Bàn tay Yết đưa nhanh vào túi, hắn cầm chặt bảo bối Bisley của mình, ánh mắt trở nên sắt bén đến nỗi có thể giết chết cả người đối diện, Sư cũng không kém gì Yết, anh nâng khẩu Anaconda chĩa thẳng về trước nhắm mục tiêu đưa vào nòng chỉ còn việc bóp cò nữa thôi.

- Hừ thử bắn xem nào? Dám không?.

Tố Nhi đang chế trụ Cự Giải trong lòng, ả chĩa họng súng cây Gyrojet vào thái dương cô, chỉ cần ả lơ đãng đặt nhón tay đảm bảo viên đạn ấy sẽ ngọ ngậy bay xuyên qua đại não cô.

Giải sợ hãi nín thở hai mắt mơ màng nhìn xoáy vào tâm hồn của Yết, trong hắn thật gầy, hai hốc mắt thâm sâu, làn da nhợt nhạt quá lòng cô bỗng dâng lên nỗi chua xót nhưng không đau lòng, bàn tay tê cứng đến trắng bệch đang cố gắng nhúc nhích từng ngón một.

"Triệu Phong".

Cự Giải lo cho Phong, rất lo cho anh, lúc nãy cô và anh ôm nhau che chở thì từ đâu hai kẻ to lớn lôi anh ra ngoài, anh bảo không sao sẽ về ngay nhưng đã hơn nửa tiếng rồi, rốt cuộc anh có bị gì không? Điều này làm tim cô bấn loạn, nếu như chẳng may Triệu Vĩ cố tình hãm hại anh thì sao?.

Khóe mắt Giải bị che phủ bởi lớp sương mờ ảo, ánh mắt long lanh nhìn Thiên Yết nhưng tâm lại đặt ở nơi khác, nghẹn ngào đến khó thở cô nấc nhẹ, ngực cô phập phồng trong lớp áo sơ mi của anh bả vai run rẩy làm Tố Nhi bóp chặt đầu vai Giải đến đau điếng.

Ngón tay Tố Nhi khẽ cong lên, Sư lập tức tròn mắt hét:

- Đừng đừng...

Anh bỏ súng xuống đất huých cù chỏ vào người Yết, hắn cũng bừng tĩnh đặt nhẹ khẩu súng xuống đất hai người lui ra xa một tý giơ hai tay lên cao để sau đầu, Nhi nhếch mép, ả đanh hàm khóe mắt chợt hất lên cao, khuôn mặt cô ả lúc này chẳng khác một tên tử thần, cô ta đang nghĩ gì? Thôi cong nhẹ ngón tay, ả kéo Giải ra gần cửa sổ đẩy mạnh lưng cô làm cả người nhướn về phía trước, hoa mắt chóng mặt vì cái độ cao chớ vớ từ đây xuống một cái sảnh hay khu vực nào đó, trời ạ, chỉ cần lỡ rớt xuống thôi chắc chắn thịt nát xương tan.

- Đừng cô muốn gì đây?.

Thiên Yết lẫn Sư Tử quýnh quáng đi về phía trước hai bước, Nhi trừng mắt nâng thêm lực tay đẩy Giải, lập tức bước chân hai người dừng lại, đôi mắt hoảng hốt tim nhảy dựng, ả ta có thể đẩy Giải xuống bất cứ khi nào nếu như Yết - Sư hành động gây khó dễ. Sư biết thời thế anh không tiến nữa mà lùi về dần, trong một thoáng mâu quang khẽ đảo xuống phía sau, nhẹ nhàng anh mở miệng:

- Chúng ta có thể từ từ nói chuyện được không? Không nhất thiết phải làm như vậy đâu.

- Thế sao? Tôi không nghĩ đơn giản như thế, khi anh khống chế được tôi thì kẻ phơi thây chắc chắn là tôi rồi.

Ả chanh chua mở miệng, lời lẽ lạnh nhạt lãnh đạm lại có chút gì đó khinh thường lẫn sốc láo, hất mặt khẩu súng ả dí vào đầu Giải, cô giờ đây chả còn biết cái gì nữa các tĩnh điện dường như bị kích thích hoảng loạn chạy vòng trong tay chân cô.

Cạch

Cánh cửa mở to một lần nữa Sư - Yết chưng hửng lẫn rối trí, đôi mắt không khỏi hiện lên sự mất bình tĩnh. Triệu Vĩ cùng Triệu Phong bước vào đằng sau hai người còn rất nhiều binh lính súng ống tinh vi chĩa thẳng hướng anh và hắn, khẽ lùi lại gần chỗ Trương Tố Trinh, Sư quay sang Yết nháy nhẹ khóe mắt, hắn dường như hiểu nhưng chưa phải lúc hành động.

Triệu Vĩ kê sát miệng thì thầm bên tai Phong:

- Lấy súng và bắn chết hai người đó tao sẽ tha cho con bé, còn không thì chuẩn bị tinh thần đi.

Đồng tử Phong co chặt, những tia máu lại lấp đi nơi tròng trắng của anh, ánh mắt chuyển dời nơi Giải đang đối mặt với tử thần anh lại đưa mắt nhìn xem hai người trước mặt, một kẻ là em song sinh một người là anh rể, bàn tay anh siết chặt khẩu Gyrojet đến tê dại, nhưng khi Vĩ hất cằm Trinh đẩy mạnh một chút thì anh không còn kịp suy nghĩ thêm gì nữa. Nâng họng súng lên theo quán tính.

Đùng

- Không...

Tiếng hét thất thanh của Song Tử, chị đã phá sập hệ thống một cách dễ dàng, lại đột nhập vào mà chẳng có tên nào hay trong lúc chạy đi tìm Sư - Yết đồng thời dẹp hết bọn người này thì Song vô tình đến đúng nơi. Mắt mở to đau thương, hơi thở bị dồn ngược vào trong lời chị vừa dứt cũng là lúc phát súng đã chạm tới đích đến của nó.

Bộp

Triệu Phong thả cây súng xuống đất chạy nhanh về phía Cự Giải, ôm chầm lấy cô, cô quờ quạng ngây ngốc nhìn anh qua lớp sương mờ, òa khóc Giải nhào vào lòng anh tay đấm nhẹ lên ngực anh. Tại sao lại bỏ đi lâu như vậy chứ? Cô sợ chết đi được.

Thiên Bình - Song Ngư kịp lúc chạy đến chứng kiến cảnh người nhà tàn sát lẫn nhau, may thay ông thở dài nhẹ nhỏm khi Yết vẫn còn toàn thây và hắn đang đứng như trời trồng cạnh Sư ánh mắt đau khổ, tức giận nhìn chăm chăm vào Giải.

Tố Nhi ôm chặt vết thương loang lỗ máu tươi, bước chân bủn rủn ả lùi về sau, ánh mắt khó tin nhìn vào bụng mình. Phong bắn cô? Đau thương thay ả nhếch môi cười khinh khóe mắt lóe lên tia độc ác, họng súng nhắm thẳng vào đầu Giải mà bóp cò.

Đùng

Bịch

Không gian dường như quay thật chậm thật chậm và nó dừng lại khi vật thể nặng nề ngã lăn xuống đất máu thấm đẫm vùi thây vào hố huyết thương, mọi người cũng vì thế căm nín thoát bật tim, tay chân theo đà buông thỏng.

Dương chạy đến ôm chầm lấy độ ngã tự do của Mã, cậu bất tỉnh nằm gọn trong lòng cô. Không còn nghe gì ngoài âm thanh kéo dài thê lương Mã thiếp vào bóng tối cùng hình ảnh Kết thét to nhưng không có bất cứ sự âm luận nào cả, chỉ có hình ảnh mờ nhạt dần rồi biến mất trong màn đêm.

- Không... Không...

Kết ôm chầm lấy Mã nâng đầu cậu dậy, nước mắt mặn chát rơi vào viền môi cậu, đau thương thay lại thêm một vết sẹo và nó ở vai phải, máu huyết vô tình cứ tuôn như suối. Tại sao lại ngốc như vậy chứ?.

45' trước.

Nhân Mã tỉnh dậy mới biết tại sao trong mơ cậu lại thấy mình bị voi đè, thật là bên ngoài có một con còn to hơn voi đó chứ, Kết đè cả người ôm trọn thân cậu đến nghẹt thở nhưng vẻ mặt mệt mỏi của cô lại làm cậu thương yêu, đưa tay vuốt ve làn da non mịn ấy cậu hạnh phúc mỉm cười. Bỗng nhiên nghe được lời thì thầm nào đó bên gối, cạnh tò mò thọt tay vào. Một chiếc máy thu âm.

Không biết của ai cậu bật lên nghe, đoạn nói chuyện đó làm lòng cậu rơi xuống mười tám tầng địa ngục. Cái gì mà hoán đổi? Cái gì mà Yêt - Phong - Mã? Nghĩ đây là trò lừa bịp cậu gọi Kết dậy đi cùng mình qua phòng Thiên - Ngư.

- Cái này cháu lấy ở đâu?.

Thiên Bình ngỡ ngàng, ngạc nhiên với nội dung trong chiếc máy ấy rõ ràng lúc đó không ai ghi lại mà nhưng thoáng qua ông đã biết là ai rồi -"Thiên Yết thằng nhóc này" - ông mở tròn mắt nhìn vẻ mặt sa sầm của cậu mà lòng ngực chùng xuống, đôi mắt trĩu nặng ông khẽ xoa mi tâm.

- Cháu nghe ta...

- Không cần, chỉ cần cho cháu biết đó là thật hay giả. Chỉ thế thôi.

Đôi mắt cậu hiện rõ sự trong chờ, mong rằng đó chỉ là trò chơi khăm của ai đó mà thôi nhưng đáp lại là cái gật đầu miễn cưỡng của Thiên, cậu không tức giận cũng chẳng buồn chỉ là không thể tin thôi, cong nhẹ khóe môi cậu cười ngây dại:

- Đừng đùa nữa cháu không thích đâu.

Nhưng Song Tử xuất hiện, chị thở dài giải thích tất cả, Mã sau khi nghe xong gật đầu quay mặt trở về phòng trong sự im lặng bao trùm. Ma Kết cũng không tin được những điều đó, cô choàng tay ôm sau lưng Mã, vùi mặt vào tấm lưng ấy cô muốn chịu đi một chút gì đó nỗi hoang mang của cậu lúc này.

Sau khi tình hình thuận lợi Thiên, Ngư, Song, Sư, Bảo ra xe đi đến căn cứ Z ở lại chỉ còn bốn đứa nhóc tỳ trong đó có hai người chưa tỉnh ngủ. Đợi mọi người đi Mã cũng mặc đồ lại chịu đựng cơn đau mà đi theo, cậu muốn biết Triệu Vĩ ra sao, ông ta độc ác đến cỡ nào, cuối cùng thì tại sao cậu lại là con của ông ta? Một kẻ giết người không gớm tay.

Kết lo lắng đòi theo cậu cũng không cản có lẽ là không để ý đến cô bởi lúc này đây Mã chỉ còn những nghi vấn cần được giải đáp thôi.

Khi Tố Nhi bắn phát đạn đó cũng là lúc Mã đỡ thay, trong một thoáng cậu nhìn vào người đàn ông đó. Ông ta thật tầm thường, ông không xứng đáng được cậu xem là cha hay đúng hơn Triệu Vĩ vĩnh viễn chỉ là một con sói ác độc không tình người không biết đến cái gọi là "gia đình". Vĩ đã bỏ mẹ Mã trong lúc lìa đời, không trở về nhận lại cậu, ông ta chỉ biết tiền tài, địa vị nhưng có giàu đến mấy ông cũng không thể mua nổi "tình thương" đâu. Một con người kinh tởm.

Ma Kết dường như không kiềm chế được bản thân mình nhìn bàn tay cậu máu tuôn không ngừng làm lòng cô đau nhói, cô đứng phắt dậy.

Bốp Bốp Đùng

Tố Nhi cười khinh sau lưng Kết do quá chủ quan ả liền bị Kết giựt lấy súng trên tay đập vào mặt mạnh hai cái đến choáng váng, giờ cô chỉ còn cái xác không hồn đầy sự giận dữ, nhắm thẳng vào đầu Nhi cô bóp cò. Viên đạn theo họng súng bay thẳng đến đại não của Tố Nhi, xuyên qua và ngự trị trong đó. Cô ả mở trừng mắt không kịp trăn trối, từ trán máu chảy dài lắp đầy khuôn mặt ả trong thật đáng sợ, một cái xác người vật vã ngã ịch xuống sàn khuôn mặt nhanh chóng tái xanh lạnh lẽo, ánh mắt vẫn trợn lên không hề nhắm lại.

- Hahahaha...

Triệu Vĩ bị bao vây xung quanh, ông ta cười to ôm bụng nhìn những thứ đang diễn ra cứ như một vở hài kịch được biên đạo kỹ lưỡng, khóe mắt nâng cao ông ta vẫn như vậy. Vẫn không cho là mình đã sai và mọi thứ lúc này sắp đến hồi kết rồi.

- Triệu Vĩ ông hãy quay đầu lại đi, lúc nào cũng kịp mà.

- Quay lại? Thiên Bình đến bao giờ ông mới hiểu được từ lúc bắt đầu tôi đã không thể dứt ra được nữa.

- Triệu Vĩ.

Song Ngư bước lên trước mặt chồng, mâu quang tối sầm, bàn tay nắm chặt bà thở hắt ra khóe môi khẽ nhếch.

- Ngư em vẫn khỏe chứ? Nhìn em cứ như ngày nào vậy.

Sự dịu dàng trong đôi mắt ông ta làm bà buồn nôn, tâm hồn đen tối ấy bà không thể cứu vớt ông nữa, cái bùn lầy Vĩ đã đặt chân vào quá sâu nó ăn sâu đến tâm can của lão rồi.

- Tôi vẫn khỏe lắm, đừng giả vờ nhu mì nữa, ký ức năm ấy tôi sẽ trả lại ông tất.

Bà vung tay lên cao, ánh sáng lóe rọi làm Triệu Vĩ nheo mắt, lưỡi dao sắt nhọn hướng đến ông với tốc độ nhanh như thoắt. Đưa tay lên cao theo phản ứng ông cố gắng che đi cái đầu của mình nơi mà con dao sắc nhọn sắp sửa được đặt xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play