, tôi có thể cảm nhận được. Nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy lạnh, lạnh buốt. Tôi không ngừng run rẩy. Những giọt mưa đua nhau rơi, chảy dài trên mặt tôi, hoà vào với những giọt nước mắt. Tôi chợt nhớ, cái ngày tôi phát hiện ra sự thật Bi đã ra đi cũng vậy. Trời cũng mưa, và tôi cũng đã khóc trong mưa. Lại là cái cảm giác đó.
Tôi cảm giác như mình đã lại đánh mất Bi, lần thứ hai. Và lần này, là mất vào tay một người con gái. Một cô gái có lẽ đẹp hơn tôi, mảnh mai hơn tôi. Một cô gái đẹp cả về thể xác lẫn tâm hồn. Bi không bao giờ dừng lại bên một cô gái tốt thứ nhì, chính anh vẫn luôn nói như vậy. Anh không bao giờ tin vào cái triết lý thoả hiệp đó, và vì vậy anh rất kén chọn.
Tôi bẫng cảm thấy căm ghét bản thân mình ghê gớm.
Không biết tại sao, nhưng tôi đã quay lại nhìn xem anh có chạy theo tôi. Tất nhiên đó không phải là lý do khiến tôi bỏ chạy. Tôi không thực sự mong rằng anh sẽ chạy theo, nhưng một phần trong tôi vẫn nuôi hy vọng. Và tất cả những gì tôi nhìn thấy là con phố đen ngòm heo hút với những cái bóng di động ở đằng xa. Rõ ràng là anh không hề chạy theo tôi. Chẳng có lý do gì để anh phải làm như vậy cả? Tôi đâu có quan trọng đến như vậy... để đáng được quan tâm.
Tôi gắng đứng dậy. Cái bóng tôi đang vây quanh mình khiến tôi cảm thấy bất an. Đập vào mắt tôi là cái biển đèn nhấp nháy của một quán karaoke. Tôi bước vào đó. Một nơi tối không kém gì ở ngoài. Tôi chẳng cảm thấy an toàn hơn chút nào, nhưng ít ra thấy mình không còn đơn độc nữa.
Tôi ngồi xuống cái bàn gần cửa nhất và cuộn tròn mình trên ghế. Tôi có nghe thấy người nào đó đang hát trên sân khấu, và đám đông thì có vẻ thích thú. Người đó hát có vẻ hay, nhưng tai tôi đang lùng bùng vì bị nước vào. Cô bồi bàn đến bên thì bị tôpi gắt. "Đi chỗ khác, tôi có gọi gì đâu." Cô chỉ gật đầu và quay lưng bước đi.
Tôi muốn gom góp lại mớ suy nghĩ đang rối như tơ vò của mình, nhưng có vẻ như đầu óc của tôi đang rất cần nghỉ ngơi một chút. Và tôi chìm dần vào trạng thái trống rỗng.
Một lúc sau tôi thấy đám đông vỗ tay rào rào và hò hét ầm ĩ. Tôi dụi dụi mắt để nhìn kỹ hơn nhân vật đang được hoan hô nồng nhiệt như vậy. Chính là anh chàng ca sĩ vừa hát xong. Một anh chàng khá cao lớn và có nước da sẫm mầu hơn hầu hết những người Hàn Quốc mà tôi từng gặp. Tôi nhìn theo anh quay về bàn của mình với 4, 5 người bạn gì đó, cả hội nói cười vui vẻ. Ngay trước khi anh ngồi xuống ghế của mình thì bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn hắn. Tôi vội quay đi. Chết tiệt.
Tôi đành chuyển sang một bàn khác và cúi gầm mặt xuống, hy vọng là hắn sẽ không còn nhìn thấy tôi nữa. Tôi đang không hề có tí tẹo tâm trạng để trò chuyện với bất cứ ai trong lúc này. Nhưng hẳn là hắn vẫn để ý, vì chỉ sau vài bài hát, khi tôi ngẩng đầu lên, đã thấy hắn đang ngồi trước mặt, mỉm cười với tôi.
"Trước tới giờ chưa từng nhìn thấy em ở đây." Hắn nói, giọng nói sâu và trầm ấm, có chút gì đó gợi cảm. "Mới đến khu này phải không?"
Tôi nhìn thẳng vào mặt hắn, nhìn không rõ lắm, mắt tôi vẫn nhoè nhoẹt vì mưa và nước mắt. Nhưng tôi nhìn rõ cả hàm răng của hắn, chắc chắn rồi. Vì anh chàng này không ngừng mỉm cười với tôi. Làm tôi muốn đấm cho một phát văng cả nụ cười đó ra khỏi mặt.
"Cũng có thể." Tôi lạnh lùng đáp.
"Ôi, đừng có thế chứ. Anh chỉ đang cố tỏ ra thân thiện thôi mà."
"À, vậy thì tôi không có ý định đó." Tôi đứng dậy và chuyển sang một cái bàn khác. Chàng trai giang một tay ra chặn ngang đường của tôi.
"Tên anh là JoonHyung. Mọi người gọi anh là Joon. Em tên gì?"
***
Xin chào Hikaru.
Bi? Phải anh đó không? Anh đang làm gì ở đây vậy?
Chỉ ghé qua chào em một câu... hôm nay em tốt nghiệp mà, làm sao anh có thể không đến chứ?
Nhưng... anh có sao không? Trông anh có vẻ mệt mỏi?
Trông anh buồn ngủ lắm hả? Hay là cả hai chúng ta đều buồn ngủ nhỉ?
Không, ít ra là em không nghĩ vậy.
Sao anh cứ cảm thấy mơ hồ sao đó, như thể tất cả chỉ là ảo ảnh? Tất cả...
...Bi, đáng ra anh không nên đến đây, anh phải ở nhà nghỉ ngơi đi chứ.
Coi này, anh không biết chuyện gì đã xảy ra, anh chỉ biết rằng, anh không thể ngừng nghỉ về em...
...
Anh muốn được ở bên em. Hikaru anh chỉ muốn...
***
"Bi?"
Tôi ngồi bật dậy, trên giường.
Tôi vừa mơ một giấc mơ về Bi. Hình như là về ngày lễ tốt nghiệp cấp 3 của tôi. Tôi đã tổ chức một bữa tiệc. Ai cũng đến, chỉ có mình anh là không thấy đâu. Đến tận cuối buổi tiệc anh vẫn chưa tới. Thế rồi đún vào lúc nửa đêm, lần cuối cùng tiếng chuông cửa reo. Và chính là anh.
"Bi là ai?" Một tiếng nói vang lên ngay bên cạnh tôi.
Tôi quay phắt lại, và không ai khác, chính là cái anh chàng hôm qua. JoonHyung. Và vẫn là cái nụ cười thường trực đó.
Ôi Chúa ơi.
Tôi nhìn xuống những thứ mình đang ngồi trên. Đây không phải là giường của tôi.
Tôi nhìn xung quanh. Là một căn phòng rộng thênh thang với gạch lát nền rất đẹp, những món đ62 gỗ màu trắng và rèm cửa bằng lụa.
Đây càng không phải là nhà tôi. Thế thì tôi đang ở chỗ quái nào vậy hả trời?!? Cuống cuồng, tôi bật dậy khỏi giường và chạy về phí cửa.
"Ê, này này, đừng có thế chứ. Không sao đâu!" Anh chàng kia gọi với theo tôi. Nhưng mà tôi làm sao có thể bình tĩnh được khi mà thậm chí không biết anh chàng này rốt cuộc là ai nữa.
"Đây là đâu?" Tôi hét lên.
"Nhà tôi."
Tôi chợt nhớ ra một chuyện và nhìn xuống những thứ mình đang mặc. Đây không phải là quần áo của tôi nốt. Mà thực ra tôi chỉ đang mặc một cái áo sơ-mi nam rộng lùng bùng, không gì khác. Còn chân tôi. Ôi...
"Anh đã làm gì với tôi?? Nói ngay" Tôi lại hét vào mặt anh ta. Anh tiến đến gần tôi, nhưng cứ tiến lên một bước là tôi lại lùi về một bước. "KHÔNG! Tránh xa tôi ra!"
"Awww, ý em là sao, "Anh đã làm gì với tôi" à? Chả lẽ em không nhớ gì sao? Đêm qua khi chúng ta nói chuyện đó, và sau đó chúng ta đã..."
Tôi chộp lấy một cái hộp ngay gần tôi và ném thẳng vào hắn " Đứng nguyên đó!"
"Nào, Hikaru, bình tĩnh lại em, anh..."
"Anh nói cái gì? Sao anh biết tên tôi? Tôi chưa từng nói với ai tên của tôi! Anh là thằng quái nào vậy hả? Và quần áo của tôi đâu?"
"Chính em nói tên của em cho anh mà, nhớ không? Và quần áo của em đang để ngay cạnh chân đèn kia kìa." JoonHyung chỉ tay qua chỗ cái đèn ngủ. Quần áo của tôi đã được gấp gọn gàng để bên cạnh. Tôi vội vàng chạy đến vơ lấy cái quần và mặc vào.
"Nghe này, tôi không biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng dù có là chuyện gì, thì Không là gì cả. Anh đã nghe rõ chưa, Không gì cả!" Tôi vừa hét vừa chỉ tay vào mặt anh ta.
"Hà? Em đang nói cái gì thế? Đêm qua có xảy ra chuyện gì đâu."
"Và làm sao tôi biết rằng anh đang nói thật?!" Tôi lại chạy ra phía cửa nhưng JoonHyung bám theo tôi không rời thành ra cả hai cứ chạy quanh cái bàn.
"Anh nói thât mà."
"Anh cút đi!"
"Tất cả những gì chúng ta đã làm đêm qua là..."
"Đừng chạm đến tôi!"
"..là ngồi nói chuyện trong quán đó. Và cũng đã uống mấy ly. Và..."
"Để cho tôi yên!"
"... rồi chúng ta về nhà anh... lại nói chuyện... và ngay trước khi em bất tỉnh nhân sự..."
"Tôi có ngất đi thì anh cũng không có quyền..."
"...Anh không biết nhà em ở đâu. Và anh cũng không tài nào đánh thức nổi em. Em say quá. Vì thế mà anh đã gọi một cô giúp việc lên thay đồ cho em vì em ướt như chuột lột... Đừng có lo, lúc đó anh cũng không ở trong phòng đâu. Anh chưa nhìn thấy gì cả nhé, hứa danh dự đấy! Anh không có đồ ngủ của phụ nữ ở đây, nên đành cho em mặc tạm một cái áo của anh..."
Tôi đứng lại không chạy nữa. Mệt hết cả hơi. Tôi bèn ngồi bệt xuống sàn và nghe hắn nói tiếp.
"Đây là phòng dành cho khách ở lại của nhà anh. Anh xin lỗi, anh cũng biết là đáng ra anh không nên ở lại cùng em ở đây, nhưng vì lúc nửa đêm anh ngủ không yên tâm nên chạy qua xem em thế nào. Chắc hôm qua là lần đầu em uống rượu hả?"
Cũng có thể. Ờ mà đúng rồi đấy. Có sao không?
JoonHyung tặc lưỡi. "Anh nghĩ là anh đã ngủ gật trên ghế ở đây. Nhưng anh không cố ý. Anh xin lỗi, thực sự xin lỗi em."
"Xì."
"Giờ thì em hiểu rồi chứ? Và anh không còn là thằng quái nào ở đây đấy chứ?" Hắn ngồi xổm xuống trước mặt tôi, nghiêng nghiêng đầu và cười với tôi. Rõ là cái đồ sói đeo nơ. Nhìn thì vừa cao lớn, mặt lại ngầu như găngxtơ mà đòi ra vẻ nhí nhảnh.
"Vẫn."
" *thở dài* Thế nào cũng được... Néu em muốn đi, để anh dẫn em ra..."
"Tôi tự đi được rồi. Cảm ơn." Tôi đi qua mặt hắn, về phía cái cửa gần nhất. Hoá ra là cái phòng chứa đồ. Mở cái cửa thứ hai, hoá ra là nhà tắm. Điên à! Cái nhà to đùng mắt dịch này nữa.
"Haha! Em đúng là hết thuốc chữa!" JoonHyung vừa cười vừa lắc đầu. Hắn nắm lấy tay tôi và lôi về phía cửa ra vào. Mặt tôi đỏ lựng hơn Mặt Trời.
"Này, đã bảo là đừng có **ng vào tôi rồi cơ mà!"
"Nếu em cứ tiếp tục xử sự như một nhóc con, thì anh sẽ dẫn em đi như dẫn một đứa nhóc, okay?" Hắn lại cười chế giễu tôi lúc với tay mở cánh cửa trước "Bây giờ thì dễ hơ rồi nhỉ?"
"..." Tôi lườm hắn một cái và giật tay ra.
"Em có biết là em đang ở đâu không?"
"Ờ..." Rõ là tôi không biết rồi, đáng ghét.
"Em sống ở đâu?"
Tôi ngần ngừ một lúc. "Ở Cubic U."
JoonHyung ngoác miệng ra cười lớn. "ooooohhhh, chính là em sao. Wow, anh không biết hoá ra em là người Nhật cơ đấy. Nhưng không sao, đừng lo, anh sẽ không nói cho ai biết đâu. Sẽ là một bí mật nho nhỏ của riêng hai chúng ta." Hắn nháy mắt với tôi.
"Mà là tôi thì sao?"
"Không, không có gì. Chỉ là bọn con trai khu này, thì luôn ngưỡng mộ những cô gái xinh đẹp, như em chẳng hạn. Mà nhà em chỉ cách đây có hai khu phố thôi, ra khỏi cửa thì rẽ trái. Ngày nào anh chẳng đi qua đó. Quần áo của anh thì đã có cô giúp việc giặt, nhưng chắc là có hôm nào anh sẽ rẽ qua xem sao, xem chỗ của em thế nào."
"... Sao cũng được." Đúng là cái đồ hợm của.
"Được rồi, xem như đó là một cuộc hẹn hò nhé! Thế đã, gặp lại sau, tiểu thư Hikaru."
Cái anh chàng này thậm chí còn dị thường hơn cả Byul nữa! Tôi không thèm đáp lại và đi thẳng. Tôi biết thế là bất lịch sự, nhưng biết làm sao được. Chuyện hôm qua làm tôi thấy không thoải mái khi nói chuyện với hắn. Thế mà lúc tôi đã sắp ra đến ngoài vẫn còn nghe thấy tiếng hắn gọi với theo.
"Mà này, em rất đáng yêu lúc em ngáy đấy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT