Tô Khanh Lạc đang nghĩ ngợi, đột nhiên có cảm giác ống tay áo bị thứ gì đó kéo xuống. Quay đầu lại thì thấy một khuôn mặt trắng hồng nhỏ nhắn, mà tên đầu sỏ gây chuyện đang dùng bàn tay nhỏ bé béo ụt ịt lôi kéo ống tay áo của Tô Khanh Lạc.
Thấy người lôi kéo mình, Tô Khanh Lạc dịu dàng cười một tiếng, giọng nói cũng ấm áp hơn rất nhiều: “Càn nhi, thế nào?” Tô Kiền chính là thứ đệ do tam di nương sinh, là người thân cận nhất với nàng. Ở kiếp trước, tam di nương không có biện pháp trắng trợn chống lại nhị di nương nhưng sau lưng cũng len lén giúp nàng không ít, có lẽ là nhớ đến tình nghĩa chủ tớ với mẫu thân.
“Tỷ tỷ, thật lâu rồi Càn Nhi không thấy tỷ tỷ đến, Càn Nhi nhớ tỷ tỷ.” Càn Nhi ra vẻ uất ức nói, khuôn mặt nhỏ nhắn dường như sắp rơi nước mắt.
Trái tim Tô Khanh Lạc ấm áp, ở kiếp trước kia, sau khi mình gả cho Triệu Bá Hầu thì cũng không có gặp lại Càn Nhi, nàng nhớ hắn vô cùng. Đưa tay lên khẽ xoa nhẹ cái đầu nhỏ, trấn an nói: “Mấy ngày trước tỷ tỷ ngã bệnh, cho nên không có đến xem Càn Nhi, sau này tỷ tỷ sẽ thường đến thăm Càn Nhi có được không?”
Tô Kiền vừa nghe Tô Khanh Lạc nói sẽ thường xuyên đến thăm mình thì vui mừng không kiềm lại được, bàn tay nhỏ béo múp móc từ ống tay áo ra thứ gì đó, thần bí đặt vào tay Tô Khanh Lạc. Tô Khanh Lạc cúi đầu nhìn xuống, thấy đó là một quả táo thì không khỏi bật cười, lại nghe giọng nói trẻ con của Tô Kiền vang lên: “Mỗi lần đệ ngã bệnh, di nương đều cho đệ uống thuốc nhưng thuốc quá đắng, di nương liền cho đệ ăn một quả táo thì không đắng nữa. Tỷ tỷ uống thuốc chắc cũng bị đắng như Càn Nhi rồi, ăn táo vào là không sao nữa.” Di nương mà Tô Kiền nói đến tất nhiên là tam di nương.
Thấy Tô Kiền quan tâm như vậy khiến Tô Khanh Lạc rất cảm động. Tô Khê Nguyệt thấy hai tỷ đệ nói chuyện qua lại thì trong lòng không cam lòng, tại sao chứ, rõ ràng mình cũng là tỷ tỷ của hắn, ddlqd không những vậy mình còn dịu dàng xinh đẹp hơn nhưng nó cố tình chỉ thân cận với Tô Khanh Lạc. Hừ, bất quá chỉ là con thứ thôi, chờ đến khi ta trở thành dòng nữ chính, xem ta giẫm các ngươi dưới chân như thế nào.
Nhìn Càn Nhi, Tô Khanh Lạc không khỏi nhìn về phía tam di nương, tam di nương cũng nhìn thấy ánh mắt của Tô Khanh Lạc nàng dịu dàng cười một tiếng. Dung mạo của tam di nương không có đặc biệt xuất sắc, không giống vẻ mềm mại của nhị di nương, cũng không quyến rũ như ngũ di nương nhưng lại cho người khác cảm giác nhàn nhạt khiến cho người đối diện cảm thấy an bình.
Tô Khanh Lạc cũng nở nụ cười chân thiết với tam di nương, tuy nói tam di nương từng là nha hoàn của mẫu thân, nhưng chẳng khác gì tỷ muội với mẫu thân.
Sau khi dùng đồ ăn sáng ở xong thì mọi người ai về viện người ấy.
“Lạc Nhi.” Tô Khanh Lạc đang đi trở về chợt nghe có người gọi mình. Quay đầu lại thấy là tam di nương thì đại khái đoán được mục đích tam di nương gọi mình nên cười chào lại: “Tam di nương.”
Tam di nương cùng sóng vai đi cùng với Tô Khanh Lạc, viện của nàng tương đối gần với Khanh Lạc các của Tô Khanh Lạc.
“Lạc Nhi, mặt của con…” Tam di nương do dự mở miệng có chút bận tâm nhìn Tô Khanh Lạc, nàng biết tính tình Tô Khanh Lạc nhu nhược, vậy mà hôm nay lại thành bộ dáng này thì tránh không khỏi đau lòng.
“Di nương, Lạc Nhi không có gì.” Tô Khanh Lạc cười cười, tuy nói không nhìn thấy đôi môi của nàng nhưng nét cười nơi khóe mắt là không giấu được.
Tam di nương nhìn ra được nụ cười chân thật của Tô Khanh Lạc, thấy nụ cười kia không phải là cười gượng kiên cường thì không khỏi kinh ngạc. Do dự một lúc cuối cùng vẫn nói tiếp: “Lạc Nhi, mụn nước trên mặt con này sợ không phải là tự nhiên phải không?” Nói xong thì tỉ mỉ quan sát ddlqd phản ứng của Tô Khanh Lạc, có chút bận tâm Tô Khanh Lạc không nghe lời khuyên của mình nhưng không thấy vẻ ghét bỏ giống thường ngày. Trước kia tam di nương cũng nhắc nhở Tô Khanh Lạc phải có tâm phòng bị người khác nhưng Tô Khanh Lạc lại nói là người thân của mình thì sao có thể hại mình được mà không nghe lời khuyên của nàng.
Tất nhiên Tô Khanh Lạc hiểu ý tứ của tam di nương, cũng hiểu nàng đang lo lắng cái gì nên trịnh trọng nói: “Di nương, người yên tâm, Lạc Nhi biết nên làm cái gì. Di nương không cần phải lo lắng cho Lạc Nhi, Lạc Nhi sẽ không phải là người không phân rõ trắng đen như trước kia nữa.”
Thấy Tô Khanh Lạc có vẻ hiểu chuyện như vậy tam di nương rất vui mừng, hốc mắt dường như có chút ướt át. Khi tiểu thư còn sống luôn để cho mình chăm sóc tốt cho Lạc Nhi, hôm nay Lạc Nhi hiểu chuyện như vậy cũng coi như nàng không phụ sự trông nhờ của tiểu thư rồi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thấy vậy Càn Nhi chạy lại, chu chu cái miệng nhỏ nhắn có vẻ uất ức nói: “Di nương và tỷ tỷ nói cái gì đó, hai người đều quên Càn Nhi mất rồi.”
Tam di nương và Tô Khanh Lạc thấy vậy đều bị chọc cười, cái quỷ tinh linh này, rõ ràng bản thân mình chạy đi bắt bướm rồi, vậy mà còn nói có vẻ giống như mọi người đều không muốn hắn vậy.
Tô Kiền nâng khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt, ngửa đầu nhìn Tô Khanh Lạc nói: “Tỷ tỷ, từ nay trở đi Càn Nhi muốn đi học đường học, tỷ tỷ đưa Càn Nhi đi có được hay không?” Nói xong bộ mặt khẩn cầu nhìn Tô Khanh Lạc.
Lúc này Tô Khanh Lạc mới nhớ tới, bằng tuổi của Càn Nhi thế này là nên đi học rồi. Nghĩ mình từ nay trở đi cũng không có bận chuyện gì nên đáp ứng: “Được rồi, tỷ tỷ đưa Càn Nhi đi học đường báo cáo, Càn Nhi phải học cho thật tốt nha.”
“Vâng, Càn Nhi sẽ học thật giỏi, để hiếu kính di nương và tỷ tỷ.” Càn Nhi rất nghiêm túc cam kết. Một đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn hai người, một bộ giống tiểu đại nhân, chọc cho tam di nương và Tô Khanh Lạc bật cười to.
Ngày hôm sau, Tô Khanh Lạc được Tô Duy cho phép đã mang theo Cẩn Nhi và Thanh Du đi ra cửa mua chút vật phẩm.
Ngày mai Càn Nhi phải đi học rồi, làm chị đương nhiên là muốn tặng một món quà nhỏ, vì vậy hôm nay chủ yếu ra ngoài là chọn mua cho Càn Nhi một bộ văn phòng tứ bảo, thuận tiện mua chút vật cần dùng cho mình.
Xe ngựa dừng trước cửa Văn Phương Trai. Văn Phương Trai là cửa hàng sách lớn nhất kinh thành, bên trong chất lượng đồ vật đều cực tốt.
Hai người Tô Khanh Lạc và Cẩn Nhi đi vào, lão bản nhìn thấy vật liệu quần áo của hai người liền biết đây đều là tiểu thư danh giá nên đi tới ân cần: “Không biết tiểu thư cần gì?”
“Ta muốn một bộ văn phòng tứ bảo thích hợp cho một đứa bé vừa mới đi học dùng.” Tô Khanh Lạc nói ra mục đích của mình.
Lão bản vừa nghe liền lấy một bộ từ trên kệ đưa cho Tô Khanh Lạc: “Tiểu thư tới thật đúng lúc, đây là bộ hôm qua mới đưa tới, dạng thức chất lượng đều là cực tốt.”
Tô Khanh Lạc nhận lấy tỉ mỉ kiểm tra, chỉ thấy chất lượng là đàn mộc thượng hạng phía trên có khắc một bụi trúc rất tinh ddlqd xảo. Rất thích hợp với Tô Kiền nên Tô Khanh Lạc cực kì hài lòng nói lão bản bọc lại cẩn thận, ngoài ra còn chọn mấy thứ mình thường ngày hay dùng rồi trả tiền.
Rời khỏi Văn Phương Trai, Tô Khanh Lạc để phu xe dừng xe ở đầu phố rồi đứng chờ, nàng dẫn Cẩn Nhi và Thanh Du đi dạo phố một chút. Mấy người đến trước Trân Bảo Các, chọn mấy trâm cài phỉ thúy, ngoài ra còn chọn cho mỗi người Cẩn Nhi và Thanh Du mấy món đồ trang sức.
Tô Khanh Lạc thấy một cái vòng tay màu sắc trông rất đẹp mắt, vòng tay lấy ngân làm đế, phía trên nạm bảy viên đá màu sắc khác nhau, dưới ánh mặt trời càng tỏa ra ánh sáng lung linh.
Lão bản thấy Tô Khanh Lạc chăm chú nhìn cái vòng tay này thì cười thầm: “Tiểu thư thật có mắt nhìn, vòng tay lưu ly bảy màu này trong đó có huyền cơ. Lại không nói bản thân nó đã có danh quý,” lão bản chỉ vào một cái chỗ nổi lên trên vòng tay nói tiếp: “Chỉ cần nhẹ nhàng chuyển động nơi này, 7 chiếc ngân châm giấu trong vòng tay sẽ bắn ra, đây là đồ phòng thân rất tốt đó.”
Nghe lão bản nói công hiệu của vòng tay lưu ly bảy màu thì Tô Khanh Lạc nghĩ bản thân mình thật sự rất cần vũ khí phòng thân nên sảng khoái mua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT