Khi còn học trung học, Thường Tiểu Nguyệt là hoa khôi của trường. Cô cũng không phải chỉ là một trong bình hoa chỉ nhìn được chứ không dùng được, cô mặt mũi xinh đẹp, vóc người nóng bỏng, quan trọng hơn là cô còn là một cô gái vô cùng thông minh, trong các kỳ thi của trường cô đều được xếp thứ hạng cao; hơn nữa cô làm người hòa đồng và thân thiện, đối với người khác dịu dàng và giữ phép tắc, qua miệng các bạn học trong trường trở thành thần thoại, trong mắt thầy cô giáo thì trở thành một đứa học trò ngoan.
- Tiểu Nguyệt, nghe nói hôm nay có một bạn học từ trường khác chuyển tới, còn là một chàng trai vô cùng đẹp trai – Bạn học A ngồi bên cạnh Thường Tiểu Nguyệt làm cái loa trường đi thông báo khắp nơi.
- A, vậy sao? - Thường Tiểu Nguyệt dịu dàng nói.
Bạn học B nhanh chóng tiếp tục thông báo
- Đúng vậy, còn nữa, mình nghe nói cái bạn học vừa mới chuyển vào có thành tích học tập rất tốt, nghe nói ở trường cũ luôn đứng ở vị trí hạng nhất, mình lo lắng. . . . . .
- Cậu lo lắng cái gì? Tiểu Nguyệt của chúng ta đừng sợ bạn học kia? Dù anh ấy có tranh đấu thế nào, Tiểu Nguyệt vẫn sẽ đứng nhất. – Bạn học C cắt đứt lời nói của bạn học B.
Bạn học B biết mình đuối lý, liền không tiếp tục nói.
Nét mặt Thường Tiểu Nguyệt vẫn bình thản như cũ, cô chỉ khẽ mỉm cười
- Cũng là một bạn học giỏi sao?
Bạn học chung quanh biết Thường Tiểu Nguyệt không đem cái bạn học vừa chuyển trường học rất giỏi kia để vào lòng, nên cũng chẳng còn gì để nói tiếp.
2: VỊ TRÍ THỨ NHẤT TRONG BẢNG THÀNH TÍCH
Thường Tiểu Nguyệt vẫn như thường ngày, đi ngang qua cột thông báo thành tích, cũng không có đến gần, bạn học ABC đang đi bên cạnh cô đến nhìn các tên trong danh sách. Chỉ là lúc họ trở lại, sắc mặt đều có chút có do dự.
- Các bạn sao vậy? Điểm thi không được tốt sao? - Thường Tiểu Nguyệt cho là mặt các bạn ấy biến sắc là do thành tích đợt kiểm tra vừa rồi không được như ý, cho nên vội vàng quan tâm hỏi.
Đồng học ABC nhìn mặt của cô một chút, tỏ vẻ đắn đo, cuối cùng vẫn là do bạn học C lúng túng nói:
- Không phải, ba người chúng tôi đều có tiến bộ; chỉ là, Tiểu Nguyệt cô. . . . . . cô, lần này không được xếp hạng nhất nữa.
Đồng học C cảm thấy rất may mắn, khi mình có thể dũng cảm nói ra chuyện này.
Nội tâm Thường Tiểu Nguyệt đã rối loạn, nhưng ngoài mặt vẫn là duy trì bình tĩnh
- A, vậy sao?
Nói xong cô liền đi nhanh đến cái bảng thông báo thành tích ấy, thấy trên bảng thành tích cao lớn kia tên của mình lại bị một người tên là "Lăng Lạc" đè ép, cô lạnh nhạt nói
- Lăng Lạc có là bạn học mới chuyển đến trường mình không?
Bạn học B suy nghĩ một chút, gật đầu đáp:
- Phải . . . . . Đúng vậy, chỉ là Tiểu Nguyệt, lần này cậu ta xếp thứ nhất chỉ là vì cậu ta may mắn mà thôi, mình khẳng định lần sau cậu có thể vượt qua mặt bạn ấy.
Thường Tiểu Nguyệt cười cười
- Mình rất mong đợi điều bạn nói là sự thật
- Ai có mong đợi gì thế?
Thường Tiểu Nguyệt mới vừa nói xong, sau lưng liền truyền đến một giọng nam.
Thường Tiểu Nguyệt vội vàng xoay người, nhìn thấy một học sinh nam vô cùng anh tuấn, đang nhìn chằm chằm vào cô. Trực giác nói cho cô biết, bạn học nam trước mắt chính là cái học sinh vừa chuyển trường đến tên Lăng Lạc
- Bạn tên là Lăng Lạc?
Học sinh nam trước mặt chỉ là cười nhìn Thường Tiểu Nguyệt, cũng không thèm trả lời.
Thường Tiểu Nguyệt biết anh đã chấp nhận, liền tiếp tục nói:
- Chúc mừng bạn, bạn học Lăng Lạc, vừa tới trường của chúng tôi học thì liên đạt vị trí đầu bảng thành tích.
Mặc dù cô cười nói, nhưng trong lòng của cô vô cùng bực tức.
Lăng Lạc không rõ chân tướng vẫn cười đáp:
- Cám ơn. Tôi nghe nói bạn là Tiểu Nguyệt người luôn đứng nhất phải không? Xem ra chúng ta đang cạnh tranh với nhau nhỉ?
Thời trung học Lăng Lạc vẫn là đứa bé ngoan ngoãn, học giỏi, có lễ phép, được thầy giáo và hiệu trưởng xem như bảo bối; đồng thời anh lại có dáng dấp cực chuẩn, gương mặt thanh tú, mà cũng là một người đẹp trai, cho nên rất nhiều bạn học thầm yêu mến anh; nhưng Lăng Lạc vẫn kiên trì giữ vững vị trí hạng nhất của mình, không màng chuyện yêu đương, điều này cũng làm cho rất nhiều chàng trai và cô gái hâm mộ anh.
Thường Tiểu Nguyệt nhìn Lăng Lạc, vẫn cười nói:
- Ừ, bây giờ chúng ta là đối thủ cạnh tranh rồi.
Nói xong Thường Tiểu Nguyệt liền cùng bạn học ABC bên cạnh xoay người rời đi.
Lăng Lạc nhìn bóng lưng Thường Tiểu Nguyệt rời đi, trong lòng xông lên một cỗ tình cảm khác thường.
3: NGÀY 14 THÁNG 12, NĂM LỚP 12
- Tiểu Nguyệt, hôm nay là Valentine đó, bạn không nhận được quà gì sao? – Bạn học A tiếp tục làm cái loa phóng thanh cỡ lớn, vừa đi đến lớp học liền đi tới chỗ Thường Tiểu Nguyệt tám chuyện.
Thường Tiểu Nguyệt cười nhìn bạn học A một chút, nói:
-Vừa rồi mình không phải đã nói với bạn rồi sao?, đâu phải ai đến ngày Valentine là được nhận quà hết đâu.
- Vậy cũng không phải à nha, Tiểu Nguyệt dáng dấp xinh đẹp như vậy, vừa là một cô gái thông minh, khẳng định nhiều càng trai thích cô..., có lẽ có rất nhiều bạn học muốn thừa dịp này tỏ tình với bạn. – Bạn học B nhảy vào đá một cước.
Thường Tiểu Nguyệt cười đánh bạn học B một cái
- Cậu cũng biết mình giờ chỉ được xếp hạng hai không còn xếp hạng nhất nữa, cho nên người ta sẽ không còn quan tâm đến mình nữa, mục tiêu lớn của mình bây giờ là giành lại vị trí thứ nhất cho nên khẳng định sẽ không tính đến chuyện yêu đương ở thời điểm hiện tại
- Biết rồi, biết rồi! – Bạn học A sợ Thường Tiểu Nguyệt tức giận, liền ngừng cái chủ đề vô nghĩa kia lại.
Ai ngờ họ mới vừa dừng lại, đồng học C liền cầm một cái hộp quà đến bên cạnh Thường Tiểu Nguyệt
- Tiểu Nguyệt, bên ngoài có một bạn học nói có người nhờ bạn ấy giao cái này cho bạn nè.
Nói xong bạn học A liền đem cái hộp đưa cho Thường Tiểu Nguyệt.
Thường Tiểu Nguyệt nhận lấy cái hộp
- Là vật gì vậy?
- Mở ra tới xem là biết liền. – Các bạn học ABC hợp tấu.
Thường Tiểu Nguyệt liền thuận theo dân ý, mở cái hộp ra. Là một hộp chocolate, bên trong còn có một tấm thiệp.
- Hả? Thật sự có người muốn dùng ngày này để thổ lộ với Thường Tiểu Nguyệt à nha. – Bạn học B lớn tiếng nói.
- Không nên nói lung tung - Thường Tiểu Nguyệt đỏ mặt đánh bạn học B một cái, đồng thời mở tấm thiệp ra
“Sau khi thi tốt nghiệp trung học, mình nhất định sẽ theo đuổi bạn. Đối thủ trên bảng thành tích.”
Bạn học ABC rất có ăn ý tản ra, lưu lại một mình Thường Tiểu Nguyệt.
Thường Tiểu Nguyệt cầm tấm thiệp ngồi ngây người, mặt có hơi hồng lên, cũng có một chút nóng lên. Trong đầu của cô xuất hiện một người bạn học tên Lăng Lạc, mặc dù cô cùng Lăng Lạc không có nói chuyện nhiều với nhau, nhưng kể từ khi anh chuyển tới trường của cô học, mỗi lần đến kỳ thi đều là hai người bọn họ tranh nhất nhì, mặc dù cả hai không học cùng lớp, nhưng cô cũng nghe nói Lăng Lạc không có cùng bạn học nào trong trường tính chuyện yêu đương, còn nghe nói Lăng Lạc bảo sau kỳ thi tốt nghiệp Trung học anh mới tính đến chuyện có yêu đương với một ai đó, cho nên hiện tại nhìn câu nói kia cô liền có thể cảm nhận người đó là ai.
Đúng thật là anh sao? Ở trong lòng Thường Tiểu Nguyệt tự hỏi. Không biết vì sao, cô lại hy vọng người đó đúng thực là anh.
4: KẾT THÚC KỲ THI TỐT NGHIỆP TRUNG HỌC
Thi tốt nghiệp trung học kết thúc, Thường Tiểu Nguyệt và Lăng Lạc vẫn chiếm cứ hai vị trí cao nhất, điểm này không ngoài dữ liệu. Hai người cũng cùng trúng tuyển vào đại học Nam Phương.
Thời điểm sắp tựu trường, Thường Tiểu Nguyệt đột nhiên nhận được một tin nhắn
“Anh đang đứng trước cửa nhà của em, em ra ngoài một chút được không?”
Cô vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên phát hiện có một người đứng trước cửa, dáng người anh tuấn, có chút quen thuộc, nhưng không nhận ra là ai. Mang theo một phần tò mò, cô đi ra ngoài, lúc mở cửa, cô liền bị sợ đến hết hồn.
- Là bạn? - Thường Tiểu Nguyệt kinh ngạc nhìn Lăng Lạc đang đứng trước mắt .
- Tại sao không thể là anh? - Lăng Lạc cười hỏi – Không phải anh đã nói sau khi thi Tốt nghiệp trung học sẽ theo đuổi em sao?
Thường Tiểu Nguyệt nghe xong có chút giật mình, nhưng vui vẻ nhiều hơn
- Này chocolate kia thực sự là anh đưa?
Cô cố gắng che giấu hưng phấn trong lòng.
Lăng Lạc tiếp tục cười nhạt
Nếu biết là anh, cần gì phải hỏi nhiều như vậy? Không phải trên tấm thiệp anh có ghi đối thủ rồi sao?
Thường Tiểu Nguyệt lần nữa nhìn về phía Lăng Lạc, trải qua lễ rửa tội và kỳ thi tốt nghiệp trung học, anh càng thêm lộ ra vẻ chững chạc và trưởng thành, vốn là trẻ trung cũng trở nên điềm đạm hơn, làm cho người ta không tự chủ được đỏ mặt. Nhưng cô tận lực tỏ vẻ tỉnh táo hỏi
- Mình nhớ mình với bạn đâu có thân thiết gì tại sao bạn lại muốn theo đuổi mình? – Cô không có quên điều Lăng Lạc viết trên thiệp
- Em không cảm thấy chúng ta rất có duyên sao? - Lăng Lạc không đáp hỏi ngược lại.
- Chẳng lẽ đây cũng là lý do sao? - Thường Tiểu Nguyệt xác thực cảm thấy nguyên nhân này tương đối tức cười.
Lăng Lạc biết cô sẽ không bỏ qua, liền tiếp tục nói:
- Trước đây anh cũng không biết thích một người đến tột cùng là cảm giác như thế nào, đối với mọi người cũng chỉ coi là bạn bè; cho đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh nhìn em, đột nhiên cảm thấy bị điện giật. Em có thể không tin chuyện vừa gặp đã yêu, cũng giống như anh thôi, vừa mới bắt đầu chẳng thể nào tin nổi. Nhưng rồi dần dần anh chú ý đến em, mọi động tác mọi hành động của em, anh đều len lén ghi nhớ ở trong lòng. Đêm hôm trước ngày Valentine, anh nghe nói trong lớp em có hai bạn học nam đang có ý định muốn theo đuổi em, tâm tình vốn rất vui vẻ của anh trở nên rất tồi tệ. Chẳng qua anh đã tuyên bố trước khi thi Tốt nghiệp sẽ không nghĩ đến chuyện yêu đương với ai, cho nên anh mới nghĩ đến cách trong ngày Valentine nhờ người đưa hộp Chocolate và lời hứa cho em, hơn nữa muốn em chấp nhận cho anh cơ hội theo đuổi em.
- Này . . . . . - Thường Tiểu Nguyệt vẫn cảm thấy có điểm quái lạ , nhưng nội tâm của cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.
- Chẳng lẽ không thể sao? - Lăng Lạc đến gần Thường Tiểu Nguyệt, thấp thanh hỏi – Hay em đã có người thích rồi.
Lời anh nói là thật, anh có thể nhìn thấy có mấy người con trai thường vây quanh cố ý tiếp cận Thường Tiểu Nguyệt, hơn nữa thường thông qua anh để hỏi thăm tin tức của cô, mấy người kia có ý tứ gì với Thường Tiểu Nguyệt chứ, chẳng lẽ. . . . . .
- Cái gì? - Thường Tiểu Nguyệt có chút giật mình - Làm sao anh lại không biết chứ?
Sau khi nói xong cô tựa như bị cắn rơi đầu lưỡi. Thật sự chuyện của cô liên quan đến anh, nhưng cô đều cẩn thận che giấu, tại sao lại bị phát hiện, hơn nữa còn là bị người trong cuộc phát hiện?
- Thật? - Tâm tình Lăng lạc vốn là suy sụp lập tức trở nên vui vẻ.
Thường Tiểu Nguyệt biết không còn có biện pháp che giấu, liền cúi đầu, bày tỏ ý cam chịu.
5: SAU ĐẠI HỌC
Thường Tiểu Nguyệt chưa bao giờ cảm thấy hối hận vì quen với Lăng Lạc. Lăng Lạc đem cô cưng chiều đến tận trời cao.
- Lăng Lạc, anh như vậy sẽ khiến em hư đấy.
Đi ở trên đường lớn, Thường Tiểu Nguyệt ôm Lăng Lạc, cười nói.
- Không sao cả, dù sao anh vẫn sẽ tiếp tục cưng chiều em.
Lăng Lạc tuyệt không để ý đem Thường Tiểu Nguyệt làm hư, ngược lại càng khiến cho cô thích thú.
Sau khi hai người xác định quan hệ, ngày hôm sau đã đến gia đình hai bên chào hỏi, may mắn thay, bốn người lớn đều hết sức hài lòng, hơn nữa nhất trí quyết định, khi bọn họ tốt nghiệp xong sẽ cử hành hôn lễ.
Thường Tiểu Nguyệt cười đến càng thêm ngọt ngào. Ở trong trường đại học, không phải là không có người theo đuổi cô, nhưng cô đều không có động lòng. Cô tin tưởng, Lăng Lạc là người thích hợp nhất với mình.
Hai người vui vẻ trò chuyện trên đường lớn, một chút cũng không chú ý tới ba người phía sau.
Sắc trời càng ngày càng tối, hai người cũng phát hiện trên đường đã không có người, trừ ba người đàn ông vẫn luôn đi phía sau lưng họ, nhất thời một cỗ lo lắng hiện lên trong đầu.
- Tiểu Nguyệt, anh đưa em về nhà - Lăng Lạc nhìn tình hình sợ mình sẽ không đấu lại ba người họ, liền mở miệng nói.
- Dạ - Thường Tiểu Nguyệt cũng phát hiện tình huống trước mắt, liền ngoan ngoãn gật đầu, lập tức đồng ý.
- Muốn đi? Trước qua phải qua được cửa ải của bọn tao đã – Ba người đàn ông phía sau rốt cuộc cũng lên tiếng.
Thường Tiểu Nguyệt và Lăng Lạc biết cũng đã không thể trốn tránh, nên nhắm mắt xoay người lại hỏi:
- Các người là ai?
Người đàn ông dẫn đầu lớn tiếng nói:
- Tụi tao là ai không quan trọng, quan trọng là, tụi tao đến đây để xin ít tiền. Mau, đem tất cả những thứ đáng giá ra cho tao.
Lăng Lạc cùng Thường Tiểu Nguyệt cũng cảm thấy không cần thiết bởi vì vật ngoài thân mà làm mình bị thương, liền ngoan ngoãn đem tiền bạc trên người ra đưa cho ba người kia.
Đám người đó nhận lấy điện thoại di động cùng ví tiền, vừa liếc nhìn Thường Tiểu Nguyệt, dục vọng nhất thời bị khơi dậy
- Cô gái, dáng dấp thật xinh đẹp, không bằng để anh đây chơi một chút
Nói xong liền dùng sức cầm lấy cánh tay của cô, ý đồ kéo cô đến bên cạnh mình.
- Ông làm gì thế? Mau buông tay tôi ra! - Thường Tiểu Nguyệt không nghe lời người đàn ông kia nói, cố gắng muốn trốn khỏi người đàn ông trước mặt, lập tức chạy đến sau lưng Lăng Lạc.
Lăng Lạc bảo vệ Thường Tiểu Nguyệt, lớn tiếng trách cứ đám đàn ông kia
- Có tiền rồi thì nên đi nhanh
Người đàn ông đó vô cùng tức giận, ánh mắt trở nên nguy hiểm
- Mày tốt nhất nên tránh qua một bên đi! Tao xem trúng bạn gái của mày là vinh hạnh cho cô ta lắm rồi, đừng quấy rầy chỗ tao đang muốn phát tiết! Coi chừng tụi tao chém mày đó.
Người đàn ông trước mặt vừa dứt lời, hai người đàn ông sau lưng này liền đến gần Lăng Lạc, ra tay đẩy anh ngã. khóe miệng Lăng Lạc lập tức rịn máu.
Người đàn ông ấy thấy Lăng Lạc không thể đứng dậy nổi, càng cố ý đến gần Thường Tiểu Nguyệt
- Cô gái, cô xem thằng kia làm sao có thể xứng với cô đây? Chỉ có anh đây mới hợp với em thôi, ngoan, cho anh hôn một cái coi.
Nói xong hắn ta liền cưỡng hôn Thường Tiểu Nguyệt, hơn nữa động tay muốn xé rách áo của cô.
Thường Tiểu Nguyệt hoàn toàn bị dọa sợ, cô đem toàn bộ sức lực của mình ra chống đỡ, không để cho người đàn ông kia có cơ hội đi vào, đồng thời cũng lớn tiếng thét lên hi vọng có người nghe tiếng gào của cô mà đến đây giúp đỡ.
Lăng Lạc ngã xuống đất nhìn đến cô gái mình yêu lại đang chịu oan trái nên càng tức giận hơn, vội vàng đứng dậy, ra sức đánh vào lưng người đàn ông kia. Người đàn ông kia không ngờ Lăng Lạc sớm tỉnh lại như thế, không kịp phản kháng, lảo đảo ngã xuống mặt đất.
- Tiểu Nguyệt, chúng ta chạy mau! - Lăng Lạc dùng sức nắm tay Thường Tiểu Nguyệt từ dưới đất đứng lên, hướng tới phía trước nhanh chân chạy.
Chạy được một đoạn khá xa, Lăng Lạc mới dừng lại, anh nhìn Thường Tiểu Nguyệt bên cạnh, dịu dàng nói
- Được rồi, Tiểu Nguyệt, tất cả đã qua rồi.
Sau khi nói xong, anh phát hiện mặt Thường Tiểu Nguyệt có gì đó bất thường.
Ánh mắt Thường Tiểu Nguyệt nhắm hít, Lăng Lạc gọi thế nào cô cũng không có phản ứng. Lăng Lạc cho là cô bị kích động, nhất thời không tiếp thu nổi mọi chuyện, liền nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của cô
- Tiểu Nguyệt, không sao rồi, chúng ta về nhà thôi.
Trải qua sự chấn an của Lăng Lạc, Thường Tiểu Nguyệt đột nhiên trở nên ít lời và xa lạ.
- Đừng, không nên đối với tôi như vậy, mau buông tay tôi ra.
Nói xong dùng sức muốn tránh thoát khỏi cơ thể Lăng Lạc
- Lăng Lạc, mau tới cứu em, em sợ. . . . . .
Nói xong cô khóc nấc lên.
- Tiểu Nguyệt, em sao vậy? anh là Lăng Lạc đây.
Lăng Lạc phát hiện càng ngày càng có cái gì đó không đúng, càng dùng sức lôi kéo cô.
Không ngờ Thường Tiểu Nguyệt càng cố sức tránh xa anh
- Buông tay! tôi không muốn, tôi không muốn. . . . . .
Cứ dây dưa như vậy thật lâu, cuối cùng có lẽ do Thường Tiểu Nguyệt quá mệt mỏi, nên té xỉu.
Nhìn Thường Tiểu Nguyệt té xỉu ở trong ngực mình, bây giờ Lăng Lạc mới biết cần phải lập tức đưa cô đến bệnh viện, sau đó anh gọi điện thông báo cho cha mẹ hai bên.
Nằm bệnh viện hai ngày rốt cuộc Thường Tiểu Nguyệt đã tỉnh lại, điều này làm cho Lăng Lạc luôn canh giữ bên gường bệnh không khỏi vui mừng, nhưng câu đầu tiên Thường Tiểu Nguyệt nói với anh lại khiến cho anh đau lòng.
- Anh là ai?
Thường Tiểu Nguyệt nhìn người trước mặt, dùng ngữ điệu không xa không gần, hỏi Lăng Lạc.
- Anh . . .. . anh là Lăng Lạc, Thường Tiểu Nguyệt, em không nhớ anh là ai sao? - Lăng Lạc tận lực để giọng nói của mình có chút bình tĩnh, nhưng trong lòng anh lại không ngừng lo lắng.
Thường Tiểu Nguyệt lắc đầu một cái, bày tỏ không biết.
Lòng anh như lửa đốt vô cùng hoảng loạn, thế mà bác sĩ và ý ta lại bảo anh phải đi ra ngoài
- Cậu Lăng, cậu không nên quá gấp gáp, theo chúng tôi chuẩn đoán, cô Thường là vì bị kích động quá lớn, nên đưa đến tình trạng tạm quên đi những chuyện trong thực tại, cùng không nhớ một số người. Chỉ may mắn là tình trạng sức khỏe của cô Thường rất tốt, cho nên, không có gì đáng ngại.
Bác sĩ an ủi Lăng Lạc.
Lăng Lạc vẫn cảm thấy tình hình chẳng được khả quan là mấy.
- Vậy theo ông bao giờ thì cô ấy mới có thể nhớ lại tất cả?
Mặc dù bác sĩ cũng rất muốn cho Lăng Lạc một đáp án khiến anh hài lòng, nhưng y đức lại không cho ông nói dối, chỉ có thể nói mình sẽ có gắng hết sức
- Cái này rất khó nói, nếu như cô Thường cố ý không muốn nhớ lại đoạn ký ức ấy, có thể cô ấy vĩnh viễn không thể nào nhớ được.
Nghe được câu trả lời đó, trái tim Lăng Lạc như vỡ ra thành trăm mảnh, anh thấy mình thất bại hoàn toàn, là anh đã khiến cho Thường Tiểu Nguyệt thành ra như vầy, vì vậy anh không còn tư cách ở bên cạnh cô.
Anh đi tới trước mặt ba mẹ của Thường Tiểu Nguyệt, đột ngột quỳ xuống
- Bác, dì, con thực xin lỗi hai người, con không có chăm sóc tốt cho Tiểu Nguyệt, con không phải thích hợp làm bạn trai cô ấy. Con. . . . . . – anh thở sâu một cái, mới tiếp tục nói - Hiện tại nếu Tiểu Nguyệt đã quên con, sẽ để cho cô ấy quên mình! Tạm thời con muốn rời khỏi đây một thời gian, đến khi nào con cảm thấy có can đảm tiếp tục đoạn tình cảm này, con sẽ quay lại, bắt đầu lại một lần nữa với cô ấy. Đến lúc đó xin hãy gả Tiểu Nguyệt cho con được không ạ
Trong mắt của anh hiện rõ một tia quyết tâm.
Mẹ của Thường Tiểu Nguyệt vốn muốn giữ anh lại, nhưng là chồng của bà nói trước:
- Được, Lăng Lạc. Bác tin con, bác cũng tin tưởng Thường Tiểu Nguyệt cuối cùng vẫn trở về bên cạnh con.
Sau đó Lăng Lạc đi sang Đức du học. Sau khi anh hoàn thành khóa học trở về nước, cũng là lúc anh nhận được tin tức Thường Tiểu Nguyệt và Tiêu Hàn đã kết hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT