Leila không tìm được Marsh.

Cô tìm khắp công trường nhưng không thấy cho đến khi anh đứng giữa sàn nhà gỗ dán mới lát để kêu gọi bạn bè và thu hút sự chú ý của hàng xóm.

“Xin cảm ơn,” anh nói to khi mọi người dần im lặng và lắng nghe. “Trước hết, tôi muốn cảm ơn tất cả mọi người vì đã đến đây hôm nay. Lòng tốt của mọi người làm tôi vô cùng cảm kích, và tôi sẽ nhớ mãi. Tuy nhiên…”

Anh thở dài, nhìn hết lượt những gương mặt trong đám đông. Anh mắt anh rơi vào Leila, và anh nhìn cô ngạc nhiên. Nhưng anh vẫn nhìn cô không chớp mắt, mắt anh gần như thách thức trong khi nói. “Tuy nhiên, tôi sắp rời khỏi Sunrise Key -”

“Không!” Lời nói bật ra khỏi miệng Leila trước khi cô nhận ra. Mọi con mắt đều đổ dồn về cô.

“Có đấy,” Marsh nhẹ nhàng phản bác. “Tôi sẽ chuyển tới New York. Đó thực sự không phải là một quyết định quá khó khăn.”

Đám đông rì rầm vẻ không hài lòng trước tin tức này, Leila liền chớp lấy cơ hội để băng qua phòng tới chỗ Marsh.

“Anh không thể nghiêm túc trong chuyện này.”

“Anh rất nghiêm túc,” anh đáp. “Nếu em về đó, anh sẽ đi theo. Anh vẫn chưa biết phải làm thế nào về chuyện Elliot, nhưng anh đang nghĩ.”

Mắt anh lướt qua mặt cô, rồi hạ thấp xuống trước khi trở lại nhìn cô. Leila biết nếu không phải họ đang đứng trước nhiều khán giả, anh sẽ kéo cô vào lòng và hôn cô.

“Không đời nào anh để em rời khỏi anh,” anh nói như đang bàn chuyện thời tiết. “Nhất là sau đêm qua.”

Đám đông lại im phăng phắc, chờ đợi từng lời của anh - bất chấp Marsh đã hạ giọng và những lời của anh là riêng tư. Anh nhận ra mình vừa nói gì và cau mày. “Xin lỗi em,” anh nói khẽ với Leila.

Cô nhắm mắt. “Không sao đâu. Đằng nào rồi họ cũng biết.” Cô thì thầm.

“Bất luận thế nào, anh cũng sẽ đi New York.”

“Chúng ta cần thảo luận về vấn đề này.” Cô đưa mắt nhìn khắp những gương mặt tò mò. “Ở nơi kín đáo.”

Marsh cao giọng để tất cả có thể nghe thấy. “Tôi muốn cảm ơn mọi người lần nữa, nhưng làm ơn, ở đây không còn việc gì nữa. Mọi người có thể về được rồi.”

Leila cũng cao giọng. “Không ai phải về cả. Vẫn còn mấy tiếng nữa mới hết ngày, và những ngày tới còn rất nhiều việc. Hiện giờ bác sĩ Devlin thật sự gặp chút rắc rối. Anh ấy sẽ không đi New York hay bất kì nơi nào khác-”

“Nhất định anh sẽ đi,” Marsh phẫn nộ cắt ngang. “Anh yêu em, và -”

“Xin mọi người,” Leila kiên quyết nói với đám đông. “Cứ quay về làm việc đi ạ.”

“Cái gì, và bỏ lỡ vụ này ư?” Millie Waters nói to. “Nó còn hay hơn phim truyền hình Melrose Place ấy chứ.”

Đám đông cười ầm, và chẳng ai chịu đi cho. Vài người ngồi xuống, tìm cho mình vị trí thoải mái, những người khác đi tới chỗ có thể quan sát tốt hơn. Leila rên thầm.

“Anh đã quyết định rồi,” Marsh nói

“Cừ lắm, bác sĩ,” John Knudsen nói lớn. “Cậu yêu cô ấy, nếu có phải theo cô ấy tới tận Siberi thì hãy cứ đi đi.”

Leila chống tay lên hông và trừng mắt với John Knudsen. “Ồ, thông minh thật đấy. Anh ấy chỉ việc theo tôi thôi sao? Không việc làm, không tiền bạc - anh có biết sống ở New York City tốn kém lắm không hả?”

“Cô ấy có quan điểm riêng,” Axel Bayard nói với John.

“Nhưng tôi đã có một công việc trước mắt,” Marsh nói. “Bạn của một người bạn tôi ở trường y vốn là bác sĩ nội trú nay mở một phòng khám đa khoa cùng cha anh ấy. Hình như bốn tháng trước ông cụ bị một cơn đau tim và buộc phải về hưu để nghỉ ngơi, và vậy là con trai cụ phải làm việc mười tám đến hai mươi giờ đồng hồ mỗi ngày để khám cho bệnh nhân.”

Marsh quay lại với Leila. “Anh đã đặt vé cùng chuyến bay với em ngày thứ bảy,” anh nói tiếp.

“Anh sẽ gặp người con trai - anh ấy tên là Grant Osgood, học trên anh hai khóa ở Harvard - và bàn về khả năng hợp tác cùng anh ấy như một cộng sự ở phòng khám. Glen - bạn anh - cho rằng Osgood và anh sẽ làm việc ăn ý. Nếu cậu ấy đúng, thì cuối tháng Hai anh sẽ dời lên miền bắc sống. Anh phải thu xếp tìm người thay thế trên đảo này và -”

“Anh không thể đi được.” Cuối cùng Leila cũng xoay xở cất nên lời. “Anh yêu mảnh đất này cơ mà.”

“Đúng, anh yêu nơi này. Nhưng anh có thể ra đi. Và anh sẽ đi. Anh muốn ỏ bên em, Leila.”

Vài người trong đám đông bắt đầu huýt sáo và hoan hô nhiệt liệt, Leila đưa hai tay ôm mặt. “Em không đồng ý.”

Marsh nắm tay Leila, lôi cô đến một khung cửa chưa lắp cánh. Anh kéo cô đi ra khỏi ngôi nhà và không dừng bước cho đến khi họ ở trên bãi biển, chỉ có hai người.

“Anh xin lỗi.” Trông anh mệt mỏi, buồn bã và tim Leila chao đảo. “Mà em đang làm gì ở đây vậy? Hôm nay em phải nghỉ ngơi cơ mà.”

“Em đến phòng khám tìm anh. Tình cờ gặp Frankie và cậu ấy đưa em đến đây.”

“Em tìm anh ư?” Anh nhìn cô như thể không tin.

“Em không lấy Elliot đâu. Em chỉ nói thế với Simon vì anh ấy làm em phát điên.” Lúc này cô đang nói lung tung nhưng không tài nào dừng lại. “Tức là anh ấy cứ ghép chúng ta thành một đôi rồi đánh dấu Hạnh Phúc Đời Đời vào đấy. Và điều đó càng làm em bực mình - thêm vào đó anh ấy còn biết chúng ta… chuyện đêm qua - mà nhân tiện, chuyện ấy tuyệt vời đến không ngờ. Do đó xin anh đừng tức giận hay đau khổ hay gì gì khác bởi em nói thế với Simon nhưng không phải vậy đâu,” cô nói thêm. “Về Elliot ấy.”

“À.” Anh đưa mắt nhìn ra mặt biển lấp lánh, và khi anh nhìn lại cô, có tia lém lỉnh trong mắt anh. “Anh mừng vì em đã nói rõ tất cả. Mà em nhắc lại cái đoạn về Elliot được không?”

“Em sẽ không lấy anh ấy.”

Marsh gật đầu. “Đó là câu anh nghĩ em đã nói. Và cái đoạn về đêm qua nữa? Câu gì đó về kì diệu hay tuyệt vời ấy?”

“Tuyệt vời đến không ngờ.”

“Đúng nó đó.” Marsh mỉm cười, vuốt nhẹ lên má cô. “Anh yêu Sunrise Key, nhưng chẳng có gì cho anh ở đây nếu em cách xa ngàn dặm.”

“Nếu em không đi nữa thì sao?”

Cô thấy đôi mắt nâu của anh bừng lên tia hi vọng. “Nếu anh đề nghị, em sẽ ở lại chứ?”

Leila hôn anh.

Tình yêu là thế này đây, cảm giác khao khát đến tuyệt vọng, cảm giác chỉ một nụ hôn thôi đã đưa ta lên thiên đường. Và nụ hôn ấy tuyệt diệu làm sao. Môi Marsh mềm mại, ấm áp và quá đỗi ngọt ngào. Thế giới như nghiêng sang một bên, lệch khỏi trục cân bằng. Lưỡi anh quyện lấy lưỡi cô trong một vũ điệu say đắm khiến những hồi ức mãnh liệt của đêm trước ùa về, lúc anh ôm cô, chạm vào cô, vuốt ve cô, hôn cô như thế này - và biến cô thành của anh mãi mãi. Và Leila đã biết câu trả lời cho câu hỏi của anh.

“Vâng,” cô lùi lại và nhìn vào mắt anh. “Em yêu anh, và em sẽ ở lại.”

Marsh nhắm nghiền mắt, và khi anh mở ra, Leila thấy anh chớp chớp mắt ngăn những giọt nước mắt chực dâng lên. “Em yêu anh.” Anh dừng lại để hắng giọng. “Đủ để đồng ý lấy anh chứ? Đủ để quay về đây, về nhà

“Vâng,” Leila nhìn ngôi nhà nằm trên con dốc bên bờ nước. “Nhưng đối với em nó sẽ là một ngôi nhà mới. Sẽ là nhà của anh và em.”

Marsh kéo cô vào vòng tay mình và hôn cô.

“Cô ấy nói đồng ý chưa?” Ai đó từ trên nhà gọi vọng xuống.

Marsh không ngẩng lên khỏi đôi môi ngọt ngào của Leila. Nhưng anh giơ một tay lên và ra dấu xác nhận.

“Đồng ý rồi!” Giọng nói ấy kêu lên.

Từ trên đỉnh dốc vang lên tiếng chúc mừng và nói cười rộn rã.

“Chúng ta sẽ có một đám cưới cực kỳ hoành tráng,” Leila nghe thấy Millie Waters hét to.

Và quả đúng như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play