Dưỡng thai được một tuần, Trùng Trùng bắt đầu mất kiên nhẫn. Đơn giản là vì cậu hay trò chuyện với đứa nhóc trong bụng mình nhưng nhóc con không trả lời cậu, thế là cậu thấy chán và bắt đầu ca hát.
Trùng Trùng là thanh niên thời đại mới, đương nhiên những ca khúc mà cậu hát toàn là những bài hát đang được lưu hành, yêu đương này nọ, khiến Alphonse nghe thấy phải nhíu mày.
“Em đừng hát nữa!” Alphonse xoa nhẹ tai mình, Trùng Trùng mới hát cái gì mà: Em yêu anh, mãi yêu anh, không yêu nhau chúng ta sẽ chết…
Thật là thô tục… Quả không hổ là ca khúc đang được lưu hành…
“Sao vậy?” Bị cắt ngang, Trùng Trùng có chút không vui.
Alphonse đáp: “Hát bài đó, cục cưng sẽ học xấu!”
Trùng Trùng: “Vậy anh cho cục cưng xem phim bạo lực chẳng lẽ cục cưng sẽ không học xấu sao?”
Alphonse ngẩn người, y không ngờ là Trùng Trùng vẫn còn nhớ chuyện này, “Tôi chỉ muốn sau này con của chúng ta có bản lĩnh đàn ông một chút, mạnh mẽ một chút thôi!”
Alphonse lắc đầu, cười bảo: “Không phải, giống em sẽ càng đáng yêu, nhưng nếu con trai của nhà vua mà đáng yêu thì sẽ bị người ta ức hiếp!”
Trùng Trùng vỗ bàn, bật dậy: “Ai dám ức hiếp cục cưng của tôi, tôi sẽ ăn người đó!”
Alphonse: = =
Vì để con mình sau này có tính cách tốt, diện mạo đẹp, thưởng thức cao, Alphonse quyết định dạy con từ thuở còn trong bụng mẹ. Lại còn cố tình dành ra thời gian giáo dục cho con.
Nghe nói, cho thai nhi nghe nhạc nhẹ, hoặc là kể chuyện xưa là rất tốt. Vì thế, Alphonse cho người chuyển một cây đàn piano về, đặt trong phòng ngủ của mình, chuẩn bị dạy con. Hoàng Phu Trùng Trùng
Nhìn thấy chiếc piano hoa hoa lệ lệ trước mặt, Trùng Trùng trố mắt.
“Alphonse, anh biết đàn à?” Trùng Trùng trừng to.
Alphonse gật đầu, rồi ngồi xuống trước piano, bắt đầu đàn cho Trùng Trùng và cục cưng nghe.
Âm thanh trôi chảy, mê hoặc đi vào tai Trùng Trùng, khiến cậu say sưa nhìn cảnh tượng trước mặt mình. Trước đây, cậu từng đàn cho Lạc Lạc nghe, khi đó cậu cảm thấy thật hạnh phúc, không biết hiện giờ Alphonse có giống như cậu khi đó hay không?
Bản nhạc mà Alphonse đánh chính là một khúc kinh điển, Trùng Trùng có biết khúc này, không biết thế nào, cậu cũng ngồi xuống. Alphonse hơi nhích ra một chút, để Trùng Trùng ngồi xuống cạnh y, hai người cùng nhau hòa tấu.
Không biết có phải cục cưng trong bụng không thích cách dưỡng thai này hay không mà đột nhiên đá mạnh vào bụng Trùng Trùng một cái, Trùng Trùng thấy thế liền ngừng lại, Alphonse cũng ngừng lại. Sau một hồi thử nghiệm, cuối cùng hai người quyết định gạt cách dưỡng thai này sang bên. Có vẻ như cục cưng là một đứa trẻ rất hiếu động, không thích nhạc cổ điển.
Đến tối, Trùng Trùng ngồi trong hồ, tâm hồn thư thái. Alphonse đang gội đầu giúp cậu, từ lúc Trùng Trùng mang thai tới giờ, Alphonse giống như một người hầu, nhưng những việc thế này y cũng thích làm, bởi vì trong lúc tắm cho cậu, y có thể trộm một chút đậu hủ non.
Alphonse ôm Trùng Trùng, đặt lên đùi mình, ngực y dán chặt vào lưng cậu, khiến buổi tắm rửa đơn thuần trở nên ám muội cực kỳ.
“Al… Alphonse, như vậy sẽ làm em bé bị thương!” Trùng Trùng đỏ mặt, trông ngon lành tới nỗi khiến người ta muốn cắn cho một ngụm.
Thật ra, Alphonse cũng không muốn làm chuyện này. Nhưng lại bị một câu của Trùng Trùng khiến bụng y trướng đau, aizz… Quả nhiên là không nên tắm cùng nhau chút nào.
Alphonse cố gắng chịu đựng, quyết định đêm nay không làm. Nào biết, Trùng Trùng quay đầu lại, hôn nhẹ lên khóe miệng y một cái, đôi mắt mở to như trẻ nhỏ, “Ừm, thật ra thì cũng không cần để ý như vậy, con của chúng ta cũng sẽ không yếu ớt vậy đâu!”
“……” Alphonse ngây ra một hồi, mới hỏi: “Ý của em là… Muốn làm?”
Trùng Trùng xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu, không lên tiếng.
“Muốn làm thì cứ nói thẳng ra, giúp bạn đời phát tiết dục vọng chính là trách nhiệm của tôi mà!” Alphonse nghiêm túc nói.
Trùng Trùng lại càng thêm xấu hổ.
Trước đây mỗi khi lên giường hai người sẽ làm, giờ không làm Trùng Trùng thấy có chút không quen, hơn nữa cũng có chút hoài niệm, không đúng, là đặc biệt hoài niệm.
Hai điểm nhô lên trước ngực bị ngậm lấy, Trùng Trùng rên ra tiếng, hai tay ôm đầu Alphonse, ưỡn ngực mình sát vào y.
Trận đánh này ôn nhu hơn trước đây gấp trăm lần, có lẽ do hai người đều sợ tổn thương đến con cho nên không dám phóng túng quá mức. Sau một lần phát tiết, hai người không làm thêm nữa mà ngoan ngoãn lau rửa sạch sẽ.
Thấy Alphonse chuẩn bị thổi cánh, Trùng Trùng chợt nhớ tới chuyện y từng ôm cậu bay ngoài khách sạn nhỏ ở hành tinh Kana. Vì thế cậu bắt đầu cân nhắc, không biết có nên kêu Alphonse ôm cậu bay thêm lần nữa không, bởi vì cảm giác đó rất kích thích.
Cái cảm giác được Alphonse ôm lấy rồi bay lượn trên không trung, gió lành lạnh lướt qua hai má, cả đời này Trùng Trùng đều không quên được. Cho nên khi Alphonse vừa thổi cánh vừa nghiêng đầu qua nhìn, liền phát hiện Trùng Trùng đang nhìn y bằng ánh mắt sáng rực.
Alphonse cảm thấy mình như một miếng thịt béo và Trùng Trùng chính là con sâu muốn ăn miếng thịt béo này.
“Lại muốn cắn cánh tôi sao?” Alphonse hỏi.
Trùng Trùng gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Tuy là cậu rất muốn cắn đôi cánh đầy lông chim của Alphonse, nhưng cậu lại càng muốn Alphonse ôm cậu bay lượn trên bầu trời.
“Vậy em muốn làm gì?” Alphonse đi tới, y chịu không nổi ánh mắt của Trùng Trùng nên lấy khăn mặt che hai mắt cậu lại.
“Alphonse, anh dẫn tôi bay đi!” Trùng Trùng năn nỉ.
Alphonse nhíu mày.
Lúc ở hành tinh Kana, sở dĩ ôm cậu bay là vì khi đó cánh y ướt, chỉ cần bay một lát cánh sẽ khô, thuận tiện ôm cậu đi dạo một hồi. Nhưng y không ngờ là Trùng Trùng lại nhớ mãi không quên chuyện này.
“Không được!” Alphonse không muốn mạo hiểm như vậy, vất vả lắm y mới có được địa vị như ngày hôm nay, nếu thân phận ngoại tộc của y bị bại lộ, như vậy Trùng Trùng sẽ không có ngày lành, huống chi giờ trong bụng Trùng Trùng còn đang có cục cưng.
Trùng Trùng phồng má, mất hứng. Nhưng cậu cũng biết, không thể tùy tiện cho người bên ngoài thấy cánh của Alphonse.
“Giận à?” Alphonse hỏi.
Trùng Trùng lắc đầu, nhưng cậu vẫn phồng má.
Alphonse bất đắc dĩ thở dài, y bị đánh bại thật rồi. Y ôm Trùng Trùng lên, dang hai cánh ra, bay vòng vòng trong phòng ngủ.
Nóc phòng ngủ của hai người họ rất cao, độ chừng bốn thước gì đó, cho nên lúc Alphonse bay lên cũng không cảm thấy không gian quá nhỏ, “Đây đã là cực hạn của tôi rồi!” Alphonse nhíu mày, nói khẽ.
Nhìn cái mặt cười tới thiếu ăn đòn của Trùng Trùng, Alphonse thở dài, “Tôi không nhìn thấy thứ gọi là cảm động đó trên mặt em!”
“Thật mà, thật mà, tôi thấy cảm động lắm!” Trùng Trùng mở to mắt, nghiêm túc nói.
Tuy nhiên, cái dáng vẻ này của cậu đúng thật là rất đáng yêu, nhìn vào giống như đang nỗ lực lấy lòng vậy.
Alphonse không nói lời nào, ôm Trùng Trùng bay quanh phòng ngủ. Cảm thấy có chút áp lực, y phất tay, tức thì trên trần nhà xuất hiện một vầng trăng thật lớn, xung quanh còn có các vì sao lấp lánh. Hoàng Phu Trùng Trùng
Vách tường và sàn nhà cũng biến mất, cứ như hai người họ đang rong ruổi trên không trung vậy.
Cảnh sắc lãng mạn như vậy khiến tim Trùng Trùng đập nhanh hơn.
“Wow…” Trùng Trùng cảm thán, “Alphonse, tôi phát hiện mình ngày càng thích anh!”
Khóe môi Alphonse hơi cong lên, “Thật sao?”
“Đúng nha!” Trùng Trùng gật đầu như giã tỏi.
“Như vậy, có phải em cũng nên có chút hành động gì không?” Alphonse ra vẻ như lơ đễnh nói một câu.
Trùng Trùng cười ha ha, rồi ôm cổ Alphonse, hôn lên môi y một cái.
Bấy giờ Alphonse mới nở nụ cười thỏa mãn.
“Alphonse, mỗi ngày anh đều ôm tôi bay thế này nha!” Trùng Trùng nhìn y bằng ánh mắt mong chờ.
Khóe miệng Alphonse giật giật, quả nhiên là con sâu này không phải thật lòng thích y mà là vì sau này mỗi ngày đều có thể bay cho nên mới nói như vậy.
Thấy Alphonse không nói lời nào, Trùng Trùng lại nói, “Thật ra cũng không phải là tôi muốn bay, là cục cưng nói, con nó bảo là muốn anh ôm con bay!”
Alphonse: “Vậy à? Vậy thì nói với con là, giờ con vẫn còn nhỏ, ba ba sợ tổn thương con, chờ con chào đời rồi mỗi ngày ba ba đều sẽ ôm con bay!”
Trùng Trùng không vui, cậu cảm thấy sự sủng ái của Alphonse dành cho mình đã bị cục cưng đoạt mất rồi, “Con nó nói sau này lớn lên sẽ không cần anh ôm nữa, con nó có cánh, tự bay sẽ tốt hơn!”
Alphonse ra vẻ như đang tiếc nuối, nói: “Vậy sao? Vậy tôi đáp xuống vậy, dù sao thì sau này con nó cũng có cánh rồi!”
Trùng Trùng vội vàng kéo vạt áo Alphonse, “Không được, anh nhất định phải bay!”
Alphonse nhíu mày, ra vẻ không để ý, “Tại sao?”
Trùng Trùng chọt chọt ngón tay vào ngực y, “Bởi vì… bởi vì… A…”
Do cảnh vật bốn phía đều do Alphonse biến ra, hai người đang quá lãng mạn, cho nên đã quên mất đều này. Nếu như bay ra xa hơn, chính là…
Đụng vào tường!
Đột nhiên mất thăng bằng, Alphonse vội vàng kéo Trùng Trùng vào lòng, hai người rơi xuống đất, Trùng Trùng ngã lên bụng Alphonse, khiến y kêu lên một tiếng đau đớn.
Trùng Trùng đang mang thai, mập ra không ít, dĩ nhiên là Alphonse bị đè bẹp dí.
“Trùng Trùng, em có sao không?” Alphonse lo lắng nhìn Trùng Trùng đang dang chân ngồi trên bụng mình.
Trùng Trùng lắc đầu, xoa mông, đáp: “Không sao cả, chỉ bị hù sợ một chút thôi!”
Lúc này Alphonse mới thở phào một hơi, y vỗ tay một cái, cảnh đêm liền biến mất, hiện ra căn phòng ngủ của hai người họ. Quả nhiên là hai người họ đâm vào tường nên mới ngã chổng vó như thế.
Alphonse ôm Trùng Trùng lên giường, định ngủ một giấc, nào ngờ Trùng Trùng lại đột nhiên nhíu mày, hừ khẽ một tiếng. Thấy vậy, Alphonse vội vàng hỏi “Trùng Trùng, em sao vậy?”
Mặt Trùng Trùng trở nên trắng bệch, “Al… Alphonse, lạ quá!”
Alphonse nắm lấy tay Trùng Trùng: “Em sao vậy? Thấy không khỏe ở đâu sao?”
Trùng Trùng như sắp khóc tới nơi, thút thít, “Vừa rồi cục cưng không có đá, nhưng mà, bụng tôi đau quá!”
Alphonse vội vàng ôm Trùng Trùng lên, cũng không quản tới chuyện mình đang mặc đồ ngủ, y thu cánh, chạy ngay ra ngoài.
Vừa rồi nhất định là do Trùng Trùng bị ngã cho nên mới như thế này.
Alphonse cảm thấy tim mình đang rỉ máu, có khi nào Trùng Trùng Trùng sinh non không? Nhìn gương mặt tái mét của Trùng trùng, Alphonse thấy sợ hãi, y sợ Trùng Trùng sẽ rời bỏ y, y sợ… sợ đứa nhỏ của hai người sẽ bỏ họ đi như thế.
Do Trùng Trùng đang mang thai, cho nên trong cung của hai người không có người hầu, đến cả người máy cũng không có. Alphonse rối như canh hẹ, chạy tới chạy lui. Y định gọi điện thoại cho quản gia xà yêu, bảo anh ta chuẩn bị xe ngựa, nhưng lại gọi không được.
“Đáng chết!” Alphonse mắng một tiếng, ôm Trùng Trùng chạy tới chỗ nuôi Chiefly. Dường như Chiefly cũng cảm nhận được hơi thở mỏng manh của chủ nhân mình, đang bay loạn trong ***g. Alphonse mở ***g sắt ra, leo lên lưng Chiefly, “Chiefly, giờ chúng ta chỉ còn mình mi thôi, nhớ kỹ, chúng ta đang muốn tới bệnh viện đế đô, tính mạng của Trùng Trùng và cực cưng đều đặt trên người mi cả đấy!”
Chiefly nức nở một tiếng, mở cánh ra, tung mình bay lên không trung.
Alphonse luôn ôm chặt Trùng Trùng, mặt Trùng Trùng tái nhợt, dường như đang rất đau đớn, cậu cắn chặt môi, chỉ một lát sau đã rớm máu. Alphonse đau lòng, đưa tay mình tới, “Trùng Trùng, em thấy đau thì cắn tôi đi!” Như vậy tôi sẽ thấy dễ chịu hơn một chút, ít ra thì tôi có thể gánh lấy một chút đau đớn cho em.
Dường như Trùng Trùng không nghe thấy những gì Alphonse nói, cậu vẫn cắn chặt môi mình. Alphonse vội vàng hôn lên môi cậu, Trùng Trùng cảm giác được bèn mở miệng ra, cắn môi y.
Alphonse giữ chặt dây cương, ráng nhịn đau.
Cho tới bây giờ, y không phải là người tin vào thần phật, những lúc y chán nản, thê thảm nhất thì đều tự cố gắng vượt qua. Nhưng hiện tại, y lại phá lệ cầu khẩn trời xanh. Hoàng Phu Trùng Trùng
Chỉ cần cậu ấy bình an, chỉ cần cục cưng toàn vẹn, tôi nguyện thay Trùng Trùng và cục cưng thừa nhận tất cả…
Thần ơi, ông có nghe thấy tiếng lòng của tôi không?
Alphone nhìn về phía xa, trong đôi ngươi màu tím nhạt chứa đầy thành kính…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT