Thường Tiểu Nguyệt nghe mẹ Tiêu nói, biết ý tứ trong lòng bà, liền nở một nụ cười sâu xa đi vào phòng làm việc của Tiêu Hàn. 

Mà tại phòng làm việc của Tổng Giám đốc, Tiêu Hàn căn bản không biết Thường Tiểu Nguyệt đã trở lại, anh tiếp tục xem tài liệu. 

Thời gian cứ như vậy từng giây, từng phút trôi qua, rốt cuộc đến nửa đêm, Tiêu Hàn mới hạ quyển tài liệu trong tay xuống, đứng dậy hoạt động một chút; khóe mắt liếc ra bên ngoài một cái, nhìn thấy bên ngoài còn có đèn sáng, cho là Thường Tiểu Nguyệt lúc đi không có tắt đèn, liền đi ra, mới phát hiện Thường Tiểu Nguyệt đang ngồi ở bên ngoài. 

- Tiểu Nguyệt, làm sao cô còn chưa về? - Cũng khó trách Tiêu Hàn giật mình, bây giờ đã là nửa đêm, cô một cô gái ở chỗ này còn chưa về nhà? Thường Tiểu Nguyệt mới vừa rồi vẫn đang làm kế hoạch tuần sau cho Tiêu Hàn, nghe Tiêu Hàn thét to, thật làm cho cô giật mình, chỉ là cô rất nhanh liền bình tĩnh lại. 

- Tổng giám đốc Tiêu, em đang làm bảng kế hoạch tuần sau cho anh ạ, nếu không lên kế hoạch từ bây giờ em sợ không kịp. - Thường Tiểu Nguyệt cố ý có chút mệt mỏi nói. 

Tiêu Hàn lại không cho đây là lý do đúng: 

- Hôm nay mới thứ ba, làm công việc này không cần quá nhiều thời gian, tại sao cô làm đến nửa đêm còn chưa xong? 

Anh không phải hoài nghi năng lực làm việc của cô, chẳng qua là cảm thấy lý do này có chút gượng ép. 

Thường Tiểu Nguyệt thấy Tiêu Hàn nói như vậy, biết mình không lừa được anh, cũng liền cười lên và nói: 

- Tổng giám đốc à, thật ra thì em là nhìn thấy anh hôm nay phải làm thêm ca đêm, cho nên mới muốn ở lại cùng anh. Anh xem, em còn mua cơm và ít rượu cho anh này, anh xem tài liệu lâu như vậy, cũng có thể mệt mỏi rồi? Em đi đun nóng một cái cho anh nhé! - Thường Tiểu Nguyệt cầm hộp cơm tiện lợi trên bàn lên. 

Làm sao Tiêu Hàn lại không cảm thấy thành ý của cô? Chỉ là anh không muốn cùng thư ký của mình có liên quan gì ngoại trừ công việc 

- Tiểu Nguyệt, hiện tại khuya lắm rồi, cô chính là đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có một cuộc họp quan trọng. - Tiêu Hàn ý đã rõ ràng trong lời nói. 

- Tổng giám đốc, anh cũng đã nói, bây giờ đã khuya lắm rồi không phải sao? Em một cô gái nếu giờ này cũng không tốt chút nào. - Thường Tiểu Nguyệt cố ý tỏ vẻ sợ sệt - Huống chi, mẹ của anh còn nói. . . . . . 

- Hả? - Tiêu Hàn nghe được Thường Tiểu Nguyệt nói về mẹ của mình, chân mày bất giác nhíu lại - Mẹ tôi nói gì với cô? 

Thường Tiểu Nguyệt cố ý nói ấp a ấp úng 

- Mẹ anh nói, để cho em. . . . . . bảo em tối nay ở lại. . . . . . chăm sóc tốt cho Tổng giám đốc. 

Cô cúi đầu, ngoài mặt là xấu hổ, trên thực tế là để cho Tiêu Hàn không nhìn ra trong lòng cô đang vui sướng. 

Tiêu Hàn nghe lời Thường Tiểu Nguyệt nói xong, trong lòng đại khái đã hiểu, chỉ là, anh không muốn mình tự tay phá hủy ý tốt của cô, dứt khoát nói: 

- Tiểu Nguyệt, tôi không phải một người đàn ông tốt, tôi không đáng giá để cô thích. 

Thường Tiểu Nguyệt thấy Tiêu Hàn đã nói vậy, cũng không có ý giả bộ nữa 

- Tổng giám đốc à, tại sao anh không phải là một người đàn ông tốt? Anh là một người đàn ông có vẻ ngoài lịch lãm, muốn tài hoa có tài hoa, muốn tiền thì có tiền, quả thật chính là tất cả bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái. Anh nói xem nơi nào không đáng để em thích? 

Cô càng nói thanh âm trong giọng nói càng lớn, cuối cùng thiếu chút nữa là thét lớn. 

Nghe Thường Tiểu Nguyệt nói, trong lòng Tiêu Hàn không có chút nào vui mừng, ngược lại cảm thấy càng thêm phiền não 

- Tôi không tốt, tôi có hơn ngàn cái không tốt, cô đừng nên coi trọng tôi như thế. 

- Anh có điểm nào không tốt ạ? - Thường Tiểu Nguyệt cơ hồ sắp khóc. 

- Tôi có điểm nào không tốt - Tiêu Hàn nổi giận - Tôi tính khí không tốt, tôi rất dễ dàng nổi giận, mỗi người đều sẽ bị tôi giận chó đánh mèo; tôi còn có một đứa con trai, mang theo một đứa bé vô luận là nam hay nữ, đều là một phần gánh nặng. 

Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, Tiêu Hàn cũng rất thương Tiêu Vũ Xuyên, một chút cũng không có đem bé làm thành gánh nặng. 

Đang suy nghĩ về Tiêu Vũ Xuyên, Tiêu Hàn không tự chủ nhớ lại Tống Hương Ngưng, tâm tình do đó trở thành phiền não, không biết cô sống có tốt không? 

Thường Tiểu Nguyệt cho là Tiêu Hàn là lo lắng mình sẽ không đối xử tốt với Tiểu Xuyên, vội vàng bảo đảm nói: 

- Tổng giám đốc à, anh yên tâm, em nhất định sẽ đối với Tiểu Xuyên thật tốt, em sẽ coi nó như con ruột của mình, nó sẽ gọi em là mẹ, gọi anh là ba, chúng ta về sau người một nhà cùng xây dựng cuộc sống tốt đẹp, như thế không phải tốt hơn sao? 

Tiêu Hàn không phải là không biết Thường Tiểu Nguyệt đang suy nghĩ gì, nhưng chính là ghét lời nói mới vừa rồi của Thường Tiểu Nguyệt 

- Tiểu Nguyệt, tôi không phải ý này; huống chi, mẹ Tiểu Xuyên không phải cô. 

Nói xong những thứ này, Tiêu Hàn không khỏi liền nghĩ tới Tống Hương Ngưng, anh vội vã lắc đầu, muốn đem bóng dáng cô của từ trong óc của mình bỏ ra ngoài. 

Nghe lời Tiêu Hàn nói, Thường Tiểu Nguyệt có ngu hơn nữa cũng hiểu là anh đang muốn cử tuyệt. Cô cho là Tiêu Hàn là bởi vì Tống Hương Ngưng mới không muốn cùng cô ở chung một chỗ, không khỏi nổi giận 

- Nói đi nói lại anh chính là bởi vì Tống Hương Ngưng mới không cùng em ở chung một chỗ! Em thật sự không hiểu, anh rốt cuộc thấy cô ta tốt thế nào vậy? - Đây là cái cô nhìn thấy lần đầu tiên khi gặp Tống Hương Ngưng. 

- Tôi không phải là bởi vì cô ấy mới không muốn ở chung với cô - lời nói Thường Tiểu Nguyệt giống như là đâm trúng lòng của Tiêu Hàn, khiến cho anh vội vã phủ nhận. 

- Vậy anh là bởi vì cái gì? - Thường Tiểu Nguyệt không có muốn bỏ qua Tiêu Hàn. 

- Là. . . . - trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Hàn cũng không nói ra là bởi vì nguyên nhân gì mà vứt bỏ Thường Tiểu Nguyệt - Tôi cũng không biết. 

Thường Tiểu Nguyệt lại cố gắng không cho anh phủ nhận là bởi vì Tống Hương Ngưng mới có thể như vậy 

- Em đã nói rồi, anh là vì Tống Hương Ngưng, anh còn không chịu thừa nhận. 

Bây giờ cô bằng bất cứ giá nào, thành bại đang ở trước mặt, qua bước này đã là thành công rồi. 

Tiêu Hàn lại lên tiếng phủ nhận 

- Tôi đã nói không phải là bởi vì cô ấy 

Anh nói xong một thanh bế ngang eo Thường Tiểu Nguyệt, ngay sau đó đi vào phòng làm việc. 

- Anh sẽ không phải là bởi vì bị em nói trúng tim đen mới như vậy cực kỳ tức giận chứ? Hừ! 

Thường Tiểu Nguyệt một tay ôm cổ của Tiêu Hàn, cười lạnh nói. 

Tiêu Hàn bị nói trúng tâm sự, càng thêm khó chịu, cơ hồ là dùng thanh âm rống giận hướng cô quát: 

- Cô tạm thời đừng kích thích tôi nữa! Cô ta bất trung trước, tôi vì cái gì phải tiếp tục dây dưa với cô ta?! 

Vô luận là hướng về phía người nào, Tiêu Hàn cũng chỉ là nói nguyên nhân anh và Tống Hương Ngưng ly hôn là bởi vì cô ngoại tình, mà không phải là cùng anh ký thỏa thuận trước đó. 

- Vậy bây giờ tại sao anh lại tức giận như vậy 

Thường Tiểu Nguyệt vẫn là không có ý định buông tha cho anh. 

- Cô . . . . - Hôm nay Tiêu Hàn không nghĩ tới Thường Tiểu Nguyệt có thể tranh cãi với anh như vậy, trong lúc nhất thời không biết nên nói những gì. 

Thường Tiểu Nguyệt thấy thế, không nói gì, chỉ là tiếp tục cười. 

Tiêu Hàn biết cô là cố ý chọc giận anh, vốn nghĩ là có thể khống chế tâm tình, nhưng vẫn không nhịn được quát: 

- Cô muốn cái gì tôi hiểu rõ, tôi liền cho cô nếm tất cả. 

Nói xong bên trong liền động thủ. 

- Thường Tiểu Nguyệt, cô nhớ kỹ cho tôi, không được cùng một dạng với cô ấy - Thừa dịp khe hở, Tiêu Hàn lạnh lùng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play