Đêm hôm đó là đêm đầu tiên của Thường Tiểu Nguyệt. Tiêu Hàn là một người đàn ông biết chịu trách nhiệm, anh không có làm khó Thường Tiểu Nguyệt, trực tiếp cùng cô đi làm giấy đăng ký kết hôn. Cô tiến vào nhà họ Tiêu, chính thức làm con dâu nhà họ Tiêu. Nhưng ở công ty cô vẫn làm thư ký cho Tiêu Hàn, điểm này ngược lại không có thay đổi, mà Tiêu Hàn cũng không có bởi vì cô là của vợ mình còn đối với cô có điều thay đổi, như cũ lạnh lùng cùng cô giải quyết công việc.
- Tiêu Hàn, anh không về nhà sao?
Lúc hết giờ làm việc, Thường Tiểu Nguyệt liền đi vào làm việc của Tiêu Hàn, dịu dàng hỏi.
Tiêu Hàn nhìn Thường Tiểu Nguyệt một cái, suy nghĩ một chút sau mới lắc đầu mà nói:
- Không, tôi có việc cần phải làm thêm, cô về nhà trước đi.
Anh cho là cô đang muốn cùng về với anh. Không có nghe được đáp án mình muốn, Thường Tiểu Nguyệt có hơi thất vọng, chỉ là cô không có biểu hiện ra, rất là ngoan ngoãn gật đầu một cái, sau đó liền đi ra khỏi phòng làm việc của Tiêu Hàn.
Đợi đến khi Thường Tiểu Nguyệt đã rời khỏi phòng làm việc, Tiêu Hàn mới lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Thượng Quan Sâm
- Này, Thượng Quan, có rãnh không? Đi ra ngoài uống rượu đi
Đầu dây bên kia điện thoại Thượng Quan Sâm rất sảng khoái mà đáp lời mời của Tiêu Hàn:
- Được, tôi cũng đã lâu không có tụ tập một chút. Nửa giờ sau gặp ở Lam Điều nha.
Nói xong anh liền cúp điện thoại. "Lam Điều" là nơi Tiêu Hàn cùng Thượng Quan Sâm thường đến cùng nhau uống rượu và tâm sự, nó trang trí rất tốt, có chút ánh đèn lờ mờ, cho Lam Điều càng thêm nửa mập mờ nửa tỏ rõ
- Ơ, sớm như vậy đã tới rồi? - Thượng Quan Sâm hỏi phục vụ, tìm được góc Tiêu Hàn đang ngồi.
Tiêu Hàn nghe được lời Thượng Quan Sâm nói, ngẩng đầu nhìn anh một cái, liền lại cúi đầu tiếp tục uống rượu của mình.
Thượng Quan Sâm nhìn thấy loại tình trạng này, biết hiện tại Tiêu Hàn nhất định rất phiền lòng, liền không hỏi thêm, rất nhanh ngồi xuống, thuận tiện kêu rượu.
- Hôm nay thế nào có rãnh rỗi muốn tới tìm tôi uống rượu vậy? Không cần về nhà chăm sóc vợ đẹp sao?
Thượng Quan Sâm một khắc trước không nói lời nào liền giống như sống lại, liên tục lớn miệng nói.
Tiêu Hàn nhìn Thượng Quan Sâm một cái, qua một lúc lâu mới lên tiếng:
- Vì sao tôi phải chăm sóc cô ấy?
Trong lời nói không thiếu phiền não. Thượng Quan Sâm không rõ chân tướng cho là hai vợ chồng cãi nhau, quá rõ tâm địa của anh em tốt trong chuyện kết hôn rồi
- Thế nào? Cùng chị dâu cãi nhau?
Tiêu Hàn chưa cùng bất luận kẻ nào nhắc tới nguyên nhân anh cùng Tiểu Nguyệt kết hôn là vì anh đã lấy đi đêm đầu tiên của Thường Tiểu Nguyệt, vì vậy, tất cả mọi người đều biết anh cùng Thường Tiểu Nguyệt kết hôn, nhưng tất cả mọi người không biết vì sao anh lại đột nhiên kết hôn, dĩ nhiên, trừ Thường Tiểu Nguyệt.
- Thượng Quan, tôi phát hiện cậu càng ngày càng nhiều chuyện rồi. - Tiêu Hàn nói xong lại đổ cho mình là một ly rượu.
- Này, uống ít một chút! - Thượng Quan Sâm cho là mình mới vừa rồi chọt trúng chỗ đau Tiêu Hàn, liền khuyên anh uống ít, còn tưởng mình có thể là người giải hòa - Thật ra thì vợ chồng son cãi nhau cũng không phải là có cái gì mà không được, cậu chờ một chút trở về, nói một tiếng xin lỗi với chị dâu, cô ấy khẳng định sẽ tha thứ cho cậu ngay.
Tiêu Hàn vẫn còn có ý phủ nhận
- Tôi đã nói rồi tôi không phải là bởi vì Tiểu Nguyệt nên mới ra ngoài uống rượu. Anh càng nói càng phiền não, uống rượu cũng càng uống càng mãnh liệt.
Thượng Quan Sâm biết mình nhiều lời không có ích, không thể làm gì khác hơn là buông tha ý niệm khuyên Tiêu Hàn
- Tốt lắm, cậu nói không phải thì không phải. Chỉ là, cậu ly hôn ba năm sau mới kết hôn, thế nhưng không có đi ra ngoài đi tìm phụ nữ khác, cậu thật là có thể nhịn sao? – Anh tự tin hỏi.
Tiêu Hàn không thèm cũng Thượng Quan Sâm nói chuyện nữa, tiếp tục cắm đầu cắm cổ uống rượu.
Thấy thời gian đã muộn, anh mới cùng Thượng Quan Sâm đứng dậy, cùng đi ra khỏi "Lam Điều".
- Tôi giúp cậu gọi taxi.
Tiêu Hàn uống rượu không thể lái xe, Thượng Quan Sâm liền giúp anh gọi một chiếc xe taxi.
Khi Tiêu Hàn lên xe rời đi, anh lại thét lới nói
- Tiêu Hàn, nhớ, phụ nữ rất dễ dàng dụ dỗ. Còn nữa, quên cô ấy đi.
Cô ấy ở đây không phải là người khác, chính là vợ trước của Tiêu Hàn tên Tống Hương Ngưng.
Tiêu Hàn không nói gì, trực tiếp bảo tài xế lái xe đi.
Mặc dù hiện tại anh đã kết hôn, nhưng anh không quên được cô. Ngồi ở ghế sau Tiêu Hàn nghĩ tới, trong lòng cảm thấy buồn buồn.
Mang theo một mùi rượu Tiêu Hàn trở lại nhà họ Tiêu, vừa mở cửa đã nhìn thấy ngồi Thường Tiểu Nguyệt ở phòng khách. Anh không có nói gì, trực tiếp đi tới bên sofa ngồi xuống, để cho mình nghỉ ngơi một chút.
- Tiêu Hàn, anh đã về? - Thường Tiểu Nguyệt thấy Tiêu Hàn ngồi ở một bên, liền đi tới bên cạnh anh, vừa đến gần liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc - Anh uống rượu à?
Chờ qua được một lúc, anh nghỉ ngơi đủ rồi, liền mở mắt ra, hỏi Thường Tiểu Nguyệt đang ngồi bên cạnh
- Mẹ và Tiểu Xuyên đâu?
- Mẹ cùng Tiểu Xuyên đi ra ngoài đi tản bộ, Tiểu Xuyên vẫn nói muốn anh trở về mới ngủ, mẹ mới đưa con ra ngoài tản bộ một chút. - Thường Tiểu Nguyệt dịu dàng trả lời.
Nghe được Tiêu Vũ Xuyên vẫn chưa có ngủ, Tiêu Hàn liền lập tức đứng dậy
- Tôi đi tắm trước.
Nói xong liền đi vào phòng của mình.
Đợi đến khi Tiêu Hàn mặc đồ ngủ, lau tóc xong lại đi ra ngoài, cửa cũng mở ra, đi tới là mẹ Tiêu và Tiêu Vũ Xuyên, Tiêu Hàn vừa nhìn thấy, vội vàng đặt khăn bông xuống.
- Ba! - Tiêu Vũ Xuyên vừa nhìn thấy Tiêu Hàn, liền xông lên trước, nhào tới ở trong lòng của anh.
Tiêu Hàn lại đem Tiêu Vũ Xuyên ôm trọn trong lòng
- Rất lâu không có có nhìn thấy Tiểu Xuyên rồi...! Ba nhớ con quá – Anh như cố suy nghĩ một chút – À, là suốt một ngày rồi.
Tiêu Vũ Xuyên mặc cho Tiêu Hàn ôm bé, bé cũng ôm ngược lại Tiêu Hàn
- Ba, hôm nay con rất ngoan, không tin ba có thể hỏi bà nội và dì ạ.
- Tiểu Xuyên, con không được gọi là dì, phải gọi mẹ! – Mẹ Tiêu nghe được Tiêu Vũ Xuyên gọi Thường Tiểu Nguyệt là dì, liền cau mày dạy lại cho bé.
- Nhưng ba nói đó không phải là mẹ, ba nói con phải gọi dì là dì ạ. . . . . . - Tiêu Vũ Xuyên bĩu môi, có chút uất ức giải thích.
Tiêu Hàn lại nhìn Thường Tiểu Nguyệt một cái, nói cái gì cũng không có nói.
Ngược lại Thường Tiểu Nguyệt nói chuyện:
- Mẹ, không sao, gọi cũng chỉ là gọi, huống chi Tiểu Xuyên cũng không có gọi sai a!
Mẹ Tiêu nhìn Tiêu Hàn một cái, mới lại nhìn Thường Tiểu Nguyệt, cười nói:
- Tiểu Nguyệt à, con cũng nên cố gắng nhanh lên một chút, sớm cho mẹ thêm một đứa cháu nữa đi.
Vừa nhắc tới đứa bé, mẹ Tiêu liền cười không khép miệng.
Mặt Thường Tiểu Nguyệt lập tức liền đỏ lên
- Mẹ, chuyện này. . . . . . Dựa vào một mình con cũng không được a, còn phải xem ý tứ của Tiêu Hàn a. Nói xong cô liền nhìn Tiêu Hàn một cái.
Mẹ Tiêu biết nếu như là hỏi Tiêu Hàn, anh sẽ một đống lớn, một đống nhỏ lý do rồi quyết định không có con, nên thôi cứ từ từ:
- Được rồi, các con là vợ chồng son mới vừa kết hôn không bao lâu, cũng nên hưởng thụ tốt thế giới riêng của hai người. Tiểu Xuyên, nhanh lên một chút xuống, ba về là phải nghỉ ngơi, con đi ngủ với nội thôi.
Bà nói xong liền muốn ôm Tiêu Vũ Xuyên ra khỏi ngực của Tiêu Hàn.
Lúc này Tiêu Vũ Xuyên mới lưu luyến rời khỏi lồng ngực Tiêu Hàn
- Ba ơi, con đi ngủ đi. Ba ngủ ngon, dì ngủ ngon.
Nói xong bé liền đi theo mẹ Tiêu về phòng của mình.
- Tiểu Xuyên thật đáng yêu! - Thường Tiểu Nguyệt nhìn bóng lưng Tiêu Vũ Xuyên nói – Em càng ngày càng yêu đứa bé này rồi ạ.
Tiêu Hàn nhìn Thường Tiểu Nguyệt một cái, lạnh lùng mà nói:
- Mẹ Tiểu Xuyên không phải là cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT