Nhìn thấy bánh con nhỏ mau lẹ ăn hết chỗ đồ ăn trên bàn như 1 đứa trẻ vậy. Đang ăn bỗng Diland hỏi
- cậu về Việt nam sao không nói với tôi 1 tiếng cậu có biết tôi tìm cậu cực khổ như thế nào không
Con nhỏ bỏ thìa dĩa xuống đĩa
- cậu có biết hôm đó tôi cảm thấy hoang hoang mang thế nào không tôi sắp lên máy bay về nước nhưng lại không thấy cậu ở đâu hết có gọi cho cậu rất nhiều nhưng cậu không hề trả lời tôi cũng đến trường để tìm cậu nhưng cũng đâu thấy cậu đâu
- vậy sao không tới nhà tìm tôi nhưng tại sao đang học bình thường lại bỏ về
- ba tôi bị người ta lừa công ty của ông phá sản tôi phải về nước hôm đó vé máy bay được đặt trước tôi sợ sẽ tới muộn nên không thể đến tìm cậu được
Diland bước ra khỏi chỗ tiến lại gần an ủi nó
- tôi xin lỗi vì không biết chuyện nhà cậu nhưng ít nhất khi về Việt nam rồi cậu cũng nên gọi điện báo cho tôi 1 tiếng chứ
- lúc tôi xuống sân bay bị người ta giật mất vali cả túi sách mọi giấy tờ điện thoại đều mất hết mãi tới mấy hôm trước mới làm lại xong mà cậu cũng biết trí nhớ của tôi đâu có ổn nên đâu có nhớ nổi được mấy cái như sđt hay email của cậu nên cũng không thể liên lạc trở lại cho cậu
Con nhỏ vừa nói vừa tự trách bản thân mắt nó long lanh trực trào ra nước mắt Diland cũng hiểu ra mọi chuyện rằng cậu đã trách lầm con nhỏ
- thôi ăn bánh đi tôi phải mời cả đầu bếp Mĩ để cậu ăn bánh táo nướng đúng chất Mĩ đấy
Diland vừa nói vừa lấy chiếc bánh để trước bàn con nhỏ nhìn thấy bánh nó tươi cười như 1 đứa trẻ có lẽ chỉ bên cạnh cậu nó mới dám khóc dám cười 1 cách tự nhiên chẳng lo ngại gì hết.
- mà phải rồi sao cậu biết tôi ở đây
- tôi đi tìm cậu gần cả tháng rồi đấy tôi lật tung cả New youk lên để tìm cậu mà có thấy đâu tôi cũng nhờ người tìm hết cả đất Sài gòn vì có lần cậu nói nhà cậu ở Sài gòn mà cũng không thấy tôi tưởng cậu trốn luôn tôi rồi chứ hồi tối qua có người báo là cậu ở Đà Nẵng nên tôi bay đến đây ngay
- xin lỗi nha tại tôi mà cậu phải ngồi máy bay lâu như thế mà còn việc học của cậu thì sao
- tôi xin nghỉ cả tuần rồi vì biết kiểu gì cũng phải ở lại mà cậu cho tôi mượn điện thoại của cậu
- làm gì
-lấy lại số nếu không mai cậu lại bỏ đi tôi biết tìm ở đâu
Nó đưa máy cho Diland rồi lại tiếp tục ăn. Sau khi ăn tối thì ai về phòng nấy Diland ngồi máy bay lâu chắc cũng đã mệt nên đi ngủ luôn, con nhỏ cũng định đi ngủ nhưng điện thoại lại có tin nhắn là của Tiểu Bạch
- anh thích em mất rồi cô bé ạ
- anh hai xem lại tin nhắn đi nhắn lộn số rồi
- không anh biết em là Vinh mà
- anh định thả thính em đấy à
- thính
- nhưng mà em không phải là cá ăn thính đâu
- anh không đùa đâu cô bé anh nói thật đấy
Tin nhắn vừa gửi tới lập tức anh gọi luôn cho con nhỏ,nó chần chừ 1 hồi rồi mới bắt máy
- alo
- em biết anh định nói gì đúng chứ anh thích em
- em cảm ơn nhưng em cũng xin lỗi có lẽ làm bạn sẽ tốt cho cả hai anh ạ
- anh có gì không phù hợp với em sao
- không là ở em em chỉ là 1 cô gái bình thường ham ăn ham ngủ không có tiền đồ cũng chẳng có tiền em thực sự không hợp với anh
- anh không quan trọng những điều đó anh thích con người thực sự của em kìa
- xin lỗi anh
Nó chỉ nhắn 1 tin đó thôi rồi không hồi đáp lại nữa mặc cho anh ở bên đó chờ đợi. Con nhỏ nằm đó chằn chọc mãi mới có thể ngủ được 1 chút thì có tiếng điện thoại reo có cố gượng dậy nhìn vào màn hình là số của Trung nó bực bội nhìn lên đồng hồ gần 1h đêm rồi, cơn giận dữ nổi lên
- alo
- cậu bị khùng hả có biết bậy giờ là mấy giờ không sao lại gọi giờ này tôi mắc nợ cậu hả
Đang nói thì nó im lặng khi nghe bên kia có tiếng nói lạ
- xin lỗi cô ở đây là quán bar Impact
- dạ
Nó nhìn lại cái tên trên màn hình điện thoại rõ ràng là của Trung
- xin lỗi nhưng đây là máy của Trung mà
- vâng có lẽ vậy ạ mấy người bạn của cô đã uống ở quán họ đã say không thể về phiền cô đến đón họ
-mấy người là 4 người sao
- vâng đúng rồi
- nhưng sao lại là tôi chứ
-dạ trong điện thoại của vị khách này có 1 mình số của cô thôi
- tôi thôi được rồi cho tôi địa chỉ tôi sẽ tới đó ngay
Sau khi có địa chỉ trong tay nó ra khỏi khách sạn bắt taxi đến quán bar impact