Gần đây Alphonse rất lạ, thường hay thừa dịp cậu làm cơm mà chui vào phòng ngủ, một lần trốn là hơn một giờ. Trùng Trùng hoài nghi, không biết có phải là Alphonse lén trốn trong đó xem tạp chí 18+ hay là trộm ăn gì đó.
“Trùng Trùng, tôi đi trước một chút, chừng nào ăn cơm nhớ gọi tôi!” Alphonse có chút mệt mỏi.
Trùng Trùng cầm đũa, ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy bóng dáng y biến mất ở cửa, Trùng Trùng buông đũa xuống, lén lút đi theo, nhưng mà Alphonse đã khóa cửa lại, thế là Trùng Trùng vội vàng đi tìm quản gia xà yêu lấy chìa khóa.
Lần đầu tiên làm chuyện này, tim Trùng Trùng đập mạnh, cậu cố tình cởi giày ra, nhẹ chân nhẹ tay đi mở cửa.
Bụng Trùng Trùng lại to hơn trước một chút, bởi vì bụng lớn, cho nên động tác cũng vụng về hơn. Trùng Trùng tức giận ôm bụng, hi vọng có thể giảm nhẹ gánh nặng một ít.
Mở cửa ra, Trùng Trùng hít sâu một hơi, cậu đã chuẩn bị xong tư tưởng là Alphonse đang lén ăn gì đó, rồi cẩn thận mở cửa bước vào.
Xuyên qua gian ngoài, Trùng Trùng đi tới phòng ngủ, tí tách… có tiếng nước chảy, Trùng Trùng cười khẽ, thì ra Alphonse đang lén tắm cánh nha.
Thật ra, từ lúc có thai tới giờ, Alphonse không cho cậu tắm cánh giúp y nữa, Trùng Trùng cứ nghĩ rằng cánh Alphonse tiêu độc, không cần phải cọ rửa, thì ra mỗi ngày y đều lén tắm cánh nha!
Trùng Trùng chợt lóe ra một suy nghĩ thiếu ăn đòn, đó chính là lúc Alphonse tự tắm cánh nhất định là rất xấu, bởi vì cánh của y lớn, cho dù tay có dài thế nào cũng không thể với tới cánh được, chỉ cần nghĩ tới cái vẻ khó chịu của Alphonse, Trùng Trùng lập tức cười sáng lạn.
Ôm một cái gối, Trùng Trùng giơ lên che mặt lại, cậu cho là như vậy Alphonse sẽ không nhìn thấy mình = =!
Lén lút đi tới hồ tắm rất lớn của hai người, tới gần, Trùng Trùng lấy gối ra, cũng vào lúc này, Trùng Trùng đã nhìn thấy một màn vô cùng kỳ lạ.
Trong hồ, giống như có một đôi tay vô hình đang trái xoa xoa, phải gãi gãi cánh Alphonse, tạo ra rất nhiều bọt.
Trùng Trùng trừng to mắt, tại sao nước lại tự phóng lên, hơn nữa còn giống như có cánh tay người, thật sự rất lạ. Đương nhiên, lúc này Alphonse đang đưa lưng về phía Trùng Trùng, cho nên không biết có một con sâu đang ở phía sau y nghi hoặc.
Bọt trên cánh ngày càng nhiều, phỏng chừng cũng được rồi, Alphonse mới vỗ tay hai cái, nước trong hồ lập tức phun lên như suối, rửa sạch cánh y.
Trùng Trùng hoàn toàn ngây người bởi vì ma pháp mà cậu chỉ có thể thấy trong truyện tranh giờ đã xuất hiện ngay trước mắt mình.
Alphonse tắm xong, thở phào một hơi, định đứng dậy thổi cánh.
Xoay người lại, trông thấy vẻ mặt kinh hãi của Trùng Trùng, trong thoáng chốc, mắt y hiện lên sát ý. Ánh mắt lạnh lùng đó khiến Trùng Trùng run lên, lúc này Alphonse mới phát hiện thì ra người nhìn lén mình là Trùng Trùng, thế là y thở phào, lấy khăn tắm quấn người lại.
Bí mật bị phát hiện, nhưng Alphonse cũng không lo, y đi tới trước gương, bật máy sấy. Thoáng chốc, máy sấy tự động bay lên không trung, thổi cánh cho y.
“Oa?” Trùng Trùng lại càng tò mò, đưa tay muốn chạm vào máy sấy, nhưng tay của cậu vừa chạm tới, thì máy sấy giống như có linh hồn, tự né sang bên, không cho Trùng Trùng chạm vào.
Vì thế, Trùng Trùng lại nhích sang bên này, máy sấy tiếp tục né, cứ thế kéo dài suốt năm phút đồng hồ.
Trùng Trùng phồng má, u oán nhìn Alphonse.
Alphonse nở nụ cười bất đắc dĩ, để máy sấy dừng trước mặt Trùng Trùng, cậu vừa vươn tay đã bắt được, “Alphonse, anh biết ma pháp sao?”
Alphonse gật gật đầu.
“Anh là ma pháp sư sao? Anh biết hóa phép không? Vậy, anh có thể biến cục cưng ra đây không?” Trùng Trùng mong chờ.
Khóe miệng Alphonse giật giật, “Cục cưng là phải sinh, không thể biến là được!”
Trùng Trùng khổ não, “Gần đây nó luôn đá tôi, tôi muốn biến nó ra đây giáo huấn nó một trận, sau đó sẽ đem nó trở vào!”
Alphonse hết chỗ nói rồi, nhưng y cũng muốn như vậy nha, những lúc hai người làm chuyện đó, sẽ không sợ làm tổn thương tới con nữa.
“Alphonse, có ma pháp tốt quá nha!” Trùng Trùng nhìn Alphonse bằng ánh mắt sùng bái, “Như vậy, có phải là tôi không cần nấu cơm, anh cũng có thể dùng ma pháp biến ra?”
Alphonse suy ngẫm, rồi gật đầu, “Có thể!”
Hai mắt Trùng Trùng tỏa sáng, “Giờ nhất định là ba ba đang nấu cơm, anh mau biến một nồi canh trứng rồng nấu tảo tía cho tôi đi, không biết thế nào, tự dưng tôi thấy thèm quá!” Vừa nghĩ tới ăn, Trùng Trùng lại cảm thấy đói.
Alphonse đưa tay sờ cằm, nghĩ nghĩ, rồi nói: “Em xác định có món như vậy?”
Trùng Trùng vội vàng gật đầu, “Phải nha, phải nha, vừa nãy tôi mới gọi điện thoại cho ba ba, ba ba nói có món đó!”
Khóe miệng Alphonse giật giật, y vỗ tay hai cái, tức thì, một tô canh trứng rồng nấu tảo tía lập tức xuất hiện trong tay y. Vậy là Trùng Trùng lại càng thêm sùng bái, “Còn sườn xào chua ngọt nữa, sườn xào chua ngọt!”
“Được!” Alphonse nở nụ cười cưng chiều.
Vì thế, tối nay bữa cơm của vợ chồng nhà vua có rất nhiều món ngon, Trùng Trùng ăn rất nhiều, dĩ nhiên là cậu cũng không quên bảo Alphonse chuyển những món mà mình nấu được tới phủ bá tước.
Phủ bá tước.
“Dùng cơm thôi!” Lý Thần hô to.
Bấy giờ, Wright cũng vừa đi tới, liếc nhìn thức ăn trên bàn, khó hiểu, “Không phải em nói là làm món trứng rồng nấu tảo tía và sườn xào chua ngọt sao? Phải rồi, anh nhớ là có trứng luộc nữa nha, thứ này là gì vậy?”
Lý Thần bưng chén đi tới, thấy thế, mở to hai mắt ra nhìn, không phải là ảo giác, nhưng rõ ràng là ông đã làm mấy món đó, sao giờ lại thành canh chua, thịt nướng và rau trộn? Hoàng Phu Trùng Trùng
“……” Lý Thần thấy khó hiểu.
“Ăn tạm đi!” Wright an ủi ái phu của mình, cười nói.
Lý Thần nhíu mày, rõ ràng là ông đã làm mấy món đó nha, sao lại không thấy, chẳng lẽ trong phủ bá tước có trộm?
Từ cái lần vợ chồng nhà vua trộm thức ăn thành công về sau cứ đến giờ cơm là hai người lại trộm thức ăn trong phủ bá tước. Có đôi lúc hai người sẽ tặng lại điểm tâm, có khi sẽ trả mấy viên bảo thạch, Trùng Trùng cảm thấy cuộc sống hiện giờ cũng thoải mái lắm.
Tuy là cũng có nấu cơm, nhưng tất cả đều đã biến tới bàn ăn nhà bá tước.
Hai vợ chồng lại tới bệnh viện kiểm tra một lần, bởi vì ở thế giới này, nhân ngư là đẻ trứng, nhưng từ lúc mang thai tới sinh nở, cũng chỉ mất ba tháng thôi, không tới năm tháng như bây giờ. Do trường hợp của Trùng Trùng quá đặc biệt, người ta mang thai là trứng, còn cậu mang thai là hình người.
Thời gian mang thai đã hơn năm tháng, các bác sĩ đề nghị cậu bắt đầu dưỡng thai, vì như vậy mới tốt cho trí lực và sức khỏe của em bé sau này.
Mỗi ngày, Trùng Trùng đều đọc sách dạy nấu ăn cho em bé trong bụng nghe, Alphonse buồn bực, con y sinh ra đâu phải để nấu cơm cho người khác. Vì thế Alphonse thường hay kéo Trùng Trùng đi xem phim bạo lực, lại còn cố tình chỉnh âm thanh thật lớn.
Tất nhiên là Trùng Trùng không chịu, cậu ôm bụng, quát: “Cục cưng không thích nghe, cục cưng không thích nghe, bọn họ đều là người xấu!”
Từ lúc Trùng Trùng biết Alphonse biết ma pháp, cuộc sống của hai người thú vị hơn nhiều, tỷ như Trùng Trùng thích tắm với Alphonse, bởi vì Alphonse có thể biến nước trong bồn tắm thành thác nước, khiến Trùng Trùng khoái chí vô cùng.
Chỉ nhiêu đó thôi vẫn chưa đủ, Alphonse còn có thể biến cả phòng tắm thành thiên đường bọt khí, Trùng Trùng nói: “Đấy là cho con tôi dưỡng thai nha!” Nhưng Alphonse cũng biết, ái phu của mình còn trẻ con lắm, thỏa mãn một chút tính trẻ con của cậu, y cũng thấy rất vui vẻ.
Thấy nụ cười thoải mái của Trùng Trùng, khóe miệng của Alphonse cong lên.
Ban đầu y còn tưởng là cậu không thích ma pháp, cho nên y đã phải giấu giếm rất lâu. Nhưng những chuyện thế này không phải nói cứ giấu là xong chuyện, bản thân y có loại năng lượng này, mỗi ngày đều phải đè nén, quả thật là rất mệt mỏi.
Với một đứa trẻ như Trùng Trùng mà nói, ma pháp là một kiểu khát khao, nhưng Alphonse lại cảm thấy, sức mạnh của mình mang đầy tính hủy diệt.
Alphonse đã không còn nhớ rõ đấy là chuyện cách đây bao nhiêu năm, lúc đó người Clone phá hủy gần như cả hành tinh Lala. Khi đó, y vừa mới trưởng thành, đang sống dưới đáy xã hội, chịu cảnh xem thường của những người khác. Tuy là y đã học được cách giấu đi đôi cánh của mình, nhưng ở trong xóm nghèo đó, ai cũng biết y là một ngoại tộc, một quái thai.
Y luôn tự ti, luôn cúi đầu đi trong đêm tối. Y chỉ mong có thể tìm được một nơi để đặt chân trong thế giới này. Vào lúc đó, người Clone nổi giận đã giết rất nhiều người.
Mỗi ngày, không có người nào dám đi trên đường, họ chỉ có thể chui rúc trong nhà. Còn y thì sao? Đến cả một nơi để lánh nạn y cũng không có, cho nên, y chỉ có thể ngồi dưới hiên nhà người khác, nhìn lên bầu trời.
Cũng vào lúc y định ngủ một giấc dưới mái hiên đó thì người Clone đã xuất hiện, bọn họ mặc quân trang, đi vào quán bar.
Người Clone rất cường tráng, cũng cao hơn y một chút, hơn nữa bọn họ rất mạnh, mắt họ đỏ như máu. Ở hành tinh Lala, mắt của huyết tộc cũng là màu đỏ, nhưng mắt của họ giống như bảo thạch đỏ, phát ra ánh ngọc cao quý, còn người Clone, mắt của họ như không có tròng trắng, chỉ thuần đỏ, bên trong, còn có những mạch máu nho nhỏ đang nảy lên.
Alphonse biết, y đã thành mục tiêu của bọn họ.
Bọn họ nhìn y, mùi máu vấy ra bốn phía. Lúc này Alphonse mới phát hiện, trên bộ quân phục màu lam của họ đều là máu tươi, cái vị mặn đắng ấy y khiến y buồn nôn.
Bọn họ cầm lưỡi liềm thật lớn, như muốn chém y ra thành hai khúc, theo bản năng, y muốn trốn.
Liều mạng chạy vào trong hẻm sâu, nhưng tốc độ của người Clone lại càng kinh người, chỉ trong nháy mắt, Alphonse đã bị họ giẫm trên đất, phải chấp nhận những trận hành hung kế tiếp.
Alphonse ra sức phản kháng, đồng thời, y cũng mở đôi cánh của mình ra. Không biết vì sao, đôi cánh bình thường trắng như tuyết của y giờ lại hiện lên một vòng sáng màu vàng, như vây cả người y lại.
Người Clone lặng đi một chút, sau đó dòng máu thị huyết như cuồn cuộn chảy khắp cơ thể họ, họ cầm lưỡi liềm, dường như muốn chém nát y ra.
Bất chợt, vòng sáng quanh người y từ từ tản rộng, giống như muốn chiếu khắp hành tinh Lala, ánh sáng ấy chiếu rọi khắp nơi, cho dù đó có là nơi u tối nhất.
Đột nhiên y nhớ tới những chuỗi ngày trước đây của mình, rất cô độc. Nhưng điều kỳ lạ chính là, dường như y có cha mẹ, bọn họ rất yêu nhau, cho dù y đã không còn nhớ được họ trông thế nào.
Bài đồng dao ngày xưa bỗng vang lên bên tai y, y nhắm mắt lại, khẽ hát theo, trong khoảnh khắc ấy, y cảm thấy mình thật hạnh phúc.
Vì luồng sáng đột nhiên bạo phát từ người y khiến người Clone hóa thành tro bụi và bài đồng dao mà y hát, đã vang khắp cả Lala.
Y trở thành đức vua vạn năng, y phát hiện, rằng y có một khả năng mà người khác không có được, tỷ như ma pháp. Ban đầu y thấy rất lạ, vào lúc y ngủ, y thấy rất khát, y muốn uống nước và lúc mở mắt ra định đi tìm nước uống, y phát hiện đã có một ly nước xuất hiện trước mặt mình.
Mới đầu y còn nghĩ là chuyện quái gở gì đó, nhưng về sau, y mới biết đó chính là năng lực của riêng y.
Sau nữa, Alphonse phát hiện, y có thể dùng các loại ma pháp, phong hỏa lôi điện, mỗi một loại, đều có thể đưa đối phương vào chỗ chết.
Tuy nhiên, con dân ở hành tinh Lala đều cung phụng y như thần thánh, mà mấy trăm năm nay, các hành tinh khác vẫn rất bình yên, cho dù muốn đánh trận, thì đã có người máy ra mặt, còn y chính là con át chủ bài cuối cùng. Hoàng Phu Trùng Trùng
Vì vậy, sức mạnh vốn ít khi dùng tới đã bị Alphonse sử dụng vào những việc vặt hằng ngày.
Alphonse đứng dậy, ôm Trùng Trùng đang chơi bọt khí, hôn lên trán cậu. Trong đôi ngươi màu tím nhạt ấy chứa đầy tình yêu, thật ra, dùng ma pháp để lấy lòng Trùng Trùng cũng được lắm nha!
Như vậy, có phải Trùng Trùng lại càng thêm một lòng với y?
Chắc vậy…
Chắc sẽ là như vậy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT