“Không phải say nắng,” Marsh nói nhỏ với Simon khi cả hai đứng ngoài cửa phòng ngủ Leila. “Nhiệt độ của cô ấy không cao tới mức đó. Nhưng hình như cô ấy bị mất nước. Dựa trên tất cả triệu chứng thì tớ chẩn đoán là kiệt sức vì nóng. Và tất nhiên nó vẫn có thể là biểu hiện của say nắng. Tớ sẽ ngồi với cô ấy một lát để ép cô ấy uống nước.”
Simon gật đầu. “Cần giúp gì không? Ép Leila bất cứ cái gì là điều bất khả đấy.”
“Tó nghĩ mình sẽ không gặp khó khăn gì đâu. Cô ấy đã ngoan ngoãn phục tùng một cách đáng lo. Tất nhiên là cô ấy hầu như ngủ suốt.”
Leila sẽ không sao. Marsh mới là người sắp sửa cần hơn một tuần hoặc hơn để hồi phục. Khi số điện thoại của Simon hiện lên trong máy nhắn tin của anh cùng cấp cứu
911, Marsh đã hết sức hốt hoảng. Anh đã quay xe một trăm tám mươi độ và cầu nguyện Leila không phải người bị thương - hay tệ hơn.
Khi anh trông thấy Leila nằm trên hiên, vây quanh là Simon, Amanda - bạn cậu ta, và Nancy Sullivan, Marsh đã biết thế nào là thực sự sợ hãi. Nó tràn ngập mọi ngóc ngách trong anh - một đám mây đen ngòm chết chóc của nỗi hốt hoảng đe dọa bóp nghẹt anh. Khi đó anh đã hiểu mình yêu người phụ nữ này nhường nào. Anh yêu cô đủ để liều một cơ hội với cô - để chấp nhận chứng minh lời tiên đoán sai lầm về sự bất hạnh mà cuộc hôn nhân thất bại của cha mẹ đã ngấm vào máu anh.
Trừ phi, khốn kiếp, đã quá muộn. Leila đã tìm thấy người tình trong mộng ở Hayden Young. Và tối qua Marsh gần như nói thẳng với Leila là anh yêu cô. Anh đã nói với cô rằng anh muốn cô, khao khát cô. Và cô đã làm gì? Cô mời Nancy đến ăn tối để cố gán ghép cho anh. Thật cay đắng, như bị ăn một cái tát lạnh lùng vào mặt.
Tuy nhiên, anh đã mừng suýt khóc khi Leila hồi tỉnh. Anh đã mang cô về phòng và tìm cách hạ nhiệt cho cô.
Giờ thì anh đang đứng nói chuyện với Simon, vẫn còn hơi run do chất adrenaline tăng vọt trong người ngay giây phút máy nhắn tin của anh hiện lên lời nhắn.
“Nếu cần cứ gọi tớ,” Simon bảo.
Marsh gật đầu rồi quay lại phòng Leila với một chai Gatorade và một chiếc ly anh lấy dưới bếp lên.
Leila nằm ngủ giữa chiếc giường đôi. Cô đang toát mồ hôi và ngọ nguậy không yên, xinh đẹp đến nguy hiểm. Anh ở đây với vai trò bác sĩ; cô là bệnh nhân của anh. Anh phải luôn ghi nhớ điều đó.
Những sợi tóc vàng cong cong bám vào hai bên mặt khi Marsh sờ nhẹ lên má cô. Cô vẫn còn rất nóng và mướt mồ hôi.
Anh đặt chai nước và ly lên bàn đầu giường của Leila, rồi kéo chăn ra khỏi người cô. Anh băng qua phòng, bật chiếc quạt phía cửa sổ, thổi không khí đại dương mát lành qua cơ thể cô.
Cô vẫn đang mặc quần shorts và chiếc áo T-shirt quá khổ. Chiếc quần sóoc lưng chun, và Marsh cởi nó ra một cách dễ dàng, cố làm cho cô mát hơn đôi chút. Lẽ ra nên cởi cả áo T-shirt của cô nữa, nhưng anh biết bên trong cô không mặc gì.
Quần lót của cô màu lam thẫm sặc sỡ, chỉ là một dải lụa và đăng ten cắt cao phía trên đôi chân chứng tỏ cô không phải tuýp người thích đồ cotton trắng kín đáo. Anh tự nhủ mình là bác sĩ. Không phải người yêu. Không phải đêm nay. Có lẽ không bao giờ.
Anh ngồi xuống cạnh cô, quyết tâm lờ đi cả nỗi thất vọng đột ngột và sắc lam thẫm rực rỡ.
Cô lại cựa quậy, và anh nhẹ nhàng chạm vào cô, vuốt lại tóc cho cô.
“Leila. Thức dậy chút nào?”
Hàng mi cô nhấp nháy mở ra, nhưng phải mất vài giây cô mới nhìn vào mặt
“Marsh.” Cô nở nụ cười dễ thương ấm áp với anh khiến dạ dày Marsh đau quặn. Tại sao cô không thể cười với anh như thế lúc cô hoàn toàn tỉnh táo.
“Leila, em cần uống chút gì đó,” Marsh nói khi mắt cô lại nhắm. “Anh muốn em ngồi dậy một lát và uống cái này.”
“Được rồi,” cô nói trệu trạo, không nhúc nhích. “Được rồi Marsh, cảm ơn anh.”
“Để anh giúp em ngồi lên.” Phản ứng duy nhất của cô là một nụ cười yếu ớt khác.
“Thế.” Anh đỡ cô dậy và tựa lưng cô vào ngực anh. Cô rũ xuống như con búp bê vải. Một con búp bê nóng rực. Hơi nóng tỏa ra từ người cô thật đáng kinh ngạc. “Nào, cô bé,” anh vỗ về, đưa chiếc ly lên môi cô. “Uống đi.”
Cô uống một ngụm rồi một ngụm nữa khi anh thì thầm khích lệ. Lúc cô định nằm xuống giường, anh vẫn giữ cô ngồi yên. “Một ít nữa thôi.”
Cô uống một hơi dài nữa, rồi quay sang nhìn anh. “Em thấy khát.”
“Rất tốt. Uống nữa đi.”
“Anh biết không, không phải em mời Nancy đến ăn tối đâu.” Cuối cùng cô đã đủ tỉnh táo để tự mình cầm ly, và uống một ngụm nữa. “Ý em là, em có mời cô ấy, nhưng không phải vì -”
“Shh. Lúc này chúng ta không cần nói về chuyện đó. Anh tha thứ cho em, được chưa? Uống nữa đi nào -”
“Không.” Cô đặt ly xuống bàn đầu giường. “Không có gì để tha thứ hết. Nancy ghé lại đúng giờ ăn tối. Nên em mời cô ấy ở lại. Em không hề lên kế hoạch. Về chuyện Hayden Young, em -”
“Leila, ổn rồi. Mọi thứ đều ổn cả, em đừng lo nghĩ -”
“Anh ngừng lên mặt kẻ cả với em được không.” Cô cố vùng ra, nhưng anh giữ chặt cô lại. Anh không thể thả cô ra được. Cô sẽ ngã đập đầu xuống lần nữa mất.
“Anh không lên mặt kẻ cả.”
“Có, anh có.
“Thôi được. Em thắng. Giờ thì làm ơn uống thêm đi.”
“Anh thậm chí không cho em giải thích nữa.” Mắt cô long lanh nước, và Marsh biết mình không còn cơ hội. Một giọt nước mắt ứa ra và bắt đầu chầm chậm lăn xuống má Leila.
“Anh xin lỗi. Bây giờ anh nghe em đây, được chưa?”
“Khi em từ bãi biển về nhà thì Nancy đã ở đây rồi.” Leila lau nước mắt. Nhưng lập tức một giọt khác đã thế chỗ ở má bên kia. “Cô ấy rủ em ra ngoài ăn tối, nhưng em quá mệt. Với lại Simon nói anh sẽ mua pizza về nhà, nên em mời cô ấy ở lại. Em không nghĩ rằng anh sẽ nhảy chồm lên rồi đưa ngay ra vài kết luận và nổi giận với em.”
“Leila thân yêu, anh xin lỗi. Anh cứ tưởng… chà, em biết anh tưởng gì rồi đấy.” Tất nhiên điều đó không thay đổi được những gì anh đã nghe lén Alary Lou Tennison nói với Helen Burke. Bụng anh vẫn nhói lên khi nghĩ đến nó.
Marsh rót thêm Gatorade vào ly và đưa lại cho cô. “Uống đi.” Anh ra lệnh.
Cô uống một ngụm, đưa mắt nhìn anh qua miệng ly. Cô thật quá ư xinh đẹp. Anh có thể hình dung cô ở bên Hayden Young, đôi tay cỡ bốn mươi của anh ta vòng qua người cô, hai mái tóc vàng cùng tung bay trong gió. Cô ngước lên mỉm cười với Hayden Young, đôi mắt tím ánh lên vui thích, và anh ta sẽ cúi xuống hôn lên đôi môi tuyệt vời trêu ngươi của cô -
“Em có muốn anh gọi cho Young không?” Marsh vất vả lắm mới giữ được giọng bình thản.
Leila cau mày. “Ai cơ?”
“Hayden Young,” anh nhắc lại, hắng giọng. “Bạn trai mới của em.”
Cô đưa chiếc ly cho Marsh và ngả đầu lên gối, mắt nhắm nghiền. “Anh ấy không phải bạn trai em, cũng không phải chàng ninja của em nốt.”
“Nhưng -”
Cô mở mắt và cười mệt mỏi với anh. “Em hôn anh ấy cốt làm cho anh ghen thôi. Anh ấy là người tốt, nhưng anh ấy không phải là anh.”
Ghen? Marsh nhìn chằm chằm Leila, cố hiểu điều cô vừa nói. Cô muốn anh phải ghen? Lạy Chúa! Thế nghĩa l…?
Cô lại nói tiếp, nhưng nhỏ đến mức anh không nghe nổi từ nào.
“Gì cơ?” Marsh ghé lại gần để nghe được tiếng cô.
“Có tác dụng không?” cô thì thầm.
“Có.” Anh chật vật nói dù tim anh bị nảy lên tận cổ họng.
“Tốt.” Leila thở ra, và Marsh ghé thấp hơn nữa để nghe cho rõ. “Em mệt quá… Em ngủ đây.”
“Được rồi. Anh sẽ ở đây nếu em muốn. Chỉ là… anh sẽ ở đây.”
Leila mỉm cười.
Môi cô chỉ cách môi anh vài centimet. Anh ở đủ gần để thấy những nốt tàn nhang trên sống mũi cô, đủ gần để ngửi thấy mùi hương ngọt ngào tươi mát trên tóc cô qua từng hơi thở. Một giọt nước mắt vẫn đọng lại trên má cô.
Marsh không kìm lòng được. Anh rướn tới, khẽ hôn giọt nước đó đi.
Nhưng Leila bỗng quay đầu và trước khi anh kịp nhận ra chuyện gì, anh đã hôn cô. Anh đang hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô. Môi cô rất ấm. Lưỡi cô nóng bỏng khi cô mở miệng ra và -
Mắt Marsh mở tròn và anh nhìn thẳng vào những vòng xoáy tím biếc trong đôi mắt Leila. Anh giật lùi lại. “Anh… Anh xin lỗi. Anh -”
“Đừng dừng lại, Marsh,” cô thì thầm, dù đôi mắt khẽ nhắm lại.
Tim Marsh nện thình thịch. Cô đã hôn anh. Cô đã hôn anh.
Anh buộc mình lùi xa khỏi giường.
Cô đã hôn Hayden Young để khiến anh ghen. Cô không nghĩ Hayden là chàng ninja của cô.
Anh đem một chiếc ghế bành tới cạnh giường cô và ngồi xuống. Rồi anh tắt đèn và chờ đợi, mắt anh dần quen với ánh trăng sáng dịu chiếu qua cửa sổ. Hình ảnh Leila tắm trong thứ ánh sáng bàng bạc trông như một thiên thần.
Marsh mỉm cười. Anh vẫn còn cơ hội. Anh có một cơ hội, và anh sẽ làm hết sức mình để chiếm được trái tim Leila. Anh phải làm được. Bởi vì tối nay anh đã hiểu mất Leila sẽ như thế nào. Và anh sẽ là đồ bỏ đi nếu để chuyện đó xảy ra.
***
Leila ở lì cả buổi chiều trong bóng râm bên thành bể bơi. Cô đã ngủ hết buổi sáng, mãi quá trưa mới thức dậy.
Simon có việc ra khỏi thị trấn cả ngày, nhưng cách vài giờ lại gọi điện về để kiểm tra cô.
Cô đã phải nhắc đi nhắc lại với anh rằng cô vẫn khỏe.
Cô hơi đau đầu và run rẩy một chút, nhưng ngoài ra, cô cảm thấy ổn. Tuy nhiên cô vẫn làm theo những chỉ dẫn mà Marsh kê ra trên một mảnh giấy bằng nét chữ to rắn rỏi của anh. Điều một: không được ra nắng. Điều hai: uống nước thường xuyên. Điều ba: giữ đầu óc thư thái.
Và rồi đến điều thứ tư: hãy ăn tối cùng anh hôm nay.
Đó không phải một thỉnh cầu. Không hề có bóng dáng chữ “Xin” trong đấy. Điều đó đúng ra phải khiến Leila tức điên, nhưng không. Khi cô đọc lời nhắn của Marsh đến lần thứ mười trong ngày hôm ấy, cô không cảm thấy phẫn nộ hay đề phòng. Cô chỉ cảm thấy thấp thỏm.
Leila nhớ từng chi tiết tác động của Marsh tới mình đêm hôm trước. Cô nhớ lúc dựa vào anh khi anh dỗ dành cô uống hết ly này tới ly khác thứ nước màu xanh lục có mùi khó chịu. Cô nhớ lúc giải thích lí do Nancy ghé thăm. Cô nhớ Marsh hỏi có cần anh gọi cho Hayden Young không. Cô nhớ mình đã muốn xóa đi vẻ khắc nghiệt trong mắt anh, và nói cho anh sự thật về Hayden. Cô nhớ anh đã cúi xuống hôn cô…
Nhưng cô lại không nhớ được nụ hôn. Dù cố gắng hết sức, cô chỉ nhớ được khoảnh khắc môi anh chạm vào môi cô. Rồi sau đó mờ ảo và lẫn lộn với giấc mơ hẳn cô đã mơ đêm trước - một giấc mơ về chàng ninja của cô.
Leila nhảy xuống bể bơi, để nước bao quanh thân thể, bọc lấy cô trong sự tĩnh lặng mát mẻ. Cô bơi hết chiều dài bể rồi quay lại, và khi cô nổi lên, ánh nắng dường như sáng một cách bất thường và tiếng thở của cô cùng tiếng nước vỗ dường như to gấp mấy lần.
Tại sao cô không thể nhớ được nụ hôn của Marsh?
Cô lắc lắc đầu hất m tóc ướt ra khỏi mặt, và…
Leila chợt cứng người - và chìm luôn xuống đáy bể. Cô ngoi lên ho sặc sụa và phun nước phì phì, tay bám chặt vào thành bể.
Nếu hồi ức về nụ hôn của Marsh mờ ảo và lẫn lộn với hồi ức về nụ hôn của anh chàng ninja là bởi… Marsh chính là anh chàng ninja của cô thì sao? Không. Không thể nào?
Leila bơi ngửa chầm chậm ngang bể, nhìn lên sắc trời xanh ngát, cố điều hòa nhịp tim đang đập điên cuồng của mình.
Nếu Marsh là anh chàng ninja của cô, tại sao anh không cho cô biết? Tại sao anh để cô tiếp tục làm chuyện viển vông này? Tại sao…
Bỗng Leila cảm thấy một bóng đen che khuất nền trời ở mép bể bơi. Cô đứng lên - nước ở chỗ này chỉ cao ngang thắt lưng. Cô nheo mắt tránh ánh nắng.
Marsh đang đứng đó.
Cà vạt của anh nới lỏng và cúc áo sơ mi trên cùng không cài. Hai ống tay áo xắn đến khuỷu. Một ngón tay móc vào chiếc áo jacket thể thao vắt trên vai.
Bất chấp nhiệt độ trong bóng râm lên gần 20°C, trông anh vẫn thoải mái và tự chủ.
Ngoại trừ đôi mắt.
Chúng lướt dọc thân hình cô, nấn ná trên bộ ngực chỉ được che phủ vừa đủ, rồi xuyên xuống qua làn nước. Thật phi thường khi cả bể bơi không sôi sùng sục lên trước tia nhìn nóng rẫy của anh.
Leila vắt tóc cho hết nước, và mắt anh dõi theo cử chỉ của cô. Anh nhìn hai bàn tay cô, phần trên cánh tay, bầu ngực, lên đến miệng, rồi sau cùng, nhìn vào mắt cô.
“Xem chừng em đã khá hơn rất nhiều.”
Cô không hề thấy khá hơn, mà lúc này chắc chắn cô đang chóng mặt trở lại. Nhưng không phải vì kiệt sức do trời nóng. Leila liếm môi, và mắt anh lại nấn ná trên miệng cô lần nữa. “Đúng vậy.” Giọng cô nghe khàn khàn.
Marsh gật đầu. “Tốt rồi.”
“Anh về nhà sớm thế.” Anh đang làm cô bất an. Cô chìm người xuống để nước che kín đến tận cổ. “Hay anh vẫn đang làm việc? Đây là chuyến thăm bệnh phải không?”
Marsh bỏ chiếc áo jacket khỏi vai và vắt lên một chiếc ghế dài. “Không.” Anh xoay lưng lại với cô. “Hôm nay anh xong việc rồi. Anh để túi thuốc trong xe jeep.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay. “Năm giờ là bác sĩ hết giờ làm. Chỉ liên lạc qua máy nhắn tin trong những trường hợp khẩn cấp.”
“Anh có máy nhắn tin.”
Cô đang quan sát anh với vẻ mặt lạ lùng nhất. Marsh nhìn theo khi cô uyển chuyển quạt nước bơi về phía những bậc thang.
Nước như một bức màn rơi khỏi người khi cô lên khỏi bể bơi.
Cô quyến rũ không sao tả xiết. Marsh chưa thấy cô mặc bộ đồ bơi này bao giờ. Nó màu đen, nhỏ xíu và sáng lấp lánh vì ướt nước - giống như làn da rám nắng của cô, rất nổi bật - nước da sạm nắng ngày hôm qua đã biến thành một màu nâu óng ả. Cô không trang điểm, nom cô thật tươi trẻ và thanh khiết.
Nhưng gương mặt xinh đẹp và thân hình bốc lửa chỉ là lớp vỏ trang trí, bao bọc người phụ nữ sôi nổi, nồng nàn và đầy những bất ngờ bên trong Leila. Khoảnh khắc ấy Marsh yêu cô đến không nói nên lời.
Cô hướng thẳng về phía anh.
Marsh đã vượt qua các bài kiểm tra giải phẫu ở trường Harvard với điểm trung bình là 4.0 [19]. Anh biết tên tất cả những bắp thịt đang co lại, giãn ra, chuyển động, uốn cong khi Leila đi tới chỗ anh. Nhưng ngay lúc này anh không nhớ nổi cái tên nào.
[19] Ở Mĩ và nhiều nước khác trên thế giới áp dụng thang điểm chuẩn là 4.0. Theo đó 4.0 là điểm cao nhất tương đương với điểm 10 tại Việt Nam.
Tất cả những gì anh có thể nói là tên cô. “Leila…”
Suốt ngày hôm nay, những lúc được rảnh Marsh chỉ mơ tưởng được về nhà, kéo cô lại gần rồi hôn cô cho đến khi cô tan chảy trong vòng tay anh. Anh mơ được bế cô lên lầu, vào phòng ngủ của cô, và làm tình với cô cho đến lúc mặt trời lặn trên vùng vịnh.
Anh đã mơ về chuyện đó, nhưng cũng hiểu nó khó có khả năng xảy ra. Có lẽ Leila không hề hình ảnh của mình trong bộ bikini thiếu vải đó tác động ra sao tới huyết áp của anh. Có lẽ cô không hay biết ánh mắt mình có phần tối đi và khiến anh gần như lúng búng vì ham muốn.
Không hiểu từ lúc nào, cô đã đến đủ gần để nhỏ nước lên giày anh, làm anh lóa mắt bằng một nụ cười tuyệt đẹp, rồi tiến tới chỗ để khăn tắm.
Nhưng cô không dừng lại cho đến khi hai cánh tay cô vòng qua cổ anh, và thân hình đẫm nước của cô ép sát vào anh. Anh cũng vòng tay ôm lấy cô - anh đâu phải thằng ngốc. Hai tay anh lướt dọc theo sống lưng và cánh tay cô, chạm vào cô, ép cô sát vào anh hơn nữa.
Leila ngước nhìn anh, và anh biết cô thấy được sự choáng váng trong mắt mình. Có thể cô trông thấy cả dục vọng của anh nữa, và nếu cô không trông thấy, thì cũng có thể cảm nhận được từ sự gần gũi giữa hai cơ thể.
“Chà,” anh hổn hển, “đây khá giống một sự mời gọi.”
Leila nhẹ nhàng kéo đầu anh xuống gần miệng cô và…
Nó còn tuyệt hơn bất cứ hình ảnh tưởng tượng nào của anh. Leila hôn anh chầm chậm, ngọt ngào, dùng lưỡi dỗ dành miệng anh mở ra. Anh nào cần đến dỗ dành. Marsh gặp lưỡi cô trong một vũ điệu chậm rãi gợi tình khiến anh cảm thấy như bị say thuốc.
Anh nghe thấy chính mình rên rỉ, chóng mặt vì những cảm xúc, rồi bỗng có thứ gì đó lóe lên và nụ hôn không còn chậm rãi, không còn uể oải nữa. Sự ngọt ngào trong phút chốc biến thành ngọn lửa. Marsh có thể cảm thấy cơ thể cô tựa vào anh, nóng bỏng và tan chảy, môi cô chào đón sự xâm nhập của anh, mời mọc anh. Mãnh liệt và bùng nổ, đam mê và hoang dại.
Cả thế giới quay cuồng khi Marsh hôn Leila cuống quýt và điên dại. Cô ngửa đầu ra để hôn anh mãnh liệt hơn, sâu hơn. Anh lùa tay vào những lọn tóc ướt của cô, bùng cháy vì ham muốn, choáng váng vì yêu thương.
Anh hôn Leila không chút dè dặt, không chút kiềm chế. Và anh buộc phải tin rằng cô cũng cảm thấy thế. Bởi lần này anh không mang mặt nạ. Lần này cô biết rõ người cô đang hôn là ai. Và có lẽ ngay lúc này cô bắt đầu nhận ra anh chính là…
Leila giật lùi lại. Ngực cô nhấp nhô với mỗi nhịp thở gấp gáp, nhưng Marsh không thể nhìn đi đâu khác ngoài đôi mắt cô. Cô biết rồi.
“Anh là chàng ninja của em.”
Marsh gật đầu. “Phải.”
“Ôi lạy Chúa.”
Anh nhìn thấy sự ngập ngừng của cô, đọc được vẻ phân vân trong mắt cô. Cô không thể quyết định nên tát anh hay lại hôn anh lần nữa. Anh giành lấy quyết định từ tay cô, kéo cô vào lòng mình và dùng môi khóa lấy môi cô.
Anh sẽ hôn cô. Anh sẽ hôn cô đến khi nào cô quên bẵng nỗi tức giận hay tổn thương hay buồn bã hay bất cứ điều gì cô đang cảm thấy. Anh sẽ hôn cô, rồi anh sẽ giải thích lí do vì sao anh không nói cho cô biết, và cô sẽ hiểu.
Nhưng cô cứng người lại trong vòng tay anh và vùng ra.
“Leila,” anh mở miệng định nói, nhưng cô đã đẩy anh thật mạnh, xuống bể bơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT