( Từ bây giờ bắt đầu kêu Dương - Song trở lại vai "chị" nha )

Vào một tháng trước,

- Trinh, tôi tin em.

Song Tử đưa lá thư phòng hờ mọi chuyện cho Ngọc Trinh, nếu lỡ có việc bất trách sắp xảy ra với Phong thì đây là thứ báo cho anh biết. Trinh nhếch nhẹ khoé môi, tờ giấy vẫn chưa đụng tới:

- Tại sao? Chị không sợ tôi mang đến cho Triệu Vĩ à?.

Song lắc đầu, chị cười buồn, ánh mắt se nhạt nhìn xoáy tâm hồn Trinh:

- Chị biết rằng dù em làm cho Triệu Vĩ nhưng chắc chắn một điều em không xấu xa, bên cạnh Triệu Phong chỉ có em và Tố Nhi...

- Sao phán đoán như chị biết tuốt về tôi thế?.

Trinh cắt ngang câu nói của Song, vẻ mặt hờ hợt hỏi người đối diện, cô không biết chị đang nghĩ cái thá gì, tại sao lại đưa cho địch một thứ quan trọng như thế?.

Nhưng sau một chốc nghe tất cả sự thật từ chị, cô bắt đầu ngộ ra nhiều thứ, quay mặt nhìn vào lòng bàn tay cô không biết đã lấy lá thư từ khi nào nữa.

- Ngọc Trinh, em rất tốt, chị biết em yêu Xử Nữ và em cũng chỉ vì thằng bé mà tới đây, từ đầu cuộc chiến này vốn không giành cho em rồi.

Nghiêng đầu, chị nâng khuôn mặt phờ phạt cố gắng nở nụ cười mệt mỏi với Trinh.

- Tôi không chắc mình sẽ giúp được chị.

Cô quay lưng đi để lại một câu vô tình nhưng lại khiến Song ấm lòng. Trinh chắc chắn sẽ giúp được.

Bằng một thủ thuật nào đó Trinh đã cấy tấm giấy trong chiếc túi vào dưới đùi mình mà không ai hay biết, cô không hứa sẽ giúp Song Tử và cũng không nghĩ sẽ giao nó cho bất cứ ai ngoài Phong, nếu như đến thời điểm cần thiết.

Song cứ ngỡ Trinh đã chết và cái bí mật ấy cũng bị chôn vùi theo cô, nhưng khi Giải gọi về bằng số của Phong thì chị tin rằng tất cả đã bước đúng con đường rồi. Như vậy thì Trinh còn sống hay đã chết.

"Ngọc Trinh tôi nợ em lời cảm ơn"

Chị nghĩ thầm, nước mắt vô tình lặng lẽ rơi, khóc thương cho cô bé tội nghiệp, khóc vì tâm hồn lương thiện của cô. Gần mực thì đen gần đèn thì sáng, cớ sao Ngọc Trinh từ nhỏ luôn gần với mực lại không hề bị vấn đục như thế.

Thiên Bình chỉ huy đám lính tinh nhuệ, ông vạch ra ba phương án cùng Bảo Bình, còn Song Tử dùng máy tính đánh sập hệ thống căn cứ Z theo đường truyền dữ liệu từ điện thoại của Phong, Sư Tử chỉ huy đội xa thủ mặt đất cùng trên không, nguỵ trang chà trộn vào bên trong nếu có thể. Bạch Dương là phương án dự phòng B, cô cũng chỉ huy một đám linh tinh nhuệ khác, cắm chốt cách xa khoảng 200m, có việc bất ổn lập tức ấn cứu. Về phía Bảo cùng Thiên nằm phương án C, nếu như không thành công, ông và anh sẽ đặt bom nổ tung vành đai ngoài tổng tấn công, còn phương án A B thành công thì chỉ cần đưa thêm lính vào trấn áp bên trong.

Thiên Yết cũng muốn tham gia nên cho hắn thực hiện phương án A cùng Sư cải trang vào trong căn cứ, Xử thấy thế bèn xin theo nhưng bị Dương mắng. Cuối cùng tỷ số thắng tiểu số, Xử sẽ vào phương án B cùng Dương. Kết - Ngư ở đây chăm lo cho hai người bệnh và cùng cầu nguyện thành công.

Mọi thứ đều được lo đến chu toàn chỉ mong rằng lần này sẽ thắng trận, bên phía Triệu Vĩ vẫn chưa hay biết được Thiên đã dò ra nơi ông trú ngụ, lơ là kiểm soát.

Chỉ vài phút nhỏ nhoi Song Tử đã đột nhập được vào hệ thống chính, việc còn lại là đánh sập nó nhưng chuyện đó không hề dễ như mười năm trước. Qua lần thất bại ấy có lẽ Triệu Vĩ đã rút ra kinh nghiệm cho chính mình rồi, ông ta tăng cường bảo mật những đường dây kết nối lên phần cao hơn. Song Tử hơi bức rức tức giận một chút nhưng mấy cái này ông ta còn phải học ở cô dài dài.

Về Sử Tử - Thiên Yết hai người họ trà trộn vào trong một cách bình an, đám lính tinh nhuệ cũng đang triệt hạ từng tên, vì căn cứ Z đa số ở dưới lòng đất nên có phần khá khó khi chia công tác từng nhóm. Sư nhanh chóng chụp một tên lính canh từ sau lưng bẻ cổ hắn trong tích tắc, Yết cũng như anh bịp mồm rồi bẻ gãy cổ, hai người cải trang nhanh, cuối đầu bước qua cổng an ninh, anh gật đầu, hắn vội nói khẽ vào micro "an toàn".

Dương - Xử đống trại cách 200m cũng dần đà tiến vào từng chút một, sợ rằng sẽ không kịp nếu như ở quá xa, chị khá rành trong việc này còn cậu thì cứ loay hoay chả biết nhiệm vụ mình là gì.

- Đã bảo ở nhà đi mà không nghe.

Dương gắt gỏng nạt, Xử chề môi:

- Em lớn rồi, mấy việc này phải học hỏi chứ.

Chị lắc đầu chẳng thèm nói nhiều với thằng nhóc ranh này, tiếp tục đặt ống nhòm lên quan sát, đến khi Sư - Yết khuất sau cánh cửa lớn, chị kết nối bộ đài qua micro.

- Tình hình thế nào rồi?. - Dương hỏi:

Sư trả lời: Vẫn còn sống.

Phì cười, giờ phút này vẫn còn giở thói đùa giỡn nữa, mà thôi như vậy đỡ đi phần nào lo lắng, vẻ mặt nghiêm lại Dương bắt đầu chỉ huy những tên lính rỗi công ngồi uống trà bàn chuyện.

Dù thấy rằng mọi chuyện đều tốt lành nhưng không phải vậy đâu, lúc Sư - Yết bước vào mới hay, căn cứ này như cái mê cung không biết đâu mà lần, các hành lang thông với nhau không có ngõ cụt, chưa nói chúng đều có hai màu chủ đạo đỏ đen, đi đến đâu cũng giống y chan nhau làm Sư hoa mắt chóng mặt, còn Yết dở khóc dở cười, hình như đi qua rồi mà cũng chưa chắc đã đến. Đứng yên nơi căn phòng có cánh cửa vàng to, chỉ có này tách biệt thôi, mọi cách cửa khác đều nâu đỏ, trong đầu hai người lóe lên một ý nghĩ:"Triệu Vĩ"- nở nụ cười gian manh, Yết mở chốt khóa, Sư trước đó đã làm nhiễm màn hình camera, giờ đây hai người như tàn hình trong tất cả máy theo dõi, tự do hoành hành. Nhưng không phải dễ dàng vậy, hai người chỉ có một tiếng sau đó mọi thứ sẽ trở lại bình thường, đó là những gì Song bảo.

Tạch

Cánh cửa mở toang, bên trong vắng vẻ không có ai, Yết chạy nhanh về máy tính chủ, khởi động, dù hắn mù tịt về vụ phần mềm này kia nhưng ít ra cũng biết sao chép dữ liệu gửi về đường truyền cho Song, nhưng có một vấn đề nhỏ, lúc gửi dữ liệu có thể bị phát hiện.

Cạch cạch cạch

Tiếng bàn phím vang vọng khi hắn nhịp tay gõ xuống, không gian yên lặng đến rợn người, Sư đứng ngoài cửa canh chừng, anh cầm khẩu súng lục Anaconda vẻ mặt điềm tĩnh quan sát tình hình, hắn cũng khẽ nhịp khẩu Bisley ánh mắt trong chừng ngoài hướng cửa.

Tít Tít

Dữ liệu được gửi thành công, hắn chốt máy, tắt nguồn dữ liệu cùng anh bước ra ngoài như chưa có việc gì xảy ra, nhưng đi được một đoạn Yết - Sư khựng lại đổ cả mồ hôi lưng:

- Này.

Tiếng gọi từ sau lưng, hắn cho tay vào túi sờ khẩu Bisley của mình, Sư nháy mắt kêu hắn khoan hành động, người kêu là một nãi nãi a, bà ta chừng năm mươi mấy tuổi vẻ mặt khá hung tợn:

- Quản gia.

Nhìn dáng vẻ cả bộ quần áo bà ta đang mặc, Sư dư biết đây là ai rồi, anh cung cẩn cuối đầu chào bà, Yết thấy thế vội làm theo. Quản gia nheo mắt thấy người bên cạnh Sư có vẻ vụng về, nghi hoặc hỏi:

- Đây là người mới à?.

- Vâng.

- Được rồi, cậu mau mang cái này đến phòng cậu Phong đi.

Bà ta đưa một chiếc hộp đặt vào tay Sư, anh giả vờ hỏi:

- Quản gia tôi không biết cậu Phong đang ở đâu.

Quản gia già rồi, bà gật nhẹ đầu, quên mất những tên lính này thì sao biết phòng cậu chủ nơi đâu, ông chủ không cho bất cứ ai đến gần nơi đó từ xưa đến giờ mà, vì có việc gấp bà ta chỉ lối cho hai người luôn. Sư "vâng" một tiếng kéo Yết bước đi, sau khi đã khuất dần bóng dáng bà, anh khẽ thở dài, tim lúc nãy muốn nhảy đạch đạch như cá lên bờ luôn ấy. Yết vẫn không suy nghĩ nhiều bước chân hắn nhanh hơn, lòng vui mừng lẫn hỗn loạn, chỉ một chút nữa thôi hắn sẽ được gặp lại Giải rồi.

Oeo Oeo

Tiếng chuông báo động vang lên làm anh và hắn đều hốt hoảng giật bắn người, bước chân cấp tốc chạy nhanh đến phòng Phong, căn phòng bị khóa ngoài, may mà lúc nãy quản gia có đưa chìa khóa a, anh tra khóa để mở.

Cạch

Mở nhanh cửa hai người chui vào, không gian tối om không ngọn đèn chiếu sáng, âm thanh yên lặng đến nỗi có thể nghe được hô hấp người bên cạnh, bỗng trong đêm xuất hiện bốn đớm sáng như những bóng đèn pha khẽ đảo quanh.

Tạch

Ánh đèn mở toan, mâu quang khẽ chói, Thiên Yết đứng yên tại chỗ, tâm hồn bay bỗng, miệng không nói nên lời, khóe mắt nhẹ cong, viền môi cũng vẽ nên nụ cười tuyệt hảo nhưng...

Mọi thứ dường như thay đổi, sự vui mừng trong một chốc trở nên ảm đạm, không khí xung quanh như bị vùi sâu trong oán hận. Tức giận, đôi mắt hắn hằn từng tia máu đỏ, hai hàm răng va vào nhau tạo nên âm thanh nhức óc "kèn kẹt".

"Chết tiệt".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play