Tống Hương Ngưng nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn là quyết định muốn đem chuyện mình mang thai nói với Tiêu Hàn, dù sao đứa bé này Tiêu Hàn cũng có phần trách nhiệm, nếu như một mình cô tự ý đi phá nó, Tiêu Hàn không biết chuyện, đối với đứa bé cũng không công bằng; nhưng là nếu như không nói cho Tiêu Hàn mà đem con sanh ra, đối với đứa bé càng thêm không công bằng —— chuyện như vậy, khiến cho anh cả đời gặp tiếng xấu, có con riêng ngoài giá thú. Suy nghĩ thật kỹ, cô mới quyết định đem chuyện này nói cho anh biết.
Tống Hương Ngưng đi tới đại sảnh của Tập đoàn Tiêu Thị, thông qua một trận kiểm tra, xin ý kiến…, cuối cùng cô cũng lên được đến phòng làm việc của Tiêu Hàn, đang lúc cô chuẩn bị gõ cửa đi vào, thư ký Thường Tiểu Nguyệt chặn lại.
- Cô Tống, bây giờ cô chưa thể vào được, Giám đốc cùng Tổng giám đốc đang họp nội bộ ạ. - Thường Tiểu Nguyệt nở một nụ cười nghề nghiệp hóa nói với Tống Hương Ngưng, đồng thời cô bắt đầu quan sát tỉ mỉ Tống Hương Ngưng, nghiễm nhiên coi cô như là tình địch số một.
- Nhưng. . . . . . Mới vừa rồi tiếp tân lầu dưới không phải nói tôi có thể vào rồi mà?
Tống Hương Ngưng có chút giật mình. Cô đã ở dưới đợi hết ba mươi phút, hiện tại vẫn phải đợi tiếp sao? Cô còn phải đợi thêm bao lâu nữa?
Thường Tiểu Nguyệt cười nói:
- Cô Tống, cô đến đây có việc gì sao? Tôi mới vừa rồi có nghe ở lầu dưới báo lại việc cô muốn gặp Tổng giám đốc. Nhưng hiện tại phải đợi Tổng giám đốc họp xong, tôi mới vào hỏi qua ý kiến Tổng giám đốc được, sau đó mới có thể cho cô vào hay không. - Thường Tiểu Nguyệt tỏ ra vô cùng tôn kính nói với Tống Hương Ngưng về quy trình làm việc, nhưng rất rõ ràng, cô sớm đã đem Tống Hương Ngưng làm thành kẻ thù của mình.
Thật ra thì cũng khó trách Thường Tiểu Nguyệt sao có thể làm như vậy. Tống Hương Ngưng chỉ là nhân viên nhỏ ở công ty đối tác của Tiêu Thị, tại sao có thể tùy tiện đi gặp bạch mã hoàng tử của cô?! Thường Tiểu Nguyệt thậm chí đã công khai nói không lấy Tiêu Hàn thì không lấy ai khác, hiện tại đột nhiên ở đâu xuất hiện một Tống Hương Ngưng, cũng khó trách cô ta khinh ghét như vậy.
Tống Hương Ngưng nghe Thường Tiểu Nguyệt nói như vậy, cũng không tiện nói cái gì nữa. Mặc dù trực giác của cô cho thấy Thường Tiểu Nguyệt không thích cô cho lắm, nhưng thôi, bởi người cô muốn tìm là Tiêu Hàn – tổng giám đốc của Tập đoàn Tiêu Thị chứ mà không phải là Thường Tiểu Nguyệt.
Qua một hồi lâu, Thượng Quan Sâm cuối cùng cũng từ trong phòng làm việc của Tiêu Hàn đi ra, anh nhìn phớt qua liền thấy được Tống Hương Ngưng đang ngồi ghế chờ đợi, cho là hợp đồng có vấn đề gì đó, vì vậy đi tới cùng cô chào hỏi, biết lần này Tống Hương Ngưng tới là đơn thuần tìm Tiêu Hàn, anh cũng không tiện tiếp tục quấy rầy cô nên cáo lui.
Thường Tiểu Nguyệt vừa định đi vào, Tiêu Hàn liền từ bên trong đi ra, thật ra thì anh đã nghe được Thượng Quan Sâm cùng Tống Hương Ngưng nói chuyện với nhau, vì vậy mới đi ra. Anh thậm chí ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn qua Thường Tiểu Nguyệt một cái, trực tiếp nói với Tống Hương Ngưng:
- Cô vào đi.
Âm điệu không thể nói là dịu dàng, nhưng là so với giọng nói bình thường của anh khi nói với mọi người thì được xem là ôn hòa hơn rất nhiều.
Lấy được sự đồng ý của Tiêu Hàn, Tống Hương Ngưng liền không để ý tới Thường Tiểu Nguyệt, trực tiếp đi theo Tiêu Hàn vào phòng làm việc của Tổng giám đốc, chỉ để lại một mình thường Tiểu Nguyệt đang trợn mắt căm hận.
Tống Hương Ngưng! Thường Tiểu Nguyệt ở trong lòng không ngừng nguyền rủa.
* * * *
Tiêu Hàn chờ Tống Hương Ngưng ngồi xuống, liền khôi phục trạng thái lạnh lẽo hỏi:
- Có chuyện gì?
Tống Hương Ngưng bị sắc mặt nhanh chóng biến đổi của anh làm cho có chút không biết phải làm sao, qua một lúc lâu mới tìm trở về giọng nói bình tĩnh của mình:
- Tôi, tôi có một chuyện muốn nói với anh?
- Chuyện gì? - Tiêu Hàn nhíu mày. Có thể nói, anh hi vọng cô tìm anh là bởi vì chuyện công việc, mà không phải bởi vì này kết quả có thai kia – Hợp tác có vấn đề à?
Lúc vừa rồi anh có nghe qua cô cùng Thượng Quan Sâm nói chuyện, cũng biết cô đến đây không phải vì chuyện công việc, nhưng vẫn là hỏi theo lệ.
Tống Hương Ngưng lắc đầu một cái:
- Phải . . . . . Phải . . . . . - Cô thật sự không biết phải mở miệng như thế nào.
Người đàn ông ở trước mắt không phải là chồng của cô, muốn cô nói cô đang mang thai đứa con của anh, đừng nói là anh, chính mình cũng thật khó tiếp nhận. Huống chi bây giờ anh đang đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô, làm cho người ta không khỏi run sợ.
- Cô muốn nói cái này chứ gì? - Tiêu Hàn nhìn sắc mặt càng lúc càng khó coi của cô, từ trong ngăn kéo tủ bàn rút ra tờ giấy báo cáo kiểm tra, đem nó lắc lắc trước mặt Tống Hương Ngưng.
- Làm sao anh có cái này? - Tống Hương Ngưng giật mình hốt hoảng. Cô mới vừa rồi còn đang suy nghĩ nên nói với anh như thế nào, làm sao nói với anh, liền nhìn thấy tờ giấy khám thai của mình trong tay anh. Lúc nãy, cô còn muốn để Tiêu Hàn đưa mình đi bệnh viện một chuyến để xác định, bây giờ đã xác định được rồi, cô cũng không cần vòng vo nữa.
- Tại sao tôi có cái này? - Tiêu Hàn cười lạnh – Cô đến đây không phải là muốn nói với tôi chuyện này sao?
Bây giờ ở trước mắt Tiêu Hàn, Tống Hương Ngưng giống như loại phụ nữ ham vinh hoa phú quý của anh vậy.
Tống Hương Ngưng không có nghe được ý tứ trong lời nói của Tiêu Hàn, cô còn đang âm thầm cảm thấy may mắn khi không cần phải suy nghĩ làm sao nói chuyện mình mang thai với Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn nhìn vẻ mặt có chút thở phào của Tống Hương Ngưng, gương mặt anh càng thêm khó coi.
- Cô nghĩ nên làm thế nào?
Mặc dù ngoài mặt là ở hỏi ý kiến của cô, nhưng anh đã quyết định mọi chuyện, người bình thường rất khó thay đổi.
- Tôi muốn hỏi qua ý kiến của anh một chút. - Tống Hương Ngưng dần dần thích ứng với vẻ mặt lạnh lẽo của Tiêu Hàn, bắt đầu suy nghĩ về vấn đề chính - Cái vấn đề này là vấn đề của tôi và anh, nên không thể do một mình người tự ý định đoạt.
- Phá thai. - Tiêu Hàn lạnh lẽo nói ra hai từ.
- Cái gì? - Hiển nhiên Tống Hương Ngưng không nghĩ tới ý kiến của Tiêu Hàn lại đơn giản như thế.
- Tôi nói phá đi. - Tiêu Hàn một chút không kiên nhẫn cũng không có, lặp lại một lần nữa. – Cô không phải nói là muốn hỏi ý kiến của tôi sao? Ý kiến của tôi chính là phá thai.
- Không được! - Tống Hương Ngưng cơ hồ là bật thốt lên. - Đứa bé là vô tội, tại sao muốn phá nó đi?!
- Vậy cô nói xem nên làm thế nào? - Tiêu Hàn càng ngày càng không có tính kiên nhẫn. Quả nhiên, phụ nữ đều là cùng một dạng.
- Tôi. . . . . . - Nói thật ra, cô cũng không biết phải làm gì, cô chỉ không muốn phá thai, vì như thế đối với đứa bé mà nói là không công bằng, căn bản không nghĩ tới, đem con sinh ra rồi vứt bỏ như thế càng không công bằng với đứa bé.
Tiêu Hàn nhìn Tống Hương Ngưng, càng thêm giễu cợt nói:
- Không biết làm sao mở miệng phải không? Vậy tôi nói giúp cô. Cô có phải hay không muốn nói, chúng ta kết hôn đi, đem con sinh ra là được, sau đó chúng ta liền xây dựng cuộc sống hạnh phúc của một nhà ba người? - Tiêu Hàn càng nói càng tức.
Tống Hương Ngưng không nghĩ tới mình ở trong lòng Tiêu Hàn cô lại là loại phụ nữ tham tiền, bất giác cô có chút không thoải mái, vì vậy giận dỗi nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, cái tôi muốn chính là như vậy, tôi chính là loại phụ nữ ham tiền, tôi chính là coi trọng tiền của anh mới muốn leo lên giường với anh. Hiện tại tôi mang thai con của anh rồi, tôi đương nhiên là muốn nắm chặt cơ hội này.
Tống Hương Ngưng cũng thế, càng nói càng tức, khi nói xong lỗ mũi ê ẩm, nhưng không dám khóc ra ngoài.
Nghe được Tống Hương Ngưng nói như thế, Tiêu Hàn càng thêm tức giận, nhưng anh nghĩ lại, giống như nghĩ đến cái gì đó, lại tiếp tục nói:
- Tốt, vậy chúng ta liền kết hôn.
- Cái gì - Tống Hương Ngưng ngược lại bị Tiêu Hàn nhanh chóng thay đổi ý định làm cho có chút không thích ứng. - Anh nói cái gì? Kết hôn?
Cô mới vừa nói đều là nói lẫy anh thôi, cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ tới chuyện mình muốn kết hôn, huống chi đối tượng là người chỉ gặp qua vài lần như anh?
- Đúng vậy, chính là kết hôn. - Tiêu Hàn gật đầu, sau đó lại châm chọc nói – Cô không phải nói là đứa bé là vô tội sao? Nếu không đem đứa bé đi phá, vậy chúng ta liền kết hôn là đúng rồi.
Tống Hương Ngưng vẫn có chút không kịp thích ứng, phản ứng của Tiêu Hàn thay đổi nhanh quá. Nhất thời như vậy, cô không biết làm sao.
- Anh nói là kết hôn, sau đó đem đứa bé sinh ra sao?
Tiêu Hàn gật đầu: - Chính là như vậy. Chẳng qua tôi có một điều kiện.
- Điều kiện gì? - Trực giác của Tống Hương Ngưng cho thấy điều kiện này không phải là điều kiện tốt, tính cảnh giác không khỏi tăng lên.
Tiêu Hàn mắt lạnh nhìn Tống Hương Ngưng một cái, mới tiếp tục nói:
- Tôi đối với cô không có tình cảm. Sau khi kết hôn, cô không thể can thiệp cuộc sông riêng của tôi, nhưng cô vẫn có thể an tâm dưỡng thai, không cho phép cùng trò chuyện với người đàn ông khác. Hơn nữa, chờ khi cô sinh đứa bé xong, chúng ta sẽ ly hôn, đến lúc đó cô lại là người độc thân, hơn nữa đứa bé thuộc về tôi.
- Cái gì? Đứa bé thuộc về anh? – Những chuyện trước mặt cô không thể nào tiếp nhận được, dù sao anh đối với cô cũng không có cái gọi là tình cảm. Nhưng tại sao đứa bé phải thuộc về anh? - Anh không phải nói muốn đem đứa bé phá đi sao? Tại sao hiện tại lại muốn đứa bé thuộc về anh?
Tiêu Hàn hừ lạnh một tiếng:
- Không sai, trước tôi đúng thực là muốn nói phá thai, nhưng là cô không phải không đồng ý sao? Vậy cho cô sinh đứa bé ra đã là tốt lắm rồi. Nhưng mà tôi lại không thể để đứa bé gọi người khác là ba.
- Tôi cũng không thể để cho đứa bé gọi người khác là mẹ! - Tống Hương Ngưng nói lớn.
- Phá thai hoặc sinh đứa bé ra rồi đưa tôi nuôi, chính cô hãy lựa chọn. - Đây là anh đã nhượng bộ lắm rồi.
Tống Hương Ngưng không nghĩ tới Tiêu Hàn bắt cô lựa chọn như thế, nhất thời cứng họng.
Thấy một lúc lâu mà cô vẫn không nói gì, Tiêu Hàn cho là cô hối hận:
- Tốt, cô không thể lựa chọn được, vậy tôi liền cho cô một lựa chọn tốt nhất. Phá thai.
- Không cần! - Tống Hương Ngưng nhỏ giọng kêu lên, cô nói gì cũng không muốn giết đứa con của mình đi – Được, chúng ta kết hôn.