Mai Thành Ngọc cùng bà vú em đi đên nha môn quan Hình đình. Vú em vào trước bẩm báo, Lục Bính Văn mời ngay Mai Thành Ngọc vào thư phòng, giả bộ
cung kinh nói:
- Mời tiên sinh ngồi.
Mai Thành Ngọc nghĩ
thầm: "Ta là một nhà nho nghèo. Hình đình đại nhân cung kính như thế, ta cảm thấy có điều khác lạ". Ngồi nói chuyện một lát, Lục Bính Văn hỏi:
- Tiên sinh năm nay được bao nhiêu niên kỷ?
- Tiên sinh năm nay 27 tuổi.
- Nghe nói trong nhà tiên sinh có một vị lịnh muội, mà không có vú em,
đây thiệt là duyên trời vừa hợp, tôi xin bảo đảm với tiên sinh một đám
cầu thân nhé! Hiện tại có quan Đại lý tự chánh khanh Hoa hoa thái tuế
Vương đại nhân, vợ mới chết còn chưa tục huyền, tôi đảm bảo với tiên
sinh, đám này rất tốt.
Mai Thành Ngọc đến Lâm An ở được mấy
tháng, đã từng thấy từng nghe, biết Vương Thắng Tiên là tên ác bá tại
địa phương, nên lật đật nói:
- Tiểu sinh là một nhà nho nghèo, đâu dám với cao, xin đại nhân không cần phải lo nghĩ.
- Tiên sinh, đừng nên chối từ. Đám cầu thân này tiên sinh muốn tìm cũng
không ra đâu! Vương đại nhân là em của Tần Thừa tướng đương triều, ông
ta lại là sư phụ của tôi, gả cho đám này, luận về thân thích, tương lai
tiên sinh sẽ là cậu của tôi đấy.
Mai Thành Ngọc trong bụng nghĩ thầm: "Mình không nhận làm cậu hắn chắc là bị mắng quá!". Nghĩ rồi bèn nói:
- Xin đại nhân an tâm, tôi xin lãnh nhận thịnh tình; việc này tôi cũng
không thể tự chủ được, phải trở về thương lượng cùng cô em mới xong.
- Không phải thương lượng, tiên sinh không muốn cũng phải muốn thôi. Đây, tiên sinh hãy cầm 200 lượng bạc này đem về làm của sính lễ, cũng không
cần phải chưng dọn chi, lựa ngày tốt sẽ đến rước dâu. Tiên sinh cứ về
chờ tin nhé! Việc này tôi đã làm chủ rồi đấy!
Mai Thành Ngọc
không lấy bạc cũng không được vì có lệnh bảo anh ta phải lấy mà! Mai
Thành Ngọc không còn cách nào khác, bèn cầm 200 lượng bạc trở về nhà.
Vừa gặp cô nương, anh ta nói:
- Em ơi, mau gom góp đồ đạc tế nhuyễn rồi chúng ta trốn đi cho mau nhé! Ta đi thuê thuyền đây.
Cô nương nói:
- Ôi, anh gặp việc gì mà có vẻ vội vàng thế?
- Anh không cần nói cho em hay, không có thì giờ nữa, em nên mau thu xếp đi, anh đi thuê thuyền đây.
Nói rồi Mai Thành Ngọc từ trong nhà đi ra, nào ngờ vừa đến đầu ngõ phía
Đông thấy có hai vị Ban đầu cùng với 10 người lính chực sẵn ở đó. Thấy
Mai Thành Ngọc họ nói:
- Mai tiên sinh đi đâu vậy? Bọn tôi vâng
lệnh quan Kinh doanh điện soái canh giữ ở đây. Tiên sinh định trốn đi
hả? Đâu có được! Tiên sinh muốn đi cũng được, mà hãy để gia quyến lại.
Mai Thành Ngọc nghe nói, ngạc nhiên tự nghĩ: "Mình muốn trốn, nào ngờ Lục
Bính Văn đã sai người canh giữ rồi!". Bèn quẹo qua hướng Tây. Ở đầu ngõ
hướng Tây cũng gặp hai vị Ban đầu và mười người lính chực sẵn ở đó. Mai
Thành Ngọc thấy vậy, trong lòng quá lo lắng: "Việc này phải làm sao
đây?". Còn đương ngây người suy nghĩ thì đầu kia có một người đi lại
hỏi:
- Hiền đệ, làm sao mà đứng ngây người như vậy?
Mai Thành Ngọc vừa thấy người này bèn nói:
- Biểu huynh ơi, anh đến thiệt là hay quá, em đang gặp một tai họa tày trời đây!
Người vừa mới đến không ai khác mà là Thám nan thủ vật Triệu Bân. Nguyên mẹ
của Triệu Bân là cô của Mai Thành Ngọc, hai người này là anh em cô cậu.
Triệu Bân thấy Mai Thành Ngọc có dáng vẻ quá sợ hãi như vậy mới hỏi:
- Hiền đệ có việc gì thế?
- Mời anh đến nhà, em sẽ nói sau.
Hai người cùng về nhà Mai Thành Ngọc. Triệu Bân hỏi:
- Hiền đệ gặp việc gì vậy?
- Em vì bán tranh mà gánh cái họa này.
- Sao vậy?
Mai Thành Ngọc mới đem việc Lục Bính Văn ra lịnh cầu thân nói ra một lượt và bảo:
- Bây giờ muốn trốn cũng trốn không được. Hai đầu ngõ đều có quan binh chặn hết. Huynh trưởng có cao kiến gì bày cho em với.
Triệu Bân nghe rồi mắt long song sọc nói:
- Hay cho bọn chó đẻ này, hết cướp người lại hại người dám khi phụ em của ta chớ! Để ta xách dao tới phủ Kinh doanh điện soái gặp ai giết nấy,
chém tận giết tuyệt rồi đến chỗ Vương Thắng Tiên giết hết cả nhà mới hả
cơn giận của ta.
- Huynh trưởng nói như vậy không được đâu! Một
mình anh đâu có thể tạo phản với bao nhiêu binh lính ở phủ Kinh doanh
điện soái? Anh chỉ giết được một hai người rồi bị người ta bắt thì bậy
bạ lắm đó. Vả lại anh không anh không em, chẳng những cứu không được em
đây mà còn bị liên lụy đến mình, chừng đó cô ở nhà phải làm sao? Nghĩ
như huynh trưởng không phải là kế an toàn đâu!
Triệu Bân nghe như vậy, yên lặng suy nghĩ một hồi rồi nói:
- Ta có dụng ý rồi.
- Huynh trưởng có cao kiến gì thế?
- Ta có vị sư phó. Đó là Tế Công Phật sống của chùa Linh Ẩn, lão nhân gia là người rành tướng số, biết rõ việc quá khứ vị lai. Anh em ta hãy mời
Ngài đến tính việc này mới xong.
- Cũng được! Mai Thành Ngọc đáp.
Hai người vừa đi khỏi nhà không xa thì thấy Tế Điên bước thấp bước cao, ngã xiêu ngã tó, khật khà khật khưỡng đi lại. Triệu Bân vừa thấy liền nói:
- Chà hay quá, Tế Công lão nhân gia tới kìa!
Nói rồi lật đật bước tới hành lễ, nói:
- Sư phó ở trên, đệ tử xin kính lễ! Con định đi tìm lão nhân gia đây.
- Triệu Bân, con hãy đứng dậy đi, không cần phải hành lễ.
Triệu Bân nói:
- Hiền đệ, em hãy ra mắt đi! Đây là Tế Công, sư phó của anh đó.
Mai Thành Ngọc thấy Hòa thượng rách rưới quá mức trong lòng có vẻ coi thường, bước tới vái chào qua loa. Triệu Bân nói:
- Thưa sư phó, đây là Mai Thành Ngọc, biểu đệ của con.
- Con muốn tìm ta có việc gì?
- Sư phó đi với con đến nhà biểu đệ đây rồi sẽ nói.
- Cũng được!
Tế Điên đi theo Triệu Bân về nhà Mai Thành Ngọc. Đến nơi, mời Tế Điên ngồi xong, Triệu Bân nói:
- Bạch sư phó, xin người đại phát lòng từ bi chọ Em con gặp phải, một tai họa tày trời!
- Con không cần nói ta cũng biết rồi. Hai con mau đi vào nhà trong xem thử! Trong nhà loạn cả lên rồi đó.
Triệu Bân, Mai Thành Ngọc nghe nói có điều khác lạ, lật đật chạy vào nhà,
thấy Bích Hoàn cô nương đang treo tòn ten trên dây thừng làm Mai Thành
Ngọc và mọi người hoảng sợ mướt cả mồ hôi. Bích Hoàn cô nương mạng chưa
tuyệt hẳn, may mà thời gian treo cổ chưa lâu. Mai Thành Ngọc lật đật đỡ
em xuống cứu tỉnh, từ từ kêu gọi, cô nương mới lấy hơi lại được. Mai
Thành Ngọc nói:
- Hiền muội ơi, em không nên nghĩ quẩn như vậy!
Anh em ta chỉ có hai người, nếu em chết đi còn lại một mình ta trơ trọi, ta biết nương tựa vào ai? Bây giờ có biểu huynh mời được Phật sống Tế
Công ở chùa Linh Ẩn tới đây, lão nhân gia chắc chắn sẽ cứu được chúng
ta, hiền muội đừng nên nghĩ lo bậy bạ nữa.
Nói xong, nghĩ lại hoàn cảnh mình, Mai Thành Ngọc lệ tuôn lã chả. Tế Điên nói:
- Mai Thành Ngọc, Triệu Bân hãy ra đây!
- Sư phó, giờ phải làm sao?
- Mai Thành Ngọc, ngươi hãy đi ngay đến phủ Kinh doanh điện soái Lục Bính Văn, nói là đã thương lượng với em gái ngươi xong, đòi phải có 1.000
lượng bạc, một bộ trang sức bằng vàng thiệt, áo ngoài áo lót quần kép
quần đơn đều phải là thứ lụa là thượng hạng, một mâm đủ cả sơn hào hải
vị. Mọi thứ phải đem đến ngay để tối nay đưa kiệu đến rước người. Nếu
không đủ cả mọi thứ yêu cầu sẽ không cho rước cô nương đâu.
Mai Thành Ngọc nói:
- Sư phó nói như vậy, nhỡ họ ưng thuận đem đồ đến và đưa kiệu đến rước dâu thì phải làm sao?
- Không hề gì. Ngươi cứ đi lo chuyện đó đi! Họ có đưa đồ đến, tự nhiên sẽ có người lên kiệu mà!
- Ai vậy?
- Ta thấy trong nhà này không phải có con chó trắng sao? Chừng đó cho nó lêu kiệu.
- Như vậy làm sao được?
- Ngươi đừng lo, ta bảo đảm được mà!
Triệu Bân nói:
- Sư phó bảo em đi thì em cứ đi đi, sư phó thần thông quảng đại, pháp thuật vô biên, Ngài có cách của Ngài mà.
Mai Thành Ngọc nữa tin nữa ngờ, nhưng cũng nghe lời ra đi. Ra đến đầu ngõ, các quan nhân hỏi:
- Mai tiên sinh đi đâu đó?
- Tôi đến nha môn Kinh doanh điện soái gặp Lục đại nhân.
- Phải, tiên sinh cứ đi đi!
Mai Thành Ngọc đi thẳng đến nha môn Hình đình, gia nhân vào bẩm báo, Lục
Bính Văn ra lệnh mời vào và đưa Mai Thành Ngọc vào thư phòng, hỏi:
- Tiên sinh đến đây có việc gì?
- Tôi về nhà thương lượng với em gái tôi, nó đã đồng ý, nhưng đòi 1.000
lượng bạc, một bộ đồ trang sức bằng vàng thiệt, bộ quần áo bằng lụa là
thượng hạng, một mâm đủ cả sơn hào hải vị. Tất cả đều đem đến ngay đủ
thì tối nay đại nhân đưa kiệu đến rước người. Nếu không đưa bạc cho tôi
thì việc đó không thành đâu. Còn nói sau khi gả em rồi, ông ta là nhà
hào phú, tôi lại không tiền, vai vế thân thích cũng không tròn được,
không đưa cho tôi những đồ vật ấy thì việc đó khó bàn luận lắm!
Lục Bính Văn nghe vậy, trong bụng khoái tỉ, nói:
- Chỉ cần tiên sinh bằng lòng thì tiền bạc và đồ vật có sẵn đây. Tiên
sinh cứ về đi, lát nữa tôi sẽ phái người đem bạc, quần áo, đồ trang sức, tiệc rượu đến ngay.
Mai Thành Ngọc cáo từ trở về nhà, nói:
- Sư phụ, Lục Bính Văn đều ưng thuận hết.
- Được!
Nói câu đó chưa xong thì Lục Bính Văn sai người đem bạc và đồ vật tới, Tế Điên nói:
- Dọn rượu lên, chúng ta cùng uống nào!
Mai Thành Ngọc nói:
- Sư phụ, lát nữa kiệu sẽ đến rước đấy!
- Ngươi đi mua trước cho ta bốn cái xiên để nướng, nửa cân thịt bò muối để ta cho chó trắng ăn lên kiệu coi nào!
Mai Thành Ngọc lập tức đi ra bên ngoài mua thịt bò nướng về. Tế Điên hỏi:
- Trong nhà có dây đỏ và son phấn không?
- Có.
- Đem ra đây!
Lập tức đem bốn cây xiên ra, mỗi cây xiên hai lượng thịt bò. Tế Điên nói:
Triệu Bân, con hãy ra cửa Tiền Đường thuê trước một chiếc thuyền, chuẩn bị
sẵn sàng. Mai Thành Ngọc, ngươi hãy gom góp tất cả đồ tế nhuyễn trong
nhà cho nhanh lên. Lát nữa ta đưa chó lên kiệu đi rồi, tức thì Triệu Bân con hãy đưa biểu đệ, biểu muội của con đi trốn nhé! Nếu không, chừng
chó trắng hiện nguyên hình, họ nhất định sẽ đến bắt con đấy!
Triệu Bân gật đầu ưng thuận. Tế Điên bè vẩy tay gọi chó trắng lại, La Hán gia mới thi triển Phật pháp, đại hiển thần thông, điểm hóa cho con chó
trắng biến làm người đẹp báo ứng Vương Thắng Tiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT