Editor: White Silk-Hazye

Đi khỏi Trân Bảo Các, Tô Khanh Lạc nhìn thấy Cẩn Nhi và Thanh Du đang mở to mắt nhìn xung quanh, bộ dạng đáng thương làm cho Tô Khanh Lạc không khỏi buồn cười, cố ý giở trò xấu nói: "Ta thấy đồ cần phải mua cũng đều mua đủ, không bằng, chúng ta trở về đi!" Nói xong đi về phía xe ngựa.

Cẩn Nhi và Thanh Du vừa nghe thấy vậy, trên mặt có chút không muốn, bước từng bước nhỏ, giống như là đi chậm lại một chút thì họ cũng không cần phải trở về.

Tô Khanh Lạc cúi đầu xuống, nhìn thấy bộ dạng giống nhau của hai người như vậy, cuối cùng không nhịn được mà cười thành tiếng. Nhìn thấy trên mặt của Cẩn Nhi và Thanh Du càng khó xử, nén cười, giả vờ khó xử nói: "Ta thấy thời gian vẫn còn sớm, lâu lắm rồi không đi ra ngoài dạo, hay là, đi dạo một chút đi."

Cả ba người cũng đã rất lâu không có đi ra ngoài dạo phố, tiệm này cũng muốn nhìn một chút, tiệm kia cũng muốn sờ một chút, đi dạo khoảng hơn nửa canh giờ, mấy người đều thắng lợi trở về, cũng có chút mệt mỏi. Đang chuẩn bị đi về, chỉ nghe thấy ở bên tai truyền đến một đoạn nói chuyện.

"Công tử, lão hủ nhìn thấy ấn đường của ngươi biến thành màu đen, chỉ là chưa có hiện ra, không bằng công tử ngồi xuống đây để cho lão hủbói cho ngươi một quẻ." Âm thanh có một chút già nua rất nhiệt tình nói.

"Hả? Lão cũng nhìn ra được sao? Vậy lão phải coi thật tốt cho ta đó." Âm thanh dễ nghe giống như tin là thật đáp.

Ba người quay đầu lại, lập tức nhìn thấy ở đằng sau con phố có một gian hàng xem bói ngồi trước là một ông lão và một thiếu niên, đi theo phía sau người thiếu niên là một vài gã vai vặt .

Chòm râu của ông lão màu muối tiêu dài xuống tận cổ, ra vẻ tiên phong đạo cốt (*), ngược lại thật sự giống như có chút tài.

(*)Tiên phong đạo cốt: Phong thái của ông tiên, cốt cách của người đạo. Ý nói dáng vẻ bên ngoài thanh cao, thoát tục, khiến cho người khác trông thấy phải đem lòng kính nể, quý trọng.

Trước mặt của ông lão râu dài là một thiếu niên trên người mặc y phục đỏ như lửa, mặc dù không nhìn thấy rõ mặt, nhưng chỉ cần nhìn một bên mặt đã thấy rất xinh đẹp rồi. Trong tay của nam tử mặc hồng y cầm một cái cây tiêu bằng ngọc màu trắng, mặc kệ cho ông lão đang xem xét tướng mạo của mình.

Ông lão râu dài khẽ vuốt chòm râu, tỉ mỉ quan sát nam tử mặc hồng y một chút, tự nhiên gật đầu một cái, bộ dáng bí ẩn, chậm rãi mở miệng: "Công tử sinh nam tướng nữ, thiên đình(*) rộng lớn, là người đại phú đại quý,"

(*):Thiên đình còn được gọi là cung Quan lộc, chủ quản vận sự nghiệp và vận làm quan của một người.

Nhân tướng học cổ đại xuất phát từ tư tưởng thiên, địa, nhân hoà hợp để phân chia khuôn mặt của conngười thành ba bộ phận, gọi là Tam đình. Vì trời ở trên, đất ở dưới, người ở giữa, nên Thượng đình được gọi là Thiên đình.

Còn một thuyết nữa phân chia phần trán của con người thành bốn bộ phận là Thiên trung, Thiên đình, Tư không, Trung chính. Thiên trung chỉ phần trên của trán, tức từ đường chân tóc xuống dưới khoảng 1 cm. Thiên đình tức khoảng trán từ Thiên trung trở xuống khoảng 1cm. Tư không là khoảng trán từ Thiên đình trở xuống khoảng 2cm. Trung chính là khoảng trán từ Tư không trở xuống khoảng 1 cm.

Cả bốn bộ phận này đều được gọi chung là cung Quan lộc, thể hiện vận sự nghiệp, vận làm quan của một người. Vầng trán cao, đầy đặn, khí sắc sáng sủa, không có sẹo hoặc nốt ruồi xấu, tức là có căn cơ tiên thiên tốt, bẩm sinh đã tràn trề sinh lực, thông minh hơn người, tuổi còn trẻ đã được trưởng bối hoặc cấp trên tán thưởng, cất nhắc. Nhưng nếu có khuyết điểm gì, hoặc màu sắc tối tăm, sẽ gây ảnh hưởng đến vận thế.

Gã sai vặt đang đứng bên cạnh nam tử hồng y giật giật khóe miệng, công tử ghét nhất là bị người khác nói ngài ấy lớn lên giống nữ nhân, thầy bói này sợ là sẽ không tính ra được mình sẽ chết thảm thế nào. Ông lão râu dài không có phát hiện gã sai vặt đang khác thường, vẫn cười nhìn nam tử mặc hồng y như cũ, nói tiếp: "Nhưng mà trên mặt của công tử hình như có tinh vân ( tinh vân có nghĩa là sẽ gặp điều không tốt ), chắc hẳn sẽ xảy ra chuyện lớn đó!" Ông lão râu dài trịnh trọng một lúc lâu sau đó thở dài một tiếng.

"A? Vậy lão có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?" Nam tử mặc hồng y hiếu kỳ nói.

Ông lão râu dài khép hờ hai mắt, ngón tay bấm bấm một lúc lâu, chậm rãi mở mắt ra, giống như là đã biết, nhưng mà lại lắc lắc đầu: "Thiên cơ bất khả lộ."

Nam tử mặc hồng y giả vờ có chút thất vọng lắc đầu.

Ông lão râu dài vừa thấy có hi vọng, liền vội vàng nói: "Chỉ là, lão hủ thấy công tử cũng hợp ý, mặc dù không thể tiết lộ thiên cơ, nhưng vẫn có thể giúp công tử tiêu trừ tai họa."

Chờ đến khi ông lão râu dài đang muốn mở miệng đòi tiền, thì nam tử mặc hồng y đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời của ông lão: "Tiên sinh, lão...." Nam tử mặc hồng y ra vẻ mình không nhìn thấy có chuyện đáng sợ nào, hai mắt cứ nhìn chằm chằm cái trán của ông lão râu dài.

"Công tử, ngươi làm sao vậy?" Ông lão râu dài cũng có chút chột dạ, chẳng lẽ bị phát hiện sao?

"Tiên sinh, gần đây có phải lão cảm thấy trong ngực khó chịu, đầu choáng voáng, ói mửa thậm chí còn ói ra máu?" Nam tử mặc hồng y giống như có chuyện kì quái lại hỏi.

"Đúng... Đúng vậy đó." Ông lão râu dài có chút khó hiểu, đại phu nói mình có những triệu chứng đó là do mình bị viêm, nhưng tại sao nam tử này lại biết được?

"Qủa nhiên là đúng như thế!" Nam tử mặc hồng y hơi gật đầu một cái: "Đại phu chắc chắc đã nói cho lão biết là không cần lo lắng về tính mạng phải không."

Lo lắng tính mạng? Sắc mặt của ông lão râu dài đã trở nên rất khó coi, chẳng lẽ triệu chứng này là có bệnh nào khác sao?

"Nếu như tại hạ đoán không có sai, tiên sinh họ Lâm phải không? Không nói gạt gì lão, tiểu sinh và Thanh An Tự Tuệ Nhiên đại sư có chút giao tình, mấy ngày trước đây đại sư nói với ta, mấy ngày tới ta sẽ gặp được một người hữu duyên với mình, họ của người đó có hai chữ mộc, sống bằng nghề bói toán, chỉ là có huyết quang tai ương nha! (Câu này có nghĩa là điều xui xẻo liên quang đến máu)" Nam tử mặc hồng y nói ngụ ý.

Lúc này ông lão râu dài đã hoàn toàn mất lòng tin, vội vàng nói: "Đại sư có nhắc tới làm sao để chữa trị không?" Tuệ Nhiên đại sư ở Bắc Yến Quốc nổi tiếng là luôn nói đúng, lấy hai chữ mộc làm họ không phải là đang nói mình sao.

Nam tử mặc hồng y môi dưới nhếch lên ý cười, sắc mặt ngưng trọng nói: "Có nhắc tới một chút....." Nhìn thấy ánh mắt vội vàng của ông lão râu dài, nói tiếp: "Tuệ Nhiên đại sư nói, bảo người này phải dùng máu gà trộn với tro của rơm rạ rồi uống vào, mỗi ngày ba lần,liên tục uống bảy bảy bốn mươi chín ngày thì có thể hóa giải."

Ông lão râu dài vừa nghe vậy, không nói hai lời, vội vàng thu dọn đồ đạc, cáo từ rời đi, đến nỗi có đồ để quên cũng không biết.

Gã sai vặt nhìn thấy ông lão râu dài quên lấy tấm bảng hiệu đi, khóe miệng lại co rút lợi hại, công tử.... thật gian trá. Chỉ thấy trên tấm bảng hiệu đó viết năm chữ to rõ rãng: thầy tướng số Lâm tiên sinh

Cẩn Nhi và Thanh Du ở bên này đã cười đến đau bụng, vị công tử mặc hồng y này thật sự lợi hại, có thể lừa được cả thầy bói chuyên môn lừa gạt người khác như vậy.

Tô Khanh Lạc cũng cười một chút, mở miệng giải thích: "Hắn chỉ là biết một chút y thuật, nhìn ra được thầy bói đó coi bệnh tình như mạng, rồi nói ra triệu chứng thôi. Chỉ là thầy bói coi bệnh như mạng chột dạ nên lòng mới rối loạn.

Nghe thấy Tô Khan hLạc nói, nam tử mặc hồng y xoay người lại.

Nhìn thấy bộ dạng của nam tử mặc hồng y, Cẩn Nhi va Thanh Du kinh ngạc đến mức không khép miệng được, ngay cả Tô Khanh Lạc cũng có hơi kinh ngạc.

Làn da của nam tử mặc hồng y trắng nõn nà, tóc đen như mực, phượng mâu khẽ nhếch, vô cùng quyến rũ. Mũi cao thẳng, môi mỏng theo thói quen cong lên. Mà ngay cả Tô Khanh Lạc và Cẩn Nhi đã gặp qua Thiên Mục Ca cũng bị kinh diễm không ít. Bây giờ cuối cùng các nàng biết vì sao thầy bói nói nam tử mặc hồng y này là sinh nam tướng nữ rồi.

Nam tử mặc hồng y nhìn thấy ba nữ tử ở trước mặc đang gắt gao nhìn mình chằm chằm, có chút bực mình, nhìn thấy mạng che mặt của Tô Khanh Lạc, bắt đầu tỉ mỉ đánh gái.

Hôm nay Tô Khanh Lạc mặc y phục bằng vải gấm màu trắng ngà, ở bên hông đeo một cái hoa tai Lưu Ly màu lam, càng làm tăng thêm vóc người thon nhỏ của Tô Khanh Lạc, mặc dù mạng che mặt che hết một nửa khuôn mặt, nhưng phượng mâu vẫn như trước có thể nhìn ra được dung mạo xinh đẹp.

Mang theo nụ cười khiến người ta mặt đỏ tim đập mà đi đến trước mặt của Tô Khanh Lạc, nhưng thấy nàng vẫn chưa bị dung mạo của mình mê hoặc, mà là thản nhiên nhìn lại, trong lòng không khỏi nảy sinh ý định trêu chọc: "Tại hạ là Mặc Vô Song, không biết cô nương tên là gì?"

Tô Khanh Lạc cười nhẹ, lịch sự trả lời: "Tiểu nữ tên là Tô Khanh Lạc."

Công tử Mặc Vô Song và Thiên Mục Ca ở Bắc Yến được xưng là hai mỹ nam tử, thường là phía Bắc có Mục Ca, phía Nam có Vô Song. Mặc Vô Song cũng là cháu trai của danh y Mặc lão thái y, mặc dù nói bây giờ Mặc lão thái y không còn nhậm chức ở trong triều đình nữa, nhưng địa vị ở Bắc Yến Quốc vẫn như cũ không có tahy đổi. Có Gia gia y thuật tốt như vậy, cũng khó trách lúc nãy Mặc Vô Song chỉ cần nhìn thôi thì liền biết bệnh tình của thầy bói.

Mặc Vô Song còn muốn mở miệng nói cái gì, không ngờ Tô Khanh Lạc lại hoàn tàon không cho hắn có cơ hội.

"Sắc trời không còn sớm, tiểu nữ xin cáo từ trước." Tô Khanh Lạc nói xong, không đợi Mặc Vô Song trả lời liền mang theo hai người cẩn Nhi và Thanh Du rời đi, chỉ để lại Mặc Vô Song đang đứng tại chỗ tiêu hóa lời nói đang nghẹn ở trong cổ họng mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play