Mặc dù Tống Hương Ngưng và Tiêu Hàn nói là sáng hôm sau sẽ đưa Tiêu Vũ Xuyên trở về nhà họ Tiêu, nhưng bởi vì ngày đó thật sự là quá muộn, cũng bởi vì Tiêu Vũ Xuyên kiên trì, nên Tiêu Hàn liền đồng ý cho Tiêu Vũ Xuyên ở nhà Tống Hương Ngưng chơi thêm một ngày nữa.

Ba Tống không nghĩ tới Tống Hương Ngưng sẽ mang Tiêu Vũ Xuyên vềnhà họ Tống, nhưng khi ông vừa nhìn thấy đứa cháu ngoại hơn ba năm không gặp thì hết sức vui mừng. Ông nhìn thấy Tiêu Hàn dạy dỗ Tiêu Vũ Xuyên hết sức ngoan ngoãn, thì trong lòng cười thầm.

Hôm nay Tống Hương Ngưng vốn tính toán ở nhà cùng chơi với Tiêu Vũ Xuyên, nhưng Owen Dục tìm đến nhà cô.

- Hương Ngưng, hiện tại anh cảm thấy thời tiết rất tốt, chúng ta mang Tiểu Xuyên đi chơi đi - Owen Dục đề nghị.

Tống Hương Ngưng tính toán trưng cầu ý kiến của Tiêu Vũ Xuyên

- Tiểu Xuyên, chú Âu nói muốn dẫn con đi chơi, con có muốn hay không? – Cô sợ Tiểu Xuyên mất hứng.

Ai ngờ Tiêu Vũ Xuyên khinh bỉ nhìn Owen Dục một cái, sau đó nói: 

- Mẹ, con không muốn đi chơi với chú Âu, con muốn đi chơi cùng với ba và mẹ.

- Con . . . . . - Owen Dục không nghĩ tới Tiêu Vũ Xuyên sẽ nói lời này, nhất thời cứng họng. Chỉ là một lát sau, anh lại nói:

- Tiểu Xuyên, chẳng lẽ con không muốn ra ngoài chơi sao? Chú Âu sẽ dẫn con đi tới bất cứ nơi nào mà con muốn? 

Anh không tin nói như vậy lại không lấy lòng Tiêu Vũ Xuyên được.

Quả nhiên, mắt Tiêu Vũ Xuyên liền phát sáng, anh chạy đến trước mặt Owen Dục, lôi ống quần của anh hỏi 

- Vậy chú có thể mang con ra công viên trò chơi được không?

- Tiểu Xuyên, trước giờ con chưa từng đi khu vui chơi sao? 

Tống Hương Ngưng nhìn thấy sự mong chờ cùng hy vọng của bé, không khỏi cảm thấy tò mò.

Tiêu Vũ Xuyên lắc đầu một cái 

- Ba có dẫn con đi một lần, nhưng bà nội nói quá nguy hiểm, không cho con đi nữa. – Bé tiếp tục lôi ống quần của Owen Dục  - Có phải chú sẽ dẫn con đi công viên trò chơi được không ạ?

So với không thích hay thích ai đó thì cái này là sự quan tâm hàng đầu.

Tống Hương Ngưng nghe được Tiêu Vũ Xuyên chưa từng được đi khu vui chơi, nội tâm một hồi đau lòng.

- Tiểu Xuyên, mẹ cùng chú Âu sẽ dẫn con đi khu vui chơi. – Cô lại quay sang nhìn ba Tống, muốn trưng cầu ý kiến của ông - Ba, có thể không?

Ba Tống gật đầu một cái

- Các con đi đi, chỉ là phải chú ý an toàn. 

Ông cũng hi vọng cháu ngoại của mình được vui vẻ.

Tiêu Vũ Xuyên nghe như thế, vội vàng chạy đến hôn một cái lên mặt ba Tống 

- Ông ngoại, ông thật tốt. – Sau đó lại thúc giục Tống Hương Ngưng - Mẹ, đi mau đi..., chúng ta đi chơi!

Một chút cũng không thèm quan tâm đến Owen Dục.

Tống Hương Ngưng nhìn Tiêu Vũ Xuyên vui vẻ, cũng không đoái hoài tới Owen Dục, anh không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài theo hai người 

- Owen Dục, đi mau.

Cô còn trông cậy vào anh chở cô và Tiểu Xuyên đi công viên trò chơi

- Đã tới rồi! - Owen Dục vô lực đáp một tiếng, lại hướng về phía ba Tống cúi đầu tạm biệt, sau đó mới bước nhanh lên xe.

Thay vì nói là ba người cùng đi ra ngoài chơi, chẳng bằng nói là Tống Hương Ngưng mang theo Tiêu Vũ Xuyên đi chơi. Owen Dục trên căn bản là hoàn toàn không dung nhập vào được thế giới của hai người bọn họ. Điều này cũng khiến cho nội tâm của anh cực kỳ khó chịu, vì vậy anh căm giận đi tới đá vào một chiếc ghế đá.

Chơi thật lâu Tống Hương Ngưng rốt cuộc phát hiện ra không có sự tồn tại của Owen Dục, vì vậy nhìn xung quanh, phát hiện Owen Dục ngồi ở một góc buồn bực, liền lôi kéo Tiêu Vũ Xuyên đi về phía anh.

- Anh làm sao vậy? Không phải anh nói muốn dẫn Tiểu Xuyên ra ngoài chơi sao? Tại sao hiện tại lại ngồi mà không đi chơi? - Tống Hương Ngưng ôm Tiêu Vũ Xuyên ngồi xuống bên cạnh anh.

- Hừ! - Owen Dục hừ lạnh một tiếng, vốn là tính toán cùng Tống Hương Ngưng tức giận, nhưng nhìn lại cô chính là người yêu của anh, không phải là tình địch – Anh nói là đi chơi cùng, nhưng em và Tiểu Xuyên cứ mãi lo vui chơi, không có để ý đến anh?

Anh giống như một oán phụ đang cố oán trách cuộc đời.

Tống Hương Ngưng không nghĩ tới anh lại tức giận vì điều này, đang muốn nói “hò hét” cái gì đó với anh, nhưng Tiêu Vũ Xuyên đang ở trong ngực cô lại lên trước một bước

- Con đâu có nói sẽ chơi với chú, con là muốn đi cùng mẹ.

Bé cơ hồ dùng âm thanh lỗ mũi để nói ra.

- Con - Owen Dục càng nghe càng tức, anh không có nghĩ đến Tiêu Vũ Xuyên lại ghét anh đến vậy – Chú không biết vừa rồi ai hỏi chú, còn đề nghị chú muốn dẫn đi chơi nữa.

Anh biết rõ còn hỏi, tại vì anh đang muốn dạy dỗ Tiêu Vũ Xuyên.

- Là con. - Tiêu Vũ Xuyên còn là đứa bé, Owen Dục hỏi bé liền trả lời.

Owen Dục nghe được câu trả lời thì hài lòng cười to.

- Biết là con, nhưng mà hình như con chưa cảm ơn chú? Nhanh chóng nói một chút cảm ơn chú Âu đi! 

Anh chính là muốn nghe Tiêu Vũ Xuyên gọi anh một tiếng chú Âu, như thế sẽ vui vẻ hơn nhiều.

- Không muốn! - Tiêu Vũ Xuyên cơ hồ là trả lời theo cảm tính, đồng thời đầu cũng lắc lắc rồi nhìn đi nơi khác, nhìn giống như là bé đang cố đánh trống lãng.

Tống Hương Ngưng nghe được câu trả lời của Tiêu Vũ Xuyên không khỏi nhíu chân mày 

- Tiểu Xuyên, tại sao có thể không lễ phép như thế? Chú Âu đã chở chúng ta đi chơi, chúng ta phải cám ơn chú Âu mới đúng à, con maunói cảm ơn chú Âu đi.

Cô cũng không biết vì sao Tiêu Vũ Xuyên lại không chịu gọi Owen Dục.

Tiêu Vũ Xuyên vẫn lắc đầu còn nói 

- Con thấy mình không cần cảm ơn ông Âu.

Bé nhìn sang Owen Dục, trong mắt tràn đầy khi dễ.

- Này, đứa bé này, con nói chuyện nên chú ý một chút! Ai là ông Âu? - Owen Dục nghe được mình vô duyên vô cớ lại bị người ta cho số tuổi cao lên, nên vô cùng tức giận.

- Con gọi ông, ông Âu - Tiêu Vũ Xuyên một chút cũng không giống như là nói giỡn, nói ra cũng không giống như lời nói của một đứa bé ba tuổi rưỡi.

Sau khi Owen Dục nghe xong, cũng không nhịn nổi, anh nắm hai vai Tiêu Vũ Xuyên, rống to: 

- Này, Tiêu Vũ Xuyên. Con đang tính chọc giận chú à? Chú có chỗ nào khiến con không vừa mắt sao?-  Anh thật sự là không hiểu đây tột cùng là chuyện gì nữa.

Tiêu Vũ Xuyên bị anh không ngừng lay động, khiến cho sợ hãi, lập tức "ồ ồ" khóc nấc lên.

- Owen Dục, anh đang làm cái gì vậy?! - Thấy Tiểu Xuyên bị Owen Dục hù dọa sợ đến phát khóc, Tống Hương Ngưng vội vàng đi lên trước, kéo tay anh ra khỏi người Tiêu Vũ Xuyên – Anh làm gì để con em sợ? Tiểu Xuyên chỉ là một đứa bé mà thôi! 

Cô lo lắng chuyện này sẽ trở thành nỗi ám ảnh trong lòng của Tiểu Xuyên.

- Tại sao em không hiểu cho anh một chút? Tại sao không hỏi rõ lý do liền tức giận với anh.  

Owen Dục không để ý đến ánh mắt của những người khác đang nhìn mình, hướng tới Tống Hương Ngưng quát

- Anh không hiểu rõ, đến tột cùng là anh làm sai chỗ nào? Tại sao bé lại chẳng thể tiếp nhận anh? Gọi anh một tiếng cũng khó khăn đến thế sao?

- Như thế cũng không thể trách cứ con - Tống Hương Ngưng rống trở lại - Chính anh phải nói sẽ cố gắng để Tiểu Xuyên từ từ tiếp nhận anh, anh đã nói sẽ cố gắng đem Tiểu Xuyên xem như con ruột của mình? Chẳng lẽ anh lại đối xử với con mình như thế sao? 

Cô đột nhiên phát hiện, mình giống như đã tin lầm người.

- Vậy nó cũng phải coi anh là ba của nó chứ? - Owen Dục vẫn tức giận - Chẳng có đứa bé nào lại căm ghét ba nó như vậy cả, những đứa trẻ như thế phải dạy dỗ một trận mới nên người?! 

Owen Dục càng nói càng tức giận, giọng nói có phần lớn hơn

- Anh không phải là ba của nó. – Tống Hương Ngưng trả lời.

Tiêu Vũ Xuyên đang nghe xong lời Owen Dục nói, lập tức nín khóc, thét lớn 

- Ba con tên là Tiêu Hàn 

Bé thét lớn vào mặt Owen Dục, cố ý để cho mọi người xung quanh đều nghe thấy.

Tống Hương Ngưng cũng cảm thấy Owen Dục  nãy giờ đã quá sai rồi. Vì vậy đứng về phía Tiểu Xuyên nói:

- Anh không phải là ba của Tiểu Xuyên, ba của con tên là Tiêu Hàn.

Hiện tại cô cảm thấy nói chuyện với Owen Dục càng ngày càng mệt mỏi.

- Lại là Tiêu Hàn! - Owen Dục gầm nhẹ - Tiêu Hàn . . . . . .Tiêu Hàn . . . . .. . . Tiêu Hàn, kể từ sau khi về nước, em không phải nói về Tiêu Hàn thì lại nhắc đến Tiểu Xuyên, em có bao giờ nghĩ cho anh hay không? 

Anh thật rất hối hận khi quyết định trở về nước, càng thêm hối hận để cho cô gặp mặt Tiểu Xuyên.

Tống Hương Ngưng biết được nguyên nhân anh tức giận, nhưng cô cảm thấy anh tức giận đến chẳng thể giải thích được, hơn nữa cô cứ vô ý cùng anh tranh cãi như thế này cũng không phải cách. Cô vô lực đối với anh

- Owen Dục, em mệt quá, em không muốn cùng anh nói chuyện nữa

- Anh cũng không muốn nói chuyện với em nữa - Owen Dục thấy Tống Hương Ngưng nhỏ giọng nói, giọng nói lập tức để lại mềm mại – Mới vừa rồi anh hơi lớn tiếng cãi vã với anh. 

Anh hối hận mới vừa không nên rống lớn cô như thế.

- Em không phải ý này. - Tống Hương Ngưng lắc đầu -Chúng ta chia tay đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play