Không có ai nghĩ đến Tiêu Vũ Xuyên sẽ hỏi một vấn đề như vậy, vì vậy khiến cho không khí vốn ngột ngạt lại càng thêm lúng túng.
Tiêu Vũ Xuyên thấy không có người trả lời bé, ánh mắt của ba mẹ lại rất lạ, liền lặp lại câu hỏi một lần nữa:
- Mẹ, tại sao mẹ không ở lại đây cùng với ba, với Tiểu Xuyên và với bà nội?
Tống Hương Ngưng cảm thấy, nếu như không trả lời câu hỏi của Tiêu Vũ Xuyên, bé sẽ không bỏ qua, đang muốn nói những gì, thì Tiêu Hàn đã lên tiếng nói trước.
- Tiểu Xuyên, làm sao con lại hỏi như thế? - Tiêu Hàn nghiêm túc nói .
Tiêu Vũ Xuyên vô tội bị phê bình cảm thấy vô cùng uất ức
- Con chỉ muốn hỏi một chút lý do tại sao mẹ không ở cùng chúng ta, mẹ lại phải sống riêng, nhiều lúc con muốn gặp mẹ lại không gặp; huống chi thầy giáo cũng đã nói ba mẹ là phải ở cùng nhau.
Bé không hiểu sao tại sao Tiêu Hàn lại không thích nói như thế.
- Con . . . . . – câu trả lời của Tiêu Vũ Xuyên khiến Tiêu Hàn không nghĩ tới, cũng chẳng biết phải phê bình bé vì điều gì, không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm vào bé.
Tống Hương Ngưng nghĩ thật lâu, rốt cuộc nghĩ tới một đáp án tương đối thuyết phục, liền cười xấu hổ nói:
- Tiểu Xuyên, bởi vì mẹ phải chăm sóc ông ngoại, cho nên thì không thể cùng Tiểu Xuyên ở với nhau.
Cô hi vọng đáp án này có thể làm cho Tiêu Vũ Xuyên tiếp nhận.
- Chúng ta dẫn ông Ngoại đến đây ở cùng là được rồi - Tiêu Vũ Xuyên rõ ràng không thể tiếp nhận đáp án này - Huống chi thầy giáo cũng không có nói mẹ và ông ngoại chẳng thể ở cùng nhau. Mẹ, nhanh vềnhà ở với con đi.
- Này . . . . . - Hiện tại Tống Hương Ngưng cũng không biết nên nói cái gì cho đúng, không thể làm gì khác hơn là ngẩn người tại đó, có chút luống cuống hướng nhìn Tiêu Hàn muốn nhờ anh giúp đỡ.
Tiêu Hàn không có nhìn về phía Tống Hương Ngưng, mà mặt không che giấu được hưng phấn nhìn Tiêu Vũ Xuyên:
- Tiểu Xuyên, con là muốn ba mẹ ở bên cạnh nhau có phải không?
Thấy Tiêu Vũ Xuyên vẫn muốn ở cùng Tống Hương Ngưng, Tiêu Hàn dứt khoát coi cái này là cơ hội để đoạt Tống Hương Ngưng về, tính toán lôi kéo Tiêu Vũ Xuyên ra làm bia giúp mình.
Tiêu Vũ Xuyên nghe vậy, lập tức gật đầu
- Đúng vậy ạ, mẹ phải về nhà ở.
Bé vẫn kiên trì mời Tống Hương Ngưng trở về nhà họ Tiêu.
- Vậy thì tốt, ba nhất định sẽ đem mẹ con về ở với chúng ta được không?
Khóe miệng Tiêu Hàn đã dương lên, nghĩ che giấu cũng không che giấu được.
- Này, Tiêu Hàn, anh đang nói cái gì thế!
Tống Hương Ngưng tâm hoảng ý loạn không nghĩ tới Tiêu Hàn cũng sẽ cùng Tiêu Vũ Xuyên nói lung tung, nhất thời nóng nảy.
- Anh không có nói lung tung, không tin em có thể hỏi Tiểu Xuyên!
Tiêu Hàn rõ ràng chính là cầm Tiêu Vũ Xuyên ra làm bia đỡ đạn.
Tiêu Vũ Xuyên và Tiêu Hàn đứng cùng một chiến tuyến quyết định trút giận trên người Tống Hương Ngưng
- Mẹ, ba dĩ nhiên không có nói lung tung. Thầy giáo nói là ba mẹ ở cùng một chỗ mới có thể vui vẻ, hiện tại hai người phải ở cùng một chỗ.
Tiêu Vũ Xuyên đem lời của thầy giáo ở nhà trẻ ra làm thánh chỉ.
- Hai người. . . . . . . - Tống Hương Ngưng há miệng nói không lại hai cha con bọn họ, không thể làm gì khác hơn là căm miệng cái gì cũng không nói, vẫn nhìn chằm chằm hai người bọn họ, cuối cùng không biết nên làm sao làm cho phải, chỉ có thể nắm túi xách bên cạnh lên, đứng dậy liền đi ra ngoài.
- Hương Ngưng, con đi đâu vậy? – Mẹ Tiêu thấy chuyện này có chút không đúng, vội vàng lên tiếng hỏi. Bà xem ra Tiêu Hàn muốn mượn Tiểu Xuyên đoạt Tống Hương Ngưng về, mà cũng hợp với ý bà, nên vừa rồi bà mới không lên tiếng. Không nghĩ tới bây giờ Tống Hương Ngưng lại đi ra ngoài, xem ra Tiêu Hàn đã bức Tống Hương Ngưng rồi.
- Con không có thời gian ở lại đây hao tâm tổn sức nữa, con muốn vềnhà. - Tống Hương Ngưng cũng không có dừng bước lại. Đúng như mẹ Tiêu suy nghĩ, Tống Hương Ngưng quả nhiên là bị Tiêu Hàn làm tức rồi, tới nói chuyện với bà mà giọng nói cũng trở nên lạnh lẽo.
- Nơi này chính là nhà của em. - Tiêu Hàn nhất thời nhanh miệng, nói ra lời nói trong tim của mình. Anh nhìn thấy bước chân của Tống Hương Ngưng càng lúc càng nhanh, vì vậy liền vội vàng tiến lên giữ cô lại.
- Anh đừng nói lung tung như vậy - Tống Hương Ngưng bị Tiêu Hàn làm cho kinh động, vì vậy giọng nói càng thêm ác liệt. Cô muốn tránh thoát khỏi bàn tay Tiêu Hàn, bất đắc dĩ Tiêu Hàn không để cho cô thành công, ngược lại càng nắm chặt hơn.
Tiêu Hàn thấy hiện tại cho dù nói gì, Tống Hương Ngưng cũng sẽ coi lời anh là nói nhảm, liền không nói tiếp nữa, mà là dịu dàng nói:
- Để anh tiễn em về - Anh nghĩ muốn đưa Tống Hương Ngưng về nhà, sẽ làm cô cảm động.
- Đúng vậy, đúng vậy, Hương Ngưng à, con hãy để cho Tiêu Hàn chở con về . – Mẹ Tiêu biết Tiêu Hàn đang suy nghĩ gì, vội vàng nói.
Tống Hương Ngưng mặc dù muốn cự tuyệt, nhưng bàn tay đang bị nắm chặt không có cơ hội để cho cô phản đối, không thể làm gì khác hơn là đi theo Tiêu Hàn.
Tống Hương Ngưng cho là Tiêu Hàn sẽ lái xe đưa cô trở về, không nghĩ tới anh lại đi bộ theo cô về. Ở trên đường, Tiêu Hàn vẫn dắt tay của cô, lực cầm mặc dù không lớn, nhưng không cho cô cơ hội tránh thoát.
- Lần sau không cần cùng Tiểu Xuyên đùa kiểu này nữa - Tống Hương Ngưng nhớ tới đoạn đối thoại của hai người ở phòng khách – Xem đó đơn giản là một vở kịch vui.
Nhất là Tiêu Hàn thế nhưng lại hùa theo Tiểu Xuyên.
Tiêu Hàn nghe được, nhướng mày
- Anh lại không xem đó là đang đóng kịch.
- Anh xem đó không phải là đang đóng kịch vui vậy thì là gì hả? – Giọng nói của Tống Hương Ngưng có phần cao lên – Anh nên suy nghĩ một chút vừa rồi mình đã cùng Tiểu Xuyên nói những gì đi? Cái gì gọi là ba mẹ phải ở cùng một chỗ? Chúng ta đã ly hôn rồi đúng không? Đừng nói anh chưa nói rõ ràng chuyện đó với Tiểu Xuyên nhé, lại còn hồ đồ đứng về phe của con, còn nói cái gì đó mới là nhà của chúng ta, điểm này thật buồn cười.
Bây giờ cô muốn cùng Tiêu Hàn nói rõ, mặt không tự chủ được có chút nóng lên, thật may là có màn đêm che giấu, để cho cô không có bị phát hiện mình đang bối rối.
- Anh không có nói lung tung. - Tiêu Hàn dừng bước, nghiêm nghị nhìn Tống Hương Ngưng – Anh biết rõ nói vào lúc này sẽ rất đột ngột, nhưng anh rất muốn nói, em đối với anh mà nói không đơn giản chỉ là mẹ của Tiểu Xuyên
- Không chỉ là mẹ của Tiểu Xuyên? - Tống Hương Ngưng cảm thấy có chút buồn cười – Em đối với anh mà nói, trừ là mẹ của Tiểu Xuyên cũng chỉ là mẹ của Tiểu Xuyên. Chúng ta trừ quan hệ này không có bất kỳ quan hệ nào khác. Cái này em rất rõ ràng.
- Vậy nếu như nói anh nghĩ cho chúng ta trở lại một bước quan hệ cũ thì sao? - Tiêu Hàn dắt tay Tống Hương Ngưng đi về phía trước.
Tống Hương Ngưng muốn tránh thoát tay Tiêu Hàn, nhưng cô càng tránh thoát, Tiêu Hàn càng dùng lực kéo tay cô, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là bỏ qua chạy trốn, nhưng trong lời nói cũng không muốn nhận thua
- Anh nghĩ gì là chuyện của anh, không phải là chuyện của em
- Không! - Tiêu Hàn thâm ý mà lắc đầu - Đây là chuyện của hai chúng ta, một mình anh không thể quyết định được.
- Vậy em nói cho anh biết, em không muốn có thêm quan hệ nào khác với anh. - Tống Hương Ngưng nghĩ cũng không có nghĩ phải trả lời như thế này.
Tiêu Hàn không nghĩ tới Tống Hương Ngưng nhanh như vậy liền phản bác lời của anh, hơn nữa còn nói như đinh chém sắt, trong đầu không khỏi dâng lên một tia mất mác, nhưng anh còn là vẫn kiên định nói:
- Không được, Hương Ngưng, anh nhất định sẽ theo đuổi em lần nữa, sẽ cố gắng mang em trở về nhà họ Tiêu
- Anh . . . . .
Tống Hương Ngưng muốn nói rằng Tiêu Hàn cố tình gây sự, nhưng vừa chuẩn bị nói ra miệng, liền lại bị Tiêu Hàn đoạt mất.
- Được rồi, đã về đến nhà em rồi. Em cũng nên vào nhà nhanh một chút không ba Tống sẽ rất lo lắng đó. - Tiêu Hàn rất săn sóc buông tay của cô ra.
Lấy lại được tự do Tống Hương Ngưng mới móc chìa khóa ra, thời điểm tính toán mở cửa, bỗng dưng Tiêu Hàn đang đứng ở sau lưng ôm trọn cô vào lòng.
- Đây là phần thưởng cho anh! - Tiêu Hàn xấu xa cười nói – Được rồi, vào nhà thôi!
Nói xong anh lưu luyến không rời buông Tống Hương Ngưng ra,.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT